LoveTruyen.Me

Trieu Duyen Cover Anh Hau 18 Tieu Thuyen Truong Lang Ly Bach Dieu

Minh Triệu vốn cũng không có ý định làm cái gì, nhưng nhìn Kỳ Duyên trong lúc lơ đãng lộ ra sợ hãi, lồng ngực của nàng trở nên cứng lại, trên gương mặt cũng nổi lên nhiệt ý, tay đặt trên mông Kỳ Duyên nguyên bản nhẹ nhàng không khỏi dùng sức, xoa nắn hai đoàn mềm non mông thịt.

"Ô..." Kỳ Duyên cuộn ở trong ngực Minh Triệu, chỉ cần cùng dì Minh Triệu da thịt chạm nhau, nàng liền có thể thỏa mãn đúng không, nơi nào còn để ý đến chuyện chiếm cứ địa vị. Có lẽ bởi vì trong tay khống chế lấy đối phương, ngày xưa Minh Triệu giống như bị động tiếp nhận , động tác nàng vì thế nhiễm chút cường thế, nàng chống đỡ Kỳ Duyên, muốn thăm dò cái lưỡi ở trong miệng Kỳ Duyên, chậm rãi nhẹ mút lấy đầu lưỡi run rẩy kia. Kỳ Duyên còn không gặp qua Minh Triệu có biểu hiện như thế này, nàng trong mắt say mê bỗng nổi lên một tia dị dạng, nhưng đã lui co lại, ngược lại hướng Minh Triệu dán càng chặt hơn. Nàng dường như không có phát hiện nguy hiểm, lòng tràn đầy vui vẻ ở trong ngực Minh Triệu.

Nàng cứ như thế tín nhiệm, càng ở tình trạng dưới cơ, Minh Triệu rốt cuộc đem lo lắng trong lòng vẫn luôn vùi lấp vứt ra ngoài, kết cục có xấu thì làm thế nào đây? Luôn có nàng che chở đứa nhỏ trước mặt này, sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, ngược lại nàng nếu do dự xuống dưới mới đối với Kỳ Duyên là một sự tổn thương lớn nhất. Mặc dù Kỳ Duyên ở trong lòng nàng luôn có hình ảnh một đứa trẻ, nhưng Minh Triệu cũng không thể không thừa nhận, lúc nghe người kia bảo từng tiếng "Thích dì" nàng thật sự bị xúc động. Lại không có ai hiểu rõ Kỳ Duyên hơn nàng, cho nên cũng không có người so với nàng rõ ràng hơn tình cảm bị cố ý che giấu dưới đáy lòng là cỡ nào rực cháy.

Ngay từ đầu nàng có thể làm bộ không rõ, thậm chí trốn tránh, nhưng Kỳ Duyên cũng hiểu quá rõ ràng, từ ban đầu liền dùng cường thế không cách nào cự tuyệt để vây khốn nàng, vốn là người trước mặt nàng khi thì nhu thuận khi thì hiền hòa, để nàng không trốn ở đâu được. Cho đến ngày nay, nàng đã có xúc động muốn đáp lại.

Minh Triệu buông đầu lưỡi của Kỳ Duyên ngậm trong miệng, nhẹ nhàng thở dốc trong chốc lát mới có thể bình phục qua, ở điểm này Kỳ Duyên biểu hiện thật nhiều, nàng hoàn toàn không có khó chịu, ngược lại là sảng khoái đến cực điểm giống như lại mút xương quai xanh mỹ lệ trước mặt, tuyệt không nguyện dừng lại sự thân mật với Minh Triệu.

Khí tức ấm áp mang theo tiết tấu quen thuộc của Minh Triệu, một chút một chút phả vào giữa cái cổ mẫn cảm của nàng, chỉ một thoáng thì cái cổ thon dài trắng nõn liền đỏ hồng, lộ ra trắng trẻo mũm mĩm, có chút mê người.

"Ừm... Ân..." Minh Triệu sờ sờ tóc dài Kỳ Duyên, mặc cho loại cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân, ở giữa xoang mũi tràn ra rên rỉ không thể kìm chế, mang theo mị lực đặc hữu của phụ nữ trưởng thành, dẫn tới Kỳ Duyên lưu luyến rời bỏ nàng không nỡ xương quai xanh đã bị nàng mút đến đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Triệu.

"Dì Minh Triệu..." nàng lẩm bẩm có chút mơ hồ, tựa hồ không thể tin tưởng được kia là âm điệu mà Minh Triệu nguyện ý thở ra.

Tâm tình sau khi chuyển đổi lại nghe được tiếng xưng hô quen thuộc, Minh Triệu chỉ cảm thấy trong lòng rung động càng thêm mãnh liệt hơn, nhưng cảm xúc lại an bình rất nhiều. Nàng nắm khuôn mặt nhỏ của Kỳ Duyên, khen thưởng vuốt ve một lần, dưới ánh mắt khó hiểu kia, bàn tay dần dần dời xuống, đặt ở phía trên xương quai xanh của Kỳ Duyên.

"Gấu, xương quai xanh cũng rất xinh đẹp nha~" âm cuối hơi kéo dài mang theo ý vị nào đó, Minh Triệu cũng không cho Kỳ Duyên thời gian suy nghĩ, giọng nói vừa dứt liền tiến tới, đè lên hai vai Kỳ Duyên, đồng thời nhẹ nhàng liếm xương quai xanh của nàng "Không phải chỉ có Gấu muốn làm như vậy."

Kỳ Duyên căn bản không có đang nghe nàng nói cái gì, chỉ gấp rút hô hấp lấy, so với lúc này nằm ở trong tay Minh Triệu còn muốn khẩn trương hơn, chỉ vì nàng rất rõ ràng, chỉ động tác nho nhỏ này, đại biểu cho Minh Triệu hoàn toàn cải biến. Nếu như Kỳ Duyên trước đó còn có chút lo sợ nghi hoặc, thời khắc này nàng hoàn toàn an định lại

"Dì Minh Triệu... Dì Minh Triệu..." Kỳ Duyên không kịp chờ đợi muốn tới gần Minh Triệu, lại không có chút nào phòng bị, bị đối phương trùng điệp đè ngã trên giường.

Minh Triệu ngồi ở bên hông Kỳ Duyên, đưa cả người nàng giam cầm giữa chân mình, ý cười yên nhiên, ngữ khí ôn nhu "Gấu, nằm ngoan ngoãn".

Lúc này đương nhiên dì Minh Triệu nói cái gì chính là cái đó, Kỳ Duyên cũng sẽ không có ánh mắt phản kháng, nàng thuận theo nằm dưới thân Minh Triệu, khuôn mặt thanh nhã ở trên hiếm thấy nổi một tầng đỏ ửng, không phải xấu hổ mà là cao hứng. Minh Triệu nhưng thật ra là người khắc chế lý trí, bằng không cũng không giữ mình nhiều năm trong sạch như thế. Ngày xưa mặc dù Kỳ Duyên có thể mượn sự sủng ái của dì Minh Triệu đối với nàng mà muốn làm gì thì làm, nhưng trừ một lần nhập vai kia, Kỳ Duyên hiếm khi nhìn thấy nàng lộ ra thần sắc thất thần cùng xấu hổ, mà bây giờ Minh Triệu chủ động chiếm thượng phong, không thể nghi ngờ để nàng ăn một viên thuốc an thần, chỉ là cưng chiều, dì Minh Triệu sẽ để mặc mặc tiếp nhận mà thôi, nơi nào sẽ đối với nàng dạng này?

"Gấu... Rất thích dì sao?" Minh Triệu sửa sang tóc dài Kỳ Duyên tản mát, thân thể nghiêng về phía trước, cùng Kỳ Duyên chính diện nhìn nhau.

Ánh mắt Kỳ Duyên sáng rực mà nhìn nàng, lại kích động đến ngay cả lời cũng nói không nên lời.

Minh Triệu lại dường như thất lạc, nói nhỏ "Nguyên lai Gấu từ trước đến nay đều nói láo, Gấu căn bản không có thích dì" kỹ xảo của nàng đã đến mức lô hỏa thuần thanh, có lẽ Kỳ Duyên bình thường có thể phân biệt được cảm xúc chân thật, nhưng bây giờ kích động như vậy, nàng căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ vô thức nắm chặt cánh tay Minh Triệu "Thích, thích, con thích nhất là dì Minh Triệu, con..."

"Ồ? Như vậy Gấu thích nơi nào của dì?" toàn bộ tiết tấu đã do Minh Triệu nắm giữ, Kỳ Duyên chỉ có thể theo ý nghĩ của nàng chậm rãi đi theo.

"Thích, toàn bộ đều thích" nàng sợ Minh Triệu không tin, cả khuôn mặt gấp đến độ nhăn lại.

Chung quy là hài tử mình một mực sủng ái, Minh Triệu cũng không còn trêu đùa nàng, mà kéo tay nàng đặt ở trên cánh tay của mình, đem nó đặt lên ngực trắng cao vút của mình "Nơi này, Gấu thích không?"

Tâm tình Kỳ Duyên khẩn trương im bặt mà dừng lại, bởi vì khẩn trương mà nhăn lại khuôn mặt để một chút kinh ngạc, phối hợp với khuôn mặt tuổi trẻ thanh thuần không tỳ vết, lộ ra buồn cười cùng đáng yêu, nơi nào còn có bộ dáng Nguyễn Quốc Bảo?

Minh Triệu mỉm cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc đôi bé thỏ trắng trần trụi bên ngoài của Kỳ Duyên, ôn nhu nói: "Dì cũng rất thích chỗ này của Gấu" nói thật, dáng người của Kỳ Duyên cực kỳ hoàn mỹ, lại thêm thân thể này là Minh Triệu chăm sóc nhìn lớn lên từ nhỏ, nơi nào có chỗ nàng không thích?

Kỳ Duyên thậm chí không kịp sinh ra cảm xúc ngượng ngùng, Minh Triệu đã cúi đầu hôn lên. Hai người môi lưỡi quấn giao, động tác trực tiếp bù đắp hết thảy ngôn ngữ.

"Gấu nơi này cũng rất xinh đẹp..." Minh Triệu học bộ dáng Kỳ Duyên đối đãi với mình, đem đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt nhô ra, ở trên cổ bóng loáng của Kỳ Duyên nhẹ nhàng liếm láp. Mặc dù cũng không lộ ra bất luận dáng vẻ mị hoặc nào, nhưng ở trong lòng Kỳ Duyên, đã xem Minh Triệu chính là yêu tinh đều hút lấy nàng. Nàng thuận theo cảm thụ động tác của Minh Triệu, thành thật đem tất cả cảm xúc triển lộ ra.

"Dì Minh Triệu... Ân... Ô..." Theo môi lưỡi Minh Triệu hướng phía dưới, Kỳ Duyên khó nhịn ưỡn ngực lên, thân thể ngây ngô kiều nộn căn bản không ngăn được tình dục xâm nhập, Minh Triệu mỗi một lần khẽ liếm, đều giống như liếm trên lòng nàng, vững vàng cướp lấy tinh thần của nàng.

Đầu ngực tú lệ phấn nộn đang ở trước mắt, Minh Triệu lúc này lại lướt qua bé thỏ trắng đã an ủi qua, chuyên tâm chui ở trên bụng căng đầy của Kỳ Duyên .

"Gấu nơi này rất dễ nhìn..." Rõ ràng là diễn viên cũng rất chuyên nghiệp, ngôn từ lại mơ mơ hồ hồ, để người suýt nữa nghe không rõ ràng nàng đến cùng nói cái gì.

"Tê... Ô..." Kỳ Duyên vô thức thu bụng lại, cái cỗ ngứa ngáy lẫn đau đớn trộn lẫn vào nhau để cả người nàng tê dại không chịu nổi, không biết nên có phản ứng gì.

Minh Triệu dùng răng nhẹ nhàng mài lấy phần bụng cơ bắp hơi cứng lại của Kỳ Duyên, trong lúc nhất thời dường như là nghiện như vậy, thật lâu không muốn chuyển đổi trận địa.

"Ô... Dì Minh Triệu... Thật ngứa... Không muốn... Ân..." Kỳ Duyên rốt cuộc nhịn không được phải làm nũng "Đừng... Đừng cắn nơi đó... Ô..."

Minh Triệu làm sao có thể nghe được tiếng nàng lúc này? Nàng chẳng những không có ngẩng đầu, ngược lại đem tay chậm rãi mò dưới hạ thân Kỳ Duyên, ở bắp đùi nàng êm ái xoa một vòng, giống như là đánh đàn ở trên cặp đùi mượt mà, nhưng lúc nàng có ý đồ khép chân lại thì ngăn trở nàng.

"Dì Minh Triệu... Dì Minh Triệu..." ánh mắt Kỳ Duyên bên trong có ẩn thủy quang, trong giọng nói tràn đầy ý cầu khẩn, Minh Triệu luôn luôn có thể dễ như trở bàn tay lay động tiếng lòng của nàng, đồng dạng, động tác của nàng cũng có thể dễ như trở bàn tay kích thích dục niệm của Kỳ Duyên.

Bị Kỳ Duyên liên tiếp gọi mấy tiếng, Minh Triệu lúc này mới lưu luyến không rời phần bụng bằng phẳng kia, nàng đem ánh mắt nhìn xuống phía dưới, hơi thở vốn có chút thô trọng bỗng dưng thả nhẹ rất nhiều. Trừ lúc Kỳ Duyên còn bé giúp nàng tắm rửa, đây là lần đầu tiên nàng ở dạng này cẩn thận quan sát thân thể Kỳ Duyên.

Làn da thiếu nữ chặt chẽ bóng loáng, hai chân thon dài thẳng tắp, chỉ là chỗ ấy đã đẹp không sao tả xiết. Ánh mắt Minh Triệu chậm rãi di động, đột nhiên trong miệng khô khốc, bởi vì nơi bí mật không thể nói kia đột nhiên xuất hiện trong mắt của nàng.

So với rừng cây thành thục của mình lại hoàn toàn khác biệt, nơi đó của Kỳ Duyên cây lá thưa thớt, da thịt phấn nộn đều bại lộ trong không khí, chỉ có hai mảnh cánh hoa che chắn lấy cửa hang tịch mịch của nàng, mật nước lấp lánh sáng long lanh treo ở trên chung quanh cánh hoa, giống như sơ nhụy thổ lộ, xấu hổ chờ nở.

"Ô... Dì Minh Triệu..." động tác Minh Triệu trong lúc nhất thời ngừng lại. Kỳ Duyên lại bất mãn gọi nàng một tiếng, nàng toàn thân nhiệt lực không chỗ phóng thích, chỉ có thể vô thức kêu gọi người thân cận nhất. Nhưng một tiếng hừ nhẹ kia ở trong tai Minh Triệu lại giống như Kỳ Duyên mời gọi nàng, ánh mắt nàng ngưng lại, không do dự nữa, đầu ngón tay cứ như vậy hướng kiều nộn khẽ thả hương thơm chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me