Trans Dotae Thuong Nho Nho Thuong
07."Nếu ngay cả tình cảm của anh Đạo Anh mà anh còn e dè không dám dành lòng tin tưởng nữa thì đúng là đần quá đi."Đấy là câu trả lời mà Lý Thái Dung nhận được khi anh ảo não giãi bày những mối băn khoăn trong lòng.Lý Thái Dung chau mày, nghiêng đầu tựa lên cánh tay, hỏi Lý Đông Hách:"Thế theo em thì tụi anh không ổn ở chỗ nào?"Thằng em trước nay vốn luôn rất lắm mồm đột nhiên rơi vào trầm tư, hai anh em kề vai ngồi cùng nhau trên băng ghế gỗ trong sân cỏ của trường. Cơn gió đêm mùa hạ cuốn lên từng luồng hơi nóng vẫn chưa tan hết quẩn quanh trên mặt đất, mây mờ lãng đãng che đi trăng sáng vùi cả ánh sao, trời đêm đen đặc một màu. Lý Đông Hách ngẩng đầu nhìn khoảng không tăm tối trên cao, nói:"Anh Thái Dung, có lẽ ngày mai trời sẽ đổ mưa nhỉ?"Lý Thái Dung "Ừm" một tiếng, cũng theo nó ngẩng đầu lên nhìn trời.Cả hai im lặng rất lâu, Lý Đông Hách đứng dậy khỏi băng ghế đang ngồi, vươn vai lèm bèm:"Nếu anh Thái Dung mua kem cho em thì em sẽ kể anh nghe những gì anh Đạo Anh từng nói với em." 08."Hai người đã từng là người yêu của nhau, chia tay rồi liệu có thể trở về thành bạn bè như trước được không?"Giữa tràng gió mãnh liệt của quạt trần đang vù vù quay, một câu hỏi không đầu không đuôi bất chợt vang lên trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ thanh nhạc. Kim Đạo Anh vốn dĩ vẫn nằm dài trên sàn, đột nhiên lại ngồi thẳng dậy đưa ra một vấn đề như thế. Hoàng Nhân Tuấn đáp lá bài đang cầm trên tay xuống, nheo mắt ngờ vực nhìn Kim Đạo Anh:"Tự nhiên nói khùng nói điên gì vậy ba?""Ba con mười một đôi chín." Lý Đông Hách thẳng tay đánh đè lên ba lá tám một đôi năm của Hoàng Nhân Tuấn, mặt mày dương dương đắc ý. Hoàng Nhân Tuấn nheo mắt nguy hiểm nhìn đôi mười chình ình trên tay mình, nó ném quách hai lá bài xuống đất, rống lên: "Đôi mười rõ ràng còn đang sờ sờ trên tay tao mà, mày móc đâu ra thêm ba con đấy? Lý Đông Hách, cái đồ ăn gian không biết xấu hổ này?!"Sau đó cũng giống hệt như bao lần khác, cả hai đứa lại làm ầm ĩ hết cả lên. Kim Đạo Anh nhìn cảnh tụi nó giằng co qua lại, chợt ngây ngẩn ra phút chốc. Hình như y cũng đã từng đùa giỡn như thế này với Lý Thái Dung không biết bao lần, vào lúc ấy cả Lý Thái Dung và y đều đang học cấp ba.Lý Thái Dung và y cũng sẽ kéo nhau độc chiếm một phòng học trống như thế này, cùng nằm dài lên sàn với cái kiểu mà nếu bị mẹ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ ăn mắng, bên cạnh im lìm một cây ghi-ta để đó. Cả hai cũng chỉ nằm ườn ra, em hát một câu anh tiếp một câu, những câu ca vẩn vơ chẳng mang nặng nề ý nghĩa cũng không phối sẵn âm điệu rõ ràng. Y hát: "Gió xuân lay động nhẹ nhàng bay nhảy trong không trung."Lý Thái Dung tiếp: "Đạo Anh đang chạy đột nhiên ngã cắm đầu~"Y hát: "Cơn mưa ngày hạ vội vã đuổi theo bước chân tôi."Lý Thái Dung lại tiếp: "Đạo Anh đang chạy đột nhiên ngã cắm đầu~"Cái kết là Kim Đạo Anh ngồi bật dậy nhảy tới đè Lý Thái Dung trên mặt đất, bắt đầu một cuộc lăn lộn cãi vã:"Bữa nay em xui thôi, anh đừng có nhai đi nhai lại nữa!" ..Bọn họ khi ấy và hai đứa nhỏ đang đứng trước mặt y bây giờ đều giống nhau ư? Ôi... lạ thật, rõ ràng mùa hạ vẫn chưa đi mất, chẳng qua cũng chỉ mới một tháng không gặp anh Thái Dung mà thôi, sao tự dưng lại không kiềm lòng được mà nhớ anh ấy nữa rồi.Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách bên kia vẫn đang cãi cọ giằng co trong cơn gió réo rắt độ cuối hè, trong khi Kim Đạo Anh phía này một mình lẻ loi chìm trong mùa thu ảm đạm. Đang ảo não thở dài đến lần thứ ba, Hoàng Nhân Tuấn xé vỏ một viên kẹo thảy vào mồm y:"Anh Đạo Anh ơi, anh mà thở nữa thì đống mây nhẹ bẫng trên trời sẽ bị anh dọa bay cho đi mất đấy." Lý Đông Hách gật gù hùa theo lời nói của Hoàng Nhân Tuấn, cướp cục kẹo nho trong tay nó nhét vô miệng. Hoàng Nhân Tuấn lại nổi quạu tiếp:"Đấy là kẹo vị nho tao để dành tới cuối mới dám ăn mà!"..Cuối cùng cả hai cũng đành tạm thời đình chiến, đứng cùng trên một chiến tuyến để hợp sức đá bay nỗi phiền muộn trong lòng Kim Đạo Anh.Hoàng Nhân Tuấn bóc một viên kẹo vị cam nhét mồm, nhóp nhép hỏi: "Anh Đạo Anh có gì thì xả hết ra đi, ông anh crush ai mà rén lên rén xuống không dám nói?"Kim Đạo Anh xoa xoa cánh tay: "Ăn nói đàng hoàng coi Nhân Tuấn, mày là em anh đó. Giở cái giọng đó với anh vậy mà coi được à."Hoàng Nhân Tuấn lặng thinh, Lý Đông Hách cạnh bên vỗ vai nó bồm bộp, ăn ý đáp: "Còn ai vô đây nữa trời? anh Thái Dung khóa trên chứ ai nữa ~"Kim Đạo Anh hốt hoảng chặn họng nó:"Làm gì có? Lý Đông Hách em đừng có nói tào lao!"Hai đứa chúng nó làm bộ như đem lời biện hộ của Kim Đạo Anh bỏ ngoài tai, cùng nhau tung hứng kẻ lên người xuống đối đáp với nhau:"Ừa tao cũng thấy hẳn là anh Thái Dung khóa trên không trật đi đâu được. Hội thao lần trước, anh Đạo Anh bất chấp trời nắng gay nắng gắt chạy ra khỏi trường xong lại chạy về, té ra là vì một câu muốn uống trà sữa muốn ăn bánh ngọt của anh Thái Dung. Ổng chạy cũng năm cây số chứ đâu ít ỏi gì.""Hoàng Nhân Tuấn mày mắc cười quá, lúc đó hình như mày còn chưa có vô trường mình mà? Nghe được ở đâu vậy hả?!""Ủa nghe nói còn tới công viên đi xe đạp đôi với nhau nữa mà?""Lý Đông Hách cái thằng này...""Uầy mày đừng nói bừa," Hoàng Nhân Tuấn giữ vai Lý Đông Hách: "Cái đó chỉ có ông Đạo Anh muốn đạp chung với anh Thái Dung thôi, chứ anh Thái Dung ảnh hỏng có chịu mà."Kim Đạo Anh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát:"Anh sợ hai đứa bây rồi đó? Sao bây biết được đống chuyện này hả?"Vẫn không một đứa nào để ý tới câu hỏi của y, Lý Đông Hách nghiêng đầu lên cánh tay Nhân Tuấn đang gác trên vai nó, nói bâng quơ:"Vậy chuyện cố ý tự làm xì lốp xe của mình để được ngồi chung xe đạp với crush cũng do một tay ổng tự biên tự diễn luôn chứ gì?Kim Đạo Anh hiếm khi nào cảm thấy muối mặt tới mức muốn đội quần như lúc này, những bí mật nhỏ xíu mà y cứ tưởng mình đã đóng hộp giữ kỹ nay lại bị hai thằng em đào lên từng cái một không sót lại chút gì, đào sâu xuống chút nữa chắc tới cả gốc rễ cũng bị lôi lên mất, thậm chí cả tiếng lòng khó nói thành lời nhất của y cũng sẽ bị phô bày dưới ánh mặt trời mất thôi. "Dừng dừng dừng! Ngưng không nói nữa không nói nữa, đúng là anh mày thích anh Thái Dung thật.""—Nhưng mà anh không muốn hẹn hò với ảnh.""Ủa tại sao á?"
09."Ủa tại sao?" Lý Thái Dung nhìn chằm chằm Đông Hách tay cầm que kem, nôn nóng hỏi nó.Lý Đông Hách cắn một ngụm kem, lắc lắc đầu:"Em đâu biết đâu, lúc đó em với thằng Tuấn ráng lắm cũng không cạy được miệng ổng.""Nhưng mà ổng yêu anh lắm, anh cũng biết mà."Biết chứ, chính là vì hiểu rõ điều đó, nên mới càng khao khát tìm kiếm lý do đằng sau mọi sự, muốn biết được rốt cuộc thứ gì đã khiến cho tình yêu ấy dần dần phai nhạt. Lý Đông Hách gãi đầu, do dự mất một lúc nhưng cuối cùng vẫn hỏi:"Anh Thái Dung, dạo này anh vẫn ổn chứ?"Lý Thái Dung gật gật đầu. Anh rất ổn, ngoại trừ nỗi buồn dai dẳng ra, mọi thứ khác đều rất tốt đẹp. Khoảng thời gian ở bên cạnh Đạo Anh là một quãng tháng ngày vô cùng đẹp đẽ, đó là một phần quá khứ đã qua không đọng lại bất cứ nuối tiếc nào, chỉ là đột nhiên trong đầu anh mơ hồ lảng vảng rất nhiều thắc mắc. Trong câu chuyện của Lý Thái Dung, anh đã được Đạo Anh yêu thương thật nhiều, và anh cũng vô cùng yêu y.Thế nhưng đứng dưới góc nhìn của Đạo Anh, liệu câu chuyện ấy có phải là như thế hay không? Nếu cả hai người đều cùng bước đi trên con đường mỹ mãn ngập tràn sắc hồng như vậy, thì cớ sao Đạo Anh lại phải dùng cái cách đó để nói lời chia tay với anh?Giống như là muốn trốn chạy khỏi anh vậy."Đông Hách à, trong mắt em, có vẻ như anh không yêu Đạo Anh mấy nhỉ?"Lý Đông Hách còn chưa kịp trả lời, Lý Thái Dung đã chau mày, tuyệt vọng rũ mi mắt:"Có phải anh chưa từng nói với tụi em là, anh rất thích Đạo Anh.""Anh thật sự rất thích y."Lý Đông Hách lặng lẽ nhìn Lý Thái Dung, anh cúi thấp đầu mím chặt môi: "Bởi vì mọi người lúc nào cũng đùa cợt, cứ luôn miệng nói tình cảm của Đạo Anh là tình yêu đến từ một phía, nói hoài nói mãi, nói tới mức hình như Đạo Anh cũng tin là vậy luôn rồi..." "Rõ ràng người tỏ tình là anh, người rủ Đạo Anh đi làm nhẫn đôi cũng là anh cơ mà... Nhưng có lẽ chẳng ai chịu để tâm đến những chuyện mà anh đã làm cả.""Ngay cả chính Đạo Anh, cũng giống như ngó lơ nó đi vậy."Lý Đông Hách sửng sốt, hậu quả là bất cẩn cắn nhầm vào lưỡi, nó rít lên một tiếng hít hà kêu đau. Lý Thái Dung nghe thấy vậy thì cũng quay sang nhìn nó một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu rầu rĩ:"Lúc mọi người nghe tin anh với Đạo Anh chia tay, thế mà lại nói mấy câu kiểu này này 'Chắc cuối cùng y cũng chịu hết nổi rồi chứ gì?', vậy đó.""... Yêu đương với anh, cần phải nhẫn nhịn rất nhiều hay sao? Chẳng lẽ làm người yêu anh là một việc rất khổ cực à?" Lý Đông Hách do dự mãi cũng đành phải nuốt mấy lời muốn nói vào bụng, nó nhìn Lý Thái Dung trước mặt vụn vỡ giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy. Thường ngày rõ ràng anh ấy mạnh mẽ như vậy kia mà.Lý Thái Dung im ru mất một lúc mới rù rì nói tiếp:"Nếu đã cảm thấy khổ cực như thế, tại sao lại không nói thẳng với anh một tiếng? Trong một mối quan hệ đương nhiên cần đến sự cố gắng từ cả hai phía để duy trì mà, tại sao lại bỏ rơi anh lại phía sau chứ?""Rõ ràng là thế giới của hai người, Kim Đạo Anh lại làm như thể thế giới ấy chỉ tồn tại duy nhất một mình y vậy... Như thế thì... bất công với anh quá."Cả hai im lặng mất một lúc, Lý Đông Hách mới dám mở miệng lên tiếng:"Hóa ra từ trước tới giờ... suy nghĩ trong đầu anh là như vậy à?"Lý Thái Dung kinh ngạc quay đầu sang:"Chẳng lẽ muốn cùng người mình yêu đi tới cuối con đường cũng không được à?"Lý Đông Hách lắc đầu:"Không phải không phải, chỉ là tự nhiên biết được trước giờ anh luôn nghĩ như vậy nên em có hơi ngạc nhiên tí thôi.""Tại sao vậy?"Bởi vì dường như anh Thái Dung là một người chưa bao giờ thiếu thốn yêu thương cả. Nhìn anh được vây quanh bởi bao nhiêu ánh mắt ái mộ và yêu thương ngập tràn quen rồi, tự dưng cũng quên bẵng đi rằng, anh rồi cũng sẽ mang yêu thương của mình gửi gắm nơi trái tim ai đó. Hầu như lúc nào anh cũng hạnh họe đấu khẩu với anh Đạo Anh cả, lúc chia tay cũng cứng miệng nói không sao. Bởi vậy nên tự nhiên em cũng cho rằng lý do anh lựa chọn hẹn hò với anh Đạo Anh là vì: trong số tất cả những người theo đuổi anh thì anh Đạo Anh chính là người chăm sóc cho anh cẩn thận chu đáo nhất, chứ em không hề nghĩ là vì anh cũng thích anh ấy.Có lẽ là bởi anh Thái Dung sở hữu một gương mặt quá đỗi đẹp đẽ, cho nên lúc nào cũng phải đứng dưới con mắt săm soi và cái miệng đồn đoán của người đời. Trong đôi mắt của người ngoài, anh ấy chẳng qua cũng chỉ là đang tỉ mẩn xem xét giữa một đám người đem lòng ái mộ mình, tuyển chọn ra một người yêu anh nhất trong số đó, cũng chính là anh Đạo Anh.Họ không hề hay biết, rằng người mà anh ấy chọn lựa, cũng chính là người mà anh ấy yêu.Anh Thái Dung giống như hoàn toàn sụp đổ vậy.Hóa ra mọi chuyện là như thế sao?..Cứ coi như tất cả mọi người đều không cách nào hiểu được sự thật rằng anh cũng thích Đạo Anh, thế nhưng Đạo Anh thì sao? Chẳng lẽ ngay cả Đạo Anh cũng không cảm nhận được ư?Có phải là vì không cảm nhận được phần yêu thương ấy của anh, nên mới trốn chạy khỏi anh đúng không?Nếu thời gian có thể quay lại lần nữa, anh nhất định sẽ dành cho Đạo Anh thật nhiều thật nhiều yêu thương.Nếu có cơ hội, thì nói cho Đạo Anh nghe câu này vậy.Nếu như may mắn hơn một chút, nếu y bằng lòng chấp nhận tình yêu của anh một lần nữa, vậy thì nên chứng minh cho y thấy nhỉ. Gửi gắm tình yêu này cho y, gửi gắm thể xác này cho y.-----Hết chương năm.
09."Ủa tại sao?" Lý Thái Dung nhìn chằm chằm Đông Hách tay cầm que kem, nôn nóng hỏi nó.Lý Đông Hách cắn một ngụm kem, lắc lắc đầu:"Em đâu biết đâu, lúc đó em với thằng Tuấn ráng lắm cũng không cạy được miệng ổng.""Nhưng mà ổng yêu anh lắm, anh cũng biết mà."Biết chứ, chính là vì hiểu rõ điều đó, nên mới càng khao khát tìm kiếm lý do đằng sau mọi sự, muốn biết được rốt cuộc thứ gì đã khiến cho tình yêu ấy dần dần phai nhạt. Lý Đông Hách gãi đầu, do dự mất một lúc nhưng cuối cùng vẫn hỏi:"Anh Thái Dung, dạo này anh vẫn ổn chứ?"Lý Thái Dung gật gật đầu. Anh rất ổn, ngoại trừ nỗi buồn dai dẳng ra, mọi thứ khác đều rất tốt đẹp. Khoảng thời gian ở bên cạnh Đạo Anh là một quãng tháng ngày vô cùng đẹp đẽ, đó là một phần quá khứ đã qua không đọng lại bất cứ nuối tiếc nào, chỉ là đột nhiên trong đầu anh mơ hồ lảng vảng rất nhiều thắc mắc. Trong câu chuyện của Lý Thái Dung, anh đã được Đạo Anh yêu thương thật nhiều, và anh cũng vô cùng yêu y.Thế nhưng đứng dưới góc nhìn của Đạo Anh, liệu câu chuyện ấy có phải là như thế hay không? Nếu cả hai người đều cùng bước đi trên con đường mỹ mãn ngập tràn sắc hồng như vậy, thì cớ sao Đạo Anh lại phải dùng cái cách đó để nói lời chia tay với anh?Giống như là muốn trốn chạy khỏi anh vậy."Đông Hách à, trong mắt em, có vẻ như anh không yêu Đạo Anh mấy nhỉ?"Lý Đông Hách còn chưa kịp trả lời, Lý Thái Dung đã chau mày, tuyệt vọng rũ mi mắt:"Có phải anh chưa từng nói với tụi em là, anh rất thích Đạo Anh.""Anh thật sự rất thích y."Lý Đông Hách lặng lẽ nhìn Lý Thái Dung, anh cúi thấp đầu mím chặt môi: "Bởi vì mọi người lúc nào cũng đùa cợt, cứ luôn miệng nói tình cảm của Đạo Anh là tình yêu đến từ một phía, nói hoài nói mãi, nói tới mức hình như Đạo Anh cũng tin là vậy luôn rồi..." "Rõ ràng người tỏ tình là anh, người rủ Đạo Anh đi làm nhẫn đôi cũng là anh cơ mà... Nhưng có lẽ chẳng ai chịu để tâm đến những chuyện mà anh đã làm cả.""Ngay cả chính Đạo Anh, cũng giống như ngó lơ nó đi vậy."Lý Đông Hách sửng sốt, hậu quả là bất cẩn cắn nhầm vào lưỡi, nó rít lên một tiếng hít hà kêu đau. Lý Thái Dung nghe thấy vậy thì cũng quay sang nhìn nó một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu rầu rĩ:"Lúc mọi người nghe tin anh với Đạo Anh chia tay, thế mà lại nói mấy câu kiểu này này 'Chắc cuối cùng y cũng chịu hết nổi rồi chứ gì?', vậy đó.""... Yêu đương với anh, cần phải nhẫn nhịn rất nhiều hay sao? Chẳng lẽ làm người yêu anh là một việc rất khổ cực à?" Lý Đông Hách do dự mãi cũng đành phải nuốt mấy lời muốn nói vào bụng, nó nhìn Lý Thái Dung trước mặt vụn vỡ giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy. Thường ngày rõ ràng anh ấy mạnh mẽ như vậy kia mà.Lý Thái Dung im ru mất một lúc mới rù rì nói tiếp:"Nếu đã cảm thấy khổ cực như thế, tại sao lại không nói thẳng với anh một tiếng? Trong một mối quan hệ đương nhiên cần đến sự cố gắng từ cả hai phía để duy trì mà, tại sao lại bỏ rơi anh lại phía sau chứ?""Rõ ràng là thế giới của hai người, Kim Đạo Anh lại làm như thể thế giới ấy chỉ tồn tại duy nhất một mình y vậy... Như thế thì... bất công với anh quá."Cả hai im lặng mất một lúc, Lý Đông Hách mới dám mở miệng lên tiếng:"Hóa ra từ trước tới giờ... suy nghĩ trong đầu anh là như vậy à?"Lý Thái Dung kinh ngạc quay đầu sang:"Chẳng lẽ muốn cùng người mình yêu đi tới cuối con đường cũng không được à?"Lý Đông Hách lắc đầu:"Không phải không phải, chỉ là tự nhiên biết được trước giờ anh luôn nghĩ như vậy nên em có hơi ngạc nhiên tí thôi.""Tại sao vậy?"Bởi vì dường như anh Thái Dung là một người chưa bao giờ thiếu thốn yêu thương cả. Nhìn anh được vây quanh bởi bao nhiêu ánh mắt ái mộ và yêu thương ngập tràn quen rồi, tự dưng cũng quên bẵng đi rằng, anh rồi cũng sẽ mang yêu thương của mình gửi gắm nơi trái tim ai đó. Hầu như lúc nào anh cũng hạnh họe đấu khẩu với anh Đạo Anh cả, lúc chia tay cũng cứng miệng nói không sao. Bởi vậy nên tự nhiên em cũng cho rằng lý do anh lựa chọn hẹn hò với anh Đạo Anh là vì: trong số tất cả những người theo đuổi anh thì anh Đạo Anh chính là người chăm sóc cho anh cẩn thận chu đáo nhất, chứ em không hề nghĩ là vì anh cũng thích anh ấy.Có lẽ là bởi anh Thái Dung sở hữu một gương mặt quá đỗi đẹp đẽ, cho nên lúc nào cũng phải đứng dưới con mắt săm soi và cái miệng đồn đoán của người đời. Trong đôi mắt của người ngoài, anh ấy chẳng qua cũng chỉ là đang tỉ mẩn xem xét giữa một đám người đem lòng ái mộ mình, tuyển chọn ra một người yêu anh nhất trong số đó, cũng chính là anh Đạo Anh.Họ không hề hay biết, rằng người mà anh ấy chọn lựa, cũng chính là người mà anh ấy yêu.Anh Thái Dung giống như hoàn toàn sụp đổ vậy.Hóa ra mọi chuyện là như thế sao?..Cứ coi như tất cả mọi người đều không cách nào hiểu được sự thật rằng anh cũng thích Đạo Anh, thế nhưng Đạo Anh thì sao? Chẳng lẽ ngay cả Đạo Anh cũng không cảm nhận được ư?Có phải là vì không cảm nhận được phần yêu thương ấy của anh, nên mới trốn chạy khỏi anh đúng không?Nếu thời gian có thể quay lại lần nữa, anh nhất định sẽ dành cho Đạo Anh thật nhiều thật nhiều yêu thương.Nếu có cơ hội, thì nói cho Đạo Anh nghe câu này vậy.Nếu như may mắn hơn một chút, nếu y bằng lòng chấp nhận tình yêu của anh một lần nữa, vậy thì nên chứng minh cho y thấy nhỉ. Gửi gắm tình yêu này cho y, gửi gắm thể xác này cho y.-----Hết chương năm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me