Trans Shortfic Khon Dinh Yeu
"Đưa đây!" "Không cho, ha ha ha ha ha ha buồn cười quá, dáng vẻ này rất đáng yêu ha ha ha ha ha ha ha!" Ảnh Chu Chính Đình khi còn nhỏ bị mẹ bắt mặc váy đang nằm trong tay Thái Từ Khôn. Tấm hình này anh luôn đặt ở dưới gối, ngay cả thanh mai trúc mã nhiều năm như Thái Từ Khôn cũng không được biết. Hiện tại Chu Chính Đình cảm thấy tay của Thái Từ Khôn thật phiền phức, nên chặt đi, đại móng heo. Chu Chính Đình sốt ruột liền nhào lên người Thái Từ Khôn, cũng còn may mắn dưới thân Thái Từ Khôn là cái giường, không phải nền đất lành lạnh. Thái Từ Khôn theo bản năng ôm lấy eo Chu Chính Đình, hai người vẫn duy trì tư thế bất động, mặt Chu Chính Đình đỏ đến sắp bốc cháy, bức ảnh vẫn còn ở trong tay Thái Từ Khôn. "Đưa tấm ảnh đây cho tôi." "Không muốn." Mặc dù Chu Chính Đình là người đè lên Thái Từ Khôn, thế nhưng mặt anh lại đỏ đến không tưởng, Thái Từ Khôn cười xấu xa:"Nói đi, cậu đỏ mặt cái gì chứ?" Chu Chính Đình suýt chút nữa tức giận đến nổ tung, quá xấu hổ, Thái Từ Khôn chính là nhất quyết ôm chặt không buông eo anh ra. "Buông ra." "Haha, nhìn mặt cậu đỏ thế nào kìa. Được được được, tôi buông." Thái Từ Khôn vừa mới đứng lên liền bị Chu Chính Đình đẩy ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại phịch một tiếng. Thái Từ Khôn cũng không biết làm gì khác hơn ngoài việc đi về nhà. Chu Chính Đình chống tay lên cửa, nhiệt độ trên mặt không hề giảm, trái tim vẫn đang nhảy lên ầm ầm. Sáng ngày hôm sau, là lần hiếm hoi thấy Thái Từ Khôn nộp bài tập. Trong lớp cũng không có cái màn Chu Chính Đình đuổi theo Thái Từ Khôn, chính là vì hôm nay Thái Từ Khôn tự giác nộp bài tập. Chu Chính Đình cũng giật mình. "Thái Từ Khôn cậu hôm nay lại nộp bài tập, đúng là một trong mười đại kì tích của trường chúng ta nha!" "Mười đại kỳ tích? Thế còn chín cái kia là những cái gì?" "Ạch...Cũng đã quên rồi, nói chung là cậu lại nộp bài tập, sợ người phụ trách ngữ văn đánh hay sao?" "Tôi lại còn chịu không ít đòn sao, sợ cậu ta?" Bởi vì chuyện xảy ra chiều hôm qua, hôm nay Chu Chính Đình vẫn chưa nói chuyện với Thái Từ Khôn. Cậu bắt đầu suy nghĩ không biết có phải mình đã trêu đùa quá đà hay không. Thái Từ Khôn khi đi học liên tục nhìn chằm chằm vào phía trước xem Chu Chính Đình, còn lén lút đưa cho anh một tờ giấy. "Heo con, còn giận sao?""Đừng quấy rầy tôi."Tờ giấy trả lời vô cùng lạnh nhạt, nhưng Thái Từ Khôn cũng không buông tha, tiếp tục gửi lại lần nữa."Đừng giận nữa, tôi đảm bảo sẽ không nói với ai chuyện cậu từng mặc đồ con gái.""Cậu còn dám nhắc tới? Cút đi!"A, hình như càng nói càng chọc cho Chu Chính Đình giận.Thái Từ Khôn suy nghĩ nát óc cũng không biết làm sao bây giờ, lúc xuống căng tin đi ăn cơm Chu Chính Đình cũng chạy đi ăn với người khác, để Thái Từ Khôn ở đó ngồi một mình cô quạnh như tuyết. "Lão đại, Chu Chính Đình đâu, sao anh lại ngồi ở đây một mình?" "Ngày hôm qua trêu cậu ta, con heo ấy tức rồi." "Lão đại, tự mình làm bậy thì không thể sống được, anh tự lo đi." Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh hạo đã ăn xong, vì vậy không hề ở lại cùng Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình lại càng không để ý đến cậu.Mỗi lần sau khi tan học Chu Chính Đình đều đi rất nhanh. Thái Từ Khôn chạy đến quán nước đá bào tìm thì anh lại trốn ở trong phòng. Cậu vô cùng đau đầu, lần này chính xác là đã đùa quá trớn rồi. Ở trong tình huống mấy ngày liên tiếp không thể tiếp cận được Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn không thể làm gì khác hơn ngoài việc tìm Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo xin cứu trợ. Sau khi tan học quả nhiên Chu Chính Đình lập tức đeo cặp sách chạy đi. Thái Từ Khôn chạy tới thì thấy Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo lôi kéo Chu Chính Đình cùng nói chuyện. Phạm Thừa Thừa hướng về phía Thái Từ Khôn nháy mắt một cái. Cậu gật đầu, bước nhanh tới bên cạnh Chu Chính Đình:"Thật là đúng lúc." Chu Chính Đình nhìn thấy Thái Từ Khôn lập tức định bỏ chạy, cũng may Thái Từ Khôn kịp nắm lấy tay anh. "Đừng có chạy, mấy ngày hôm nay cậu làm gì mà cứ trốn tôi?" "Buông ra." "Không muốn, cậu không giải thích thì tôi không buông." "Đều tại cậu!" Chu Chính Đình oan ức giãy giụa, Thái Từ Khôn bối rối. "Mấy ngày hôm nay tôi nhìn thấy cậu đều cảm thấy căng thẳng, tim đập liên tục, thực sự rất phiền, không muốn thấy cậu nữa đâu." "Này heo con, không phải cậu thích tôi đấy chứ?" "......"Chu Chính Đình không nói câu gì, nỗi lòng mấy ngày hôm nay của Thái Từ Khôn rốt cuộc cũng để được xuống. Hoá ra là do mình lo lắng quá mức, chứ không phải do Chu Chính Đình ghét cậu. "Cậu, không thích thì buông tôi ra, đừng làm tôi lúng túng!" "Ha ha ha ha ha ha." "Cậu cười cái gì!" "Tôi đã nói không thích cậu lúc nào chưa? Tôi không thích cậu mà ngày nào cũng tới nhà cậu ăn nước đá bào sao? Chi bằng để tiền đi chơi điện tử còn sướng hơn. Tôi không thích cậu? Bệnh thích sạch sẽ của tôi nghiêm trọng thế nào không phải cậu không biết, thế nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi phản đối cậu ngồi lên giường của tôi." Nhất định là do ánh mặt trời kia quá dịu dàng, nụ cười kia của Thái Từ Khôn quá xán lạn, không khí này quá ngọt ngào, làm cho Chu Chính Đình cho rằng mình đang mơ. "Như vậy, heo con có muốn làm người yêu mình không?" "Miễn cưỡng thôi đấy nhé!" [Độ thiện cảm hiện tại là 100. Nhân vật chính đã hoàn thành nhiệm vụ, có muốn thoát khỏi thế giới này không?] Được. Thái Từ Khôn vừa mới làm xong nhiệm vụ này thì đã muốn tiếp tục nhiệm vụ sau. Thế nhưng...[106 cưỡng chế |Host| tiến hành nghỉ ngơi.] "Ta không mệt, ta còn có thể tiếp tục." Nói thật, sức mạnh tinh thần của Thái Từ Khôn đã dần cạn, nhưng cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ. [Cho dù nguyện vọng trở lại thế giới của người chơi chính vô cùng mãnh liệt, thế nhưng 106 không muốn tổn hại tới lợi ích của người chơi chính, xin mời người chơi chính tự mình lo liệu.] "Vậy rốt cuộc ta phải trải qua bao nhiêu lần?" Bản thân Thái Từ Khôn cũng không có chú ý tới chuyện này, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ. [Ngài đã hoàn thành chín mươi ba phần trăm nhiệm vụ, nói đúng ra, ngài còn có một lần cuối cùng.] "Được." Bởi vì trong không gian này không có thời gian, Thái Từ Khôn cũng không rõ mình đã ngủ được bao lâu, cậu vô cùng uể oải. Đợi đến khi cậu tỉnh lại, nhiệm vụ cuối cùng bắt đầu, Thái Từ Khôn lại một lần nữa hoàn thành nó, hệ thống không nói thêm gì tống cậu trở về thế giới hiện thực.Không cần nói nhiều, đây chính là điều Thái Từ Khôn muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me