Phần 1: Vãn Hi (19)
"...... Ngươi là.....?" Xem trang phục của hắn, bên hông có đeo một cái trống, không có bội kiếm, trái lại có chút tương tự với Lam gia, nhưng nếu nói là môn sinh thì không phải."Lam tông chủ, ta là tông chủ đương nhiệm của Mạt Lăng Tô thị, Tô Lan." Nam tử tự xưng là Tô Lan chậm rãi đi tới trước mặt Lam Hi Thần, tay chân có chút luống cuống xoay người làm một cái đại lễ."Mạt Lăng Tô thị.....? A....." Ngây cả người, Lam Hi Thần thở nhẹ một tiếng, Tô thị, là Tô thị trung thành tận tâm với A Dao sao?"Phải.... Tô Thiệp?""Đúng, sau khi Tô Thiệp Tô gia chủ đi về cõi tiên, ta liền tiếp nhận chưởng môn.""Thì ra là thế." Gật gật đầu, tuy rằng Tô Thiệp vì A Dao làm không ít chuyện không tốt, nhưng Tô thị đối với Kim thị trung thành điểm này chính là không nghi ngờ gì, nhưng mà không nghĩ tới Kim Lăng có mời Tô thị đến tham dự."Lam tông chủ, ta..... Có một số việc, ta nghĩ muốn nói với ngài....." Khuôn mặt Tô Lan thanh tú nhưng có chút gầy, quần áo màu trắng mềm mại được mặc ở trên người hắn càng lộ ra vẻ gầy yếu. Lam Hi Thần giật mình, bất giác thốt ra."Có phải ngươi không ăn cơm đàng hoàng? Nhìn ngươi gầy, thân là gia chủ của một môn phái, bận rộn, trách nhiệm rất nhiều, nhưng mà cũng không thể bạc đãi thân thể của mình a.""Cảm ơn Lam tông chủ quan tâm, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Tô Lan là có chú ý." Không nghĩ tới Lam Hi Thần sẽ nói ra những lời này, Tô Lan ngây cả người, liền cúi đầu, rầu rĩ trả lời."Vẫn là chú ý nhiều một chút. Đúng rồi, mới vừa rồi ngươi muốn nói chuyện gì sao?"".... Lam tông chủ, gia chủ đời trước đối với ngài cùng tiên môn làm những chuyện như vậy, ta thực có lỗi....." Cúi đầu tạ lỗi, Tô Lan tiếp tục nói."Đều là một mạch của Lam thị, mặc dù tự lập môn phái nhưng tóm lại là cùng nguồn gốc, gia chủ đời trước đối với Lam thị làm ra chuyện không tốt cũng hại các tiên gia khác, mặc dù không làm chết người nhưng chung quy là chuyện sai. Nhưng nhờ may mắn được tông chủ không so đo tính toán, ở đây Tô Lan thay Tô thị hướng tông chủ nói lời cảm tạ."Lưng nam tử cúi cực thấp, xương sống kia trông có vẻ càng lồi thêm ra. Lam Hi Thần nhìn hắn, trong đầu có một tia không muốn."Chớ có nói như vậy, người xưa đã mất, ngươi cũng đã gánh vác môn chủ kế thừa địa vị, dẫn dắt môn sinh thật tốt, làm việc đứng đắn chớ có làm trái với lẽ trời. Nếu có cần hỗ trợ, có thể đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, có thể giúp, ta chắc chắn hết sức.""..... Lam tông chủ!" Nghe Lam Hi Thần nói, đầu vai của Tô Lan rung động không ngừng lại được, hắn cúi đầu, Lam Hi Thần không thấy vẻ mặt của hắn, càng không nghĩ tới sau khi hắn hô một tiếng cuối cùng quỳ xuống."Ngươi làm cái gì vậy a? Mau đứng lên." Không nghĩ tới nam tử đột nhiên quỳ như vậy, Lam Hi Thần đi lên trước, đưa tay muốn nâng người dậy, lại không dự đoán được biến cố đột nhiên tới.Trước mắt một đường ánh sáng bạc hiện lên, Lam Hi Thần theo bản năng vung tay ngăn cản, cánh tay truyền đến một trận đau đớn, Lam Hi Thần lùi vài bước, cúi đầu vừa nhìn liền thấy ống tay áo và cánh tay bên trái đã bị cắt một đường thật dài, trên da thịt chảy ra một dòng máu."Ngươi....?" Khẽ nhíu mày, Lam Hi Thần nhìn nam tử sau khi chém mình một dao vẫn duy trì tư thế quỳ không thay đổi.".... Đã từng có một người cũng đã nói với ta như vậy, muốn ta chú ý thân thể...." Trên tay cầm một con dao ngắn vung ra, nam tử chậm rãi nhét con dao ngắn vào tay áo, người cũng không đứng lên, từ tư thế quỳ trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu vẫn cúi xuống, tay bắt đầu vuốt ve cái trống bên hông."Thuở nhỏ ta không còn người thân, luôn luôn một mình, ta nhớ rõ..... Năm ấy Mạt Lăng đặc biệt lạnh, trong tuyết còn kèm theo mưa, tới một ngày, ta không có chỗ để đi chỉ có thể ở cạnh cửa nhà người ta, nhưng luôn bị xua đuổi, sợ ta chết cóng thì gặp xui xẻo....""Bị đuổi, sẽ đổi một nhà, đổi một nhà lại một nhà..... Cuối cùng ta buông bỏ, ta ở miếu thờ trong trấn, dựa vào sư tử bằng đá, nghĩ, có lẽ..... Qua hôm nay ta liền giải thoát rồi....""Là người kia, ở lúc ta sắp bị cóng chết, phát hiện ta, không chê ta lại bẩn lại ướt lại thối, cõng ta lên tới y quán tìm y sư, chính là cứu ta trở về.....""Ta còn nhớ rõ, lúc ta tỉnh táo, hắn mở miệng nói câu đầu tiên là...."Có phải ngươi không ăn cơm đàng hoàng? Nhìn ngươi gầy."Có phải ngươi không ăn cơm đàng hoàng? Nhìn ngươi gầy. Ha ha ha ha......" Nam tử kia vừa cười vừa ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng bạc, mặt nam tử vẫn thanh tú như cũ nhưng cặp mắt lại lóe ra tia sáng khiến người ta bất an."Có lẽ, hắn không phải là người có năng lực, có lẽ, hắn không phải là người có phẩm đức, có lẽ, hắn chính là người trong miệng người đời hay nói giúp người xấu làm điều ác, có lẽ đối với Cô Tô mà nói, hắn là người không đáng giá nhắc tới."Tô Lan dừng nói, hắn nhìn thẳng Lam Hi Thần, cảm tình vặn vẹo thống khổ trong mắt kia đậm sâu giống như một mảnh sương mù đen. Lam Hi Thần nhìn thấy cũng không thể hô hấp, tắc nghẽn."Nhưng với ta mà nói, hắn là người tốt, là ân nhân cứu mạng, lại là người ta nguyện ý hầu hạ cả đời, tựa như hắn nguyện làm 'Tô Mẫn Thiện' của Liễm Phương Tôn, vượt lửa qua sông sẽ không tiếc nuối, ta cũng nguyện vì hắn tận sức."Tô Lan gỡ cái trống bên hông xuống đặt ở trên đùi, đó là một cái trống cổ khéo léo đơn giản, Tô Lan vỗ vỗ nó, trong mắt chỉ toàn ôn nhu hoài niệm."Cái này cũng là hắn đặc biệt tìm cho ta, cầm a, tiêu a và vâng vâng... Ta cũng sẽ không học, cũng chỉ có trống, hắn khen ngợi ta đánh trống thật tốt, vì thế hắn còn cố ý tìm trống cho ta....""Cho nên, ngươi muốn vì Tô Thiệp báo thù?" Không quản vết thương trên cánh tay, Sóc Nguyệt đặt trong túi Càn Khôn không có mang theo, tay Lam Hi Thần ấn Liệt Băng, trong đầu không hiểu đột nhiên nghĩ tới Giang Trừng, ha ha..... Nhìn thấy y lại bị thương, người nọ sẽ nhảy dựng lên đem chính mình đau mắng một chút đi."Báo thù? Như thế nào có thể. Ta cũng không có vì hắn báo thù a." Tô Lan nhìn Lam Hi Thần lắc lắc đầu."A?" Cái này ngược lại đổi thành Lam Hi Thần thất thần, không muốn báo thù?"Tông chủ tài cán vì Liễm Phương Tôn mà chết, ta nghĩ, trong lòng hắn là thỏa mãn.""..... Vậy ngươi...." Những việc đã làm là vì sao?"Tông chủ khi còn sống, ghét nhất bị người ta so sánh hắn với Cô Tô Hàm Quang Quân."Không dự đoán được đề tài vừa chuyển nhưng lại nhắc tới Vong Cơ, Lam Hi Thần lập tức lại cảnh giác."Mặc dù theo ta thấy, tông chủ là suy nghĩ nhiều lắm, Hàm Quang Quân vĩ đại như thế nào? Tông chủ trong lòng ta vĩnh viễn là ưu tú nhất, cần gì phải so sánh với người khác.""..... Ta cũng cho rằng Tô Thiệp suy nghĩ nhiều quá....""Đúng vậy, chính là tông chủ nhà ta liều chết suy nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.""Vậy ngươi....""Nếu tông chủ đã qua đời, trên đời này thiếu một người ưu tú, chỉ lưu lại một Hàm Quang Quân, khó tránh rất tịch mịch...."Tô Lan nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần một cái, khóe miệng chậm rãi cong lên. Lam Hi Thần lại cảm thấy có một luồng lạnh rét dữ tợn."Cao xứ bất thắng hàn*, ta sợ Hàm Quang Quân một mình trên đời sống cô độc, cố ý đưa Hàm Quang Quân đi cùng tông chủ làm bạn."*Cao xứ bất thắng hàn: Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn."Hoang đường!" Đây là cái lý do gì? Tưởng tượng đến người này sẽ dựa theo loại nguyên nhân vớ vẩn này đi thương tổn Lam Vong Cơ, cho dù tính tình Lam Hi Thần tốt cũng phải lạnh lùng, phẫn nộ."Đáng tiếc..... Hàm Quang Quân thật sự rất khó tiếp cận, tâm cảnh giác lại mạnh mẽ, ta thật sự tìm không ra cơ hội, bất quá, may mắn trời không tuyệt đường con người, không có Hàm Quang Quân, có Trạch Vu Quân cũng tốt." Tô Lan lại nở nụ cười, cười đến điên cuồng. Lam Hi Thần rút Liệt Băng ra, người này.... Rất nguy hiểm."Bộ dạng của ngài cùng Hàm Quang Quân giống nhau như vậy, lại là tông chủ của một phái, cho ngươi đi cùng tông chủ, cũng coi như là rất xứng đáng."Lời chưa dứt, Lam Hi Thần đã đem Liệt Băng đưa lên bên môi nhưng động tác Tô Lan nhanh hơn, hắn nhẹ ở trên mặt trống đặt trên đùi vỗ xuống ba lần."Thùng thùng thùng!"Liệt Băng của Lam Hi Thần 'đương' một tiếng rơi xuống trên mặt đất.Tay trái vô lực buông xuống, Lam Hi Thần cả kinh, lại nhìn kỹ phát hiện chỗ vết thương ở cánh tay trái bị Tô Lan cắt, dưới làn da giống như là có sâu đang nhúc nhích, màu sắc trên cánh tay cũng bắt đầu biến xanh."Ngươi làm cái gì?" Nâng tay trái lên, nhìn thấy phía trên biến hóa quỷ dị, ngược lại Lam Hi Thần càng thêm bình tĩnh hỏi."Trên lưỡi dao có trứng trùng, chém ngươi một dao là muốn đem trứng bỏ vào thân thể ngươi." Tô Lan nói xong, lập tức vỗ lên trống.Tiếng trống khi lớn khi nhỏ, lúc nhanh lúc chậm. Lam Hi Thần chỉ cảm thấy một luồng ghê tởm choáng váng đầu, cánh tay trái truyền đến trướng đau làm cho y ứa ra mồ hôi lạnh, trùng dưới làn da giống như biến lớn, động đậy càng thêm kịch liệt, dọc theo cánh tay trực tiếp chui lên trên, Lam Hi Thần cuối cùng chịu không được quỳ một gối xuống đất, phát ra tiếng rên thống khổ nhẹ."Cái này không phải độc, cho nên có tiên đan thần dược gì cũng dùng không được, cái này là cổ! Một loại dưỡng trùng thuật truyền lưu ở biên giới khác, lấy âm luật khống chế. Ta hạ ngươi là Liệt Tâm cổ, loại trùng cổ này sẽ dọc theo mạch máu của ngươi, chậm rãi phá hư thân thể ngươi, ngươi sẽ nếm trải nỗi khổ đứt gân mạch tàn phế.....""Cuối cùng nó sẽ chậm rãi đoạt đi hô hấp của ngươi, ngươi sẽ cảm thấy không thở nổi, ở trong giãy dụa thống khổ chết đi. Khoảnh khắc ngươi chết đi, tim của ngươi sẽ vỡ ra, Liệt Tâm trùng từ giữa trái tim sống lại sẽ hóa thành trứng trùng, đến lúc đó ta có thể lấy trứng trùng này tế lên tông chủ của ta."Một bên cười một bên đánh trống, Tô Lan thưởng thức bộ dáng Lam Hi Thần thống khổ, hắn cảm thấy tâm tình thực khoái trá, loại cổ thuật này là hắn hao hết không ít tâm lực mới có thể đạt được, nắm trong tay người hắn muốn giết, tuy rằng không có biện pháp dùng trên người Hàm Quang Quân nhưng dùng trên người Lam tông chủ cũng đáng."Lam tông chủ, sống chết của ngươi hiện tại nằm ở trong tay ta, đợi ta vui vẻ ta sẽ cho ngươi cái thống khoái.... Ha ha ha ha ha.""A....." Cuối cùng nhịn không được Lam Hi Thần gào thét một tiếng, cuộn mình trên mặt đất, tay trái của y đã sưng thành xanh đen, dưới làn da trắng noãn gân mạch hiện lên giống như một đường chú ấn màu đen tràn khắp toàn thân y, y muốn điều động linh lực ngăn cản cổ trùng không ngừng xâm nhập thân thể của y, chính là đau đớn làm cho y hoàn toàn không thể ngưng tụ tinh thần, y nhìn Tô Lan trước mắt cười đến vui vẻ, cắn răng chịu đựng rên rỉ, nhắm hai mắt lại.May mắn..... Không có thương tổn tới Vong Cơ.....Trong thống khổ, Lam Hi Thần chỉ hiện lên ý niệm này trong đầu, may mắn..... Vong Cơ không phải thừa nhận loại đau đớn này...... A.... Giang Trừng..... Nhất định tức chết rồi.....
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me