[Trans-fic | Longfic] [Văn Hiên/文轩] Gió Cứ Thổi Mãi [FULL]
Chương Cuối
Khi Lưu Diệu Văn tắm xong, Tống Á Hiên đang ngồi xếp bằng trên giường xem ti vi, Lưu Diệu Văn ho khan một tiếng, "Anh phải dùng bàn chải đánh răng nào đây?"Tống Á Hiên đưa tay chống cái đầu nhỏ, rồi nhìn Lưu Diệu Văn một cái, đôi mắt nheo lại, Lưu Diệu Văn khó tránh có chút ngại ngùng, "Em đừng...đừng nhìn anh như vậy."Lưu Diệu Văn đánh răng, Tống Á Hiên úp mặt vào trong hõm vai của Lưu Diệu Văn, anh ngước đầu, túm lấy sau gáy của Tống Á Hiên kéo đi, Lưu Diệu Văn cau mày nhìn Tống Á Hiên. Tống Á Hiên bĩu môi không đi, đứng bên cạnh đợi Lưu Diệu Văn đánh răng xong rồi lại dính vào người anh, Lưu Diệu Văn đỡ lấy hông rồi ẵm cả người Tống Á Hiên lên, không hiểu, "Sao mà em càng lớn lại càng dính người vậy?"Tống Á Hiên vừa nghe câu này thì liền không vui, chân cậu giẫy giụa muốn từ trên người của Lưu Diệu Văn nhảy xuống, hơn nữa cậu đã 23 tuổi rồi, lại bị ẵm như vậy, thực chất có chút ngại ngùng."Đừng giẫy giụa nữa, ngã bây giờ."Lưu Diệu Văn đặt Tống Á Hiên xuống giường, muốn đứng dậy liền bị người kia ôm chặt lấy cổ, "Lưu Diệu Văn, nói nhớ em.""Hửm?""Nhanh lên, nói anh nhớ em, nói anh vẫn yêu em, nói anh vẫn giống như trước đây chỉ đối tốt với một mình em."Lưu Diệu Văn hiểu Tống Á Hiên nghĩ gì, cậu ôm lấy cả người Tống Á Hiên vào lòng, "Hiên nhi, đừng sợ, anh và em giống nhau." Tống Á Hiên không còn kiếm chế được nữa, cậu khó chịu khóc lên, nước mắt rơi xuống trên bộ đồ ngủ của Lưu Diệu Văn.Hai người yêu nhau muốn hoà giải với nhau quá đơn giản rồi, những tháng ngày lẻ loi một mình đầy gánh nặng, vào một khoảnh khắc tương phùng này, tất cả đều không còn đáng nhắc tới nữa.Tống Á Hiên không nói với Lưu Diệu Văn, bản thân cậu làm sao mà có thể ở nơi Thượng Hải xa lạ này tạo ra được tiếng tăm, cho Lưu Diệu Văn một mái nhà an ổn.Lưu Diệu Văn cũng không kể với Tống Á Hiên, cậu ở trong nhà tù tăm tối làm thế nào để học được cách kiềm chế bản thân, học cách nén thói ngạo mạn vào trong xương cốt, tất cả chỉ là để có thể sớm ngày được ra ngoài. ------------Lưu Diệu Văn quay về không lâu đã trị hết bệnh mất ngủ của Tống Á Hiên, Tống Á Hiên sợ tối, ở một mình không dám tắt đèn ngủ, mở đèn luôn khiến cậu cả đêm ngủ không ngon, sau này chỉ có thể uống thuốc an thần mới có thể ngủ được. Nhưng bây giờ cậu chỉ cần gối đầu lên cánh tay của Lưu Diệu Văn, chân gác lên chân của Lưu Diệu Văn, nép vào trong lòng của anh, là có thể ngủ ngon cả đêm. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ gặp ác mộng, mơ thấy Lưu Diệu Văn đi rồi, mơ thấy Lưu Diệu Văn sống trong tù rất cực khổ, cậu sẽ co rúm cả người một cái, sau đó thì ngơ ngác mở mắt ra.Nhưng mở mắt ra cũng không còn nhìn thấy trần nhà đen kịt không ánh sáng nữa, Lưu Diệu Văn sẽ thay cậu mở đèn đầu giường, ôm cậu vào lòng dịu dàng dỗ dành, "Hiên nhi ngoan, trong mộng đều là giả thôi."Lưu Diệu Văn là cảm giác an toàn tuyệt đối của Tống Á Hiên, mặc dù chia xa 5 năm, nhưng cảm giác ỷ lại và cảm giác an toàn từ trong xương cốt của cậu vẫn như vậy chưa từng thay đổi. Bọn chúng lớn lên trong máu thịt của Tống Á Hiên, ở bên cạnh cùng Tống Á Hiên trưởng thành, là nỗi đau trưởng thành, cũng là cảm giác thành tựu sau nỗi đau trưởng thành.------------Kỳ nghỉ Tết của Tống Á Hiên rất nhanh đã kết thúc, ngày đầu tiên quay về công ty làm việc, cậu đã thức dậy không nổi, kỳ nghỉ này mỗi đêm không ít lần vật lộn, đúng là buổi sáng thì mê mang bất tỉnh, tối đến lại có sức lực làm chuyện xấu. Khi Tống Á Hiên thức dậy, Lưu Diệu Văn rõ ràng là vẫn còn đang ngủ, thế nhưng khi Tống Á Hiên mặc xong tây trang đeo xong cà vạt, thì Lưu Diệu Văn đã ngồi dựa vào đầu giường nhìn Tống Á Hiên rồi.Mùa đông đến, Lưu Diệu Văn cũng không thích mặc áo đi ngủ, mang theo một chút hơi thở lười biếng vừa mới tỉnh dậy, Tống Á Hiên không phải chỉ một lần cảm thấy Lưu Diệu Văn sau khi trưởng thành thật sự quá mê người rồi. "Qua đây." Tống Á Hiên nghĩ tại sao Lưu Diệu Văn vẫn bá đạo như vậy, nhưng chân lại không tự chủ mà bước lên."Hiên nhi, nụ hôn buổi sáng."Tống Á Hiên ở công sở rất được nữ luật sư hoan nghênh, chẳng qua khi vừa đến không lâu đã nghe bạn học cùng khoá với Tống Á Hiên nói, khi Tống Á Hiên lên đại học đã có người trong lòng rồi, chỉ là hai người dường như đang yêu xa, rất ít khi gặp mặt.Về sau, tin tức truyền tới truyền lui đã trở thành, hai người không phải quan hệ yêu đương, chỉ là Tống Á Hiên đơn phương, bởi vì người đó căn bản chưa từng xuất hiện, Tống Á Hiên đối với những loại tin đồn này, vẫn luôn không phản ứng, giữ vững thái độ không để tâm. Ngày đầu tiên đi làm lại, thật sự hiếm có ai vui vẻ như Tống Á Hiên, nữ luật sư cầm ly cà phê thở dài, "Tống lão sư, ngày đầu tiên đi làm có chuyện gì vui vẻ thế, có thể chia sẻ với bọn tôi không?" Tống Á Hiên nghiêng đầu, nở nụ cười tươi trên mặt, "Người thương quay về rồi."------------Đông đi xuân đến, Thượng Hải lại trở thành một đô thị nhộn nhịp, làn gió nhẹ thổi qua những tán cây xanh, Tống Á Hiên lại đi làm từ năm giờ sáng đến chín giờ tối. Chỉ là không giống với thường ngày, Lưu Diệu Văn rất nhanh đã thi được bằng lái xe, khiến cho Tống Á Hiên vừa chậm chạp lại không thích làm phiền người khác nay cũng có người đưa đón đi làm.Bình thường Tống Á Hiên về nhà đều có thể ăn những bữa cơm nóng hổi, tài nghệ nấu ăn của Lưu Diệu Văn trong nhà tù quả thật tiến bộ rất nhiều, vì thế, cảm giác sùng bái của Tống lão sư đối với bạn trai của mình lại cao thêm một tầng. Hai người nuôi một chú cún, là một chú Samoyed, Tống Á Hiên đặt tên cho chú cún là Tam Tứ.Tam Tứ có tất cả đặc trưng của những con chó lớn, vui đùa, nhiều năng lượng, thường xuyên quấn lấy Tống Á Hiên, nhưng mà Tam Tứ rất sợ Lưu Diệu Văn, cũng vì thế Tam Tứ ngoài dễ thương và hay chơi đùa ra, còn học được một ít bản lĩnh.Mùa xuân của Thượng Hải rất không rõ ràng, giống như chỉ có một ngày, lại giống như có một tháng, chắc có lẽ đây là khí hậu đặc trưng của vùng ven biển. Tống Á Hiên cảm thấy bản thân tuần trước vẫn còn mặc áo tay dài, mà tuần này mặc áo tay ngắn thôi cũng cảm thấy nóng rồi. Tống Á Hiên lật lịch ra xem mới nhận ra, còn nửa tháng nữa là lập hạ rồi, Tống Á Hiên nằm trên đùi của Lưu Diệu Văn, đưa ngón tay lên đếm, đây là mùa hạ thứ mấy của cậu và Lưu Diệu Văn rồi."Văn ca, anh nói xem, mùa hạ năm sau anh đang làm gì?"Đôi tay Lưu Diệu Văn đang nựng mặt của Tống Á Hiên khựng lại, "Anh đang yêu em."------------Xa hơn nữa, ánh mặt trời của mùa hạ thiêu cháy mặt đất, tiếng ve sầu kêu cứ một vòng rồi lại một vòng. Thiếu niên đứng trên cầu Trùng Khánh hô lớn ước mơ của mình nay đã trưởng thành.Người nói sẽ ở bên cậu, vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Thiếu niên hát cho thiếu niên nghe bài 《Ngày Nắng》lại vang vọng khắp mùa hạ, cùng cơn gió thổi bay đi thật xa thật xa.-END-
Thế là bộ truyện Gió Cứ Thổi Mãi đã kết thúc rồi ~ mọi người cảm thấy bộ truyện này như thế nào? Hãy để lại bình luận về cảm nghĩ của mình khi đọc hết bộ truyện này nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me