LoveTruyen.Me

Trich Doan Truyen Sac 21 Dam My Phan 2

[Tạ Ngự Khi x Lâu Minh Tuyết]

Tạ Ngự Khi dường như phát hiện ra gì đó, ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay y:

"Tiểu Tuyết, ngươi hãy thành thật nói, ngươi có phải rất quan tâm đến quan hệ giữa ta và Bạch Mạt Cầm, không chịu được ta và nàng ấy gần gũi?"

Lâu Minh Tuyết bị hắn nắm, vùng vẫy:

"Ngươi đừng ở đó nói hưu nói vượn, ta khi nào để ý chuyện của các ngươi!"

"Không để ý vậy ngươi vì sao phải đi, vì sao chất vấn tâm ý của ta với nàng?"

Tạ Ngự Khi chưa từ bỏ ý định tiến lên một bước ép hỏi y.

Không nghĩ tới hắn bỗng nhiên lại ác liệt như vậy, y theo bản năng cứ lui về phía sau đến khi lưng đã chạm cây cột lớn mặt sau trường đình:

"Ta... Ta... Ngươi quản ta..."

Nhìn người phía trước đỏ cả vành mắt, tim hắn đập ầm ầm, ôm y vào ngực:

"Tiểu Tuyết, hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời hài lòng, ta liền ở đây làm ngươi đến khi nào ngươi nguyện ý trả lời mới dừng, bất kể cho người đi ngang qua ta cũng sẽ không thả người!"

"Ngươi dám... A..."

Môi đỏ muốn phun ra những lời ác độc lại bị hắn hôn, trêu đùa đầu lưỡi y, mạnh mẽ xé ngoại bào y kéo quần xuống. Hai tay suồng sã sờ nắng nhào nặn hai viên thịt trắng mịn cảm thụ xúc cảm mềm mại bóng loáng. Thân thể đã sớm quen với dục vọng nào có thể chống lại, không bao lâu liền rục rịch chảy dâm thuỷ.

Nhưng Lâu Minh Tuyết lại chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn giãy dụa trốn tránh. Tạ Ngự Khi cũng dường như đã quyết tâm tại trong viện, lộ thiên cưỡng bức y.

Tay đã xé đến áo trong, đem thân thể trắng tuyết tràn đầu dấu vết ái muội, hai điểm đỏ như hoa anh đào trước ngực so với cả viện hoa đào này còn muốn kiều diễm hơn, tất cả đều phơi bày ra.

Hắn nhấc đùi y gác lên lưng, há mồm ngậm lấy điểm dụ người kia.

"A... Không muốn... Buông ta ra... A... Đừng cắn... Đau..."

Đầu vú hôm qua đã bị chơi ác lần thứ hai bị đối xử như vậy liền đau rát.

Hắn lại giống như không để ý tới cảm thụ của y, vừa ngậm lấy đầu nhũ y cắn mút, một bên tách đùi y, ra đem thắt lưng nới lỏng nhét vào hoa huyệt.

"Lấy ra đi... Thật khó chịu..."

Địa phương bị sử dụng quá độ kia đã hoàn toàn sưng đỏ, thắt lưng làm bằng da hươu kia dính nước liền mềm xuống nhưng vẫn có thể cọ cọ đánh vào vách thịt.

Tạ Ngự Khi nhét toàn bộ vào, cuối cùng hai tay còn nắm chặt lấy hai mảnh âm thần, nắn bóp thịt đế nhạy cảm bị kẹp ở giữa.

Thịt đế nhạy cảm bị nhào nặn đến đau, bên trong ngứa ngứa, thắt lưng chôn ở hoa huyệt đã ướt đẫm, dâm thủy từ miệng huyệt rơi xuống, nhơm nhớp thành từng dãy trong suốt.

"A... Đừng ngắt... Không chịu được... Muốn hỏng..."

Lâu Minh Tuyết chỉ có thể dùng một chân miễn cưỡng duy trì thân thể cân bằng, chân kia đã bị nam nhân ôm lấy, ngón tay thô ráp nắn bóp qua lại âm thần đầy đặn, đem tiểu huyệt dày vò đỏ lên, phảng phất đụng vào liền có thể chảy máu.

"Không ngắt ngươi làm sao sẽ thoải mái, nơi đó không phải rất ngứa sao, hôm nay ta sẽ trị trị giúp ngươi."

Ý đồ hắn càng ngày càng đen tối, nhìn y bị hắn trêu chọc đến mù quáng muốn khóc mà nhịn xuống:

"Tạ Ngự Khi ngươi tên khốn kiếp... Ân... Bắt nạt ta như vậy... Ngươi mà là đại trượng phu gì... Nhẹ chút... Cũng bị nắm hỏng..."

"Không hỏng được, nơi đó của ngươi tao như vậy, còn dám nói ta làm vậy khiến ngươi không thoải mái, tao thủy chảy nhiều đến chặn không nổi, phía trước đã vểnh lên tới trời rồi, có phải là muốn bắn?"

"Đừng... Đừng nói..."

Nam nhân lúc trước rất ít khi nói những lời vô vị như vậy, bây giờ nói ra lại khiến y vô cùng xấu hổ. Ban ngày ban mặt ở bên ngoài bị áp làm chuyện như vậy vốn đã thẹn lắm rồi, mà hắn còn dùng những lời kia đánh thẳng vào tâm tư y, y chỉ thấy thẹn muốn chôn rồi nha.

Thân thể Lâu Minh Tuyết đã biến thành màu phấn nộn, Tạ Ngự Khi nắm lấy thịt mềm trước ngực y xoa nắn:

"Vậy ngươi nói cho ta vì sao lại quan tâm quan hệ ta và Bạch Mạt Cầm, ngươi nói ra ta liền cho ngươi sảng khoái!"

"Ngươi khốn nạn... Muốn... Làm liền làm... Ngươi đừng hòng uy hiếp ta... A..."

Nhũ thịt bị nam nhân cắn một cái, y không nhịn được rên lớn lên. Hắn nhìn y vẫn như trước mạnh miệng như vậy, thật sự là vừa yêu vừa hận. Kéo xuống một cành hoa đào, chọn cành non nhỏ nhất, trên còn có một đóa hoa mới nở kiều diễm:

"Ngươi thật không muốn nói?"

"Hừ!"

Lâu Minh Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác, nét mặt rất bình tĩnh nhưng kỳ thực tâm lý đã xoắn xuýt không ngừng.

Tạ Ngự Khi giữa lấy y, một tay nắm chặt ngọc sợi phấn nộn vểnh cao tuốt hai cái, lớp da đầu đỉnh liền xẹp xuống lộ ra lỗ nhỏ phun nước:

"Ngươi quả nhiên là kiều diễm, không biết so sánh cùng hoa đào thì ai sẽ đẹp hơn."

Tiếng nói vừa dứt, không chờ y nghĩ hàm nghĩa trong lời nói, hắn liền thẳng tay tiểu cành trong tay cắm vào!

"A... Lấy ra đi... Đau quá..."

Đột nhiên đau nhói khiến Lâu Minh Tuyết giãy giụa nhưng Tạ Ngự Khi lại không chút nương tay, trực tiếp cắm vào, cuối cùng chỉ để lại một đóa hoa đào lộ ở bên ngoài.

"Ngươi xem, thật đẹp!"

"Aaa... Ngươi khốn kiếp... Ta nhất định sẽ giết ngươi..."

Lâu Minh Tuyết cho tới bây giờ chưa từng bị đỗi đãi thô bạo như vậy, nhất thời không chịu được khóc lên. Thút thít nhìn ngọc sợi bị cắm hoa:

"Ta nơi này đã bị ngươi làm hư... Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi... Aaa..."

Nhìn người trong lòng khóc nấc lên, hắn cũng thấy đau nhưng muốn đạt được mục đích hôm nay phải tiếp tục cắn răng kiên trì.

"Không hư được... Thanh lâu tiểu quan đều chơi như vậy, chưa ai bị chơi hỏng cả mà còn rất thoải mái!"

Hắn một bên dụ dỗ một bên một lần nữa nắm chặt ngọc sợi thanh tú.

Ngọc hành nhạy cảm bởi vì không thể bắn tinh đã có chút mềm nhũn, nay được tuốt động liền hưng phấn cứng rắn, cũng biến thành màu hồng phấn. Y nhẫn nhịn khoái cảm cùng ngứa ngáy:

"Tiểu quan... Ân... Ngươi cư nhiên đối xử với ta như tiểu quan... Ngươi buông ta ra... Đừng chạm vào ta... Miễn cho ô uế... Tay Hầu gia... A... Đừng đánh... Thật khó chịu..."

"Ngươi sao sẽ bẩn, ta yêu còn không kịp đây, như vậy rất thoải mái có phải là, a, phía dưới ngươi càng ngày càng ướt!"

Hắn một tay cầm lấy cành đào chậm rãi cắm vào, một tay mò hoa huyệt không ngừng chảy thủy.

Y nhíu mày, bên trong vừa đau vừa nhột làm y vừa khổ sở vừa vui thích, hai cái huyệt cũng dần mềm ra. Cảm nhận được y động tình, hắn rút ra thắt lưng chôn trong hoa huyệt:

"Chỉ cần ngươi nói ra ta liền thỏa mãn ngươi, tiểu huyệt đã thật ngứa đi, ân, Tiểu Tuyết?"

Khẽ liếm phân thân tai y, nơi này là điểm nhạy cảm của người trong lòng, Lâu Minh Tuyết nghẹn ngào trốn tránh nhưng Tạ Ngự Khi cố chấp không buông tha cho y.

Không còn thắt lưng, hoa huyệt hư không trống rỗng, gió lạnh tràn vào.

"Ưm... Cho ta... Bên trong thật là nhột... Aaa... Làm làm ta..."

Y không nhịn được tựa vào lòng nam nhân cầu xin.

"Ngươi nói ra ta liền làm ngươi, hai tao huyệt sẽ rót đầy dịch thể, có được hay không?"

"A... Ta... Ta ghét ngươi cười với người khác... Ân... Ngươi không được cười với ai... Ngươi nói ngươi thích ta yêu ta... Sao lại cười như vậy với người khác nữa... Ngươi... Ngươi đã bính ta rồi... Đời này không cho ngươi bính người khác nữa... Nếu không ta sẽ giết ngươi..."

Y khó nhịn nói, đôi mắt khóc đỏ hoe tràn đầy oan ức.

Hắn nghe vậy, mừng rỡ hôn lên mắt y:

"Tại sao không thích ta cười với người khác, sao không cho ta chạm vào người khác, hả?"

"Ngươi ngốc à... Đương nhiên là ta yêu ngươi... A..."

Rốt cục cũng không nhịn được hôn đôi môi đỏ dụ người kia, Tạ Ngự Khi chưa từng thấy thỏa mãn như vậy, người luôn ngự trị trái tim hắn cư nhiên cũng yêu hắn.

Cánh môi bị mút mạnh, Lâu Minh Tuyết nhắm mắt lại, ôm Tạ Ngự Khi thật chặt dùng sức đáp lại.

Gió nhẹ mơn man cành đào mang theo một cánh hoa, e ấp che đi hai người đang chìm trong triền miên.

Nước bọt không kịp nước men theo viền cằm chảy xuống, Lâu Minh Tuyết bị hôn vựng vựng hồ hồ, hoa huyệt hư không đột nhiên được lấp kín:

"Ưm..."

Cuống họng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, Tạ Ngự Khi ôm y càng chặt.

Hắn thả hai chân y ra, hai tay mò lấy nhũ thịt trắng mịn tinh tế nhào nặn, hoa huyệt hạ thân chốc chốc bị đỉnh lộng, tư thế như vậy hoàn toàn có thể đỉnh đến trọng tâm. Y hai chân chạm đất, cung khẩu nhạy cảm bị nam nhân liên tục xoa xoa mà không chịu cho y sảng khoái. Không bao lâu y liền muốn hắn đỉnh đến tử cung nhưng là hắn giống như cố ý tránh né. Mỗi lần y cố tình ngồi thấp xuống nghênh hợp hắn đều cố ý trốn tránh.

"A... Bên trong ngứa... Làm làm ta..."

"Ngoan, kiên nhẫn một chút, chớ tổn thương hài tử."

Tạ Ngự Khi hôn nhẹ gò má y, Lâu Minh Tuyết không vừa lòng hừ một tiếng nhưng cũng không có cầu nữa.

"Mỏi quá... Ôm ta..."

Hắn lúc đỉnh lên lúc lại thấp xuống, hai chân y phải trụ thăng bằng rất mệt, không bao lâu liền không có khí lực, ôm nam nhân nhỏ giọng nũng nịu. Hắn hung hăng véo ngực y một cái, khiến y hét lên, hoa huyệt kịch liệt co rút đạt tới cao trào.

"A..."

Khoái cảm quá lớn y nhịn không được cong chân, sung sướng rên rỉ, phía dưới trào dịch thể. Hắn vuốt ve eo y, chậm rãi rút tính khí ra, nhìn huyết thanh màu trắng bị chảy ra ngoài, hô hấp Tạ Ngự Khi nặng một chút, côn thịt trực tiếp đỉnh vào hậu huyệt.

"A..."

Lâu Minh Tuyết lần thứ hai vui thích rên rỉ, chủ động ôm lấy Tạ Ngự Khi dâng lên môi đỏ.

"Lần này cho ngươi sảng khoái, ngoan, dùng chân ôm thắt lưng của ta."

Hắn gác hai đùi y lên eo mình, nâng mông y đi đến phòng nghỉ gần đó.

Theo mỗi bước của hắn, côn thịt đều ra ra vào và hậu huyệt, y ôm chặt hắn:

"A... Đừng đi... Muốn chết... Không chịu được... Quá sâu... Aa..."

Ngọc sợi bị cắm cành đào phía trước run rẩy mài bụng hắn, biến thành màu đỏ sẫm, chảy lệ. Hoa huyệt càng thảm thương hơn, một bãi dịch trắng.

Tạ Ngự Khi cắm vào thịt huyệt căng mịn một đường trở lại trong phòng, ngồi vào giường, cứ như vậy thẳng tắp đỉnh đên thịt huyệt khát khao:

"Tiểu Tuyết, thoải mái sao, bên trong ngươi thật nóng!"

"Ha... Thoải mái... Ân... Dùng sức... A... Muốn hỏng... Thật sâu..."

Thanh âm cao vút trở nên khàn khàn biểu thị y có bao nhiêu vui thích, hai chân gắt gao vòng qua eo nam nhân phối hợp cùng hắn.

"A... Ân... Tạ Ngự Khi... A... Tạ Ngự Khi..."

Lâu Minh Tuyết ôm thật chặt lấy Tạ Ngự Khi, khoái cảm cường liệt làm cho y không biết mình muốn gì, chỉ có thể bất lực hô tên người.

Hậu huyệt bị nam nhân làm phảng phất sắp tan ra, dâm thủy theo nam nhân đánh đâm tung toé nhỏ xuống.

Nam nhân điên cuồng hung ác đánh đâm, nếu như không phải đã ôm hắn thật chặt, y chắc chắn mình sẽ bị đỉnh bay ra ngoài.

"Không được... A... Quá nhanh... Muốn hỏng... Aaa..."

Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, Lâu Minh Tuyết nghẹn ngào lắc đầu, quá kích thích, nam nhân hung ác làm cho y cảm giác mình sắp thủng.

Hậu huyệt càng ngày càng tê, huyệt khoang căng thẳng sắp đạt tới cao trào.

"A!"

Lâu Minh Tuyết cắn vai Tạ Ngự Khi, hậu huyệt dồn dập co rút đạt tới cao trào.

Cùng lúc đó, hắn rút càng đào cắm trong ngọc sợi y ra, chỉ thấy tiểu côn thịt nhảy cảm run lên phun ra từng luồng từng luồng bạch tương, sau đó còn phun một luồng rượu vàng.

Hắn nặng nề thở dốc, sau khi bắn tinh có chút lười biếng. Mấy ngày nay y có vẻ mệt mỏi, giao hoan xong liền hôn mê ngủ thiếp đi. Đặt người đã uể oải lên giường, Tạ Ngự Khi ôm người luôn tản ra mùi hương thanh lãnh quyến rũ thỏa mãn nhắm hai mắt lại, nghĩ đến không bao lâu nữa thánh chỉ sẽ ban bố, khi đó y liền thật sự thuộc về hắn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me