LoveTruyen.Me

Trans Baekjang Beautiful Disaster

Từ sau chuyện xảy ra ở văn phòng, Se Mi đã trở nên ngoan ngoãn và trầm lặng hơn, cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Do Yi luôn dõi theo mình, dường như đang thăm dò từng cử chỉ, suy nghĩ.

Trong lòng lo lắng là vậy, nhưng Se Mi không dám gọi điện cho thư ký Ha để xác nhận lịch trình. Nhưng thật bất ngờ, Do Yi lại tỏ ra cởi mở.

Nàng chủ động rủ cô đi chơi golf, cùng nhau đến spa thư giãn, thậm chí còn đưa cô đến nhà hàng Crystal sang trọng để thưởng thức ẩm thực Pháp ... và điều khiến Se Mi ngạc nhiên hơn là Do Yi còn giới thiệu cô với những người quen của mình.

Lẽ ra Se Mi nên vui mừng bởi đó là điều cô mong muốn, nhưng loại hạnh phúc này quá đỗi giả tạo, viển vông, khiến cô không khỏi lo lắng.

Số lần Do Yi qua đêm ở nhà cô ngày càng tăng, nhưng Se Mi lại trở nên dè dặt. Phần lớn thời gian, cô chỉ ôm lấy Do Yi, cảm giác vừa được lại vừa mất, trong khi chính Do Yi luôn trở nên chủ động.

Nàng chủ động nắm tay cô đặt lên người mình, chủ động kéo cô lên giường, thậm chí có lần, khi cả hai cùng tắm, Do Yi còn ôm lấy khuôn mặt cô và trao cho cô một nụ hôn.

Thiên đường cùng lắm cũng chỉ vậy, nhưng Jang Se Mi càng trở nên thận trọng.

Dùng một cách nói ví von thì có phần không thích hợp, chỉ là nó "đẹp đẽ" đến mức giống như sự chăm sóc tận tình cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, hay bữa ăn cuối cùng của tử tù.

Lẽ ra cô không nên có cảm giác này, nhưng trực giác rõ ràng mách bảo cô như vậy.

Khi Do Yi rủ cô đi chơi golf, ngồi bên cạnh còn có viện trưởng Park và con trai ông ta, Se Mi đã biết lưỡi gươm định mệnh sắp hạ xuống.

Tay cô siết chặt lại, không thể kiểm soát được mà run rẩy, nhưng cô vẫn phải ngồi cạnh Baek Do Yi, duy trì vẻ lịch sự xã giao.

Cô thực sự muốn hét lên, nhưng cô biết mình không thể, một khi để lộ cảm xúc thật, cô sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài.

Cô đã cố gắng hết sức để không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự hoảng loạn. Cô không muốn nhìn vào Do Yi, không muốn biết người phụ nữ đó lúc này đang nghĩ gì.

Làm sao có thể như vậy ? Làm sao có thể tàn nhẫn đến thế ?

Làm sao mà sau tất cả những ngày tháng tuyệt vời cùng nhau trải qua, khi cô cảm thấy Do Yi cũng quan tâm đến cô, thậm chí có phần yêu thương cô ...

Khi viện trưởng Park và Do Yi tìm cớ rời đi, để lại cô với người đàn ông đó – người mà cô thậm chí còn không nhớ nổi tên — phải buông vài câu xã giao rồi ra về vì sức khỏe không tốt.

Cô gọi cho Do Yi, mãi cho đến khi tiếng chuông sắp ngắt mới có người nhấc máy. Cô muốn gặp Do Yi, nếu chị không đến thì cô sẽ đến nhà, đến văn phòng để tìm.

Cuối cùng, khi trời sắp tối, Baek Do Yi cũng xuất hiện.

"Em yêu chị, thật sự rất yêu chị, chị hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai mà." Cô đứng dậy, bước tới ôm chặt lấy Do Yi, mũi chạm mũi, môi kề môi.

"Em chưa bao giờ yêu cầu chị phải đáp lại, cũng chưa từng đòi hỏi chị, cho đến hôm nay em cũng không cần ..." Cô nghe thấy giọng mình run run, "Em chỉ muốn chị biết điều đó, chỉ muốn chị biết thôi."

Do Yi không nói gì, họ đang gần nhau đến mức dù không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nhưng vẫn nghe thấy nhịp đập của nhau. Nhưng trong thời khắc này, Se Mi lại cảm thấy khoảng cách giữa họ như cách xa muôn nghìn dặm.

"Chị ... không có gì muốn nói với em sao ? Có phải ông ấy nài nỉ chị, bắt chị phải giúp đỡ ..."

"Không, ông ấy vừa đề nghị là tôi đồng ý ngay."

Máu trong người Se Mi như đông cứng lại vào khoảnh khắc đó.

"Tại sao ? Rõ ràng chúng ta ... chúng ta ..."

"Cậu ấy rất hợp với em, nhỏ hơn em hai tuổi, gia thế tốt. Là con trai thứ trong gia đình, trẻ tuổi tài cao, vợ mất vì ung thư 10 năm trước, từ đó đến nay chưa tái hôn, cũng không có tai tiếng gì, là một người đàn ông rất đáng tin cậy. Ngoài ra, cậu ta còn có một đứa con trai, nhưng đứa trẻ được ông bà nuôi dưỡng, em không cần phải lo lắng."

"Chị đang đùa đúng không ?" Se Mi lùi lại một bước, trời đã tối hẳn, nhà không bật đèn, cả hai đều chìm trong bóng tối.

"Có phải vì chuyện lần trước ở công ty không ? Đừng giận mà, em không làm vậy nữa đâu ..."

"Không. Tôi không giận."

"Rõ ràng là chị giận ! Những năm qua ... rõ ràng chúng ta đang tiến triển tốt mà ..."

"Không tốt chút nào." Do Yi bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Se Mi như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, vội nắm chặt lấy tay nàng.

"Em không nên như vậy."

"Em sống thế nào là do em quyết định !!" Cô nén giận, không muốn hét vào mặt Do Yi.

"Chị muốn gì đây ? Chị chán em rồi nên đẩy em cho người đàn ông khác và cắt đứt liên lạc đúng không ? Hay chị muốn chúng ta tiếp tục ngoại tình sau khi em kết hôn ? Đó là điều chị muốn sao ?"

"Không, tôi chỉ muốn em được hạnh phúc, muốn em có một cuộc sống bình thường như bao người khác."

"Cuộc sống bình thường như bao người ? Chủ tịch Baek của chúng ta thật đức độ từ bi !"

Sau khi chế giễu, cô hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu giọng: "Từ đầu em đã nói với chị rồi, em muốn gì, có lẽ chị đã quên, em nói lại nhé, em muốn ở bên cạnh chị, em chỉ muốn chị thôi."

"Đó là vì bây giờ em còn quá trẻ. Khi em lớn tuổi hơn, những người xung quanh em đã đầy đủ con cháu, mà em lại chẳng có gì, lúc đó em sẽ hối hận."

"Em sẽ không hối hận ! Em chỉ cần sống lâu hơn chị ba ngày, không, năm ngày, để em có thể tiễn chị ..."

"Em muốn chết cùng chị sao ? Chị còn ba đứa con ..." Giọng của Do Yi vốn rất hay nhưng lúc này lạnh lùng đến tàn nhẫn: "... Người tiễn chị đi sẽ không phải là em, chị không cần. Phản ứng của em chỉ chứng minh quyết định của chị là đúng."

Toàn thân Se Mi run lên, cô buông tay, không nói nên lời, bởi cô nhận ra Baek Do Yi rất nghiêm túc, nàng không lừa cô, nàng đã quyết định rồi.

"Se Mi à ..." Do Yi chưa bao gọi tên cô dịu dàng như thế " ... Xin lỗi, chị không nên đồng ý với em ngay từ đầu."

"Chị rất xin lỗi."

"Cái chị muốn nói chỉ là lời xin lỗi thôi sao ?"

"Phải, chị rất xin lỗi."

"Nếu em muốn, chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau, em có thể xem chị như ... mẹ của em, bất cứ khi nào em cần ..."

"Mẹ sao ?" Se Mi cười lạnh "Mẹ nào lại lên giường với con gái ? Nói gì có lý chút đi."

"Vậy thì tốt hơn là chúng ta không nên gặp nhau nữa, con trai viện trưởng Park rất hợp với em, em nên bỏ qua cảm xúc của mình và thử tìm hiểu cậu ấy."

"Chị rất xin lỗi." Nàng lặp lại lần cuối, quay gót rời đi.

Se Mi muốn kéo nàng lại, cô cảm thấy mình nên làm vậy, nhưng cả người cô như bị đóng băng, mãi đến khi Baek Do Yi đi được một lúc, cô mới ngã khuỵ xuống.

Cô cười lớn, đến mức không thể khóc được ...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me