LoveTruyen.Me

Tran Thien Thien Trong Loi Don Ban Tieng Viet

Trần Tiểu Thiên chán nản ném điện thoại qua một bên, nhìn trang web chỉ còn bốn chữ số, đầu óc từ mơ hồ dần dần thanh tỉnh.

"Không được!"

Trần Tiểu Thiên từ trên ghế đột ngột đứng phắt dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm túi tiền online trên màn hình máy tính, thần tình dần trở nên kiên định.

Cho dù là chật vật vì tiền, cũng không thể cứ ở nhà mà chờ chết được, cô cũng nên vì tiền nhuận bút mà cố gắng!

Ngày hôm sau, hiếm khi Trần Tiểu Thiên được bữa rời giường sớm, đã vậy sáng sớm liền tiến thẳng đến nơi đoàn làm phim đang hoạt động.

Nếu nam chính chính là trở ngại khiến cô không thể thuận lợi lấy được tiền nhuận bút, thì cô càng muốn xem thử, nam chính rốt cuộc là có vấn đề gì!

Đến đoàn làm phim, Trần Tiểu Thiên sau khi khai báo rõ ràng thân phận của mình, liền theo sau nhân viên công tác đến gặp diễn viên thủ vai nam chính - Hàn ảnh đế.

Hàn ảnh đế một thân trang phục hiện đại, đưa lưng về phía Trần Tiểu Thiên, lúc này nhân viên công tác đang bận rộn chỉnh lại dây cáp trên người anh, hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của Trần Tiểu Thiên.

Nhân viên công tác một bên giúp Hàn ảnh đế điều chỉnh dây cáp, một bên vừa dùng tay ra hiệu vừa nói: "Ngón cái hướng lên chính là đi lên, hướng xuống là đi xuống, anh nếu có chỗ nào không thoải mái có thể trực tiếp nói với tôi."

Hàn Ảnh đế vẫn như trước đưa lưng về phía Trần Tiểu Thiên, gật gật đầu.

Hai vị nhân viên công tác xoay người rời khỏi.

Tuy rằng Trần Tiểu Thiên mang phong thái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đến, nhưng khi thật sự đối mặt với ảnh đế, khó tránh khỏi có chút nhát gan, nói chuyện cũng lộ vẻ lo lắng, "Chào anh, tôi là biên kịch của《 Mãnh Hổ ngửi Tường Vi 》Trần Tiểu Thiên."

Nghe được giọng nói của Trần Tiểu Thiên, Hàn ảnh đế lúc này mới xoay người lại, thanh âm cùng khuôn mặt đều thập phần lãnh đạm, "Chào cô."

Trần Tiểu Thiên trông thấy Hàn ảnh đế đẹp trai anh tuấn, hơi ngốc ra một chút, trong phút chốc không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc đó, nhân viên công tác ngay phía sau cầm loa kêu lên: "Tất cả chú ý, chuẩn bị."

Hàn Ảnh đế thản nhiên nhìn Trần Tiểu Thiên, tựa hồ đã rõ mục đích cô đến đây, "Tôi nói ngắn gọn nhé, kịch bản tôi đã xem qua rồi, tôi thấy hình tượng nam chính Hàn Thước có một số vấn đề."

Trần Tiểu Thiên nhíu mày: "Có vấn đề gì..."

Vừa định hỏi, chỉ thấy Hàn ảnh đế dựng ngón tay cái ra hiệu một phát đã bay lên rồi.

Hàn ảnh đế lơ lửng giữa không trung, bộ dáng thật sự rất đẹp mắt.

Mà nhiếp ảnh gia ở một bên cũng nhanh tay chụp lại vài tấm.

Trần Tiểu Thiên bất đắc dĩ, đành phải gào lên: "Nhân, vật, có, vấn, đề, gì, vậy? "

Hàn ảnh đế ngón cái hướng xuống làm một động tác ra hiệu, từ từ mới hạ xuống.

Hàn ảnh đế nhìn Trần Tiểu Thiên trong chốc lát, mới chậm rì rì nói: "Cô nói xem động cơ của nhân vật Hàn Thước là gì?"

Trần Tiểu Thiên nhanh nhẹn giải thích: "Động cơ của Hàn Thước là lấy được Long Cốt, bảo vật trấn thành của thành Hoa Viên. Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ Hàn Thước từ nhỏ đã bị bệnh tim, chỉ có Long Cốt mới có thể chữa khỏi bệnh cho hắn. Nhưng Hoa Viên cùng Huyền Hổ hai thành vốn bất hoà, làm sao có thể lấy trân bảo của Hoa Viên cho hắn chữa bệnh, cho nên Hàn Thước mới giả vờ ở rể thành Hoa Viên, mưu đồ thâm độc trước lợi dụng Trần Sở Sở để có được Long Cốt, sau khi hết bệnh lại đánh chiếm thành Hoa Viên... Nhưng đến thời khắc mấu chốt hắn lại nhất thời mềm lòng, thả Trần Sở Sở đi ... Cuối cùng chết dưới kiếm Trần Sở Sở... "

Hàn Ảnh đế ra vẻ đã nghe, lại dựng ngón tay cái ra hiệu, nhân viên công tác vội vàng đưa anh bay lên.

Trần Tiểu Thiên đành phải khàn cổ tiếp tục gào: "Bởi, vì, hắn, chính, là, anh, hùng, khó, qua, ải, mỹ, nhân."

Hàn ảnh đế nghe xong, ngón cái hướng xuống, lại từ từ mới hạ xuống.

Hàn ảnh đế ánh mắt chợt loé lên, nhẹ giọng nói với Trần Tiểu Thiên: "Vấn đề chính là chỗ này, tôi không hiểu vì sao Hàn Thước lại thích Trần Sở Sở, chỉ vì cô ấy là nữ chính thôi sao?"

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên đột nhiên ho hai tiếng, vừa định nói chuyện, Hàn ảnh đế lại dựng ngón tay cái, lại bay lên, bày ra một bộ dáng thật đẹp mắt, nhiếp ảnh gia lại nhanh chóng chụp vài tấm.

Trần Tiểu Thiên hít khí, có hơi mất kiên nhẫn, cô liền thanh thanh cổ họng, bắt đầu gào lên: "Bởi vì, nữ chính, thông minh, xinh đẹp, thiện lương, vậy, còn, chưa, đủ, sao?"

Hàn Ảnh đế lại hướng ngón tay cái xuống ra hiệu, từ từ tiếp đất.

Anh nhìn Trần Tiểu Thiên, nhíu mày, lại tùy ý lắc lắc đầu nói: "Nền tảng của tình yêu là sự bình đẳng. Nhưng trong kịch bản của cô, quy tắc của thành Hoa Viên là nam phục tùng nữ, quy tắc của thành Huyền Hổ là nữ phục tùng nam. Tôi không thể hiểu được khi Hàn Thước trưởng thành trong một môi trường bất bình đẳng như vậy lại có thể yêu được nữ nhân thành Hoa Viên. Hơn nữa cách mà cô diễn tả nhân vật Hàn Thước, còn có chút...Gia trưởng bảo thủ."

Gia trưởng bảo thủ?

Có sao?

Trần Tiểu Thiên cúi đầu tự hỏi, nhưng còn không đợi cô nghĩ ra, vừa ngẩng đầu, Hàn ảnh đế lại bay lên rồi.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Tiểu Thiên thật sự không thể nhịn được nữa, một phen đoạt lấy loa của nhân viên công tác bên cạnh, trực tiếp hô: "Vậy anh thấy chúng ta bây giờ có bình đẳng không? !"

Hàn ảnh đế sửng sốt, bị hỏi ở giữa không trung như thế, toàn thể trường quay ánh mắt đều đổ dồn vào hai người họ, không khí có chút xấu hổ.

Trong tích tắc, Hàn Ảnh đế lại hướng ngón tay cái xuống, thuận thế đáp xuống trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Hàn ảnh đế lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình, khí thế áp đảo từ trên cao nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, trong miệng ý vị thâm trường nói: "Hai người không bình đẳng thì giao tiếp cũng khó, nói chi đến chuyện yêu nhau. Giống như tôi với cô vậy, cô sẽ yêu tôi sao?"

Trần Tiểu Thiên nghe vậy, lại ngớ người ra, mặt bắt đầu ửng đỏ.

"Thịch, thịch, thịch..."

Ánh mắt nhìn Hàn ảnh đế chăm chú, làm cho tim Trần Tiểu Thiên đập càng lúc càng nhanh.

Hàn ảnh đế cười khẽ một tiếng, "Cô muốn biểu đạt chủ nghĩa nữ quyền trong kịch bản này, tôi thấy, nữ quyền ở đây chẳng khác gì nam quyền mà cô chỉ trích cả, sự bình đẳng mà cô hướng đến không phải là bình đẳng thật sự."

Nói đến một nửa, Hàn Ảnh đế phát hiện Trần Tiểu Thiên thất thần, hơn nữa sắc mặt còn ửng đỏ.

Lúc này anh mới ý thức được Trần Tiểu Thiên cư nhiên bị chính mình mê hoặc, anh tà mị cười cười đẩy cô lên vách tường.

Hàn Ảnh đế ở bên tai Trần Tiểu Thiên khẽ thổi một hơi, ngả ngớn nói: "Biên kịch đây chắc chưa yêu bao giờ nhỉ? Không bằng dành thời gian yêu đương một chút, như vậy kịch bản tình yêu mà cô viết mới trở nên chân thực."

Trần Tiểu Thiên nghe vậy, xấu hổ và giận dữ không thôi, mặt càng lúc càng đỏ hơn, nhưng lại không biết làm sao cho phải, trong lòng giống như có hai thái cực thiện ác đang giao đấu.

Một bên nói: Trần Tiểu Thiên, mau mau tiến tới, đây chính là Hàn ảnh đế a! Mau phóng mị lực trói Hàn ảnh đế lại a!

Một bên lại nói: Hàn ảnh đế thật đáng ghét, tưởng mình là ảnh đế thì có thể tuỳ tiện đùa giỡn người khác sao? Trần Tiểu Thiên, hãy chứng minh định lực của ngươi, hiện tại mau cự tuyệt hắn, nhục nhã hắn, chà đạp hắn! Come on!

Ngay lúc Trần Tiểu Thiên đang mơ màng giữa những suy nghĩ kỳ quái của mình, Hàn ảnh đế lại đột nhiên vỗ vai nàng, ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười, xoay người rời khỏi, chỉ lưu lại bóng lưng kiêu ngạo đến cực điểm.

Trần Tiểu Thiên thập phần ảo não che mặt mình, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào "Mày tại sao lại đáng xấu hổ như thế!"

Một lát sau, Trần Tiểu Thiên mới chậm rãi ngước nhìn bóng dáng Hàn ảnh đế rời khỏi, hậm hực hừ một tiếng.

Coi thường mình không có kinh nghiệm yêu đương?!

Trần Tiểu Thiên tôi sẽ về viết một đoạn ngược chết anh tuyệt đối có một không hai, xem anh còn dám coi thường tôi không!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me