LoveTruyen.Me

Trien Mien

  Mẹ Lôi hừ một tiếng, làm ra vẻ mất hứng nói: "Con cứ như thế dẫn theo người phụ nữ đó đi tham gia tiệc rượu, lúc đó có nhiều người như vậy, con có chắc là sẽ không có người đến báo với mẹ chuyện này?"

Kỳ thật trong lòng Lôi Thanh hiểu được, nếu anh có biện pháp công khai Bùi Mộc Vân, hiển nhiên sẽ không có ý gạt mẹ, việc này cũng không cần thiết. Lôi Thanh suy nghĩ nói: "Mẹ, thực ra con không phải làm cha dượng thằng bé, mà là cha ruột".

"Cái...cái gì?" Mẹ Lôi sợ tai mình nghe nhầm, khó tin nói: "Thằng bé, con có biết mình đang nói gì không? Con đừng tưởng là tùy tiện nói thằng bé là của con, mẹ sẽ tin, sau đó đồng ý cho con và cô ta qua lại. Mưu kế này của con sẽ không lừa được ta đâu".

Lôi Thanh cười, "Mẹ, đây là gia đình trong kịch mẹ thường xem". Chờ cười đủ, Lôi Thanh đặc biệt nghiên túc nói: "Mẹ, thằng bé thật sự là con của con, không có chút nào là giả".

Mẹ Lôi hơi nhíu mày, "Tiểu Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lôi Thanh giải thích đơn giản mà rõ ràng cho mẹ chuyện lúc trước của mình và Bùi Mộc Vân, về phần anh giở thủ đoạn với Bùi Mộc Vân hiển nhiên tự động bỏ qua. Mẹ Lôi sau khi nghe Lôi Thanh kể rõ, tức giận đập bàn "Chuyện lớn như vậy, tại sao con không nói. Nếu công ty không có tiệc rượu, con còn muốn giấu mẹ tới khi nào?"

"Mẹ, con không phải vẫn đang thu phục Mộc Vân sao?" Lôi Thanh có chút nản lòng nói.

Mẹ Lôi nói: "Trên đời này có chuyện gì mà Lôi Thanh con không làm được, mẹ thật sự rất tò mò. Mẹ nói con mau thu phục cô gái đó nhanh lên, đem cháu trai bảo bối của mẹ về nhà, biết chưa?" Mẹ Lôi nói xong, phấn khởi tiếp tục ăn cơm nhưng trong đầu lại nghĩ, không biết cháu trai của bà như thế nào? Có vui không, có kêu bà nội không? Chao ôi, thật muốn nhanh chóng gặp được thằng bé.

Sáng thứ hai, Bùi Mộc Vân đưa tiểu Quả Đống đến nhà trẻ, bây giờ bọn họ không cần đi xe, đi bộ là đến, rất thuận lợi. Trong nhà trẻ tiểu Quả Đống cũng có bạn, mỗi ngày đều hào hứng đi học, điều này làm cho Bùi Mộc Vân rất vui vẻ. Dẫn Quả Đống đến cổng, thằng bé vẫy tay tạm biệt cô, cô yên tâm mà đi làm. Một tuần làm việc bận rộn lại bắt đầu. Mỗi đêm, mẹ Lôi đều trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được, trong lòng muốn nói với chồng về cháu trai, nhưng lại nghĩ, vẫn là thôi đi, chờ bà xác nhận lại rồi nói cũng không muộn.

Cho nên hôm nay bà cố tình dậy thật sớm, bà biết hôm qua Lôi Thanh ngủ ở nhà. Khi Lôi Thanh xuống lầu, mẹ Lôi đang ngồi ở bàn ăn dùng điểm tâm. "Tiểu Thanh, ăn bữa sáng với mẹ". Mẹ Lôi hướng anh vẫy tay. Lôi Thanh đi đến hỏi "Hôm nay sao mẹ lại dậy sớm như vậy?"

Còn không phải chờ con sao, mẹ Lôi thầm đáp trong lòng. Trên mặt không biến sắc nói "Cũng lâu rồi con không cùng mẹ ăn sáng?" Lôi Thanh nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, tự mình xác định sẽ không thể ăn một bữa sáng yên ổn với mẹ được. Trước đây vì bận công tác, hiện tại vì chuyện Bùi Mộc Vân mà lơ là: "Vâng, hôm nay cùng mẹ ăn sáng".

Lôi Thanh nói xong, cởi tây trang vừa mặc ra khoác lên trên ghế dựa. Mẹ Lôi múc cho anh chén cháo, anh bưng lên húp vài hớp, tay nghề của người đối diện anh không khỏi tán thưởng vài câu. Mẹ Lôi liếc mắt nhìn Lôi Thanh, thật cẩn thận hỏi "Đứa bé kia bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sao?" Lôi Thanh có chút mơ hồ, tiếp sau anh nghĩ mẹ có thể là đang hỏi tuổi Quả Đống, vì thế nói "Quả Đống đã bốn tuổi, vừa mới lên nhà trẻ"

"Đã đi nhà trẻ rồi sao?" Mẹ Lôi không nhịn được có chút sụt sịt "Nhà trẻ ở đâu?"

"Gì chứ?" Lôi Thanh cảnh giác nhìn mẹ. Mẹ sẽ không làm gì Quả Đống chứ? Nhìn vẻ rạng rỡ của Lôi Thanh đột ngột thay đổi, mẹ Lôi rầu rĩ nói: "Con thật là, chẳng lẽ mẹ lại gây bất lợi cho cháu trai của mình sao?" Lôi Thanh bĩu môi nhưng vẫn nói địa chỉ nhà trẻ cho mẹ.

Hôm nay Viện trưởng nhà trẻ bất ngờ tiếp đãi một vị khách đặc biệt. Lúc đó, bà đang ở trong văn phòng xem văn kiện, cổng bảo vệ gọi điện thoại nội tuyến nói có một vị khách muốn gặp bà. Bình thường cũng có người tìm bà, bà cũng không để ý, vì thế đã kêu bảo vệ mời người đó đến phòng Viện trưởng gặp bà. Khi người đó đến cực kì lễ độ gõ cửa, Viện trưởng khép lại cặp văn kiện, nói "Mời vào".

Chờ người đó đi vào, viện trưởng không khỏi kinh ngạc mở to miệng, vội vàng đứng lên, nghênh đón, cười nói: "Phu nhân, sao bà lại đến đây?" Mẹ Lôi cũng có chút ngạc nhiên hỏi "Bà nhận ra tôi"

Viện trưởng mời mẹ Lôi ngồi, cười nói: "Tôi gặp qua phu nhân một lần trong yến tiệc, đúng lúc bà đứng ngay bên cạnh tôi. Lúc ấy nhiều người như vậy, bà không nhớ rõ tôi cũng là bình thường"

"À" Mẹ Lôi uống ngụm trà, lúc này mới bừng tỉnh nhớ ra địa điểm gật đầu. Bà cùng chồng mình tham dự tiệc rượu rất nhiều, làm sao có thể nhớ rõ toàn bộ người ở đó. "Phu nhân, lần này bà đến nhà trẻ chúng tôi là..."

Mẹ Lôi nghĩ đến mục đích đến đây, không nhịn được cong khoé miệng cười: "Nghe nói ở chỗ bà có một đứa bé mới vừa chuyển trường đến tên là Quả Đống, thằng bé học ở lớp nào vậy?"

"Quả Đống" Viện trưởng đương nhiên nhớ rõ đứa bé này, bộ dạng mi thanh mục tú, đôi mắt thật to, đặc biệt đáng yêu. Viện trưởng đưa mẹ Lôi đến sân thể dục, hiện tại đúng lúc cậu bé đang học giờ thể dục. Viện trưởng chỉ cậu bé chỗ cầu trượt cách đó không xa nói: "Phu nhân, bà xem, đứa bé kia chính là Quả Đống".

Mẹ Lôi nhìn theo hướng viện trưởng chỉ, dưới ánh mặt trời thằng bé mặc bộ dồng phục thể dục màu da cam, vẻ mặt cười rạng rỡ đang leo lên cầu trượt trượt xuống. Trông thật giống với Lôi Thanh lúc còn nhỏ.

"Quả Đống, đến đây một chút" Viện trưởng hướng Quả Đống vẫy tay. Thằng bé rất vâng lời vội chạy tới, rất lễ phép chào viện trưởng "Dạ, viện trưởng". Mẹ Lôi ở bên cạnh không chớp mắt nhìn thằng bé trước mặt. Một đứa bé đáng yêu, đây là cháu trai của bà sao? Tiểu Quả Đống thấy phu nhân bên cạnh vẫn nhìn cậu, vì thế cũng ngẩng đầu quan sát mẹ Lôi "Bà, vì sao bà lại nhìn chằm chằm cháu vậy?"

Bà? Trong lòng mẹ Lôi đột nhiên run rẩy, vẻ mặt chờ mong hỏi "Cháu vừa rồi gọi ta là gì?" Tiểu Quả Đống ngẩn người, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình gọi sai sao? Nhưng mà so với mẹ lớn hơn nhiều không phải kêu bằng bà sao? Chính là mẹ đã dạy cậu như vậy! "Bà..."

"Cháu ngoan" Mẹ Lôi ngồi xổm xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu Quả Đống nói "Cháu kêu một tiếng bà nữa có được không?" tiểu Quả Đống kinh ngạc nhìn viện trưởng, viện trưởng nhìn cậu gật đầu. Vì thế cậu lại ngoan ngoãn gọi: "Bà".

"Ngoan, ngoan" Mẹ Lôi một tay ôm lấy cậu, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống "Cháu ngoan".

Buổi tối Bùi Mộc Vân đón Quả Đống tan học. Thằng bé nắm tay mẹ hỏi "Mẹ, những người có lỗi đều sợ con trăn lớn sao?"

"A, con vật đó thì tất nhiên là sợ rồi?" Bùi Mộc Vân đáp "Chẳng lẽ con không sợ sao?"

Thằng bé lắc đầu nói "Không sợ, con thấy nó rất đáng yêu" Bùi Mộc Vân cười cười, khen ngợi "Ừ, tiểu bảo bối lá gan lớn nhất" Thằng bé lại hỏi "Mẹ, mẹ sợ con kiến sao?"

"Con kiến? Ừ, cái này không sợ". Bùi Mộc Vân nhớ rõ trước đây thích xem con kiến chuyển tổ. Còn thích cố ý bỏ lại một miếng bánh mì nhỏ trên đường con kiến đi qua, sau đó nhìn nhóm các con kiến chạy vội trở lại, triệu tập các con kiến xung quanh cùng nhau dọn sạch, cô cảm thấy cực kỳ thú vị.

"Kia...Ốc sên thì sao ạ?" Con mắt thằng bé xoay vòng, lại hỏi.

"Ốc sên, cũng tàm tạm, sẽ không sợ" Bùi Mộc Vân thấy thằng bé hôm nay thật kì lạ, hỏi tới hỏi lui một vấn đề không đầu không đuôi. "Vậy đi bắt ốc sên, mẹ không sợ sao?"

"Bắt..." Bùi Mộc Vân không khỏi nhíu mày "Bắt cái con vật đó làm gì?"

Mưu kế của tiểu Quả Đống dường như đã đạt được liền cười cười "Bởi vì, đây là bài tập ngoại khóa, thầy nói phải quan sát đặc tính cuộc sống của tiểu ốc sên, cái này gọi là nhật kí quan sát. Nếu mẹ sợ ốc sên, con sẽ kêu chú Lôi Thanh cùng giúp con, chú ấy nhất định sẽ không sợ"

Bùi Mộc Vân cảm thấy đang bị thằng bé này tính kế?

"Mẹ, hôm nay có một bà rất kì lạ đến tìm con". Thằng bé tiếp tục báo cáo chuyện hôm nay xảy ra ở nhà trẻ của cậu.

"Bà kì lạ, kì lạ như thế nào?" Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi đến dưới lầu "Bà hình như rất thích con, hơn nữa còn muốn con gọi là bà, nhưng mà không phải nhiều tuổi hơn so với mẹ cũng gọi là bà sao?"

Tiểu Quả Đống không nghĩ ra "Nhưng mà bà đối với con rất tốt, còn dẫn con đi uống trà sữa. Mẹ trà sữa uống rất ngon, lần sau mẹ cũng dẫn con đi nha" Thằng bé suy nghĩ thật logic, rất đặc biệt, không phải vừa mới nói bà kì lạ sao, làm sao lại nói đến trà sữa. Nhưng mà người đó là ai chứ?  

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me