LoveTruyen.Me

Transfic Voxike

Một vài ngày tẻ nhạt trôi qua kể từ ngày họ hẹn hò và Ike giật mình nhận ra anh đã đứng trước ở cửa một phòng kí túc xá nào đó tự lúc nào. Anh chẳng biết tại sao mình lại ở đây. Và như vậy đấy, anh đang đứng nhìn chòng chọc vào cánh cửa gỗ nhàm chán đã ngăn cản anh vào phòng của một người. Tất cả là vì giọng nói vang lên ở đáy lòng thúc giục anh tới hỏi thăm Vox.

Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng anh đã khá lo lắng vì mấy ngày nay Vox không lên lớp. Gần cuối buổi hẹn hò khi mà họ đã quay về trường an toàn, Vox đã nói với anh rằng cứ mặc áo của hắn đi bởi vì đường về kí túc xá của Ike phải đi thêm một đoạn nữa, có nghĩa là anh phải đi dưới mưa lâu hơn hắn. Sau đó Ike không thấy chàng trai với mái tóc đen dài, người mà khó có thể không chú ý bởi ngoại hình bắt mắt lên lớp, có nghĩa là hắn chỉ có thể ở trong phòng kí túc xá thôi.

Ike tự nhủ với bản thân rằng anh chỉ tới đây để trả lại chiếc hoodie kia thôi, còn chúng ta thì đều biết rằng anh đang giấu đi mục đích thật sự của mình. Anh đã phải lòng hắn nên anh rất lo cho đối phương.

Tuy nhiên cứ đứng lặng trước cửa phòng cũng chẳng giải quyết được tích sự gì. Anh xốc lại tinh thần, ôm chặt chiếc áo đỏ được giặt sạch sẽ vào trước ngực rồi đưa tay lên cửa gõ mấy tiếng. Sau một vài giây hồi hộp mà tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng cánh cửa cũng kẽo kẹt mở, để lộ ra người ở trong phòng. Đó là Vox với mái tóc rối bời chưa chải, đôi vai trùng xuống và gương mặt chất chứa nhiều sự mệt mỏi.

"Chào cậu, Ike." Vox ho, hắn vịn vào tay nắm cửa để mượn chút sức lực mà đứng vững.

"Trông cậu tệ quá." Ike buột miệng nói trong khi nhìn đối phương với vẻ lo lắng trên gương mặt vốn điềm tĩnh của anh. Ike biết chắc rằng hắn sẽ bị cảm lạnh, nhưng không hề nó lại nặng nề tới mức này.

"Ừm, chào buổi sáng nhé. Hôm nay trông cậu thật tuyệt đấy!" Hắn cố gắng nói chuyện mà không chèn những tiếng ho vào, nở một nụ cười gượng gạo. Hắn không biết lí do vì sao Ike lại tới đây, nhưng hắn đã rất vui vì được gặp chàng trai của lòng mình, mặc dù lúc này trông hắn không được ưa nhìn lắm.

"Chào buổi sáng. Cậu có nghỉ ngơi đầy đủ không? Có uống thuốc chưa đấy?" Ike đan tay lại, giọng anh đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường khiến cho ai đó phải đánh một cái rùng mình.

"Ờ... Chắc là rồi." Vox né đi ánh mắt của đối phương, nhìn hắn là biết hắn đang nói dối.

" "Chắc là" nghĩa là sao? Thảo nào cậu lại bệnh nặng tới như vậy."

Về việc chăm sóc bạn cùng phòng, đương nhiên trọng trách này sẽ là của Mysta - bạn cùng phòng của Vox nhưng có vẻ cậu ta không gánh nổi trọng trách này rồi. Ike thở dài ngán ngẩm.

Vox cứ đứng đó nhìn anh mà chẳng nói câu nào, có lẽ vì hắn chẳng biết phải nói gì cả hoặc hắn đang đoán lí do anh tới chỗ hắn. Thực ra những điều này chẳng quan trọng lắm vì bây giờ Ike đã ở đây rồi.

Nhanh hơn những gì Vox nhận ra (bởi vì hắn bị ốm nên tốc độ load hơi chậm), Ike đẩy cửa bước vào. Với sự lúng túng, Vox cứ nhìn cửa phòng, rồi lại quay đầu nhìn Ike, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần. Hắn không tin được hành động táo bạo vừa rồi của anh, đẩy cửa bước vào phòng hắn mà không cần một lời mời nào.

Anh quan sát căn phòng một lượt. Nói ra thì hơi mất thiện cảm một chút nhưng căn phòng này chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Nhưng ai lại đổ lỗi cho Vox chứ, hắn đang ốm mà, vậy chắc chắn lỗi là ở bạn cùng phòng của hắn - Mysta Rias.

"Bạn cùng phòng của cậu đâu rồi hả?" Chàng tiểu thuyết gia hỏi hắn trong khi nhướn mày nhìn một đống thứ gì đó giống như giường của Vox.

"À, cậu ta đi với Shoto rồi, mình mệt tới nỗi chẳng thèm quan tâm họ đi đâu nữa." Giọng hắn khàn đặc, vang vọng trong căn phòng yên ắng.

"Thật là một người bạn cùng phòng tuyệt vời." Anh mỉa mai nói rồi đảo mắt. "Cậu ta có chăm sóc cho cậu không?"

"Ike ơi, chúng ta đang nói về Mysta đó." Vox cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Ike chưa gặp Mysta bao giờ nhưng anh có nghe về cậu ta rồi.

"Mình tới đây để trả cậu cái này, mình đã giặt nó sạch rồi." Chàng tiểu thuyết gia nhẹ nhàng nói, đặt chiếc hoodie đỏ lên đùi đối phương.

"Cảm ơn cậu." Vox lại ho dữ dội. Hắn cảm thấy có chút không ổn và Ike nhìn thấy điều này ngay lập tức.

"Cậu nên để cổ họng nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện." Anh yêu cầu, hắn nghe lời gật đầu thật mạnh.

"Cậu còn sốt không?" Đối với câu hỏi này, Vox hơi nghĩ ngợi một chốc rồi lắc đầu.

Tuy nhiên anh đâu có tin. Anh nhích người tới gần hắn một chút, nhẹ nhàng đặt mu bàn tay mình lên trán hắn. Anh thở dài, nóng rực. Có thể là do anh đột nhiên tới gần, còn chạm vào mặt hắn khiến đầu hắn nóng thêm.

"Ừ phải, không sốt chút nào." Ike nói. Anh thấy xót lắm. Đều là lỗi của anh, anh mặc áo của hắn để che mưa, đến khi hắn ốm thành thế này rồi lại chẳng có ai chăm sóc hắn. Anh lại thở dài rồi chuẩn bị đứng dậy.

"Cậu phải đi rồi sao?" Giọng hắn tràn đầy thất vọng, gương mặt lóe lên chút ủy khuất.

"Không phải mình đã nói cậu không được nói chuyện nữa hay sao? Cậu có nghe mình không vậy? Ừm, mình sẽ đi ra ngoài một chút, quay lại sớm thôi. Trong lúc đó cậu nằm xuống và nghỉ ngơi thật tốt đi." Trước lời nói của Ike, hắn chỉ biết nhìn anh. Cách anh lo cho hắn dữ dằn quá đi mất, nhưng điều đó làm hắn rất vui.

Hắn gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên giường theo lệnh của anh. Lặng lẽ, hắn nhìn anh ra khỏi phòng mình. Vox giật lấy chiếc hoodie mà hắn mới nhận về được rồi chôn đầu mình vào chiếc áo đó. Có lẽ nó còn dính chút mùi hương của Ike, hắn hít sâu một hơi.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, Vox chưa gì đã nhớ chàng trai của hắn quá, có mình hắn lẻ loi trong căn phòng yên ắng của mình. Cuối cùng Ike cũng quay về với một vài thứ trên tay.

Vox từ từ mở mắt, cố làm quen với ánh đèn chói lóa, hắn nhìn thấy anh ngồi cạnh giường mình, che đi ánh đèn cho hắn. Vox cảm nhận được một sự mát lạnh dễ chịu ở trên trán, anh đã đặt chiếc khăn ẩm lên cho hắn.

"Cậu uống si rô ho chưa?" Ike hỏi hắn, Vox nhẹ lắc đầu để không làm rơi chiếc khăn mà anh đã đắp lên.

"Cậu thật sự không nên ở cùng Mysta một chút nào." Anh thở ra một hơi, nhắm đôi mắt xanh ngọc lại trong phút chốc.

"Vậy cậu ở với mình đi, mình sẽ vui lắm đó. Cậu biết vì sao không? Bởi vì như vậy mình có thể thấy-" Vox lại không nhịn được mà buột miệng nói chuyện nhưng những lời hắn nói bị chặn lại bởi một cốc nước.

"Uống đi và đừng nói chuyện." Ike dịu dàng nói, đối phương lại ngoan ngoãn im lặng uống hết si rô ho mà anh đưa tới.

Chẳng mấy chốc mà giọng hắn đã bớt khàn và những cơn ho cũng ít đã xuất hiện hơn, đều là nhờ si rô của Ike.

"Cậu nên uống trà pha với mật ong, nó sẽ giúp cổ họng cậu đỡ rát và giữ ấm cơ thể đó." Anh vẫn tiếp dặn dò hắn, đưa vào tay hắn một cốc trà bạc hà với mật ong thơm ngát.

"Ồ, mình rất vui được uống trà của cậu đó, honey~" Hắn trêu anh. Hắn sắp trở lại với Vox của thường ngày rồi.

"Không, không phải thế- Thôi kệ đi." Chàng tiểu thuyết gia cố sửa lại lời nói của hắn nhưng không thành công. Lựa chọn tốt nhất bây giờ là kết thúc chủ đề.

Ike tận hưởng khoảng tĩnh lặng trong khi Vox nhấp một ngụm trà. Anh đứng dậy mà ngồi lên giường nơi mà Vox đang nằm, chứ ngồi bệt ở dưới sàn nhà cũng không thoải mái lắm.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, Ike à."

Ngay lúc Ike đang mất cảnh giác, anh còn đang loay hoay để ngồi vững trên giường, hắn đột nhiên trầm giọng nói lời cảm ơn. Khi anh nhìn vào gương mặt hắn, anh thấy một nụ cười rạng rỡ nhất mà mình từng thấy. Đó là một nụ cười chân thành, trong sáng và chan chứa niềm hạnh phúc. Đôi mắt hắn híp lại thành hình bán nguyệt đáng yêu. Anh không kìm được mà cười theo.

"Không có gì đâu, thật vui vì mình có thể khiến đỡ hơn phần nào." Anh cười thật tươi, hai mắt nhắm cả lại. Đến khi anh mở mắt ra, tự hỏi tại sao hắn không trêu anh nữa hay ít nhất là nói một câu. Thì ra hắn đã ngủ say từ lúc nào rồi, tiếng thở đều đều yên ổn.

"Nghỉ ngơi thật tốt nhé Vox." Ike thì thầm, tay anh vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của hắn. Ngay cả khi chúng không được chải chuốt gọn gàng, trông chúng vẫn thật đẹp. Anh dịu dàng xoa đầu hắn mà chẳng hề nhận ra. Tóc hắn có lẽ trông không lụa lắm, nhưng chúng mềm như lụa vậy. Những ngón tay anh chậm rãi xoa tới gáy hắn. Anh rất vui vì Vox trông có vẻ ổn hơn rồi.

Lạc trong tâm trí của bản thân, bàn tay đang đặt ở gáy hắn vô thức trượt dần xuống mà dừng lại ở một bàn tay khác. Những ngón tay của Vox và Ike lặng lẽ đan vào nhau. Anh nhận ra bàn tay hắn đẹp như tranh vẽ vậy. Những ngón tay thon dài mà hữu lực, những đường gân hơi nổi lên trên làn da hơi nhợt nhạt của hắn.

Quá đắm chìm và lạc lối trong tâm trí mà anh chẳng hề nhận ra, anh và hắn không còn là hai người duy nhất trong căn phòng này nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me