LoveTruyen.Me

Tranfic Guywoo How Kim Sungkyu Decides To Say Goodbye

"Kim Sunggyu không còn nhiều thời gian để sống nữa đâu. Tính từ hôm nay, cậu ấy chỉ còn nhiều nhất là năm ngày mà thôi, tôi có thể đảm bảo như vậy."

Tôi nghe những lời nói đó vang lên trong đầu, kinh khủng như tiếng chuông của một chiếc đồng hồ bị hỏng. Tôi đã nghĩ rằng nó chỉ là một trong những cơn ác mộng mà thôi, không thế nào là sự thực, tuyệt đối không đúng sự thật. Thế nhưng tệ hại thay tất cả mọi thứ đều là sự thật. Và cả nỗi đau này cũng là sự thật.

"Vậy đấy, em đã nghe ông ấy nói rồi chứ." Sunggyu bật cười khúc khích.

Giọng nói của anh vang lên khiến tôi bừng tỉnh. Tôi đưa cái nhìn của mình sang phía anh. Anh chỉ còn có năm ngày để sống vậy mà anh vẫn có thể pha trò đùa ngu ngốc này với tôi?

"Thật buồn cười là đúng lúc công ty quản lý cho chúng ta một tuần để nghỉ ngơi thì chuyện này lại xảy ra, em có nghĩ như thế không?" Anh vẫn tiếp tục nói đùa. Nhưng tôi không thể nào cười nổi. Có điều gì đáng cười ở đây cơ chứ.

Khi chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện, tôi vẫn nắm chặt bàn tay của anh. Tôi lái xe đưa anh về nhà và đi theo anh khi anh bước vào không gian riêng tư của mình. Trong khi SungGyu đi xuống bếp và loay hoay làm cái gì đó thì tôi ngồi lại trên ghế, cố gắng để cho tất cả mọi thứ chìm xuống và bình ổn lại tâm trạng. Tôi khẽ nhắm mắt lại và mở nó ra khi cảm thấy một cái gì đó nóng ấm được đặt trên lòng bàn tay mình.

SungGyu mỉm cười với tôi khi anh đặt tách cà phê trên tay tôi. Khi nhận thấy tôi không có ý định cầm lấy nó, anh đặt nó lên bàn và kéo tay tôi lại, nhất quyết đặt nó vào tay tôi cho bằng được.

"Anh vẫn đang ở đây mà, Nam Woohyun. Anh sẽ tiếp tục sống trong năm ngày. "

Anh nuốt khan một cách khó nhọc trước khi tiếp tục.

"Vì vậy, anh thực sự sẽ rất vui nếu chúng ta giả vờ như không có gì xảy ra tại bệnh viện."

Dường như tất cả các cảm xúc trong tôi đã bùng nổ trong giây phút này. Tức giận, buồn bã, đau đớn, hối tiếc và yêu thương, giống như các bọt khí tuôn trào không thể nào kiềm chế được, tôi kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Anh vòng cánh tay của mình quanh eo tôi và tôi có thể cảm thấy cơ thể nhỏ bé bên trong vòng tay mình đang run lên.

"Em sẽ ở bên cạnh anh."

Kim SungGyu đã bình tĩnh trở lại, anh thư giãn một chút và giấu khuôn mặt của mình vào cổ tôi. Hơi thở của anh đánh thức các giác quan của tôi và tôi thì thầm một lần nữa.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

SungGyu phá vỡ cái ôm và mỉm cười với tôi.

"Hãy đi ra biển đông." Anh nói

"Hôm nay ư? Anh nghiêm túc đấy chứ? " Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

Anh gật đầu đầy tự tin và tôi biết rằng mình có thể đồng ý với tất cả những gì anh yêu cầu.

Chúng tôi đóng gói các thứ cần thiết cho chuyến đi và khoảng hai giờ sau đó, chúng tôi đã trên đường ra biển đông. Trong khi tôi lái xe, Sunggyu gây ồn ào bằng cách hát theo các bài hát đang phát trên radio. Anh có một chất giọng tuyệt vời và có thể mê hoặc bất cứ ai bằng năng khiếu trời cho đó. Giọng hát của anh luôn làm cho tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng khi tôi nói rằng tôi cần một bài hát ru để có thể ngủ. Anh không bao giờ phản đối khi tôi yêu cầu như vậy và tôi cũng không bao giờ nói không khi anh ấy bảo tôi hát. Bên cạnh đó, anh ấy lớn tuổi hơn, vì vậy SungGyu luôn luôn sử dụng cái cớ đó để ra lệnh cho tôi.

Không lâu sau đó, anh đã ngủ thiếp đi, đầu lắc lư mỗi khi có một cái ổ gà trên đường. Tôi đã cười khi anh chỉ trích kỹ năng lái xe của tôi. Tôi hoàn toàn không bận tâm khi bị anh la mắng. Bởi ít nhất, anh đang thở và vẫn còn sống.

Khi chúng tôi đến được vùng biến phía đông thì đã là ban đêm. Không có bất cứ ai xung quanh, gió cũng đang thổi rất nhẹ nhàng. Và trời lạnh, thực sự là rất lạnh. Chúng tôi quấn mình trong chăn, đi chân trần trên cát, SungGyu đi bên cạnh tôi và tôi nắm chặt tay anh. Chúng tôi đi đến một nơi mà ở đó có thể dõi ánh mắt nhìn thấy được toàn bộ đường chân trời.

"Khi anh chết, anh muốn được ở đó," anh chỉ vào đường chân trời và nói.

Theo bản năng, tôi cuộn tròn cánh tay của mình xung quanh eo và ôm lấy anh từ phía sau, tôi vùi khuôn mặt mình vào mái tóc nâu của anh. Tôi muốn anh dừng lại. Tôi không muốn anh tiếp tục nói đến cái chết hay bất cứ điều gì liên quan đến nó. Tôi chỉ cần anh ở đây với tôi và không suy nghĩ gì đến 5 ngày ngắn ngủi còn lại của mình. Chỉ cần như thế mà thôi.

"Em có nghe anh nói không, Woohyun?" Anh lại hỏi. Ngay lập tức, tôi xoay người anh lại để anh đối mặt với mình và tôi nhận thấy anh ấy có vẻ bối rối với hành động thô bạo của tôi.

"Đừng nói nữa!" Tôi nói và gắn đôi môi của mình lên môi anh. Tôi nhắm mắt lại và kéo anh lại gần hơn để không còn có bất kỳ khoảng cách nào giữa hai chúng tôi. Anh vòng tay quanh cổ tôi và đáp trả nụ hôn. Nó thực sự rất ngọt ngào và dễ chịu, tôi siết nhẹ để có thể ôm chặt anh trong vòng tay và giữ đôi môi của anh chỉ thuộc về tôi. Cảm giác đó tuyệt vời đến mức tôi không muốn dừng lại giây phút này. Tôi hy vọng mình có thể lưu giữ lại những ngày tháng này mãi mãi.

Một lát sau, SungGyu đã phá vỡ nụ hôn để tìm kiếm lại hơi thở và tôi nhận thấy bản thân mình đã thất vọng như thế nào vì điều đó.

"Em không thể dừng anh lại chỉ bằng một nụ hôn đâu Woohyun à. Anh có rất nhiều điều để nói, nhưng anh còn rất ít thời gian. "

"Em không quan tâm. Đừng nói bất cứ điều gì mà sẽ làm tổn thương em. Em không cần bất kỳ thứ gì cả, hyung. Em chỉ cần biết thời điểm này, ngay bây giờ mà thôi. "

"Nhưng em cũng biết thời khắc này không thể kéo dài mãi mãi mà. Em có chắc chắn rằng em muốn ở cùng với anh vào lúc này không?"

Tôi gật đầu, và ngay lập tức không ngần ngại kéo anh vào vòng tay mình. "Sao anh có thể hỏi một câu ngốc như vậy chứ."

Chúng tôi đã ngủ trong xe tối hôm đó, cuộn tròn trên ghế sau, cánh tay ôm chặt lấy nhau, không muốn rời xa.

.

.

.

Ngày hôm sau, chúng tôi lái xe về nhà và được chào đón bởi năm gương mặt quen thuộc.

"Mọi người có chuyện gì thế?" Sunggyu hỏi năm cậu nhóc đàn em. Họ đã tự ý sử dụng căn nhà của anh tự do như là của họ.

"Bọn em đã chờ hai người cả đêm. Có chuyện gì đã xảy ra vào tối Chủ nhật vậy? Anh đã quên cuộc hẹn à?" Hoya hỏi.

Sunggyu và tôi nhìn nhau. Đúng là chúng tôi đã quên. Và chẳng ai trong số họ biết vấn đề của SungGyu. Không ai cả, ngoại trừ tôi. Anh đưa mắt nhìn tôi và bí mật lắc đầu ra hiệu. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì, anh muốn tôi giấu họ chuyện này.

Và thế là chúng tôi dành cả ngày ở nhà để vui chơi với những người bạn bè tốt nhất của mình. Tôi quá mệt mỏi vì phải lái xe trước đó nên đã nằm dài trên giường của SungGyu và ngủ thiếp đi. Một lát sau, khi tôi mở mắt ra thì nhận thấy tất cả mọi người đều đang nằm ngủ trên giường, cánh tay đặt lên người nhau. Tôi đã nằm ở cuối giường, điều đáng lo ngại là DongWoo to lớn đang nằm cạnh tôi, sau đó là SungGyu, SungJong, Hoya, Myungsoo và Sungyeol thì nằm ở đầu bên kia.

Nhưng tôi nhận ra tay SungGyu đang nắm chặt tay tôi bên trên cơ thể của Dinowoo để giữ cho tôi không rơi khỏi giường. Tôi muốn đi xuống bếp để uống một ly nước nhưng không biết làm cách nào để có thể buông tay anh ra.

Nếu tôi buông bàn tay này ra và không bao giờ có thể để giữ nó một lần nữa thì phải làm sao? Tận sâu trong cốt lõi trái tim, đó chính là điều khiến tôi sợ hãi vô cùng

Dường như cảm nhận được sự khó chịu của tôi, anh mở mắt ra một chút và bỏ tay tôi ra. Sau đó khẽ nhắm mắt lại và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.





End Chap 1


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me