Tra Hoa Nhung Cau Chuyen Ve 12 Chom Sao Da Xuat Ban
"Mùa mưa bắt đầu cùng với những chùm hoa cẩm tú cầu xinh xinh..."
*
Cơn mưa to sáng nay chợt tạnh lúc sáu giờ rưỡi, khiến cho cả một vùng không gian như tươi mới hơn...
Trên con đường hửng nắng và vẫn còn đọng lại vài vũng nước mưa, Bạch Dương thích thú nhảy lên những vũng nước đó. Dù nó có bẩn đến đâu thì vẫn bắn lên từng đợt sau mỗi cú nhảy của cô nàng.Cậu bạn đi học cùng cô khẽ nhăn mặt lùi xa để phòng thân:- Nhìn kìa, chân cậu bị ướt nhẹp hết rồi!- Có sao đâu Cự Giải, - Bạch Dương tiếp tục chạy tới vũng nước khác lớn hơn - Như thế này vui cực, Với lại đến trường rửa chân là được chứ gì!- Nhìn ướt át ghê gớm! - Cự Giải cười cười rồi nhìn đồng hồ đeo tay mà Bạch Dương tặng cậu vào hôm sinh nhật, sau đó liền nhắc nhở cô bạn thân mau tăng tốc tới trường:- Này, nếu cậu không muốn chúng ta bị muộn thì nhanh chân lên!Bạch Dương thấy thế thì không đùa nghịch nữa. Cô nàng chạy lên, đứng song song cùng Cự Giải với khuôn miệng còn cười toe:- Trời mát thật! Mà Cự Giải này, Cự Giải! Hoa kia là hoa gì thế?Cự Giải nhìn theo hướng tay Bạch Dương đang chỉ vào những chùm hoa nở trước một căn nhà. Từng cánh hoa nhỏ nhắn, mềm mại xếp cạnh nhau tạo thành một khối hình cầu màu xanh dương nhẹ tênh. Chúng nâng niu những giọt nước tròn tròn và tinh khiết, khiến lòng người cũng cảm thấy sảng khoái thay sau khi trận mưa mát lạnh kia kết thúc...Cậu bạn tặc lưỡi. Lúc trước đúng là có thấy loài hoa này trong sách ảnh nên Cự Giải trả lời nhanh chóng: - Là hoa cẩm tú cầu, chúng thường xuất hiện vào mùa mưa.- Chà... vậy là tới mùa mưa rồi!- Tào lao quá! Lo chạy cẩn thận đi không trượt chân là đi hết hàng tiền đạo đấy! Bạch Dương bĩu môi rồi gật đầu, như một hành động quen thuộc mỗi khi nghe Cự Giải cằn nhằn: - Biết rồi, biết rồi, ông nội! Chẳng mấy chốc, đôi bạn này đã kịp tới nơi trước khi chỉ còn năm phút nữa là trống vào lớp. Đứng trước cổng trường, Bạch Dương khẽ lay lay Cự Giải, chỉ về phía một cậu bạn đang lấy hai tay chống đầu gối, thở hổn hền ở đằng xa. Cô nheo nheo đôi mắt, bảo: - Này, kia là Song Ngư đúng không? - Ừ, cậu ấy làm sao thế nhỉ? Sự tò mò bắt đầu lăn tăn trong lòng như gợn sóng nhỏ. Cả hai nhìn nhau rồi chạy lại hỏi han.
Cậu bạn Song Ngư này trông có vẻ mệt lắm, mồ hôi túa ra nhiều như thể vừa phải đội mưa để tới trường. - Song Ngư! Cả hai đồng thanh gọi nhưng xem chừng, đến ngẩng đầu lên cũng khó nhọc đối với Song Ngư. Tuy vậy, với đôi tai cực kì nhạy cảm của cậu thì nghe giọng thôi cũng phát hiện ra là ai rồi. Cự Giải hiểu chuyện, lấy chai nước rồi đưa cho cậu: - Này, uống đi nè! Song Ngư như người vừa leo lên ngọn núi ngàn bậc không ngừng nghỉ nên khi chai nước mát lạnh của Cự Giải xuất hiện trước mắt liền chộp lấy, tu ừng ực. Sau khi hồi phục sức lực, cậu lấy tay lau miệng, trả lại chai nước đã vơi hơn phân nửa cho Cự Giải kèm theo lời cảm ơn. Bạch Dương vào luôn câu chuyện chính: - Ông làm sao vậy? Song Ngư, đưa mắt về phía phòng bảo vệ, nhăn nhó: - Là con chó của ông bảo vệ! Đồng hồ của tớ bị chậm mười phút, tưởng trễ nên vội vàng chạy tới trường. Lúc chạy qua con chó của ông bảo vệ bị nó tưởng là trộm, rượt tớ chạy một vòng sân. May mà có tiếng còi của ông bảo vệ nên nó mới chịu quay về. Kinh thật! Mà sân trường rộng chứ có nhỏ nhắn gì đâu! - Hahaha! - Cự Giải thoải mái bật cười lớn - Bản năng loài chó, đừng cay cú quá! Cậu trai vừa dứt lời thì trống vào lớp vang lên. Cả một khoảng sân lát gạch đỏ giờ chẳng còn một bóng người. Từng sợi nắng mong manh, nghiêng nghiêng trên sân trường Trung học phổ thông Thiên Văn. Chúng nhàn hạ đến nỗi đám học sinh đang học trong lớp cũng khao khát có được sự thảnh thơi như thế.
...
Ba tiết học bình thường cứ vậy trôi qua, không khí có phần nhạt nhẽo. Tiếng trống ra chơi vốn đã đến giờ vang lên mà vẫn chưa thấy đâu khiến lũ học sinh cứ ngóng mãi. Tần suất cụ thể là cứ năm phút lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ một lần. Sư Tử gập quyển sách dày cộp lại rồi thở dài, đứng lên. Bên cạnh cô, Bảo Bình mở mắt trong khi vẫn ở tư thế gục đầu xuống bàn, hỏi:- Cậu đi đâu thế? - Sang lớp 10A3. - Có chuyện gì vậy? Sư Tử toét miệng cười, lấy tay chỉ vào quyển sách dày: - Tớ đi trả quyển sách này. Rồi cô nàng ra khỏi chỗ, đi làm nhiệm vụ. Vì cả hai lớp sát nhau nên chỉ tốn vài bước chân là Sư Tử có thể tới nơi. Lúc ấy, Xử Nữ đang đứng ở cạnh bình nước ngay trước cửa. Cậu ta một tay chống nạnh, một tay cầm cốc nước uống. Đột nhiên, Sư Tử từ đâu lù lù xuất hiện, lại còn lấy tay đập vào lưng cậu, vô tư nói:- Hây, Xử Nữ! - Khụ, khụ! Xử Nữ bị cú đập của Sư Tử làm bất ngờ, kết quả là sặc nước. Cậu ta nhăn mặt, chu môi gắt một câu: - Dở hơi! Nghe thế, Sư Tử liền bật cười khoái chí, vô cùng sung sướng:- Hahaha! Gọi hộ Thiên Bình ra đây với! - Không gọi! Sư Tử lườm, định đe doạ cậu chàng. Nhưng xui xẻo thay, Xử Nữ rất có tinh thần sắt đá, nhất quyết không chịu gọi. Sư Tử hừ một cái rồi hùng hổ xông vào lớp người ta. Trước khi làm thế, còn kịp văng cho Xử Nữ một câu: "Ông tự vào nhá!" khiến Xử Nữ phì cười. Sư Tử rất tự nhiên tiến đến bàn của Thiên Bình. Cô nàng ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi quyển sách nhìn Sư Tử rồi cười, một nụ cười tươi khiến nhiều người gục ngã và phải tấm tắc khen rằng, không hổ danh là hoa khôi của trường Trung học phổ thông Thiên Văn: - Thế nào? - Chịu thôi. - Sư Tử làm mặt mếu, - Chắc lại quay về kiếp đọc truyện tranh rồi. - Vậy à... - Thiên Bình cười hiền lành, nhận lấy quyển sách văn học cổ điển cực kì nổi tiếng của mình. Nhìn hai người này từ khoảng cách không xa mấy, Xử Nữ đúng thấy hai cô bạn này thật khác nhau. Một người thì dịu dàng, hiền hoà, một người lại cá tính, mạnh mẽ. Nếu không nói là đối lập thì còn là gì nữa đây? - Thôi, tớ về lớp nha. - Sư Tử cũng cười rồi chạy về lớp. Lúc đi qua Xử Nữ, thấy cậu chàng đang uống cốc thứ hai (chắc vừa nãy chưa uống được gì) liền lườm cậu một cái nữa. Sau đó, cậu chàng lại sặc tiếp, còn Sư Tử thì cười phá lên, chạy vội về lớp như sợ cậu bạn túm được trả đũa. Chuông reo ngay sau đó, thông báo cho tất cả học sinh trong trường mau mau về lớp để chuẩn bị cho tiết học thứ tư. Ấy thế mà Kim Ngưu lại không ngần ngại việc cúp học. Thực ra cũng không hẳn là như vậy bởi đây là tiết thể dục ở lớp nên đằng nào cậu cũng ngồi chơi mà thôi.Cậu ta nhanh chân lên sân thượng lúc gió trời còn đang lồng lộng. Kim Ngưu vươn vai, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra: "Thật nhẹ nhõm..." rồi ngồi xuống, dựa lưng vào tường, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành. "Ô, Kim Ngưu!"
Song Tử từ đâu ló mặt ra làm Kim Ngưu giật nảy mình. Nếu đổi lại là cô nàng thì nhất định sẽ không chọn chỗ này để trốn học bởi đó chính là một sai lầm cực kì to lớn. Cậu nhăn mặt: - Gì vậy? Rồi chợt hốt hoảng nhận ra, Song Tử là một thành viên nổi tiếng trong đội sao đỏ. Ở trường Trung học phổ thông Thiên Văn, đội sao đỏ không chỉ làm nhiệm vụ đứng canh cổng trường lúc đầu giờ buổi sáng, ghi tên những người đi học muộn mà còn đi kiểm tra quanh trường, tóm những ai cúp tiết rồi cũng ghi tên vào sổ. Ai mà bị họ bắt được là coi như đời tàn, xui xẻo không ai bằng. "Trời... mình ăn ở có xấu xa gì đâu..." - Kim Ngưu thầm nhủ trong đầu rồi cười cười nhìn Song Tử, giọng trở nên ngọt hơn gấp năm lần bình thường: - Song Tử à! Dạo này khỏe không? - À, tốt lắm, cảm ơn chú đã quan tâm. - Song Tử chọc chọc bút vào tóc Kim Ngưu - Chị thấy mặt chú xanh xao lắm. Cố lên, chị tin chú sẽ vượt qua lần này. - Ơ này, không phải là tớ cúp tiết đâu! - Kim Ngưu vội vã xua tay nhưng có thanh minh thế nào cũng bị Song Tử quy vào tội trốn học, nhanh nhẹn viết tên cậu vào trong "sổ nghiệp chướng" đang cầm trên tay (học sinh thường gọi cuốn sổ của đội sao đỏ như thế). Song Tử tinh nghịch chào Kim Ngưu đang khóc không ra nước mắt đằng sau. "Thôi thì... lần đầu tiên mình cúp tiết nên chắc không sao đâu..." - Kim Ngưu nghĩ là thế, nhưng đến cậu cũng nhận ra rõ ràng là đang tự an ủi bản thân! Bóng dáng Song Tử biến mất hẳn. Ma Kết mới thở hắt ra. Cô nàng vuốt ngực mình, mỉm cười mĩ mãn: - Thật may quá... Vừa nãy, khi Song Tử đang bắt quả tang Kim Ngưu trốn tiết thì Ma Kết đã nhanh chân trốn vào một góc để không bị Song Tử phát hiện. Kế hoạch đó thành công một phần nhờ vào sự may mắn cực kì to lớn vì tai Song Tử rất thính, một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ để thu hút cô nàng. Cậu chàng bị bắt kia quả là xui xẻo...
...
Giữa tiết tư, ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa to và cho đến lúc tan học mưa vẫn chưa dứt. Nhân Mã đứng ở sảnh chính tầng một, nhìn khung cảnh trắng xoá trước mặt. Đang là mùa mưa nên có vẻ như những giọt nước cũng trở nên nặng hạt hơn, nhìn thấy rõ từng vệt rơi thẳng tắp. Vì không có ô nên có lẽ cô nàng sẽ đợi khi nào tạnh thì mới về... "Muốn đi chung không?" Nhân Mã giật mình quay ra nhìn Thiên Yết, cậu đang đứng đó với chiếc ô trong tay. Nhân Mã nhìn ngang dọc rồi ngây ngô chỉ mình: - Tớ á? Thiên Yết gật đầu. Tự dưng có người cho đi chung ô, Nhân Mã chẳng cần suy nghĩ, gật đầu ngay tắp lự. Họ rời sảnh chính của trường, bắt đầu rảo bước. Dưới màn mưa, Nhân Mã và Thiên Yết đi chung về nhà.- Này, tớ có quen cậu đâu mà sao cậu tốt thế, cho người lạ đi cùng như thế này? Thấy Nhân Mã hỏi vậy, Thiên Yết tặc lưỡi bảo: - Có quen đấy. Trí nhớ của cậu không được tốt lắm nhỉ? Nhân Mã bối rối: - Hơ? - Buổi triển lãm ảnh của Sagi. - A! Nhân Mã giờ thì nhớ ra rồi. Hôm ấy, ở buổi triển lãm đó, cô nàng đã giúp Thiên Yết tìm nhà vệ sinh. Thực ra, Sagi là anh họ cô nên Nhân Mã được tặng một vé tham quan chứ cô nàng cũng không hiểu mấy về tranh ảnh cả. - Thế này, coi như là có qua có lại. Thiên Yết nói làm Nhân Mã cười phì: - Tớ giúp miễn phí mà, việc gì phải vậy. - Thế à? - Thiên Yết mỉm cười, dịch ô về phía mình, làm bộ không cho Nhân Mã hưởng chung nữa làm cô nàng phát hoảng: "A, không phải! Không phải!" rồi nắm lấy bàn tay đang cầm ô của Thiên Yết, kéo về phía mình.
Bên ngoài tán ô, mưa vẫn đang rơi... Hạt mưa rơi trên phiến lá nhỏ... đọng trên chùm hoa cẩm tú cầu... Bắt đầu một mùa mưa...
Hết chương 1
#Furin: "Hôm nay đăng lại chương 1, cảm thấy thật hoài niệm. Thời gian trôi qua nhanh quá."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me