LoveTruyen.Me

Trans Fic Nhap Dien


"Em thực sự muốn nhận bộ này sao?"

Trong phòng họp đầy im ắng chỉ có người quản lý đang ngồi đối diện với cậu trai trẻ. Người quản lý cuối cùng cũng đã mở miệng hỏi với vẻ mặt lo lắng sau bao lần ngập ngừng.

Cậu trai đối diện dường như không nhận thấy những yếu tố bất ổn trong chuyện này, ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn người quản lý, cũng không hề cảm thấy khó hiểu hay phiền toái trước sự ngăn cản lặp đi lặp lại của người đàn ông kia.

"Em phải nghĩ cho kỹ. Tạo cp trong nhóm với tạo cp trong một bộ phim bên ngoài không hề giống nhau. Đây không phải một trò đùa, tuy rằng chỉ là tiểu thuyết mạng, thế nhưng một khi, anh nói là vạn nhất, lỡ như mà nó hot thật thì em sẽ..." tốc độ nói của người quản lý lại nhanh thêm mấy phần

"Em biết mà, hyung"
Cậu nhóc ngồi thẳng tấm lưng vốn đang cong quẹo, ánh mắt của cậu vẫn bình tĩnh, giọng điệu rất thoải mái:
"Không phải anh nói lỡ như hot sao? Em thấy trước cũng có không ít tiền bối quay phim kiểu vậy mà, đây cũng là một tác phẩm hay đó chứ. Để mà hot được cũng đâu phải chuyện dễ dàng không phải sao? Em muốn nhân lúc còn trẻ, có thể kiếm được bao nhiêu thì cứ kiếm"

"Tất nhiên anh không có ý nói rằng em không tốt. Gương mặt của Jae Chan nhà chúng ta là hạng nhất, nhưng đó là bởi vì em là một thần tượng đang hoạt động. Những tiền bối kia đều đã giải nghệ hoặc xuất thân từ diễn viên. Em khác với họ"
Em ấy là một idol mới còn trẻ tuổi, trong giới idol này con đường của em ấy không biết sẽ dài thế nào, nhưng dù sao em ấy vẫn chỉ là một đứa bé, ít nhất là so với lứa tiền bối đóng phim lúc trước.

"Em nhất định phải nắm chặt lấy nó, em không phải một kẻ hèn nhát, anh biết điều đó mà".
Cậu nhặt chiếc mũ đang cầm trên tay và đội lên đầu. Chiếc ghế trượt ngang trên sàn trong im lặng, cậu cúi người xuống nhìn quản lý, khiến người đối diện phải ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt dưới chiếc mũ sờn lóe lên vẻ kiên định: "Nếu như em có thể vừa đưa mắt đã nhìn rõ điểm cuối của con đường, vậy thì còn có ý nghĩa gì"

“À, đúng rồi.” Cậu trai dừng cánh cửa đang mở, quay đầu lại với người quản lý rồi lại cười thoải mái, “Anh à, anh có biết người bên kia là ai không? Nếu như chiều cao của người ấy ngang ngang em thì chắc em phải đi mua miếng độn giày mới được"

"Thằng nhóc này, bây h là lúc nên suy nghĩ đến chuyện chiều cao hay sao hả?",  người quản lý bỗng nhiên cảm thấy rất mệt tim.

"Tất nhiên rồi, đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông mà", tiếng nói cậu vọng lại sau cánh cửa dần khép.

Park Jaechan đứng ở giữa hành lang, nhìn vào file có tên Semantic Error trên màn hình trên điện thoại, trong đó có một phần kịch bản cậu vừa đọc.

Dù chỉ có một phần tình tiết nhưng có thể thấy biên kịch đang tạo ra một bộ phim thanh xuân để khán giả được xem với tâm trạng thoải mái. Cậu nhẹ nhàng thở ra, rồi nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết, manga và anime mà cậu đã tải xuống khi mới nhận được tin báo.

Đôi mắt cậu bé hơi nheo lại, bởi vì cái bóng do chiếc mũ tạo thành khiến không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu đang nóng lên, cậu nói nhỏ: "Không biết tuổi tác và ngoại hình của người kia ra sao, mình thực sự rất tò mò."
----------

Nhìn quanh đều là những đèn đuốc sáng rực, các nhân viên kết thúc cuộc sống mệt nhọc như những con thoi và bước ra khỏi các tòa nhà cao tầng để đến điểm hẹn tiếp theo.

Seoul về đêm bắt đầu trở nên ồ ã huyên náo.

Ban đầu là vì khả năng cách âm tốt của căn hộ này mà Park Seoham đã quyết định chọn nó.

Xưa nay anh vẫn duy trì cuộc sống ôn hòa bề ngoài một cuộc sống đơn độc, nhưng chỉ có anh biết ẩn sâu trong yên bình, càng yên lặng, anh lại càng cảm thấy nội tâm bất an.  Mẹ và em trai đã đến đây một lúc trước, ăn trưa vui vẻ và cùng nhau đi mua sắm. Khi ra về, người mẹ muốn đưa tay lên vuốt tóc con trai nhưng không nhịn được cười vì con trai quá cao và không còn có thể vuốt ve như trước.

“Con đừng giảm cân, chú ý dạ dày và chăm sóc bản thân thật tốt, có biết không?” Người mẹ dịu dàng nhìn con trai đã mất đi vẻ non nớt, lại nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói: “Trời trở lạnh, quay về đi con"

Trái ngược với chiều cao khủng 1,93 mét, Park Seoham không chỉ cao lớn mà còn rất tình cảm.

Người cha lúc đó là một nhạc sĩ không đồng ý việc con trai mình gia nhập giới giải trí để trở thành thần tượng, vì ông cũng bước chân vào con đường này với tâm huyết và mong muốn tạo được thành tựu nào đó cho gia đình mình có thể thấy được.
"Hiện thực hình như có chút quá mức tàn nhẫn", Park Seoham ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm qua ô cửa sổ.

Ánh sáng từ những ngọn đèn đường cao không làm ấm màn đêm. Khi ấy mẹ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Anh biết rõ điều mẹ mình muốn nói là gì. Bỏ qua những dự định mà cha vạch ra để tiến vào tuổi 20 đầy thách thức, một tuổi 20 bình bình nhạt nhẽo mà không phải nổi bật tỏa sáng, một độ tuổi đôi mươi sau khi rời nhóm không biết sẽ đi đâu, và bắt đầu sợ hãi khi bước đến ngưỡng tuổi 30. Tháng năm vô tình cuốn trôi cả tuổi trẻ.

"Aiz thật là, thất bại quá rồi".
Căn phòng vẫn yên tĩnh như cũ, Park Seoham vừa nghĩ vừa vùi đầu vào cánh tay, anh có nên bỏ căn hộ này không?

Dạ dày quặn thắt vì những căn bệnh bấy lâu tích tụ. Thực ra trong lòng anh đã có sẵn ý tưởng nhưng vẫn cần có dũng khí để bắt đầu lại và đối mặt với thực tế. Trong đầu Park Seoham không có quan điểm đối lập, hai bên đều bế tắc, anh cảm thấy chỉ cần mình ngủ thêm một giấc nữa rồi tỉnh lại thì chuyện gì cũng sẽ kết thúc.

Sự rung chuyển từ mặt bàn kéo dậy người đàn ông đang dần chìm vào trong giấc ngủ:
"Alo, xin chào!" Chưa nhìn rõ số điện thoại của ai nhưng Park Seoham đã vô thức nhấc máy.

"À nhà sản xuất ạ, em nhớ mà, hôm trước chị đã gọi cho em", Park Seoham cố xua đi cơn buồn ngủ để lục lại ký ức, nhớ đến đối phương đã từng liên lạc với anh vào hồi năm ngoái.

"Là như vậy nè Seoham à, chúng tôi vẫn muốn hỏi rằng em có thay đổi ý định không, chúng tôi rất mong em có thể tới casting"

Là bộ phim kia sao? Kỳ thực, lần trước anh đã từ chối bên kia một cách rất dứt khoát. Anh biết gần đây đó là một tác phẩm tương đối ăn khách. Trước đây anh cũng đã từng đóng phim truyền hình, tuy rằng nó không bật được lên nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đóng bộ phim khai thác khía cạnh này.

Thật sự có thể sao? Có phải do tổ kịch không tìm được ai khác nên mới phải chèo kéo mình không?

Hay là họ thực sự cảm thấy mình thích hợp với vai diễn này?

Park Seoham mở tung cánh cửa sổ, gió thu lùa đi hết những nóng bức.

Vẫn còn muốn ở đây sao? Đứng ở những ngày cuối cùng của độ tuổi đôi mươi, Park Seoham cảm thấy độ tuổi 30 cùng với những ngôi sao trên bầu trời Seoul không có gì khác biệt.

Đèn đường vẫn che khuất những bóng người qua lại, nhường một phần nhỏ cho bầu trời đêm.

"Được ạ, cảm ơn chị, em sẽ đến", cứ coi như sự cố gắng cuối cùng trước khi đi vậy.

Một người bạn diễn không biết, một bộ phim không hiểu rõ, một tương lai đầy bấp bênh. Park Seoham cứ như chú cá mắc kẹt trong những rắc rối, chờ đợi một ngày mai bất định ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me