LoveTruyen.Me

Trai Camtinh Yeu Cua Vampire

Chương 47: GẶP LẠI EM GÁI

Rạng sáng, không khí có phần khô hanh và se lạnh. Mới sang xuân nhưng thời tiết ở Osaka thất thường hơn mọi năm, đôi lúc từng cơn gió chướng thổi về mang theo hơi sương sớm, tạo nên một cảm giác đê mê, xao xuyến tâm hồn.

Khí hậu ở ngoại ô Osaka ôn hòa nhưng khắp nơi khung cảnh lại cô liêu bởi vì rất vắng người, càng vào sâu trong rừng hay lên núi, khoảng cách giữa các ngôi nhà càng xa hơn, nói chung bốn bề đâu đâu cũng là cảnh đẹp chỉ thiếu mỗi sự sống. Vào xuân số người rời đi lập nghiệp càng nhiều, vùng ngoại ô này trở nên hiu quạnh cũng vì lẽ đó.

Tuy nhiên ngôi nhà tọa lạc ở một làng nhỏ lại không hề đơn điệu, nó còn có phần náo nhiệt hơn khi mấy con quạ từ đâu kéo tới góp vui. Những người sống tại đây rất bình thảng trước sự hiện diện của chúng, chỉ có Samy là khó chịu ra mặt, cô còn chau mày lấy chổi quở tứ tung hay đọc thần chú xua đuổi chúng. Samy mới chui ra khỏi chăn ấm nệm êm, chưa kịp làm vệ sinh, thay bộ váy ngủ mèo kitty đã lao vào hành hung lũ quạ khi thấy chúng đậu trên bậu cửa sổ. Đêm qua Samy lại ngủ không ngon nên tâm tình có phần khó chịu, lũ quạ kia vô tình trở thành tội nhân bị cô ghét khi nghĩ chúng dám chui ra từ giấc mơ của cô. Chúng vì thế ăn chổi bay liên hoàn, phải thoắt bay xa khỏi tầm mắt Samy trước khi bị cô xẻ thịt để làm mồi nhắm rượu.

Thái độ có phần khó hiểu của Samy khiến cho bà Yame phải cất lời can ngăn, vì bà vừa xót vừa thương lũ quạ hiền, vừa sợ Samy chạy lung tung sẽ vấp té. Những người bạn đã luôn ở bên bà lúc Samy vắng nhà chính là quạ, đó cũng là lí do sâu xa khiến bà cảm thán trước hành động của cô cháu cưng.

- Samy, cháu thôi vận động chân tay khi mới thức dậy được không? Cháu mới về nên giữ sức đừng quậy nhiều. Cháu cứ quơ chổi khắp nhà khiến bà mờ cả mắt, đau cả đầu vì hít phải bụi đây này.

- Vâng ạ, cháu cũng đã đuổi chúng xong rồi, cháu xin lỗi vì đã làm ồn. À mà bà dậy sớm thế? Mới sáu giờ hơn, bà vào ngủ thêm tí nữa để cháu được ôm bà tiếp nha.  - Samy chu môi, phùn má khi nghe câu nói trách yêu của bà Yame. Cô sau đó nhanh tay cất cây chổi vào góc nhà, chạy chân sáo đến bên bà làm nũng.

- Công chúa bé à, còn sớm là sớm làm sao? Bà quen dậy lúc năm giờ, hôm nay ngủ thế là sâu lắm rồi đấy. Vì bà thấy cháu ngủ ngon nên mới nán lại đợi khi nào cháu dậy thì mới dậy theo. Lũ quạ ấy xuất hiện từ lâu rồi, cháu nên tập làm quen để sống hòa thuần với chúng đi Samy, đừng cau mày hay xua đuổi chúng vì chúng rất hiền, không làm hại ai đâu.

Bà Yame nghe Samy nói xong liền chậm rãi cất lời khuyên dành cho cô, bà còn nhấn mạnh ý cuối để cô nghe và hiểu, không còn giữ tâm niệm sát quạ của mình nữa.

- Cháu rời đi có mấy tháng mà bà đã hết thương cháu rồi, bà cứ binh người ngoài hoài khiến cháu đau lòng quá độ. Hây, từ nay chắc cháu phải nhắm mắt sống qua ngày, còn việc bà bảo cháu không thể làm theo được. Cháu không thích quạ, không phải vì chúng xấu mà bởi chúng khiến cháu nhớ người và cảnh ở nơi ấy...

Samy cất lời trầm ngâm, cô không quên trưng ra vẻ mặt bi thương diễn thì ít mà đau là thật khiến bà Yame phải trầm tư suy nghĩ theo. Bà Yame hiểu ẩn ý trong câu nói của Samy, vì thế bà nhanh chóng đổi chủ đề.

- Trễ lắm rồi, cháu định giữ bộ dạng mèo con lười biếng ấy à? Nhanh vào làm vệ sinh, thay bộ đồ nào thục nữ vào rồi ra ăn sáng. Kay chắc sắp dậy rồi, cháu không muốn mất hình tượng với cậu bé thì nhanh chảy lại tóc, nó rối lắm đấy công chúa.

- Bà khéo lo, cháu của bà xinh thế có xuề xòa tí vẫn ổn mà. À mà giờ cháu không còn được như xưa nữa... Giờ cháu nghe lời bà biến hình nhanh đây, cháu sẽ phụ bà nấu bữa sáng. Lâu rồi không vào bếp cháu có chút nhớ nó. - Samy nháy mắt tinh nghịch, cô trả lời bà với thái độ chuyển vời từ vui vẻ sang trầm tư, rồi nhanh chóng thay đổi thành phấn khích.

Samy nói đoạn không vội nán lại nghe bà căn dặn gì thêm đã co chân chạy mất dạng, cô sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy việc mình đang che giấu bà. Đêm qua lúc ăn tối bà Yame có hỏi Samy về vết bớt trên mặt cô, lúc ấy cô đã phải đứng hình, ngồi cười trừ khá lâu mới có thể đưa ra một lí do phi thực tế, nhưng lại dễ tin nhất trong hoàn cảnh hiện tại. Đó là vì Samy muốn làm cho mình xấu đi để mấy bạn nam không vây quanh làm phiền nữa, bà Yame sau khi nghe Samy nói thế đã cười tủm tỉm khá lâu, cả Kay cũng tỏ ra thích thú với lí do kì lạ của cô, dù khó chấp nhận nhưng cả hai không ai hỏi cô thêm câu gì. Cứ thế buổi tối đầu tiên khi cô trở về nhà trôi qua yên bình, chìm đắm trong tiếng cười, nói vui vẻ.

Samy nghe lời bà chạy lon ton về phòng chọn đồ, sau đó cô nhanh chóng bước ra từ nhà vệ sinh với dáng vẻ chỉnh chu. Hôm nay Samy quyết định sẽ rủ Sasa đi dạo nên đã chọn cho mình một bộ trang phục năng động, cô mặc một chiếc váy quần màu đen cách điệu với họa tiết hoa rơi, phối cùng với áo thun sọc ca rô hồng đơn giản, khoác thêm sơ mi trắng ở ngoài làm điểm nhấn. Mái tóc nâu bồng được Samy tết gọn lại, cô còn cao hứng cắt mái ngố lưa thưa để trông nữ tính hơn.

 Bà Yame đang nấu ăn trong bếp nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ xinh xắn của Samy khẽ mỉm cười hài lòng, tốc độ chuẩn bị của Samy nhanh đến mức món trứng rán bà còn chưa làm xong thì cô đã xuất hiện. Samy sau đó nhanh chóng tiến lại bếp phụ bà làm nốt công việc còn lại, chỉ mất thêm mười mấy phút bữa sáng thịnh soạn đã được hai bà cháu dọn lên bàn, các món ăn vừa hấp dẫn vừa thơm ngon có đủ sức với gọi những cái bụng đói đang biểu tình. 

Hôm nay bà Yame cho Samy và Kay ăn trứng rán, canh rong biển, há cảo hấp, đùi gà chiên giòn, còn kèm theo cả món kim chi mà cô rất ưa thích. Nguyên liệu đa số là do nhà trồng và nuôi nên tươi ngon miễn bàn luận, lâu ngày Samy không được thưởng thức món ăn bà làm nên cô rất trông đợi, khổ nỗi Kay là khách vẫn chưa vào bàn nên cô không thể mất lịch sự dùng trước được. Ngồi chờ Kay hẳn mấy phút, do đói nên Samy mất kiên nhẫn phải trở về phòng mình gọi cậu, cô cứ nghĩ cậu còn mệt nên ngủ sâu không ngờ khi mở cửa tìm cô lại không nhìn thấy Kay. Samy sau đó nhanh chóng chạy ra sau nhà tìm, cô có linh cảm Kay sẽ đi dạo vì quang cảnh buổi sáng ở đây rất đẹp.

Đúng như Samy đoán Kay đã thức được một lúc và đang lang thang phía sau nhà, hít sương sớm ngắm trời mây. Kay là ca sĩ có thói quen ngủ muộn, dậy trễ, thú vui di dạo lâu ngày bị cậu lãng quên nay mới có dịp tìm lại. Kay đang đứng bên gốc đào ngắm mấy chú chim con thì nhìn thấy Samy từ nhà bước ra, cậu vì thế chậm rãi tiến về phía cô, cài lên tóc cô một đóa hoa đào sau đó mới cất giọng nói.

-  Anh ngắm cảnh say mê quá nên quên mất cả thời gian. Để bà và em phải chờ lâu rồi, giờ ta vào dùng bữa rồi cùng nhau đi dạo, anh chắc công chúa của anh và em sắp tìm đến và gây náo loạn rồi đấy.

- Vâng, em cũng nghĩ thế.

Samy trả lời ngắn gọn sau đó cùng Kay trở về nhà, cô quá hiểu Sasa cho nên ẩn ý Kay vừa nói cô cũng đã nghĩ ra từ lâu. 

Bữa sáng của ba người chìm ngập trong tiếng cười nói, bà Yame đã tranh thủ trò chuyện với Kay khá nhiều, thái độ thân tình của bà giúp Kay cảm giác được không khí ấm áp của gia đình. Samy thì chỉ ngồi bên góp vui bằng mấy câu nói bông đùa kiểu trẻ con, cô tập trung chuyên môn ăn uống là chính, sau khi ăn xong cô vội vã xin phép bà đi ra trước nhà đứng đợi người.

Samy chậm rãi hít hà dư vị sớm mai thanh khiết, cô bận đùa nghịch với mấy cánh hoa rơi dưới gốc đào nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thân quen của ai đó, và biết rằng nhỏ đang ở rất gần mình.

Từ xa bước đến Sasa có phần thong thả, dù tâm tư nhỏ lúc này đang rất tơ rối, lòng thì cứ nôn nóng mong được gặp Samy sớm dù nhỏ chưa biết cô bạn thân đã trở về. Khi chỉ còn cách ngôi nhà bằng gỗ sồi khoảng hơn trăm bước Sasa đã phải mở to mắt ra, lấy tay dụi dụi nó để ngắm nhìn Samy cho thật rõ. Khi đã xác định mình không hề ảo tưởng Sasa mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi cảm giác chết lặng cứ đóng băng tại chỗ. Vỡ òa trong cảm xúc hạnh phúc Sasa nhanh chóng chạy đến chỗ Samy đứng với tốc độ ánh sáng, sau khi đã tiếp cận được mục tiêu nhỏ đã ôm chầm cô thật lâu, nước mắt trong vô thức còn trào ra nơi khóe mắt. Dáng vẻ tiểu thư danh giá, hiếm khi muộn phiền của Sasa âu chỉ có Samy có thể phá vỡ được, cô vì thế càng xúc động hơn nhỏ, cứ lấy tay vuốt mái tóc dài của nhỏ một hồi lâu, sau khi chờ nhỏ khóc đã rồi cô mới chịu cất lời vỗ về.

- Sasa đại tiểu thư, bồ khóc xong rồi thì có thể buông mình ra không? Áo của mình bị bồ làm ướt hết rồi này, cả người cũng tê cứng nữa. Bồ đúng là biết cách chào đón mình sao cho thật ấn tượng. 

- Sorry tình yêu, mình nhớ bồ quá nên mới manh động thế. Hức... mà cũng tại bồ ấy, ở ẩn suốt mấy tháng hỏi sao mình không lo lắng. - Sasa vừa lấy tay lao nước mắt vừa cất lời đáp trả, thái độ hờn dỗi của nhỏ có phần trẻ con. 

- Mình chịu, có nhiều việc xảy ra mơ hồ lắm mình không thể phân trần cho bồ hiểu rõ được. Đợi dịp nào đó mình sẽ kể... còn bây giờ mình cần thời gian để tĩnh tâm Sasa à. - Samy lấy tay véo má Sasa, nựng yêu nhỏ với vẻ mặt buồn xen chút suy tư.

Thấy thái độ khác lạ của Samy Sasa tinh ý hiểu nên đã chuyển chủ đề, nhỏ nắm lấy hai tay cô thì thầm, vẻ mặt đài cát thay đổi thành tinh nghịch.

- Mình vào chào bà rồi xin phép dẫn bồ đi chơi nha, thời tiết hôm nay đẹp đấy... rất thích hợp để hai ta hẹn hò.

- Mình chịu liền, bồ đúng là hiểu ý mình. À, mà mình có một bất ngờ dành tặng bồ đấy Sasa. Bồ đứng đây nhắm mắt đợi mình tí, nhớ không được ăn gian đấy.

Samy mỉm cười thích thú khi nghe ngõ ý trong sáng nhưng lời lẽ lại rất chi là mờ ám của Sasa,  vụ án hẹn hò mà nhỏ nói đến thật ra là sẽ dắt cô đến khu vui chơi để giết thời gian, việc mà trước đây cả hai vẫn hay làm những lúc rảnh rỗi. Đang nói đoạn chợt nhớ đến Kay nên Samy nhanh chóng bắt Sasa đứng im để cô vào nhà gọi cậu ra gặp nhỏ. Lúc này Kay đã dùng bữa xong và đang ngồi uống nước chè cùng bà Yame, thấy Samy chạy chân sáo tiến về phía mình vội vã, cậu phản xạ nhanh nên đã đứng dậy đỡ lấy cô từ xa trước khi cô đáp mặt mình xuống bàn vì vấp ngã. 

- Chuẩn xác, mới sáng ra anh lại làm việc tốt nữa rồi. - Kay trưng vẻ mặt đẹp trai hút hồn, nữa đùa nữa thật cất lời bông đùa với Samy.

- Samy, cháu hậu đậu quá đấy. - Bà Yame lắc đầu mắng yêu cô cháu gái, sau đó bà phải lơ mắt đi tiếp tục nhấp ngụm chè một cách chậm rãi để cô bớt ngượng ngùng.

Nằm gọn trong vòng tay Kay Samy khẽ đỏ mặt, nghe bà và Kay nói xong cô đứng hình luôn vì xấu hổ cho nên cứ bất động không vội rời khỏi Kay. Nhưng chỉ mất mấy phút Samy đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi nhớ đến việc chính cần làm, Sasa vẫn đang đợi cô dưới gốc đào vì thế cô cần mang Kay ra trình diện nhanh để tránh mang họa sát thân.

- Em cảm ơn anh đã đỡ ạ. Mà có người đang chờ anh đấy, anh chuẩn bị tâm lí vững xong thì cùng em ra gặp mỹ nhân nha. - Samy sau khi rời khỏi vòng tay Kay thì vội chỉnh trang lại váy áo, sau đó nhỏ mới cất lời ẩn ý rất dễ hiểu với cậu.

- Công chúa của chúng ta là đại mỹ nhân em à, không phải nhân vật tầm thường có thể đắt tội được. Anh cần thêm hai phút để lấy lại can đảm, em ra trước đi Samy. - Kay lấy tay giúp Samy vuốt gọn lại tóc mái đang xõa trước mặt, cậu cất lời pha trò khiến cô cười tủm tỉm, còn diễn sâu dùng khăn chậm mồ hôi như đang lo sợ, thái độ của cả hai rất hợp với tình cảnh hiện tại.

- Ok anh, anh chuẩn bị nhanh nha. Lâu quá em không cứu anh được đâu. - Samy nghe Kay nói thì vội trả lời cậu rồi bước thong thả trở ra trước hiên nhà.

Kay đứng lặng nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn của Samy khẽ nở một nụ cười suy tư, cậu sắp gặp lại Sasa nên có chút hồi hợp. Gần hai năm nay Kay đi biệt không trở về thăm nhà, cậu cũng ít khi liên lạc với em gái mình dù trong lòng rất nhớ nhỏ, ngày tương phùng vì thế càng có ý nghĩa hơn khi cảm xúc lúc này của cậu khá phức tạp. Kay vừa muốn ôm Sasa vào lòng, vừa muốn tránh né ánh nhìn oán trách của nhỏ.

Bà Yame vẫn chậm rãi ngồi nhâm nhi tách trà với thái độ suy tư, bà đang lo lắng cho Kay vì biết Sasa rất giận cậu. Việc cậu và Samy quen nhau chắc sẽ là một đã kích lớn đối với Sasa, bà biết trước khi Sasa hiểu rõ sự tình thì Kay và Samy sẽ phải chịu một trận hỏi cung hoành tráng từ nhỏ.

Kay đứng bất động một hồi lâu mới chịu cất vội mớ suy nghĩ không có hồi kết, sau đó cậu chỉnh trang lại áo, gật đầu chào bà Yame rồi mới cất bước tiến về phía gốc đào gặp Sasa. Lúc này Samy đang đứng bên che mắt nhỏ, cô nhìn Kay cười hạnh phúc, thái độ còn có phần phấn khích hơn hai nhân vật chính.

Kay chậm bước đến gần Sasa sau đó ôm chầm nhỏ vào lòng mình, Sasa lúc này đang nhắm nghiền mắt lại nhưng nhỏ vẫn có thể cảm nhận được mùi hương và hơi ấm thân quen của cậu, vì thế nhỏ đã nhận ra người đang ôm mình là ai.

- Kay... là anh đúng không? Có phải em đang mơ? - Sasa không vội mở mắt, nhỏ cứ đứng lặng và cất lời hỏi Kay trong tiếng nấc, lúc này nước mắt nhỏ lại rơi thêm lần nữa.

- Em không hề mơ đâu Sasa. Là anh đây, Kay Yokito... - Kay tiếp lời Sasa, cậu vẫn ôm chặt nhỏ vào lòng, thái độ trân quý như đang cất giữ bảo vật.

Sasa nghe Kay nói hết câu mới mở mắt ra nhìn cậu, cô còn không quên lấy tay nhéo má, nắm tóc cậu đủ kiểu, sát khí trên mặt nhỏ nhanh chóng hiện rõ khiến cậu và Samy phải lã mồ hôi thật.

- Sasa, mình có việc nên đi đây tí. À... mình vào rửa bát giúp bà, bồ với anh Kay nói chuyện vui vẻ nha, cứ tự nhiên đừng e ngại mình nghe lén. - Samy là người cất lời tự giải vây cho mình, cô biết Sasa sẽ hỏi mấy câu khó đỡ nên mới quyết định tránh đi trước để Kay ở lại chịu trận.

- Samy Hana, bồ đứng đó không được đi đâu hết. Sao bồ lại quen anh Kay, lại còn dám giấu anh ấy ở nhà nữa? Tội chứa chấp phạm nhân mình đây phải truy cứu. Bồ lại đây mình cưng nào.

Samy chưa đi tới cửa nhà đã bị giọng nói oanh vàng trong trẻo của Sasa gọi với theo, cô vì thế ngoan ngoãn xoay đầu lại nhìn nhỏ cười trừ. Sasa thì đã thôi việc nhéo má, càu cấu tay Kay, nhỏ tra tấn cậu hả hê thì không thèm để ý tới cậu nữa mà chuyển sang tra hỏi Samy. Vừa buông Kay ra Sasa đã xoắn tay áo đuổi theo Samy vì lúc này cô đã co chân chạy được một đoạn khá xa. Khi đã chắc mình an toàn Samy mới chịu dừng bước và đứng chống tay thở hổn hển, Sasa tuy đã đuổi kịp nhưng không vội bắt lấy cô, nhỏ cứ vờn cô như mèo vờn chuột cho nên cô mới có thời gian thư thả nghỉ ngơi và ngắm cảnh. Kay cũng cất bước bám sát theo hai cô gái, cậu quan sát họ rượt đuổi với thái độ thích thú, vẻ mặt anh tuấn của cậu nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Sasa, nhỏ đọc được tâm tư của cậu nên chậm rãi lườm một phát khiến cậu phải ngó lơ đi nơi khác, tỏ ra vô tội không dám ngư ông đắc lợi nữa.

Sasa sau đó mới tiến lại gần gốc đào ở giữa cánh đồng bồ công anh, nơi Samy đang ẩn nấp. Nhỏ nhìn Samy bằng ánh mắt hờn dỗi, lời nói ra cũng mang âm vực hâm dọa.

- Này, bồ chạy nhanh thế... bộ bồ tưởng mình sẽ ăn thịt bồ thật à? Bồ mà dám chạy nữa thì mình làm thật đấy...

- Hây, bồ lương thiện nhất, xinh đẹp và thuần khiết nhất... nên mình nào dám suy nghĩ nông cạn thế. - Samy chắp tay kính cẩn đáp lời Sasa, cô nhanh chóng tiến đến gần nhỏ, không quên trưng ra vẻ mặt nhận lỗi đáng yêu.

- Cho bồ mười phút để tự khai báo. Nhớ, thành thật sẽ được khoan hồng.

- Hạ nhân tuân lệnh Sasa đại tiểu thư.

Lạnh lùng và vô cảm, Sasa đưa ra lời phán xét cuối cùng dành cho Samy, cô nghe xong chỉ biết cười trừ đáp lời ưng thuận, tuyệt nhiên không dám có ý định phản trắc. Kay lúc này cũng đang đứng cạnh Samy, cậu nghe mấy câu đối thoại giữa hai cô gái khá thích thú, do hiểu tính Sasa nên cậu không dám tự khai đỡ lời giúp Samy, sự im lặng của cậu vì thế khiến nhỏ hài lòng nên không còn cau mày nữa. Sasa đứng khoanh tay với dáng vẻ uy nghiêm, nhỏ tựa người vào thân đào chờ nghe Samy khai báo.

- Sự tình là mình không hề bắt cóc hay che giấu oppa Kay như bồ nghĩ, mình chỉ mới quen anh ấy hôm qua thôi. Lúc ấy mình bị người xấu mang đi may mà anh Kay đã đến cứu kịp lúc nên mình mới toàn mạng, sau đó anh đưa mình về nhà và nán lại đợi gặp bồ. Sasa, khi biết anh ấy là anh trai bồ mình đã rất vui, mình với anh ấy trong sáng lắm nên bồ đừng giận nha. Anh Kay rất tốt, bồ cũng đừng giận anh nữa... anh rất nhớ bồ đấy Sasa. - Samy chậm rãi kể lại sự việc một cách ngắn gọn, cô không quen đỡ lời, nói tốt giúp Kay.

- Nhớ? Nhớ kiểu gì khi hai năm nay anh ấy đi biệt không thèm về thăm mình. Bỏ đi, dù sao gặp lại rồi thì phen này anh ấy khó sống yên với mình được. Mình đùa đủ rồi nên tha cho bồ đấy Samy, giận hờn gì khi mình quá hiểu bồ và anh ấy. Ngược lại mối quan hệ giữa hai người không trong sáng càng tốt, mình mong thế từ lâu rồi. - Sasa đáp trả Samy với ẩn ý từ oán trách chuyển sang phấn khích. 

Vốn dĩ Sasa muốn se duyên cho Kay và Samy từ lâu nên dịp này nhỏ sẽ cố gắng thành toàn cho hai người. Kay nghe hiểu ý Sasa nên thoáng buồn giây lát, sau đó cậu chuyển ánh nhìn sang Samy chờ đợi phản ứng của cô. Lúc này Samy đang bận thả tâm tư đi nơi khác nên nào biết đến ẩn ý Sasa đã nhấn mạnh, cô cứ dõi mắt xem sự chuyển vời của mây và bắt đầu lo lắng, đám quạ đang lượn lờ trên cao kia vì thế cũng bay toán loạn, cất tiếng kêu quan quát phụ họa thêm cho sự đen tối của cảnh vật.

Trên nền trời cao có vài đám mây đã chuyển sắc thành một màu đen huyền, thời tiết vốn đang đẹp là thế bỗng chốc thay đổi nên khiến lòng người bất an theo. Kay và Sasa cũng nhận ra điều khác lạ nên đã cất lời giục Samy trở về nhà.

- Ta về thôi Samy/ Ta về thôi Samy.

- Anh nói theo em làm gì?/ Em nói theo anh làm gì?

Sasa và Kay tuy không hẹn nhưng cùng đồng thanh nói một câu như nhau hẳn hai lần. Samy bị chất giọng oanh vàng băng lạnh của cả hai làm thức tỉnh, thoát khỏi mớ suy nghĩ mông lung cô vội đáp lời can ngăn màn đấu khẩu sắp diễn ra giữa họ lại.

- Thôi mà, cho em xin. Chúng ta về thôi, đợi khi nào trời đẹp lại thì sẽ đi dạo sau. - Samy vừa nói vừa đưa tay chỉ nền trời đen mờ ảo.

Kay và Sasa nghe Samy nói xong khẽ gật đầu thay câu trả lời, cậu còn nhanh tay bá vai em gái rồi cùng nhỏ cất bước theo Samy trở về nhà. Sasa lúc này đã thôi hằn hộc, tỏ ra xa cách với Kay, lâu ngày gặp lại nhỏ có nhiều điều muốn hỏi cậu nhưng không biết cất lời từ đâu nên mới chọn cách im lặng, dùng hành động trả thù sự lạnh nhạt và vô tâm của cậu. Khi nhìn thấy Kay đau Sasa nhanh chóng vui trở lại, đó là cách cô tự giúp tâm trạng thư thái hơn, mọi hờn dỗi, phẫn uất cũng theo đó mà tan biến.

Ba thân ảnh lướt đi trên cánh đồng bồ công anh lộng gió, họ nhanh chóng trở về ngôi nhà xây bằng gỗ sồi, tiếp tục cuộc sum họp trong cảm xúc hạnh phúc vỡ òa. Người hiện tại đang vui sướng nhất nhưng lại giỏi giấu kín cảm xúc chính là Kay, cậu được gặp em gái mình, lại được ở bên Samy cho nên tâm trạng khá hoàn mỹ. Nét đẹp thuần khiết của hai cô gái nhanh chóng chinh phục trái tim Kay, và lần này cậu sẽ quyết định buông tay em gái mình để dành trái tim cho một cô gái khác.

Tiếng gió thổi vi vu như gào thét ai oán, nền trời đang u tối bỗng chốc chuyển vời sang màu xanh mát dịu. Ngôi nhà nhỏ lại trở về với không khí ấm áp, tiếng cười nói âm vang khắp núi rừng, một buổi sáng bình yên nhưng lại tràn ngập trong nhiều cảm xúc đã trôi qua nhanh như thế.

____________________________

Cùng lúc đó tại một vùng ngoại ô khác thuộc thành phố Osaka.

Trên một cánh đồng lúa bạc ngàn đã được thu hoạch, Yona đang lao vào trận đánh với tâm thế thoải mái, từng câu thần chú, từng cú đá cao đẹp mắt của nhỏ nhanh chóng hạ gục những tên Vam cấp E còn lại. Yona sau khi thu xếp xong công việc ở đất nước phù thủy đã quyết định dành mấy ngày nghỉ của mình để đến thăm Samy, nhưng nhỏ chưa gặp được cô thì đã phải dành tâm sức để tiêu diệt bọn Vam khát máu. Chúng đều là thuộc hạ của phe hắc ám, chúa tể dùng chúng để ám hại dân lành, với mục đích khiến thế giới con người chìm đắm trong biển máu và tội ác. 

Chỉ trong một buổi sáng Yona đã hạ hơn trăm tên Vam hung bạo, khu vực này khá gần nơi Samy đang ở nên nhỏ phải dọn dẹp sạch sẽ, giữ sự an toàn cho cô. 

- Yona, thì ra em ở đây thật. Em đến thăm Samy à?

Tama từ xa chậm rãi bước đến, cậu vừa cất lời nói vừa quơ tay hóa phép thiêu rụi xác bọn Vam nằm la liệt dưới nền đất lạnh, chúng vì thế nhanh chóng tan biến thành tàn tro, hòa vào gió bay mất dạng.

- Anh làm xong việc nhanh hơn em nghĩ. Em đúng là đang đi thăm Samy, xa cậu ấy mới hai ngày mà em thấy nhớ quá. - Yona phủi tay, cất cây đũa phép đi rồi mới đáp lời Tama.

- Em gái lạnh lùng của ta bị Samy làm cho biến chất thật rồi. Nào, lại đây ta ôm em một cái... lâu ngày không gặp ta hơi nhớ em đấy Yona. - Tama trả lời Yona, cậu cất lời nói bông đùa còn kèm thêm hành động thân tình với em gái mình.

- ...

Yona không nói gì thêm, nhỏ chỉ đứng yên để Tama ôm vào lòng. Hiếm khi Tama có tâm trạng thể hiện tình cảm anh em quấn quýt nên nhỏ không nỡ làm anh mình mất cảm xúc, đợi khi cậu đã buông tay ra nhỏ mới chậm rãi cất lời tra hỏi.

- Cô gái nào khiến anh trai em thay đổi đáng sợ thế này. Anh mau khai ra, có phải anh đang yêu không hoàng tử Tama.

- Chuyện, chỉ có em gái mới hiểu anh trai đang nghĩ gì, tim đập ra sao. Đúng là anh có cảm nắng một cô gái, nhưng hình như cô ấy không phải người đơn thuần. Anh cảm nhận được sức mạnh đã được phong ấn của cô ấy. - Tama lấy tay xoa đầu Yona, hiếm khi nhỏ quan tâm đến cảm xúc cá nhân của anh trai mình,  nên cậu không ngại nói rõ cho nhỏ hiểu.

- Không phải người? Vậy chắc là Vam rồi. - Yona đăm chiêu suy nghĩ, cô sau đó cất lời phán đoán.

- Là Vam, mà còn là Vam thuần thuộc dòng dõi hoàng gia. - Tama gật đầu xác định cậu trả lời của Yona, sau đó cậu còn nhấn mạnh thêm thân phận của cô gái mà mình thích.

- Vam hoàng gia... rất thú vị đấy anh trai. Thân phận hợp với anh, em chắc cô ấy rất đẹp đúng không? Vam hoàng gia dù thất lạc dòng tộc mình thì gen cao quý vẫn không thay đổi, họ đều đẹp ma mị cả. - Yona thả người ngồi trên nền cô mềm, cô vừa đáp lời vừa đưa tay nghịch đám lúa non ở cánh đồng bên cạnh.

- Cô ấy đúng là rất đẹp, lại còn có nét hao hao giống Samy nên khá đáng yêu. Chính là mái tóc nâu bồng đặc trưng, tuổi chắc cũng xấp xỉ Samy, còn tên và nơi ở thì anh chịu vì quên hỏi rồi.

Tama cũng ngồi xuống nền cỏ trên bờ đê, cậu không có nhã hứng nghịch lúa như Yona, nhưng lại có thú vui trồng thêm một thửa ruộng khác. Tama quơ đũa phép bới đất, bơm nước, rồi cấy mạ non, cậu vừa nói xong thì khu đất trống nơi Yona vừa đánh trận đã phủ đầy lúa xanh.

- Anh rảnh rỗi quá thì đi tìm người ta đi Tama sempai, em cũng đi tìm Samy của em đây. Họ đều ở Osaka biết đâu lại quen biết nhau, khi nào gặp Samy em sẽ hỏi giúp anh. Còn nữa, phép thuật tuy rất có ích nhưng anh không được sử dụng lung tung ở thế giới này. Buổi chiều có đám trẻ nhỏ ra đây thả diều, chơi cướp cờ. Anh trồng lúa xanh mướt thế thì lấy chỗ đâu để tụi nhỏ nghịch.

Yona cất lời đầy ẩn ý, nhỏ nói đoạn thì quơ tay biến thửa ruộng trở lại với dáng vẻ sơ khai, hoang tàn ban đầu. Tuy nhiên nhỏ có hóa phép trồng ít hoa hai ben bờ đê để làm điểm nhấn cho cảnh vật.

- Em đi thong thả, Tayoo cũng ở gần đây và đang tìm em đấy Yona. Em gái nhớ quản cậu ấy tí, đừng thả rong mãi không thôi sẽ mất trắng thì đau lắm.

- Anh lo cho mình đi, em ắt có suy nghĩ riêng. Người của em... em sẽ có cách giữ.

Yona đi được một đoạn thì bị giọng nói trầm ấm của Tama giữ chân lại. Ẩn ý trong lời nói của cậu khiến tim nhỏ chợt quặn thắt. Yona biết Tayoo đang túc trực bảo vệ Samy trong âm thầm, cậu tìm nhỏ vì cần nhỏ xuất hiện thay mình. Yona dĩ nhiên rất sẵn lòng giúp Tayoo vì đó cũng là mong muốn của nhỏ, sự an toàn của Samy quan trọng hơn cảm xúc cá nhân của nhỏ. Khẽ cất lời nói đáp trả Tama Yona nhanh chóng biến đi để tránh ánh nhìn bi thương của anh mình, nhỏ còn phải đến gặp Samy cho nên không muốn tra hỏi Tama thêm điều chi.

Còn lại một mình nơi cánh đồng bạc ngàn, Tama khẽ thở dài khi nghĩ đến đường tình duyên lận đần của Yona. Là em gái cùng chung huyết thống nhưng tính tình Yona lại khác xa Tama, trong khi cậu luôn chủ động tìm kiếm tình yêu thì nhỏ cứ lảnh tránh hay nhường người mình yêu lại cho người khác.

- Samy, là chúng tôi nợ cô... Công chúa nhỏ, nhất định ta sẽ gặp lại em.

Tama ngồi ngắm cảnh giây lát mới chậm rãi đứng dậy, cậu còn cất lời nói cuối cùng chất chưa bao cảm xúc trào dâng xong mới toan biến mất, trả lại sự yên bình cho cánh đồng lúa xanh biếc.

Tiếng suối chảy róc rách vọng lại từ các vách núi, xa xa từng bầy sếu bay lượn trên nền trời cao vời vợi, ánh nắng trưa êm dịu tô điểm giúp bộ cánh trắng muợt của chúng thêm phần óng ánh. Khung cảnh khu ngoại ô tại Osaka thật tĩnh lặng, những cuộc sum họp giữa anh trai và em gái đã diễn ra, họ đều vì một cô gái mà tìm đến nhau...











Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me