Truc Ngoc Quyen 1
Sau khi nàng ở nhà ủ rũ dưỡng thương mấy ngày, một vị khách không mời mà đột nhiên đến thăm.Khi đó nàng đang bị Triệu đại nương ép uống một bát canh gà mới nấu, Tạ Thất vào phòng nói Trịnh Văn Thường đến thăm, đang đợi ngoài cửa.Phàn Trường Ngọc tự hỏi tại sao kẻ này đột nhiên tới cửa bái phỏng làm gì?Chẳng lẽ là đến tìm mình để tỉ võ?Nếu thật sự là như vậy, vết thương của nàng vẫn chưa lành hẳn, có thể sau khi tỉ võ xong lại nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày nữa.Nàng nói: "Mời người vào trước đi."Cách đây không lâu, hai người đều bị một làn sóng tin đồn trong quân làm cho hoang mang, Phàn Trường Ngọc không muốn bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ lại xảy ra chuyện gì đó gây họa vào thân.Tạ Thất lại đưa một vẻ mặt cổ quái nói: "Đô úy, vẫn là do ngài tự mình đi xem một chút đi."Phàn Trường Ngọc thay bộ xiêm y gặp khách đi tới cửa lớn, nhìn thấy Trịnh Văn Thường đang mình trần cõng một bó cành mận gai quỳ ở cửa, mí mắt nàng liền giật giật dữ dội.Nàng vội vàng ra hiệu cho Tạ Thất thay nàng đỡ người dậy: "Trịnh Giáo úy, ngài đây là làm gì vậy? Mau đứng lên!"Trịnh Văn Thường quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc thì ôm quyền nói: "Trịnh mỗ hổ thẹn, đặc biệt cõng một bó cành mận gai tới tạ tội với Phàn Đô úy. Một trong những tội kia, đó là vào ngày phản tặc công thành, đô úy sợ Trịnh mỗ hành động theo cảm tính nên đánh Trịnh mỗ ngất xỉu, Trịnh mỗ lại không biết lòng tốt của đô úy, còn suýt nữa động thủ với đô úy ở bên ngoài linh đường của Hạ đại nhân, đây là bất nghĩa.""Tội thứ hai, tranh chấp với đô úy khiến cho người khác hiểu lầm, tổn hại đến thanh danh của đô úy, đây là bất lễ. Cầu mong đô úy lấy cành mận gai quất roi, nếu không thì Trịnh mỗ thật sự không có mặt mũi nào gặp đô úy, sau này cũng không có mặt mũi gặp Hạ đại nhân!"Trịnh Văn Thường người này, luôn ngay thẳng nghiêm túc đến mức quá cứng nhắc.Phàn Trường Ngọc thở dài: "Trịnh Giáo úy không cần để ý, Hạ đại nhân cũng đối với ta ân trọng như núi, ta hiểu được tâm trạng của Trịnh Giáo úy khi đó, cũng không đem chuyện ngày đó để trong lòng. Trịnh Giáo úy có thể tỉnh táo lại, nếu như Hạ đại nhân ở dưới suối vàng biết được, mới là vui mừng. Còn về lời đồn đại hoang đường kia, toàn là những lời nói vô căn cứ, tại sao phải bận tâm?"Trịnh Văn Thường luôn là một người lạnh lùng cứng rắn, nhưng hôm nay sắc mặt của hắn ta lại lộ ra một chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Thật hổ thẹn, uổng cho Trịnh mỗ ở trong quân lịch luyện tập đã lâu, tầm mắt và tâm tình vẫn còn không sánh bằng đô úy."Phàn Trường Ngọc nói: "Trịnh Giáo úy quan tâm đến chuyện của Hạ đại nhân, tất sẽ bị loạn, cho nên không có gì đáng chỉ trích. Lời đồn đại kia ta chưa từng để ý tới, Trịnh Giáo úy cũng không cần tự trách mình, hai người chúng ta đều là đồng liêu, cũng đều từng được Hạ đại nhân chỉ bảo, vốn không nên tổn thương đến hòa khí mới phải. Ngày khác còn cộng sự, nên nhờ Trịnh Giáo úy chỉ giáo nhiều điều hơn."Trịnh Văn Thường lại ôm quyền cúi thật sâu với nàng: "Không dám chỉ giáo, ngày khác còn nguyện được đô úy dẫn dắt."Cho nên như vậy, nàng và Trịnh Văn Thường coi như hoàn toàn hòa giải xong.Mặc dù lời nhận lỗi này của Trịnh Văn Thường được làm có chút khoa trương, nhưng đã triệt để xóa sạch những lời đồn đại trước đó.Nàng và Trịnh Văn Thường, so với mối quan hệ đồng đội trước đó, bởi vì có nguyên do là Hạ Kính Nguyên, càng có nhiều thêm mấy phần tình nghĩa đồng môn.
-.-
Nửa tuần sau, đại quân mở tiệc ăn mừng.Phản tặc đều đã bị trừng phạt, nhưng lần này phong thưởng vẫn chậm chạp không được ban xuống, mà phải vào kinh thành, trên điện Kim Loan sẽ được đích thân Hoàng đế tấn phong, đồng thời bởi vì tấu chương vạch tội Ngụy Nghiêm trên triều đình đã gợi lên sóng to gió lớn, tạm thời Hoàng đế không có rảnh rỗi để nghĩ tấu chương phong thưởng.Không phải tất cả các tướng sĩ đều có thể vào kinh, cho nên tiệc ăn mừng đương nhiên phải tổ chức tại doanh trại quân Tế châu.Lần này Phàn Trường Ngọc chính là công thần bảo vệ Lư thành, mặc dù quan giai của nàng chỉ có ngũ phẩm, nhưng vị trí ghế được an bài ở phía trước, trực tiếp ngồi ngay sau Hà Phó Tướng, vị trí phía sau lại là người có quan giai cao hơn nàng một cấp, chính là Trịnh Văn Thường.Mấy binh lính đã theo Tạ Ngũ ra khỏi thành kia, tuy chức vị thấp nhưng bên trong bữa tiệc cũng có chỗ ngồi, ngoại trừ Tạ Ngũ, những người còn lại hiển nhiên nửa mừng nửa sợ không yên.Phàn Trường Ngọc suy nghĩ, chỗ ngồi này hẳn là được an bài theo công lao lớn nhỏ.Vị trí đầu tiên bỏ trống, rõ ràng là dành cho Tạ Chinh.Bàn đầu tiên của các quan văn ở bên phải, cũng bỏ trống.Phàn Trường Ngọc cho rằng vị trí kia phải là cho Lý Hoài An.Theo nhóm võ tướng lần lượt vào vị trí, trong đại sảnh cũng dần trở nên náo nhiệt, trước khi bắt đầu khai tiệc, đã có không ít võ tướng đã nâng li mời rượu với nàng, tựa như đều biết lần này nàng lập công lớn, sau khi vào kinh sẽ được thăng chức cao.Mặc dù vết thương của Phàn Trường Ngọc đã lành hơn phân nửa, nhưng vẫn lấy lí do trên người còn bị thương, nhất quyết lấy trà thay rượu.Thứ nhất, vết thương của nàng hoàn toàn chưa tốt lên, thứ hai, tửu lượng của nàng cũng không tính là tửu lượng cao, một lần mời rượu liền không thể dừng được, uống rượu do vị tướng quân này kính, không uống rượu do vị tướng quân kia kính, vậy thì sẽ dễ đắc tội người khác.Đều phải uống hết, chỉ sợ là còn chưa khai tiệc thì nàng đã ngã say trên bàn tiệc.Cự tuyệt kính rượu xong, Hà Phó Tướng ở bên trái nàng, bên phải là Trịnh Văn Thường, Phàn Trường Ngọc thậm chí không tìm được ai để trò chuyện giết thời gian.Nếu không phải chỗ ngồi này cố định, nàng sẽ chen thẳng vào đám người Tạ Ngũ bên kia.Cuối cùng thật vất vả mới chờ được khi khai tiệc, Tạ Chinh mới bước từng chút tới, nhưng chỗ ngồi của Lý Hoài An đối diện vẫn luôn trống không, Phàn Trường Ngọc cũng không biết đối phương đến muộn hay là dứt khoát không đến.Sợ đối diện với ánh mắt của Tạ Chinh sẽ làm tăng thêm sự xấu hổ, suốt quá trình nàng chỉ cúi đầu ăn thức ăn đã nguội lạnh sớm được bày sẵn trên bàn trước mặt.Sau khi những nha hoàn nối đuôi nhau đi vào lần lượt bày những đĩa thịt thơm phức lên, Phàn Trường Ngọc đã gặm được mấy cái chân giò kia, mới nghe được giọng nói trầm ấm của Tạ Chinh từ trên cao truyền đến: "Lý đại nhân bị nhiễm phong hàn, cho nên không thể đến tiệc ăn mừng này được, tối nay chư vị nhất định phải tận hứng. Nổi loạn ở Sùng châu kéo dài một năm rưỡi cuối cùng đã được bình định, chư vị đều là công thần của Đại Dận, bản hầu trước kính chư vị một li!"Dư quang ở khóe mắt Phàn Trường Ngọc nhìn thấy người hai bên trái phải đều nâng li đứng dậy, vì vậy nàng cũng nâng li đứng lên, khi ngước mắt lên, liền nhìn thấy Tạ Chinh đang đứng ở phía trên đại sảnh, không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới bốn chữ "Thiên chi kiêu tử".Hắn mặc một bộ mãng bào đen gấm thêu hoa văn bằng chỉ vàng, mái tóc dài nửa buộc lại bằng kim quan, giữa đôi lông mày lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm, hoa văn mây ngũ sắc trên ống tay áo rộng rũ xuống khi hắn nâng li chúc rượu đều tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến, phảng phất như sơn hà biển hồ đều nằm trong tay áo của hắn.Từng có lúc, điều mà Phàn Trường Ngọc sợ là hắn sẽ tỏa sáng rực rỡ trong đám đông, còn nàng bất quá chỉ là một viên đá sỏi bình thường trong cát, cuối cùng sẽ chia cắt với hắn, cho nên mới muốn cố gắng đuổi theo hắn, kề vai sát cánh cùng hắn.Hiện tại trên con đường này nàng đã đi được đủ xa, nhưng người ủng hộ nàng tiếp bước sớm đã không phải là hắn.Sau khi uống hết li rượu đó, Phàn Trường Ngọc đột nhiên cảm thấy nổi lên mấy phần thương cảm.Phàn Trường Ngọc thầm nghĩ tửu lượng của mình chắc không tệ đến như vậy chứ, chỉ mới uống một li là bắt đầu say.Sau khi yến tiệc bắt đầu, khắp nơi vang lên tiếng nâng li ăn uống linh đình, Hà Phó Tướng, Đường Bồi Nghĩa và một đám lão tướng đều đến chỗ Tạ Chinh để mời rượu, đại khái Trịnh Văn Thường thấy Phàn Trường Ngọc chỉ mải mê ăn uống nên chủ động nói: "Trịnh mỗ kính Phàn Đô úy một li."Phàn Trường Ngọc lấy trà thay rượu từ xa nâng li với hắn ta.Vừa uống cạn li buông xuống, liền phát giác như có một ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị rơi xuống đỉnh đầu của mình, cơ hồ là muốn khoét một lỗ trên da đầu nàng.Phàn Trường Ngọc vô thức ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh, nhưng thấy hắn đang nghiêng mặt nói chuyện gì đó với Đường Bồi Nghĩa.Phàn Trường Ngọc không hiểu, thầm nghĩ, chẳng lẽ không phải hắn? Dưới sự chủ trì của Tạ Chinh, trong quân thiết yến không cho phép các vũ công múa vui trợ hứng.Sau khi qua ba tuần rượu, tất cả mọi người đều có chút ngà ngà say, một số võ tướng có chút tinh thông âm luật trực tiếp tấu hồ cầm trong bữa tiệc, các quan văn bên kia thì tiến lên ngâm thơ, ở phía sau, đám người uống đến say khướt thì trực tiếp hát hành khúc trong quân."Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu*..."*Bài hát Vô Y: Đây là bài quân ca của người Tần, thể hiện tinh thần sùng thượng chiến tranh, khẳng khái tòng quân, phấn dũng sát địch, đồng sinh cộng tử của dân Tần, phản ánh cái khí tượng thôn tính thiên hạ của nước Tần. (Tạm dịch lời hát trên: Há nói không áo? Cùng anh chung áo bào. Vua sắp khởi binh, sửa soạn qua mâu. Cùng anh chung kẻ thù!)Tiếng ca hùng hậu sục sôi cất lên tia sáng, những trận chiến trải qua trên đoạn đường này phảng phất như vẫn còn là ngày hôm qua, Phàn Trường Ngọc nghe được, trong lòng cũng có chút xúc động.Người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải sống, bọn họ vẫn còn một chặng đường dài để đi.Một vị võ tướng say khướt đến mời rượu Phàn Trường Ngọc, nấc lên nói: "Phàn Đô úy, ngươi nhất định phải... Ợ... nhất định phải uống với lão Trần ta một chén, lão tử bội phục... bội phục ngươi từ tận đáy lòng, trước khi gặp được Phàn Đô úy, lão tử đều không tin... Ợ.. nữ tử có thể ra chiến trường."Người này đã say, Phàn Trường Ngọc đem chuyện trên người có thương tích nói không thể uống rượu được, nhưng người này nghe lại không lọt, một mực la hét muốn mời Phàn Trường Ngọc một li.Phàn Trường Ngọc không thể từ chối được, cuối cùng cũng uống cạn li rượu do đối phương kính.Không ngờ việc này vừa xong đã chọc phải tổ ong vò vẽ, các võ tướng không say đều loạng choạng đứng dậy nâng li, nói muốn mời Phàn Trường Ngọc.Phàn Trường Ngọc gắng gượng uống năm sáu li, cũng đã bắt đầu say, nàng đỏ mặt xua tay, nói không uống được nữa.Tạ Chinh ngồi ở phía trên nghe thấy động tĩnh liền nhìn phía bên này, đáy mắt đã nhuốm một tầng băng sương.Tạ Ngũ nhận thấy tình hình không ổn, tới nói uống thay cho Phàn Trường Ngọc, nhưng thân phận của hắn ta không đủ, nhóm võ tướng không cho hắn ta uống thay.Phàn Trường Ngọc đang định nằm xuống bàn giả vờ say, Trịnh Văn Thường ở bên cạnh đột nhiên nói: "Phàn Đô úy bị thương, để ta thay nàng ấy uống."Nói xong, trực tiếp bưng li rượu lên uống một hơi cạn sạch.Trước tiên là đám người sững sờ, sao đó lập tức ồn ào phát ra tiếng la ó cười chọc ghẹo.Tuy rằng tin đồn giữa hắn ta và Phàn Trường Ngọc đã biến mất sau khi hắn ta ở cửa nhận tội, nhưng hành động đột ngột hôm nay lại khiến bọn họ cảm thấy có mấy phần mờ ám.Phàn Trường Ngọc cũng không ngờ Trịnh Văn Thường sẽ giúp nàng, vì vậy có chút kinh ngạc.Đường Bồi Nghĩa nghe thấy tiếng ồn ào nhìn sang bên đó, cười với Tạ Chinh: "Tiểu tử kia..."Tạ Chinh lại cười không nổi, chiếc li trong tay trực tiếp bị bóp vỡ nát, mảnh sứ vỡ cắm vào khớp ngón tay, máu đỏ chảy ra.Đường Bồi Nghĩa nhận thấy điều khác lạ và quay đầu lại, Tạ Chinh chỉ thấp giọng nói: "Tửu lượng không tốt, không cầm nổi li, hai vị tướng quân cứ tiếp tục yến tiệc, bản hầu xin phép rời đi trước."Đường Bồi Nghĩa nhìn bóng lưng Tạ Chinh rời đi từ cửa hông, sau đó nhìn Phàn Trường Ngọc đang bị một nhóm võ tướng vây quanh, huých khuỷu tay vào Hà Phó Tướng: "Lão Hà, ông có cảm thấy giữa Hầu gia và Phàn Đô úy có gì đó kì quặc không?"Hà Phó Tướng nhớ lại những gì đã thấy ngày hôm đó, xúc vào thịt chim cút với ít đậu phộng còn sót lại ở trên đĩa, mơ hồ nói: "Ta nào biết được..."-.-
Sau khi được nâng li với làn sóng rượu đó, Phàn Trường Ngọc vội vàng giả vờ say, để cho hai nha hoàn dìu nàng rời khỏi bữa tiệc.Đến một nơi vắng vẻ, Phàn Trường Ngọc vẫy cho hai nha hoàn rời đi, định tìm một chỗ ngồi hóng gió cho tỉnh rượu.Nhưng đi được một đoạn, đại khái là do dư vị của rượu, trước đó nàng chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, hiện tại bước chân có chút lảo đảo.Phàn Trường Ngọc nghĩ chẳng bằng tìm nước rửa mặt, nhìn xung quanh một vòng, nhưng không tìm thấy tịnh thất nào, chỉ thấy một dãy các chum nước chứa đầy nước ở chân tường cách xa tiền sảnh, đây là để dùng đề phòng hỏa hoạn.Đầu nặng nề nhưng chân thì nhẹ tênh đi tới chum nước, tạt hai vốc nước lên trên mặt, cảm thấy mặt vẫn còn nóng, dứt khoát trực tiếp vùi đầu vào trong nước.Ngay khi nàng cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút, liền bị một người nắm cổ áo ở sau gáy lôi dậy, tựa hồ là bị nhầm lẫn say rượu rồi chết đuối.Sau khi Phàn Trường Ngọc nói hai lần "Ta không say", không để ý tới mình còn bị xách trên tay, mờ mịt nhìn chằm chằm gương mặt lạnh băng của người dưới ánh trăng.Một lúc sau, nàng rốt cuộc cũng kịp phản ứng được đây là ai, đầu óc nàng dưới tác dụng của rượu, trì độn suy nghĩ một hồi, sau đó hai cánh tay mới miễn cưỡng làm tư thế ôm quyền, tất cung tất kính* nói: "Gặp qua Hầu gia."*Tất cung tất kính: diễn tả thái độ rất cung kính, về sau còn diễn tả thái độ rất trang nghiêm lễ độ. Chứa một ý nghĩa khen ngợi.Bàn tay đang giữ sau cổ áo nàng buông lỏng, Phàn Trường Ngọc trực tiếp bị ngã xuống đất, ngồi dựa vào chân tường.Bây giờ toàn thân nàng mềm nhũn như cục bông, ngã xuống đất cũng không cảm thấy đau, chỉ vô thức vỗ nhẹ lên đống tro dính trên người.Nhưng không biết vì sao, vừa vỗ vỗ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác ủy khuất, hốc mắt chua xót, một giọt nước mắt liền rơi xuống.Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm giọt nước rơi trên mu bàn tay của mình, cũng không kịp nhận ra đó là nước mắt của chính mình.Người đứng bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, khuôn mặt phản chiếu dưới ánh trăng tựa như được tạc ra từ ngọc lạnh, thần sắc cũng lạnh lùng vô cùng, giơ tay giúp nàng lau đi nước mắt tràn ra từ khóe mi, hỏi nàng: "Ngoại trừ Hầu gia, nàng còn gọi ta là gì?"Giọng điệu có vẻ tự giễu, nhưng cũng có vẻ như đang đè nén oán hận cực lớn.Đầu ngón tay hắn bị thương, quanh quẩn mùi tanh của máu, lúc nãy trên yến tiệc bị li vỡ cắt trúng.Khi Phàn Trường Ngọc say rượu, nàng trở nên vô cùng ngẩn ngơ, không nhớ nổi vừa rồi tại sao mình lại đột nhiên muốn khóc, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc trước mặt một lúc lâu mới nói ra hai chữ: "Ngôn Chính?"Nàng đưa tay lên sờ đầu hắn nói: "Thì ra là Ngôn Chính a!Những ngón tay của Tạ Chinh ở trên khuôn mặt nàng cứng đờ, cảm xúc điên cuồng trong đôi mắt đen như mực của hắn khiến người ta rùng mình.Đáng tiếc Phàn Trường Ngọc say khướt không nhìn thấy gì, sự chú ý của nàng bị mùi máu thu hút vào bàn tay đẫm máu của hắn, đôi mày cau lại, lẩm bẩm: "Chảy máu rồi..."Nàng cúi đầu kéo áo bào của mình, giống như đang tìm đến áo trong, thật vất vả cũng tìm được, đang muốn xé xuống một góc, hàm dưới đã bị người dùng sức nắm lấy, nàng bị nắm có chút đau lên ngẩng đầu lên, chỉ vừa nhìn thấy đôi mắt đen không thấy đáy, liền đã bị cướp đi hơi thở.Khi hàm răng của nàng bị ép cạy ra, môi lưỡi bị càn quấy, nàng rốt cuộc mới hiểu được người trước mặt này đang làm gì, tức giận đẩy hắn ra nhưng không đẩy được, ngược lại chính nàng lại bị đối phương ấn vào tường.Trước khi Phàn Trường Ngọc suýt chết ngạt vì thiếu dưỡng khí, người trước mặt cuối cùng cũng buông nàng ra.Môi nàng truyền đến cảm giác đau nhói, đầu óc choáng váng, nhưng nàng vẫn nhớ mình đang tức giận, tiếp tục đẩy hắn, cố gắng đẩy hắn ra xa một chút, nhưng vẫn vô ích.Nàng bị đối phương dùng sức cực lớn ghì chặt vào trong ngực, xương cốt trên người bị xiết đến hơi đau nhức.Người kia vùi đầu vào cổ nàng, rõ ràng là cường thế như vậy, nhưng tư thế lại mong manh tuyệt vọng, giống như một người đi trong sa mạc quá lâu cuối cùng cũng thấy đường về."Phàn Trường Ngọc, ta hối hận."Nước ấm thấm qua xiêm y, trải dài trên vai của Phàn Trường Ngọc.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me