LoveTruyen.Me

Trai Camtinh Yeu Cua Vampire


  Chương 7: TUYẾT ĐỎ (Phần 3) 


Gần khu rừng cấm phía Nam trường Quenci, nơi đây cây cối rất um tùm nhưng xơ
xác. Bóng tối luôn bao phủ, dường như ánh mặt trời rất khó lọt qua những tán
cây của khu rừng, làm nó ban ngày cũng như ban đêm. Nơi đây tạo cho ai đặt
chân bước đến đều có chung một cảm giác, đầy sự chết chóc.

Raio lặng bước đi về một hướng vô định, đưa mắt nhìn đàn quạ đang chao người
trên không kia trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác bất an, cảm nhận phía
ngực trái đang thổn thức cậu lấy tay đặt nhẹ lên nó, hình ảnh công chúa nhỏ
lại hiện lên trong tâm trí cậu. Chợt bước chân Raio dừng lại, dòng suy nghĩ
cũng theo đó mà đứng yên. Phía xa kia có một vật rất đổi quen thuộc đối với
cậu, bước chân về cái vật đang nằm trên nền tuyết lạnh, Raio có cảm giác rất
lạ. 

- Là áo choàng của ta, sao nó lại ở đây chứ? Rõ ràng ta đã cho cô bé kì lạ ấy
mượn rồi mà. 

Cầm trên tay chiếc áo choàng trắng, trên cổ có lông vũ rất sang trọng, Raio thốt nên một câu hỏi đầy tâm trạng. Hướng ánh mắt về phía khu rừng cấm, đôi mày thanh tú cậu khẽ chau lại, bất giác chân cậu bước đi về phía trước. Raio không hiểu sao mình lại muốn tiến sâu vào khu rừng , chỉ là do ý thức của cậu đang điều khiển hành động mình. Trong chốt lát Raio đã đứng gần ranh giới giữa dãy núi và rừng cấm. Gọi là đi thế thôi nhưng tốc độ của cậu còn nhanh hơn cả ánh sáng, Vampire là một loại sinh vật có sức mạnh ghê gớm, và cậu còn là một hoàng tử của thế giới hư ảo này nên khả năng có phần vượt trội hơn rất nhiều. 

Đang nhắm nghiền mắt lại để tập trung tư tưởng tìm một thứ gì đó, bỗng một làn gió nhẹ thổi qua làm Raio thoáng lặng người. Một mùi máu đang xông lên rất nặng nơi cánh mũi, hơn nữa nó còn rất quen thuộc. 

- Là cô bé... đã xảy ra chuyện gì?

Nói đoạn Raio đưa tay làm phép phá tan kết giới nơi đây, xong cậu bước vội về phía trước, đôi mắt không ngừng tìm kiếm một bóng hình. Tiến vào cũng khá xa,nhưng bóng dáng cô bé vẫn mất tăm làm Raio không khỏi lo lắng. Mùi máu nồng nặc này cho thấy cô bé đã bị thương rất nặng, cậu e mình không đến kịp thì cô bé sẽ khó lòng toàn mạng. Đang miên man suy nghĩ, bất chợt bước chân Raio dừng lại. Trước mặt cậu ở phía xa xa kia, một dáng người đang bị tuyết bao phủ, xung quanh cô bé một mảng tuyết đỏ vây hãm đầy thương tâm. Lặng bước chân về cái nhân ảnh ấy, Raio vội khụy chân xuống, đôi tay cậu đang phủi sạch lớp tuyết dày bao phủ lấy cô bé, dùng phép cắt đứt sợi dây leo, Raio nhẹ nhàng nâng cô lên ôm vào lòng, cậu muốn truyền hơi ấm cho thân người lạnh buốt và chi chít vết thương của cô. Nhìn gương mặt xanh nhợt không một chút cảm xúc, mái tóc nâu bồng đã bê bết máu mà rủ rượi, và đôi môi đỏ của Samy giờ đã trắng bệt ra làm Raio không khỏi quặng lòng. Cậu không hiểu nổi bản thân mình, chỉ là một cô gái mới quen nhưng lại để lại trong cậu nhiều cảm xúc. Tuy không phải là một tảng băng vô cảm, nhưng từ lâu cậu đã mất cảm giác với bất kì cô gái nào, trong tim cậu chỉ có một chỗ duy nhất dành cho nàng, công chúa nhỏ của cậu. Nhưng lạ thay từ khi gặp cô bé, cậu lại có chút gì đó suy tư, cảm giác rất thân quen khi nhìn cô khiến cậu khó hiểu, c ô bé làm hình ảnh công chúa hiện về trong trí óc cậu ngày một nhiều hơn. 


Thoát khỏi vòng suy nghĩ quẩn quanh, Raio đắp lên người cô bé chiếc áo
choàng, xong cậu nhẹ bế cô bé trên tay mình rồi lặng bước đi. Thân người nhỏ
bé trên tay cậu rất xanh xao,  hơi thở yếu ớt,cả người cô đang nóng lên, chốc
lát lại chuyển sang lạnh run trông đến tội. Raio đưa mắt nhìn cô bé lòng chợt trào một cảm
giác xót thương, trái tim cậu bỗng thắt lại, có một nổi đau nhẹ khó diễn tả
đang len lói trong nó.

Tuyết vẫn cứ rơi không ngớt hạt, những bông tuyết li ti vươn trên người một
chàng trai, cậu đang dùng cả thân người to lớn để che chở cho một cô gái
nhỏ, tuy khuôn mặt không sức sống nhưng trên môi cô một nụ cười hạnh phúc đang
chợt nở. Bóng tối nơi đây dường như không đủ mạnh để nhấn chìm hai thân ảnh
kia, ánh hào quang phát ra từ họ làm vạn vật như bừng sáng hẳn, tạo nên một
bức tranh trầm mặc nhưng tuyệt đẹp.

Ngồi đưa mình trên một thân cây xơ xác, đôi mắt hổ phách của một người đang
dõi bước theo hai bóng hình vừa khuất dạng kia. Chàng trai đang bế cô gái
nhỏ trên tay mình, cậu như đang nâng niu một vật gì rất quý giá. 

Khuôn mặt vẫn lạnh tanh tựa hồ không chút cảm xúc, Tayoo đưa tay quơ lên cao, lặp tức một vài con quạ bị đông cứng lại rơi xuống nền tuyết lạnh. Các con còn lại hướng ánh nhìn vô tội về người đã nhẫn tâm gây nên cớ sự, chúng kêu lên vài tiếng rồi tiễn biệt bạn lần cuối mà bay đi không dám quay đầu lại. 

Tayoo rất ghét sự ồn ào, cậu không thích ngôi trường này, vì một lời hứa với một người rất quan trọng với cậu nên Tayoo mới nán lại nơi đây. Nhưng học cũng bằng không vì cậu rất ít khi xuất hiện trong lớp, mà nơi cậu hay lui tới thường là những chỗ vắng vẻ và hoang vu, không một bóng người. Hôm nay cũng vậy, tâm trạng không tốt mấy vì chuyện mới xảy ra hôm qua làm Tayoo nặng lòng, sợ mình không kiềm chế được hành động mà trút lên một ai đó vô tội lỡ đến làm phiền nên cậu mới trốn lên khu rừng này mà ngủ vùi giết thời gian. Trong cơn mơ màng, bỗng Tayoo ngửi thấy một mùi máu xông lên nồng nặc và có phần quen thuộc. Có chút tò mò,cậu lần theo mùi máu đó đến nơi đây, khu vực tối và âm u nhất khu rừng này.

 Đi cũng được một đoạn khá xa, bất chợt bước chân cậu dừng lại khi nhìn thấy một cảnh tượng rất thương tâm, một tên con trai khoác trên người độc một màu đỏ chói đang làm phép hành hạ một cô gái, xong hắn đang chuẩn bị biến đi. Người con gái đó không ai xa lạ lại chính là cô bé phiền phức mà cậu cứ gặp mãi. Nhìn cái dáng vẻ đang thở yếu ớt kia bằng một vẻ bình thản, Tayoo khẽ nắm chặt bàn tay lại, một cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong tim cậu. Đơn giản vì đâu ư, chỉ là hôm qua khi cậu đang thả mình bồng bềnh trên mặt nước để ngủ, bỗng có một người đến làm phiền, thoáng khó chịu cậu liền đưa mình lên bờ bước lặng đi. Thế nhưng mới đi được một đoạn không xa, thì bỗng tiếng cô gái ấy đang vùng vẫy trong làn nước làm cậu dừng chân lại. Ban đầu Raio có ý định mặc kệ, nhưng lí trí đã không cho phép cậu làm thế, nên cậu đành miễn cưỡng bay xuống cứu Samy. Khi đã lên được bờ, Tayoo lại không khỏi phiền lòng, vì cô bé đã ngừng thở, vẻ mặt giờ đây xanh nhợt trông như một xác chết. Có câu cứu người phải cứu đến cùng, với lại cậu biết rằng thiên thần nhỏ của cậu sẽ không vui nếu câu vô tâm thế. Miễn cưỡng  lần nữa đưa môi mình tiến gần hô hấp cho cô bé, cậu có một cảm giác lạ chợt dâng trong tim. 

Một mản kí ức nhỏ không hẹn mà ùa về trong trí óc cậu. Là hình ảnh của một cô bé với nụ cười tỏa nắng, và một mái tóc nâu bồng bềnh rất đẹp, cô bé đang đùa nghịch với cậu. Thoát khỏi vòng suy nghĩ trở bề với hiện tại Tayoo thoáng bất an, đưa ánh mắt hướng nhìn cô bé phiền phức ấy, cả người cô chìm trong biển máu, tuyết bao phủ bên cô cũng mang một sắc đỏ thê lương tạo cho người nhìn có cảm giác đau xót. Đương nhiên dù là một tảng băng thật nhưng Tayoo cũng không đến nổi vô cảm. Khi tên đỏ chói ấy đã đi mất dạng, cậu  mới nhanh bước tiến đến định cứu cô bé. Lạ thay trong đầu cậu lúc này lại phát ra một tín hiệu cảnh báo cậu không nên liên quan đến cô gái này nữa, hôm qua cứu cô đã vượt giới hạn sống không màn chuyện thế sự của cậu rồi, cậu không muốn mình phải làm thêm việc gì đó có lỗi với thiên thần của cậu nữa. Nhưng ở khu rừng cấm không có lấy một bóng người, mà cậu chắc cũng không ai dám bén mạng lên đây, nếu giờ cậu bỏ đi thì cũng như rằng cô gái này sẽ chết, nếu vậy thì thiên thần của cậu sẽ không vui. Có lần nàng đã từng nói với cậu.

"Tayoo à, anh phải biết cứu người khi thấy ai đó gặp nạn, vì sinh mạng rất quan trọng, đó là thứ tạo hóa đã ban tặng, chỉ cần có tâm cứu họ biết đâu được có một ngày người đó lại quay lại cứu anh thì sao."

Câu nói của thiên thần cứ văng vẳng bên tai Tayoo, cậu thật sự không quan tâm lắm điều mà nàng nhấn mạnh, vì thật tế cậu không cần ai cứu mình, cứ để cậu chết thì càng tốt, có như vậy cậu mới lên thiên đường gặp thiên thần của cậu. Trong lúc đang miên man suy nghĩ và quyết định bước đến cứu cô gái ấy, thì bỗng bên tai Tayoo nghe được bước đi của một ai đó đang đến. Chậm rãi dừng bước, Tayoo đứng quan sát cảnh tượng trước mắt. Một chàng trai với mái tóc bạch kim và một đôi mắt tím uy quyền đang ngồi bên cô gái ấy, ngắm nhìn nhân ảnh của cô bé bằng một sự xót thương vô hạn trong một lúc, xong chàng ta lại cất bước bế cô đi. Đôi mày thanh tú của Tayoo khẽ chau lại khi nhìn con người đó, vẻ mặt vẫn bình lặng không chút cảm xúc nhưng trong lòng cậu lại dâng lên nhiều câu hỏi. 

- Không lẽ anh ta là... 

Đứng lặng người hồi tưởng một hồi lâu, Tayoo buông ra một câu nói vào hư không có phần bị đứt quãng trong suy nghĩ. Xong cậu lặng lẽ bước đi, mái tóc vàng của cậu nổi bật giữa không gian tăm tối. Chốc lát tiếng kêu rùng rợn của một con gì vang lên, khu rừng âm u lại trở về với vẻ hoang tàng, không một sức sống vốn có của nó.

Trên nền tuyết lạnh kia vẫn in hằn một khoảng đỏ loang lỗ, như minh chứng mọi việc vừa xảy ra mới đây thôi là sự thật. Đó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi ngày tháng đầy giông tố của một cô gái mới bước chân đến ngôi trường Quenci này. Cô ấy tên là - Samy Hana. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me