LoveTruyen.Me

Tong Tai Nu Chinh O Ben Kia Hoan Beta

Thời điểm Diệp An Thần quay trở lại, soái ca vẫn còn nhắm mắt nằm nghỉ dưới cây, nhưng bánh bao đặt cạnh thì đã biến mất. Méo miệng đi tới bên cạnh, chuẩn bị ngồi xổm xuống, người dưới gốc cây liền mở mắt nhìn lên. Ánh mặt trời chiếu lên tán lá, xuyên qua tầng cây, trải dài trên mặt đất, Diệp An Thần đứng dưới cây, trợn tròn mắt nhìn. Đôi mắt xanh lam này, tuy ánh nhìn rất lạnh lùng, nhưng Diệp An Thần cảm thấy đôi mắt kia dưới ánh nắng so với biển xanh cát trắng còn xinh đẹp hơn vạn lần.

Quá...đẹp, tuy rằng từ đẹp dùng trên người soái ca có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng hiện tại có lẽ cậu không thể nghĩ ra từ nào khác để miêu tả cái loại đẹp này của soái ca nữa. Nếu hiện tại không có chiếc xe đạp bên cạnh, người trước mặt đang mặc một thân quần áo bình thường chứ không phải âu phục, thì cậu thực sự nghi ngờ, đây liệu có phải là nam chính tổng tài đại nhân hay không ?

"Rất đẹp ?" tuy lời nói ra rất lạnh lùng, không thấy chút thiện cảm nào, nhưng nếu ai hiểu Đông Phương Tuyệt thì hẳn sẽ biết, hiện tại tâm tình hắn đang rất tốt. Nhưng Diệp An Thần không biết nha ! Đang ngắm soái ca mà soái ca lại đột nhiên mở mắt, còn dùng thanh âm lạnh lùng nói chuyện... T_T

Soái ca nhất định là đang tức giận...nhất định là giận rồi, dù là ai đi chăng nữa, người ta đang muốn nghỉ ngơi lại bị chọt cho tỉnh lại thì cũng sẽ không thoải mái gì cho cam...Diệp An Thần cảm thấy nếu đó là cậu, cậu sẽ bóp chết cái người dám phá đám kia...người đẹp trai trước mặt này hẳn đang rất muốn bóp chết cậu ? QAQ

Tay Diệp An Thần không tự chủ được mà đặt lên cổ, cậu biết cậu sai rồi, giờ hối hận có còn kịp không ??? Ngồi xổm trước mặt soái ca, đem thuốc đưa đến, lại vặn chai nước khoáng cố tình đi mua dâng lên.

"Cảm ơn..." uống thuốc xong, soái ca nể tình nói cảm ơn với Diệp An Thần.

Đây hẳn tha thứ cho cậu rồi đúng không ? Nghe soái ca nói cảm ơn mà mắt Diệp An Thần sáng lên. Vừa rồi không phải cậu cố ý ngắm soái ca ngủ đâu, ai bảo soái ca đẹp như vậy, cậu sao nhịn nổi chứ ﹋o﹋

Diệp An Thần lắc lắc tay : "Dù sao anh cũng là đàn anh, đàn em giúp đàn anh chẳng phải là điều đúng đắn hay sao".

Trường quý tộc hẳn là khác với trường bình thường, người vào được, không phải là học một cách quái vật thì cũng là con ông cháu cha. Mà người này, trông không giống sinh viên trường này, chẳng lẽ là nhà đầu tư ?

Diệp An Thần tự suy diễn xong, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh soái ca. Dù sao còn lâu mới vào học, nếu mất công ngồi trong phòng học chán ngắt, thế không bằng ngồi cạnh một người đẹp trai như này, dù sao người sinh ra đẹp mắt cũng khó kiếm lắm.

"Đàn anh ?" Đông Phương Tuyệt quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, hắn biến thành đàn anh của người này lúc nào vậy ?

"Làm sao vậy ?" Cậu gọi người này là đàn anh thì có vấn đề gì à. Nhưng hình như cậu chưa nghĩ tới khả năng người trước mặt có thể là giảng viên....nhưng không khoa học....Đừng nói là soái ca này là vì nữ chính mà chuyển tới đây đấy nhá, cậu không nghĩ tới đàn anh cũng là cái dạng này. Cho nên...người này tuy rằng có vẻ giống đàn anh, nhưng mà suy nghĩ kĩ một chút, khí chất của người trước mặt. Diệp An Thần cẩn thận gọi lại : "Giáo...sư ?"

Vẻ mặt người kia không thay đổi hẳn là đã chấp nhận đáp án này rồi đúng không. Diệp An Thần nhìn vẻ mặt soái ca không hề có biến chuyển gì lại càng khẳng định, người trước mắt này không phải là đàn anh mà là giáo sư.

Thấy người trước mặt trở nên ngốc ngốc, Đông Phương Tuyệt chỉ có thể mở miệng nói : "Tôi không phải là giáo sư"

Đông Phương Tuyệt vốn dĩ vẫn luôn nghĩ mình hẳn rất nổi tiếng, tuy rằng hắn không thích lên tivi hay báo chí gì đó, nhưng là người đứng đầu tập đoàn Đông Phương, bản thân hắn có lẽ hơi chói lọi một chút, huống hồ còn là nhà đầu tư cho cái trường học này, thế nhưng người trước mặt không biết hắn, không giống như đang giả vờ.

Khuôn mặt vừa ngốc lại vừa đáng yêu của người trước mặt thật sự làm người ta muốn ôm lại nhéo một phen. Chắc hẳn là sinh viên năm tư đi.

Khóe miệng hơi cong lên : "Gọi tôi là đàn anh là được rồi."

Mà Diệp An Thần lại một lần nữa ngây người, soái ca có phải vừa cười hay không, là cười đúng không, cậu không hoa mắt...Tuy rằng chỉ hơi cong cong khóe môi, nhưng chắc chắn là cười. Đẹp quá đi, vừa rồi nhìn soái ca cười, cậu như thấy ngàn vì sao bùng nổ tung tóe. Thiếu chút nữa là nhào lên soái ca rồi.

"....Đàn anh." ngoan ngoãn gọi lại, trong lòng cậu không khỏi cảm thán, quả thực là đàn anh quá cuốn hút đấy nhá ? Trong trường học này cậu kiếm đâu ra soái ca như vậy nữa.

"Đàn anh...anh học gì ? Em học kinh tế. A, đúng rồi, em tên Diệp An Thần, Diệp trong lá cây, An trong an tâm, Thần trong sáng sớm, còn anh tên gì ? Đàn anh uy vũ như vậy, tên nhất định cũng nghe rất hay đúng không ?

Nhưng...tại sao ? Ở xa xa kia cậu thấy có một em gái đang đi tới. Hơn nữa, cậu còn thấy em gái đó trông rất giống nữ chính ? QAQ

"Xin lỗi, hình như em còn có vài việc chưa hoàn thành" nói xong cậu liền vội vội vàng bật dậy. Thấy nữ chính càng ngày càng tới gần, Diệp An Thần đứng dậy rời đi. Ánh mắt nhìn qua đàn anh, nếu nữ chính nhìn thấy đàn anh, có phải...đàn anh cũng bị nữ chính hớp hồn hay không ?

Khó khăn lắm mới tìm được đồng bọn là người qua đường chung vui, vừa nãy nói chuyện cũng rất hợp. Thế mà đồng bọn lại sắp rơi vào tay nữ chính, thế thì sẽ khóc chết mất.

"Đàn anh, nếu anh có việc bận, thì nên đi đi." không nhanh là nữ chính đến đấy, chạy nhanh còn giữ được mạng.

Cậu rất muốn nói ra lý do cho đàn anh biết, nhưng chỉ có thể nói vế trước, vế sau...tuyệt đối không thể nói ....

Hơn nữa trong lúc cậu quay đầu nói với đồng bọn, hình như còn nghe thấy nữ chính gọi mình...Vì thế phải mau chóng rời đi, bản thân cậu không muốn cùng nữ chính chạm mặt đâu.

Nhìn người trước mặt chạy mất, Đông Phương Tuyệt đỡ cây đứng lên, tuy dạ dày vẫn còn đau, nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, lại còn gặp được một người thú vị nữa.

Ánh mắt dời về phía không xa, có một người đang đi tới đây. Một thân váy trắng kia trông rất giống tiên nữ, làm người khác vừa nhìn liền muốn yêu.

Nhưng...hiện tại trong đầu Đông Phương Tuyệt không nghĩ đến điều này. Ở trong mắt anh, cô gái này lớn lên đẹp đấy, cơ mà người vừa chạy trốn kia thú vị hơn, mà vừa nhìn là biết, người kia chạy trốn hiển nhiên là vì cô gái này.

Hơi nheo mắt lại, di động trên người vang lên. Đông Phương Tuyệt không vội nghe. Vỗ vỗ bụi trên người xong mới thản nhiên cầm máy trả lời : "...Được...chờ tôi....trước cửa công ty đi."

Gặp thoáng qua, hai người không dừng lại, một người đi về phía trước, một người đi hướng ngược lại, Bạch Mộng Tuyết quay đầu nhìn...Người vừa rồi, hình như đã thấy qua ở đâu đó...Chỉ mới nhìn thoáng qua, không nhìn kĩ, hẳn là cô nhìn nhầm rồi. Nhún nhún vai, tiếp tục đi, đi được vài bước liền ngừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn, nhưng lúc này Đông Phương Tuyệt đã không thấy bóng.

Là anh ta... Vì sao Đông Phương Tuyệt lại xuất hiện ở trường học của cô ? Đây chính là phản ứng đầu tiên của Bạch Mộng Tuyết. Sau đó liền phản ứng tiếp, vừa rồi tuy chỉ gặp thoáng qua, cô thật sự rất buồn, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua, nhưng....Bạch Mộng Tuyết hơi đỏ mặt, anh ta quả nhiên giống như trong truyền thuyết, vừa ưu tú lại có khí chất bức người, một nhân tài như vậy mới có thể xứng đáng làm nam nhân của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me