Tong Mary Sue Dau Mau Let Xac Ra Day
* Reng...reng...reng *Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra về đã tới. Các học sinh vui sướng vì đã được về với ngôi nhà thân thương của mình. Và chắc chắn trong đó có Satomi.- Được rồi, các em về nhà nhớ làm bài tập nghe chưa. Đừng đi la cà đó. - Thầy giáo giao bài tập, nhắc nhở các học sinh rồi đi ra khỏi lớp.- " Cuối cùng cũng hết tiết rồi, mệt quá đi. " - Satomi than thở dọn dẹp sách vở vào cặp. Cô nhớ cái điện thoại của mình quá đi.Xách cặp đứng dậy và đi ra khỏi lớp. Trên đường ra về, đi thế nào mà lại đi tới sân tennis. -...- Đi thế quái nào mà đi tới đây được hay vậy....- Vondelia-san, cậu đến đây tìm ai hay có chuyện gì sao? - Sakuno đứng gần đó thấy Satomi đi tới liền lại gần hỏi.- Phải có việc mới đước tới đây sao? Ryuzaki-san~. - Satomi mỉm cười quay qua nhìn Sakuno.- A, k-không k-không, tớ không có ý đó. - Sakuno lắc lắc đầu trả lời cô.- Tớ đùa thôi mà, đừng để ý. - Satomi nhìn cô bạn trước mặt cười nhẹ.- CẨN THẬN!! - Một tiếng hét bắt ngờ vang lên, khiến cả hai giật mình nhìn về phía tiếng kêu kia thấy một trái bóng màu vàng đang bay tới về phía này.- Yah...!! - Sakuno sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, hai tay đưa lên che mặt mình lại.- Hửm?! - Satomi nhìn trái bóng bay về phía này kia, tay không giơ lên chụp nó lại.- Xin lỗi, em nha Vondelia-san. - Từ xa Eiji chạy lại phía cô. Cúi đầu xin lỗi.- Không sao đâu, trả anh đây. Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Vậy em về nhà nha, tạm biệt anh - Satomi mỉm cười đưa lại trái bóng cho Eiji. Rồi xoay người rời đi.- Kikumaru, huấn luyện tăng gấp đôi!! - Inui đẩy đẩy kính nhìn con người đánh bóng xém trúng người ta kia.- Inui-senpai, làm sao mà Vondelia-san chụp được quả bóng đó vậy? Lực đánh của Kikumaru-senpai cũng không phải nhẹ đâu. - Momoshirou nhìn thấy cảnh Satomi chụp được trái bóng của Eiji một cách nhẹ nhàng kia,mà ngạc nhiên.- Chắc chắn, Vondelia đã được rèn luyện rất kĩ mới làm được như vậy. - Inui nghe câu hỏi của Momoshirou cũng liền trả lời.- " Thú vị rồi đây. " - Fuji đứng một bên nhìn từ nãy đến giờ liền che miệng cười nhẹ, nhìn hướng cô gái mái tóc đen kia vừa rời đi.— Ta tua khi về đến nhà —- Em về rồi đây. - Satomi mở cửa bước vào trong nhà, không quên chào một tiếng.- Mừng em về. - Hitomi từ trên ghế sofa ngửa đầu nhìn cô em gái của mình vừa mới đi học về kia.Cô bước lên phòng của mình, cất cặp lên bàn rồi đi tới tủ đồ, chọn cho mình một bồ đồ thật đơn giản rồi bước vào phòng tắm.— 15 phút sau —Cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặt một cái áo hoodie xanh dương nhạt dài hơi quá tay , phối chung với chiếc vày trắng dài tới đầu gối. Chân đi một đôi vớ trắng ngắn.Đi xuống cầu thang nhìn người anh trai nằm ườn ra trên ghế kia, liền bực mình muốn rút kiếm ra chém cho một nhát. - Hai ù, em đi siêu thị mua đồ ăn. Hai muốn ăn gì không em mua cho. - Cô đi lấy cái túi xách đi chợ cùng với cái bóp tiền liền quay ra hỏi con người lười biến kia.- Ăn gì cũng được. - Hitomi dời đôi mắt từ tivi qua nhìn cô em gái của mình kia.- Được rồi, vậy em đi đây. Giữ nhà cẩn thận nghe chưa!! - Cô mang đôi giày bata trắng vào chân rồi khép cửa rời đi khỏi nhà.Lúc Satomi rời đi được khoảng nữa tiếng, một tiếng chuông cửa vang lên. Kéo Hitomi đang lười biếng nằm trên ghế kia ngồi dậy. Di chuyển nhanh lẹ về phía cửa nhà, mở cửa ra đập vào mắt anh là một cậu con trai hết sức đẹp trai, xung quanh tỏa ra một cổ khí ôn nhu. Các bạn đoán ra là ai không?- Cậu là? - Hitomi nhìn cậu con trai trước mắt mình thắc mắc. Sao anh có cảm giác người này giống với con em của anh quá vậy, một con hồ ly.- Chào anh, em là hàng xóm kế bên. Mẹ kêu em qua đây chào hỏi và gửi một ít bánh coi như quà tặng. Mong anh nhận. - Fuji mỉm cười ừ bạn đoán đúng rồi đó, người này chính xác là Fuji. - Cảm ơn em, mời em vào nhà. - Hitomi nhận hộp bánh cũng không quên mời Fuji vào trong nhà của mình.- Làm phiền rồi. - Fuji mỉm cười, theo Hitomi vào trong.- Em ngồi đó đi anh đi lấy nước. - Hitomi mới Fuji ngồi xuống ghế liền đi vào bếp chuẩn bị ít trà và đồ ăn vật.- Cảm ơn anh. - Fuji- Hửm ~ - Fuji híp mắt nhìn khắp căn phòng. Căn phòng lấy màu chủ yếu là trắng và xanh dương, cách bài trí đồ đạt đơn giản nhưng lại hài hòa và đẹp đến kì lạ, khiến người ta có cảm giác thật yên bình.- Nước của em đây. - Hitomi cầm một cái khay để hai ly nước và một dĩa bánh. Đặt xuống trước mặt Fuji, rồi đi về phía đối diện ngồi xuống.- Cảm ơn anh. - Fuji híp mắt nhìn ly trà.- Anh sống ở đây một mình sao? - Fuji mỉm cười uống một ngụm trà.- Hửm? Không anh sống với em gái. - Hitomi cắn một miếng bánh rồi trả lời Fuji.- Thế sao ~ - Fuji - ... - Hitomi nhìn cái con người đang cười kia mà rùng mình. Quả nhiên là hồ ly mà.— Lại tiếp tục tua —- Em về rồi đây, nhà có khách sao hai? - Từ ngoài cửa một giọng nói hơi trầm nhưng có phần nữ tính vang lên.Hôm nay, đi siêu thị mua đồ. Cô cực kì may mắn khi gặp được Nagisa và Karma trong AC. Sẽ không có gì đặc biệt nếu như cô không thấy cả hai nắm tay nhau, quyết định lấy điện thoại ra chụp lag cả máy. Nên hiện tại tâm trạng cô rất vui, mới kêu một tiếng "hai" mà không thêm chữ ù.Nhưng chưa vui được bao lâu khi nhìn thấy con người đang ngồi đối diện anh trai mình kia. -" THẾ QUÁI NÀO CON HỒ LY NÀY LẠI Ở ĐÂY!!! " - Cô nhìn Fuji bằng đôi mắt không thể tin được.- Ara, chào em nha Vondelia-san. - Fuji híp mắt mỉm cười nhìn cô bé đang đơ người vì ngạc nhiên kia.- C-chào anh Fuji-senpai. - Tiếng của Fuji kéo cô ra khỏi suy nghĩ, liền hấp tấp chào lại.- Hử? Để hai đem đồ vào và nấu bữa tối cho. Em ngồi nói chuyện đi. - Hitomi như nghĩ tới gì đó mà nở một cười thật tươi lại giúp cô xách đồ, rồi đẩy cô vào phòng khách. Xong mọi thứ liền xoay lưng vào nhà bếp.- K-khoan đã!! - Satomi bất ngờ bị Hitomi lấy hết đồ đạc trên tay và đẩy vào phòng khách. Cô thật sự không muốn ở chung với con hồ ly này a!! * Im lặng *- Em có vẻ không thích anh lắm nhỉ? - Fuji nhìn cô bé tóc đen đối diện anh kia, cứ quay đi quay lại tuyệt không nhìn vào anh!!- K-không có. - Thấy bị điểm danh cô liền giật mình. Gượng gạo trả lời- Thật? - Fuji hơi hơi nhíu mày, cô bé này chắc chắn là nói dối. Lời nói gượng gạo như vậy mà.- Vâng, tại vì em khá ngại người lạ. - Satomi khi nói ra lời này, cứ thấy có gì đó không ổn.- Hửm? Vậy chúng ta phải thân thiết hơn nha, để dễ nói chuyện hơn... nhỉ Vondelia-chan~ - Fuji híp mắt mỉm cười, hoa bách hợp đen nở đầy xung quanh.- A-a dạ...- Sao có cảm giác như mình vừa lọt bẫy thế?! Còn cái phong nền hoa bách hợp đen xung quanh anh là sao vậy!!!-" A~ thật là ngây thơ quá đi nha~ " - Fuji nhìn Satomi vẫn ngơ ngác không biết mình vừa lọt bẫy hồ ly kia mà lòng cực kì high.- " Ti à, sao mà nhiều lúc em ngây thơ quá vậy. Bản chất hồ ly của em đâu rồi!! " - Hitomi đứng rình ngoài cửa kia mà lòng thở dài nhìn em gái của mình. Thôi coi như số em nó xui đi.- Anh cũng phải về thôi, gần tối rồi. - Fuji nhìn đồng hồ mỉm cười nói với cô.- V-vậy đ-để em tiễn anh. - Cô hấp tấp đứng dậy đi tiễn Fuji ra cửa. Trực giác mách bảo cô, nếu không đi ra tiễn con hồ ly này sẽ có chuyện xảy ra.- Cảm ơn em. - Fuji- Tạm biệt, ngày mai gặp lại Fuji-senpai. - Cô vẫy tay chào tạm biệt.- Ngày mai gặp lại. - Fuji giữ vững nụ cười trên môi quay người rời đi.Vừa bước vào nhà thấy anh trai mình đứng đó, khoanh tay dựa tường, nở cười vô sĩ nhìn mình.- Cái nụ cười đó là sao?! - Satomi đen mặt nhìn nụ cười kia.- Không có gì a~. - Hitomi híp mắt mỉm cười, quay đầu rời đi.- Vào ăn cơm đi thôi. - Kêu lên một tiếng rồi vào nhà bếp luôn.- Biết rồi. - Satomi thay dép rồi đi vào nhà.— Ta tua tới chỗ chị Mary Sue nào —- Mẹ kiếp, con nhỏ kia mày cứ chờ đi. Tao chắc chắn sẽ khiến mày phải quỳ xuống mà liếm chân tao. Vì tao chính là nữ chủ!!! Hahaha!!! - Kagera điên dại cười to mà không biết có người đang đứng sau lưng mình kia.- Ara, có lẽ đành phải xin lỗi mày rồi. Vì mày sẽ không có cơ hội để chứng kiến việc đó đâu. - Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau của Kagera khiến ả giật mình quay người lại.- M-mày m-mày!! Sao mày vào được đây!! - Kagera chỉ thẳng mặt cô, ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào bóng dáng đang đứng trong góc khuất kia. Khiến ả không khỏi rùng mình.- Hửm?! Cái đó không quan trọng nha~. Mà mày sắp chết rồi quan tâm làm gì nhỉ? - Satomi híp mắt mỉm cười, xung quanh tỏa ra một luồn sát khí nhỏ nhưng đủ khiến cho những con người bình thường phải sợ hãi.- Ý-ý mày là sao? - Ả cảm thấy không ổn, suy nghĩ mách bảo ả phải chạy ra khỏi đây trước khi quá muộn. Nhưng tại sao? Đôi chân ả không thể di chuyển được!!Ả từ từ dời đôi mắt xuống phía dưới chân của mình!!! Nhìn thấy một lớp băng đang giữ chân ả lại. Mà lớp băng đó trải dài từ phía đối diện đến đây. Ngước đôi mắt đầy sợ hãi nhìn con người như tu la kia trước mặt mình. Cảm giác khó thở và áp lực đè nặng lên người ả. Ả sắp không xong rồi.- Ý trên mặt chữ, mà thôi nói chuyện cũng đủ rồi. Tạm biệt nha~ - Satomi hé đôi mắt đen ra, mỉm cười. Tay rút kiếm ra khỏi vỏ, di chuyển nhanh về phía ả.* Xẹt ** Lộc...cộc *- Dơ bẩn. - Satomi khuôn mặt vô cảm nhìn đôi mắt đang trợn trắng chưa kịp nhận ra chuyện gì kia, cơ thể ả ta ngã xuống sàn. Máu từ cổ chảy ra lan khắp nơi trong căn phòng. Cầm chiếc đầu kia lên trên tay, một lớp băng từ phía dưới cổ lan đi khắp nơi cho tới khi đóng băng hoàn toàn cái đầu kia.[ Kagera Dimeno đã bị tiêu diệt. Hoàn thành nhiệm vụ. Bắt đầu quá trình xử lý. ]- Về nhà ngủ thôi. - Thả cái đầu xuống sàn, do tát động mạnh nên cái đầu bị bao bọc bởi băng kia liền vỡ ra tan nát. Cơ thể và đóng máu bắt đầu tan biến, mọi thứ xung quanh trở lại như phút ban đầu. Cô xoay người nhảy ra cửa sổ, bóng hình liền biến mất vào màn đêm đen kia.Một đêm không trăng....-o0o-P/s: Cắt. Nhớ bình chọn và coment cho Sa vui lấy động lực ra chap mới nha mọi người. Chap này tặng cho naoko_960166 nha. Mong cô thích (*´ω`*).Chúc mọi người một buổi chiều tốt lành.Còn bây giờ ta đi ngủ đây, tạm biệt -v-. Bonus thêm một bức ảnh nè.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me