LoveTruyen.Me

Trieu Duyen Cover Anh Hau 18 Tieu Thuyen Truong Lang Ly Bach Dieu

Minh Triệu đối với tình hình của hai người sớm đã không sinh ra cảm xúc phản kháng gì nữa, thế nhưng lời nói kẹt ở cổ họng làm sao cũng không nói nên lời, mỗi lần muốn an ủi người trên thân nước mắt chảy dài, lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.

"Ừm... Ân... Ngô..." Minh Triệu yêu kiều ửng hồng, trong mắt linh động chiếu ra ngàn vạn phong tình, nàng toàn thân kiều nhuyễn bất lực, hai tay chỉ có thể nỗ lực chống ở trên giường, nhưng còn sót lại khí lực thì bị Kỳ Duyên càng phát ra xung kích hung ác lập tức tiêu biến hầu như không còn.

Kỳ Duyên cúi đầu xuống, chỉ thấy trước mắt lưng trần bóng loáng nghiêng thành góc độ mỹ hảo, nàng nhịn không được thè lưỡi thuận theo đường hõm ở sau lưng liếm láp Minh Triệu. Đầu lưỡi mềm mại giống như bút vẽ, quấn quanh phần lưng trắng noãn không vết tích, nhiễm thành một bức họa tràn đầy dâm dục, thân thể Minh Triệu thành thật với dục vọng, bãi động cùng thủy triều trước sau, không chút nào bố trí phòng vệ, nghênh đón ngón tay của Kỳ Duyên.

Thân thể ôn nhu đẫy đà mềm mại dịu dàng ngoan ngoãn khuất phục dưới thân thể của mình, bất an trong nội tâm Kỳ Duyên tản đi không ít, nàng trầm thấp nức nở "Sư phó, không muốn không muốn con, sư phó..." nàng nói ra những câu lộn xộn không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ rõ ràng truyền đến trong đầu Minh Triệu, trái tim vốn dĩ đập kịch liệt càng thêm khó mà khống chế, tựa hồ có cái gì muốn từ trong lồng ngực của nàng nhảy ra.

"Thanh Tầm... sư phó... sư phó không thành..." bị Kỳ Duyên lôi kéo tiến đến tình cảnh bên trong phim, Minh Triệu cắn môi dưới vẫn nói ra những lời không biết xấu hổ. Nàng không ngừng mà thở khẽ, tựa hồ nghĩ đến thân ảnh nhỏ bé bị mình chăm sóc đến lớn, yêu thương chung quy là vì che chở tất cả "Sư phó không có không muốn con.. A... Ân... a... A..."

Kỳ Duyên lắc một cái. Kéo theo đầu ngón tay chạm đến thịt mềm cũng lắc một cái, Minh Triệu chỉ cảm thấy bụng dưới siết chặt, chất lỏng ấm áp ngăn không được tràn ra ngoài "A... A... A..." Kỳ Duyên lại giống như là không cảm giác được gì, nàng đem ngón tay rút ra, Minh Triệu nhịn không được thở dài một tiếng, dường như kém chút nữa đã trèo lên đỉnh phong.

Kỳ Duyên đem thân thể Minh Triệu một lần nữa xoay lại, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn là không thể tin cùng sợ hãi "Sư phó... sư phó... thật sẽ không không quan tâm con sao?"

Minh Triệu có chút hổn hển, loại khoái cảm tê dại vẫn như cũ sót lại trong thân thể nàng, mặt mũi của nàng vẫn còn lưu lại tình ý ửng đỏ, chậm rãi cùng ngượng ngùng. Nhưng lời này đã nói ra, không có đạo lý thu hồi lại, nàng càng không đành lòng khiến Kỳ Duyên thất vọng, dứt khoát vươn cánh tay sờ lên tóc dài xốc xếch của đối phương, ôn nhu đến cực điểm nhìn chăm chú nàng "Vâng, ta vĩnh viễn sẽ không không muốn con".

Lúc này Kỳ Duyên ngược lại lúng ta lúng túng không biết nên thế nào cho phải, nàng há miệng muốn nói, nhưng nhìn thấy thân thể mềm mại vết tích loang lổ, vẫn lộ ra thần sắc nghi hoặc cùng lo sợ "Không, sẽ không, con, con xấu như vậy, không ngoan như vậy, còn như vậy đối với sư phó, sư phó sẽ không cần con.."

"Đứa nhỏ ngốc..." Minh Triệu hơi cáu, động tác trên tay càng thêm ôn nhu, nàng nhẹ nhàng giải khai quần áo trên người Kỳ Duyên, đem thân thể trần trụi của mình dán vào nhau, đôi mắt trong trẻo rõ ràng là yêu thương "Sư phó là người của con, vô luận con làm cái gì, ta cũng sẽ không không muốn con".

"Thế nhưng mà... thế nhưng mà..." Thế nhưng mà người rõ ràng chỉa kiếm về phía con.

Nghe những lời kia, đôi mắt Kỳ Duyên ướt thêm mấy phần, cũng không có đợi nàng nói xong. Nhu thân dán chặt nàng lại dời đi mấy phần, môi đỏ mềm mại vừa lúc nàng khẽ nhếch môi. Minh Triệu vòng qua cổ nàng, duỗi đầu lưỡi miêu tả lấy hình môi nàng. Kỳ Duyên thậm chí nín thở, không thể tin được chuyện phát sinh trên người mình là sự thật.

Thế nhưng da thịt lại dính nhau ấm áp, trong hơi thở tràn ngập hương khí, đầu lưỡi linh xảo vuốt ve cánh môi trơn ướt, như có như không nói với nàng, đây đều là thật, tiếng hít thở của nàng lập tức thô rất nhiều.

Cảm nhận được thân thể Kỳ Duyên cứng đờ, Minh Triệu nhịn không được cười ra tiếng "Thế nào, lúc này ngược lại khiếp đảm rồi sao? Dũng khí lúc nãy đi chỗ nào rồi?" tựa hồ vừa rồi nói ra để nàng hoàn toàn buông ra, nàng nói lời này, âm điệu uyển chuyển mê người, lộ ra mị hoặc lơ đãng, để người khó mà ngăn cản, chớ nói chi là toàn bộ thể xác lẫn tinh thần đều đặt trên người nàng Kỳ Duyên.

"Con...con..."

Thấy nàng nói không ra lời, Minh Triệu lại liếm liếm môi của nàng, chiếc lưỡi thơm tho trơn mượt tiến vào trong miệng nàng. Nàng rõ ràng mới là người lớn tuổi hơn, nhưng lần nào cũng bị đối phương chủ động, tuy nói xấu hổ giận dữ càng nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có mơ hồ ló đầu ra tới. Lúc này đã đem toàn bộ nói ra như vậy, Minh Triệu ngược lại không có lo lắng, dù sao, dù sao nàng hiện tại là Dao Quang nha.

Kỳ Duyên lăng lăng ngồi xếp bằng trên giường, Minh Triệu lại xê dịch thân thể, chọn cái tư thế thoải mái hơn đem thân thể trần trụi hoàn toàn ép vào đối phương. Da thịt người trẻ tuổi tràn ngập co dãn trơn mềm quả nhiên dễ chịu, Minh Triệu nhịn không được giật giật đùi, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt như ngọc kia.

Da thịt vốn là ấm áp tựa hồ bị mài ra hỏa hoa, giống như trở nên càng phát ra nóng rực, Minh Triệu chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều bị liệt hỏa bao quanh, gương mặt nóng lên xấu hổ dày đặc.

Cánh môi hai người cùng ướt át sát vào cùng một chỗ, hai đầu lưỡi thân mật vô gian quấn quanh ở cùng một chỗ, lộ ra ôn nhu đưa tình...

"Sư phó..." đợi cho Minh Triệu đem chiếc lưỡi thơm tho rời khỏi, dựa vào cần cổ nàng thở phì phò, Kỳ Duyên bỗng dưng hô một tiếng, thần thái trong mắt chậm rãi khôi phục.

Minh Triệu sờ mí mắt của nàng, lại thuận theo chóp mũi cao thẳng của nàng tìm tới, động tác vô cùng đơn giản lại ẩn chứa phong tình mê người "Ừm?"

"Sư phó thật sẽ không không quan tâm con sao?" rõ ràng đã biết được đáp án, nhưng Kỳ Duyên vẫn là muốn nghe câu trả lời kia.

"Đúng, sẽ không không muốn con" Minh Triệu trong mắt thương yêu càng sâu, Kỳ Duyên là đang nhập vai, nhưng ngày bình thường nàng cũng như thế kiếm không ra ma chướng kia a? Nàng nhìn vào con mắt của Kỳ Duyên, do dự trong chốc lát mới nhẹ nhàng nói "Sư phó đã là người của con, vĩnh viễn cũng chỉ là người của con".

Mắt thấy Kỳ Duyên lại muốn rơi nước mắt, Minh Triệu dứt khoát án lấy vai của nàng đẩy nàng ngã xuống giường, đồng thời ôn nhu hôn lên đôi mắt sáng kia, nhu tình như nước dày đặc rơi xuống, tựa như là tình cảm mà nàng đối với Kỳ Duyên, rả rích không dứt.

Đêm hỗn loạn cuối cùng chậm rãi trôi qua.

Minh Triệu lúc mở mắt ra, chỉ thấy Kỳ Duyên chính trực nhìn chằm chằm nàng. Nàng ưu nhã ngáp nhẹ, lại không có động tác dư thừa.

Nửa ngày, Kỳ Duyên mới lên tiếng "...Sư phó? Dì Minh Triệu?"

Minh Triệu ở trong lòng hơi căng thẳng rốt cuộc trở lại nguyên địa, mặc dù vừa rồi biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng vẫn là sợ Kỳ Duyên không nói nên lời. Chỉ bất quá hôm qua nói như vậy, nàng thực tế là không biết nên như thế nào mở miệng. May mắn, Kỳ Duyên đã khôi phục nguyên dạng.

Nào biết được Kỳ Duyên kỳ thật so với nàng còn muốn khẩn trương hơn. Chuyện xảy ra hôm qua thanh thanh sở sở hiện trong đầu nàng, bộ dạng khóc không thành tiếng thực tế quá mất mặt, cũng may mắn chỉ có dì Minh Triệu nhìn thấy. Đối với vị trưởng bối chứng kiến mình trưởng thành cùng với buồn vui khóc giận, Kỳ Duyên hoàn toàn yên tâm.

Để nàng khẩn trương chính là lời hôm qua dì Minh Triệu đã nói, Minh Triệu lúc nói chuyện là lấy danh xưng sư phó, dùng diễn kỹ tinh xảo của nàng, ngay cả Kỳ Duyên cũng không phân biệt được rõ ràng tột cùng là do đóng phim mà nàng có thiện ý nói ra, hay là lời chân thật trong lòng dì Minh Triệu. Cho nên sớm tỉnh về sau, Kỳ Duyên không có buồn ngủ, đành phải chằm chằm nhìn gương mặt ngủ say kia. Ý đồ muốn nhìn thấu nàng.

Minh Triệu khiến nàng hỗn loạn đã lâu, lúc này mới không chút hoang mang cười ra tiếng "Đồ ngốc, giúp dì lấy quần áo nào" đồ phục trang ngày hôm qua tuyệt đối không thể mặc, may mắn hai người đang ở trong phòng của nàng.

Kỳ Duyên cũng không dám truy vấn, dạng này nàng có thể xem như mình nghe được là thật, không phải một câu trả lời phủ nhận, không biết nàng sẽ thất lạc thành dạng gì.

"Ừm? Còn muốn nhìn dì thay quần áo sao?" thấy Kỳ Duyên sau khi đưa quần áo không nhúc nhích, Minh Triệu trong lòng ý cười càng sâu, chỉ là không hiển thị chút nào trên mặt. Nàng một bộ thoải mái, quấy đến Kỳ Duyên càng thêm bó tay bó chân, cơ linh ngày thường sớm không biết nơi nào. Nghe được Minh Triệu tra hỏi, nàng lúc này mới cuống quýt xoay người qua.

Kỳ Duyên mặc trên người đồ hóa trang, bởi vì suy nghĩ phân loạn, nàng chỉ mặc áo lót. Áo lót tuyết trắng lỏng lỏng lẻo lẻo dính vào người nàng, trong mắt Minh Triệu vẫn là một bức họa mỹ lệ. Nàng chậm rãi mặc quần áo, lúc này mới nhớ đến Kỳ Duyên ngồi ở cuối giường, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Rõ ràng ngày thường người to gan hơn chính là Kỳ Duyên, nhưng đến loại thời điểm này, nàng ngược lại trở nên lo được lo mất. Không chiếm được cũng liền thôi, nhưng đã nghe được Minh Triệu nói ra lời nói biểu bạch, nàng ngược lại sợ hãi, đạt được lại mất đi, thực tế là quá mức trêu người.

"Đồ ngốc a" Minh Triệu đem ngón tay vùi vào trong tóc Kỳ Duyên, thay nàng hơi chải vuốt một lần, lúc này mới xấp xỉ thở dài ra tiếng "Dì Minh Triệu xưa nay sẽ không gạt con".

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me