Trieu Cu Duyen So Tu Than
"Sư tôn, Thanh Hoa cung chủ cùng Vạn tiên quân đã đến." Tiếng đệ tử nọ thông báo làm mọi người lần nữa tập trung về phía cửa chính. Vạn Kiếm Nhất đan tay dìu Trác Diệu đi vào. Không phải thai nghén gì đâu, là đêm quá có người mượn rượu làm càng, khiêu khích phu quân nên mới bị hành mà thôi. Hiện tại đi đứng có chút khó khăn. "Trác cung chủ, Vạn huynh."
"Cha, phụ thân. "
"Vạn gia gia, Trác gia gia. "
"Chào con, Du nhi, chào hai bảo bối nhỏ của ta."
"Chào Cốc chủ, Thượng Quan Sách đại sư."Trong khi tiếng chào hỏi náo nhiệt khắp gian phòng, Cù Huyền Tử nhỏ lại chỉ hành lễ, không biết nên gọi như thế nào cho phải phép. Gọi theo Triệu Du? Hay theo Đan Phong, Thiếu Hạo?. Y cảm giác gọi nhị vị đại lão đối diện là "cha và phụ thân" có hơi bất kính, vì y không biết họ. Không nghe tiếng Cù Huyền Tử ai nấy cũng hiểu, y nhớ được Vân Dịch Lam cùng Thượng Quan Sách là may lắm rồi. Hai cái tên "Vạn Kiếm Nhất cùng Trác Diệu" y có nghe qua, hiện tại đều là hai thân bạch y, tiểu Cù không biết vị nào là Vạn Kiếm Nhất, vị nào là Trác Diệu."Huyền Tử, con thật sự là nhỏ hơn cả Phong nhi và Hạo nhi. " Vạn Kiếm Nhất nhìn đến Cù Huyền Tử nói, âm điệu vài phần bất ngờ. "Cù nhi, con đáng yêu quá, đến đây, cho ta ôm một cái. " Trác Diệu nhìn thấy Cù Huyền Tử thì không khỏi xuýt xoa. Làm gì có ai cưỡng lại được sự đáng yêu đó chứ, có chăng là hơn Thiếu Hạo một chút, song dáng vẻ nhỏ bé đó vẫn làm người ta có cảm giác muốn được ôm, được che chở nhiều hơn. "Đáng yêu quá đi, Thiếu Hạo là rất giống con ngày nhỏ, có điều, hai đứa vẫn có nét khác biệt. Có thể nào để ta trông Phong nhi Hạo nhi cùng Cù Huyền Tử được không? " Trác Diệu ôm Cù Huyền Tử vào lòng, ngồi lên ghế. Hay tay áp lên hai chiếc bánh bao nhỏ nhỏ kia mà xoa, gương mặt viết rõ hai chữ "si mê". Không gian trong phòng có phần kì lạ. Bạn nhỏ đang "được nựng" kia thì bất lực với người trước mặt. Hai bạn nhỏ còn lại cảm giác bản thân cũng may mắn vì đã lớn hơn một chút. Gì chứ Trác Diệu rất thích trẻ con, cưng nựng phải nói là "không biết mỏi tay". Dù rất thương gia gia nhưng chúng có phần e dè mặt này của Trác Diệu. Còn về cha con Vạn Kiếm Nhất với Triệu Du, khỏi phải nói đi. Mặt đã một mảng tối sầm. Không thể giận cũng không thể trách, chỉ có thể bất lực mà gào thét trong lòng. Vân Dịch Lam cùng Thượng Quan Sách bên cạnh như đang xem được kịch vui, ngồi đó vui vẻ nhìn sắc mặt của đôi cha con nhà nọ. "Phụ thân, nếu người cứ xoa má tiểu Cù như nhào bột bánh bao thế kia con chỉ sợ y sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu. " Triệu Du nhìn không được cuối cùng cũng lên tiếng. "Du nhi, con đang ghen với cả ta luôn sao? Được rồi,trả người cho con, đừng nhìn ta với ánh mắt đó, ta không cướp người của con đi." Trác Diệu cũng đến bất lực, ôm Cù Huyền Tử thả xuống để bạn nhỏ chạy vào lòng Triệu Du." Được rồi, cũng trễ rồi, dùng cơm tối trước đã rồi chúng ta bàn bạc với nhau, để cho ba bạn nhỏ còn nghỉ ngơi nữa." Thượng Quan Sách lên tiếng để tránh có việc khó xử diễn ra.Sau bữa tối đó, sáu vị khách quý của Phần Hương Cốc đã được chuẩn bị phòng ốc, có thể ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Lạ thay, lại có đến bốn người khác trong phòng Triệu Du và Cù Huyền Tử. "Tiểu Cù sẽ ngủ cùng ta, ta sẽ chăm sóc nó cẩn thận, chu đáo! ""Không thể, phụ thân nên ngủ cùng chúng con, trẻ nhỏ nên ngủ cùng nhau.""A Trác, nếu tiểu Cù qua phòng chúng ta, thằng bé sẽ ngủ không được thoải mái. Còn nữa, đừng thiên vị như vậy, Đan Phong, Thiếu Hạo cũng đang ở đây, nên để tụi nhỏ ngủ cùng nhau cho vui. ""Dạ đúng đúng, Vạn gia gia nói rất đúng, phụ thân nên ngủ cùng chúng con. ""Vậy ta sẽ đến ngủ cùng các con, đều là tâm can bảo bối của ta, ta sẽ không bỏ lại ai. ""A Trác, còn ta nữa mà, ngươi nỡ bỏ ta sao, bỏ phu quân của mình ở chỗ xa lạ như vậy sao? ""Vạn lang, huynh ngủ cùng Du nhi đi, cha con hai người không phải rất hợp nhau sao? ""Hợp nhau và ngủ cùng nhau là hai chuyện khác nhau, ta không chịu. Nếu không sáu người nhà chúng ta cùng nhau ngủ ở đây."Cù Huyền Tử ngồi trong lòng Triệu Du khẩn trương huơ tay xoa dịu bầu không khí : "Được rồi được rồi, chúng ta cùng nhau ngủ lại là được, không làm phiền đến Vân thúc thúc. Cha Vạn, phụ thân, đừng cãi nữa, Phong nhi ngoan, Hạo nhi ngoan, ta vẫn ngủ còn các con mà. " "Không được!" - Năm người trong phòng lúc này cùng nhau lên tiếng dọa Cù Huyền Tử giật mình. Mọi người lại cùng nhìn về phía Triệu Du, vừa rồi lão cũng lên tiếng."Ai về phòng nấy, không tranh giành nữa. Cha Vạn, người cứ mang phụ thân về, chúng con sẽ xem như không hay biết gì đâu. Còn hai con, ngoan, về phòng ngủ đi, sáng ta sẽ để phụ thân ở lại với hau con. Tiểu Cù ngủ cùng ta. Được rồi, mọi người về ngủ đi." Tất nhiên,với việc này có ba gương mặt phụng phịu không thôi, không muốn như vậy nhưng nhìn Triệu Du cùng Vạn Kiếm Nhất họ đành như vậy. "Du nhi, con hết thương ta rồi. Đúng là con cái lớn rồi,đủ lông đủ cánh rồi sẽ không yêu thương thân già này nữa." Trác Diệu sụt sùi, mắt ngân ngấn nước."Phụ thân, hài nhi vẫn rất yêu thương và kính trọng người, nhưng có người cần người ở bên cạnh hơn. Con sợ lạ chỗ, cha lại vì không có người bên cạnh mà giấc ngủ không được trọn vẹn." Triệu Du vừa nói vừa nhìn Vạn Kiếm Nhất đang gật gù mỉm cười hài lòng, lại nháy mắt với nhau."Con nói đúng, ta thật sự sẽ rất khó ngủ. A Trác, chúng ta về phòng thôi" Vạn KiếmNhất tán thành rồi lại bế Trác Diệu lên, bước vội về phòng."Triệu Du! Vạn Kiếm Nhất ! Mặt mũi ta hai người để đâu?" À, nói bế là vậy chứ Trác Diệu vùng vẫy quá, Vạn Kiếm Nhất đành vác lên vai mang y về.Một nhà bốn người tròn mắt nhìn màn này,cảm thấy hai người họ như đôi tình nhân trẻ vậy. Hai bạn nhỏ cũng cảm thấy nếu chúng không về phòng cũng sẽ bị vác về, nên cũng ngậm ngùi tự về phòng. "Cha,phụ thân, chúng con về phòng ngủ được rồi ạ. Sáng mai cha nhớ là đã hứa để phụ thân chơi cùng chúng con rồi đó,cha không được thất hứa." "Được được, sáng ta sẽ để phụ thân chơi cùng hai con, ngoan, lại ta ôm hôn rồi về ngủ nào. Phong nhi ngủ ngoan, Hạo nhi ngủ ngoan." "Cha, phụ thân, hai người ngủ ngon."
Tiểu Triệu Du nghịch ngợm hôn lên má Tiểu Cù một cái, Triệu Du bất lực nhìn con. "Nhi tử ngoan. Ta hạ chú giúp con."Sau khi hạ chú hộ thân cho Đan Phong và Thiếu Hạo, Triệu Du quay trở về phòng mình. Lúc này Cù Huyền Tử cũng đã thay đồ, đang ngồi trên giường cởi giày."Để ta" Triệu Du nhanh chóng đến gần giúp y. Cù Huyền Tử ngồi trên giường nhìn xuống, ngắm nhìn gương mặt của Triệu Du. Gương mặt này, so với dáng vẻ lúc trẻ càng sắc sảo, anh tuấn hơn. Đường nét trên gương mặt cũng rõ ràng, mặn mà theo thời gian. Đôi mắt Triệu Du là điều Cù Huyền Tử thích nhất trước nay. Trong đôi mắt đó lúc nào cũng như mây trời, trong sáng mà tự tại, linh hoạt tinh tường, đặc biệt là lúc nào nhìn y cũng thâm tình. Có thể nói Cù Huyền Tử thích ngắm chính mình trong mắt Triệu Du hơn là nhìn vào gương đồng.________________Một xíu chiện nhỏ hoi nhen, cũng kha khá truyện để mấy bà đọc rồi, nên một vài viên đường kia tui sẽ để sau ha. Mấy cô ăn mặn chuyên tâm ăn đi, khi nào chán rồi qua ăn chay với tui.
Thanh thủy văn đó,mấy bà mong chờ gì ở tuii🥹🤌
"Cha, phụ thân. "
"Vạn gia gia, Trác gia gia. "
"Chào con, Du nhi, chào hai bảo bối nhỏ của ta."
"Chào Cốc chủ, Thượng Quan Sách đại sư."Trong khi tiếng chào hỏi náo nhiệt khắp gian phòng, Cù Huyền Tử nhỏ lại chỉ hành lễ, không biết nên gọi như thế nào cho phải phép. Gọi theo Triệu Du? Hay theo Đan Phong, Thiếu Hạo?. Y cảm giác gọi nhị vị đại lão đối diện là "cha và phụ thân" có hơi bất kính, vì y không biết họ. Không nghe tiếng Cù Huyền Tử ai nấy cũng hiểu, y nhớ được Vân Dịch Lam cùng Thượng Quan Sách là may lắm rồi. Hai cái tên "Vạn Kiếm Nhất cùng Trác Diệu" y có nghe qua, hiện tại đều là hai thân bạch y, tiểu Cù không biết vị nào là Vạn Kiếm Nhất, vị nào là Trác Diệu."Huyền Tử, con thật sự là nhỏ hơn cả Phong nhi và Hạo nhi. " Vạn Kiếm Nhất nhìn đến Cù Huyền Tử nói, âm điệu vài phần bất ngờ. "Cù nhi, con đáng yêu quá, đến đây, cho ta ôm một cái. " Trác Diệu nhìn thấy Cù Huyền Tử thì không khỏi xuýt xoa. Làm gì có ai cưỡng lại được sự đáng yêu đó chứ, có chăng là hơn Thiếu Hạo một chút, song dáng vẻ nhỏ bé đó vẫn làm người ta có cảm giác muốn được ôm, được che chở nhiều hơn. "Đáng yêu quá đi, Thiếu Hạo là rất giống con ngày nhỏ, có điều, hai đứa vẫn có nét khác biệt. Có thể nào để ta trông Phong nhi Hạo nhi cùng Cù Huyền Tử được không? " Trác Diệu ôm Cù Huyền Tử vào lòng, ngồi lên ghế. Hay tay áp lên hai chiếc bánh bao nhỏ nhỏ kia mà xoa, gương mặt viết rõ hai chữ "si mê". Không gian trong phòng có phần kì lạ. Bạn nhỏ đang "được nựng" kia thì bất lực với người trước mặt. Hai bạn nhỏ còn lại cảm giác bản thân cũng may mắn vì đã lớn hơn một chút. Gì chứ Trác Diệu rất thích trẻ con, cưng nựng phải nói là "không biết mỏi tay". Dù rất thương gia gia nhưng chúng có phần e dè mặt này của Trác Diệu. Còn về cha con Vạn Kiếm Nhất với Triệu Du, khỏi phải nói đi. Mặt đã một mảng tối sầm. Không thể giận cũng không thể trách, chỉ có thể bất lực mà gào thét trong lòng. Vân Dịch Lam cùng Thượng Quan Sách bên cạnh như đang xem được kịch vui, ngồi đó vui vẻ nhìn sắc mặt của đôi cha con nhà nọ. "Phụ thân, nếu người cứ xoa má tiểu Cù như nhào bột bánh bao thế kia con chỉ sợ y sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu. " Triệu Du nhìn không được cuối cùng cũng lên tiếng. "Du nhi, con đang ghen với cả ta luôn sao? Được rồi,trả người cho con, đừng nhìn ta với ánh mắt đó, ta không cướp người của con đi." Trác Diệu cũng đến bất lực, ôm Cù Huyền Tử thả xuống để bạn nhỏ chạy vào lòng Triệu Du." Được rồi, cũng trễ rồi, dùng cơm tối trước đã rồi chúng ta bàn bạc với nhau, để cho ba bạn nhỏ còn nghỉ ngơi nữa." Thượng Quan Sách lên tiếng để tránh có việc khó xử diễn ra.Sau bữa tối đó, sáu vị khách quý của Phần Hương Cốc đã được chuẩn bị phòng ốc, có thể ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Lạ thay, lại có đến bốn người khác trong phòng Triệu Du và Cù Huyền Tử. "Tiểu Cù sẽ ngủ cùng ta, ta sẽ chăm sóc nó cẩn thận, chu đáo! ""Không thể, phụ thân nên ngủ cùng chúng con, trẻ nhỏ nên ngủ cùng nhau.""A Trác, nếu tiểu Cù qua phòng chúng ta, thằng bé sẽ ngủ không được thoải mái. Còn nữa, đừng thiên vị như vậy, Đan Phong, Thiếu Hạo cũng đang ở đây, nên để tụi nhỏ ngủ cùng nhau cho vui. ""Dạ đúng đúng, Vạn gia gia nói rất đúng, phụ thân nên ngủ cùng chúng con. ""Vậy ta sẽ đến ngủ cùng các con, đều là tâm can bảo bối của ta, ta sẽ không bỏ lại ai. ""A Trác, còn ta nữa mà, ngươi nỡ bỏ ta sao, bỏ phu quân của mình ở chỗ xa lạ như vậy sao? ""Vạn lang, huynh ngủ cùng Du nhi đi, cha con hai người không phải rất hợp nhau sao? ""Hợp nhau và ngủ cùng nhau là hai chuyện khác nhau, ta không chịu. Nếu không sáu người nhà chúng ta cùng nhau ngủ ở đây."Cù Huyền Tử ngồi trong lòng Triệu Du khẩn trương huơ tay xoa dịu bầu không khí : "Được rồi được rồi, chúng ta cùng nhau ngủ lại là được, không làm phiền đến Vân thúc thúc. Cha Vạn, phụ thân, đừng cãi nữa, Phong nhi ngoan, Hạo nhi ngoan, ta vẫn ngủ còn các con mà. " "Không được!" - Năm người trong phòng lúc này cùng nhau lên tiếng dọa Cù Huyền Tử giật mình. Mọi người lại cùng nhìn về phía Triệu Du, vừa rồi lão cũng lên tiếng."Ai về phòng nấy, không tranh giành nữa. Cha Vạn, người cứ mang phụ thân về, chúng con sẽ xem như không hay biết gì đâu. Còn hai con, ngoan, về phòng ngủ đi, sáng ta sẽ để phụ thân ở lại với hau con. Tiểu Cù ngủ cùng ta. Được rồi, mọi người về ngủ đi." Tất nhiên,với việc này có ba gương mặt phụng phịu không thôi, không muốn như vậy nhưng nhìn Triệu Du cùng Vạn Kiếm Nhất họ đành như vậy. "Du nhi, con hết thương ta rồi. Đúng là con cái lớn rồi,đủ lông đủ cánh rồi sẽ không yêu thương thân già này nữa." Trác Diệu sụt sùi, mắt ngân ngấn nước."Phụ thân, hài nhi vẫn rất yêu thương và kính trọng người, nhưng có người cần người ở bên cạnh hơn. Con sợ lạ chỗ, cha lại vì không có người bên cạnh mà giấc ngủ không được trọn vẹn." Triệu Du vừa nói vừa nhìn Vạn Kiếm Nhất đang gật gù mỉm cười hài lòng, lại nháy mắt với nhau."Con nói đúng, ta thật sự sẽ rất khó ngủ. A Trác, chúng ta về phòng thôi" Vạn KiếmNhất tán thành rồi lại bế Trác Diệu lên, bước vội về phòng."Triệu Du! Vạn Kiếm Nhất ! Mặt mũi ta hai người để đâu?" À, nói bế là vậy chứ Trác Diệu vùng vẫy quá, Vạn Kiếm Nhất đành vác lên vai mang y về.Một nhà bốn người tròn mắt nhìn màn này,cảm thấy hai người họ như đôi tình nhân trẻ vậy. Hai bạn nhỏ cũng cảm thấy nếu chúng không về phòng cũng sẽ bị vác về, nên cũng ngậm ngùi tự về phòng. "Cha,phụ thân, chúng con về phòng ngủ được rồi ạ. Sáng mai cha nhớ là đã hứa để phụ thân chơi cùng chúng con rồi đó,cha không được thất hứa." "Được được, sáng ta sẽ để phụ thân chơi cùng hai con, ngoan, lại ta ôm hôn rồi về ngủ nào. Phong nhi ngủ ngoan, Hạo nhi ngủ ngoan." "Cha, phụ thân, hai người ngủ ngon."
Tiểu Triệu Du nghịch ngợm hôn lên má Tiểu Cù một cái, Triệu Du bất lực nhìn con. "Nhi tử ngoan. Ta hạ chú giúp con."Sau khi hạ chú hộ thân cho Đan Phong và Thiếu Hạo, Triệu Du quay trở về phòng mình. Lúc này Cù Huyền Tử cũng đã thay đồ, đang ngồi trên giường cởi giày."Để ta" Triệu Du nhanh chóng đến gần giúp y. Cù Huyền Tử ngồi trên giường nhìn xuống, ngắm nhìn gương mặt của Triệu Du. Gương mặt này, so với dáng vẻ lúc trẻ càng sắc sảo, anh tuấn hơn. Đường nét trên gương mặt cũng rõ ràng, mặn mà theo thời gian. Đôi mắt Triệu Du là điều Cù Huyền Tử thích nhất trước nay. Trong đôi mắt đó lúc nào cũng như mây trời, trong sáng mà tự tại, linh hoạt tinh tường, đặc biệt là lúc nào nhìn y cũng thâm tình. Có thể nói Cù Huyền Tử thích ngắm chính mình trong mắt Triệu Du hơn là nhìn vào gương đồng.________________Một xíu chiện nhỏ hoi nhen, cũng kha khá truyện để mấy bà đọc rồi, nên một vài viên đường kia tui sẽ để sau ha. Mấy cô ăn mặn chuyên tâm ăn đi, khi nào chán rồi qua ăn chay với tui.
Thanh thủy văn đó,mấy bà mong chờ gì ở tuii🥹🤌
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me