LoveTruyen.Me

Trung Sinh Chi Kim Sac Hon Nhan


Chương 27:

Trans: Gấu

Vương bá cũng không biết tính toán của Lâm Ngọc Đồng, nhưng ông biết sinh nhật của Triển Dực Phi sắp tới. Trong dĩ vãng vào thời điểm sinh nhật của Triển Dực Phi, Vương bá đều sẽ vì anh mà chuẩn bị một phần lễ vật, năm nay cũng không ngoại lệ.

Lâm Ngọc Đồng nhìn đến Vương bá mua một đống trúc tử về nhà liền ở trong phòng đứng lên đi ra, nhưng bởi vì ngày đó không phải sinh nhật cho nên chỉ cho là ông mua về trang trí nhà ở, thuận miệng nói một câu: "Vương bá, ngài thích trúc tử sao?"

Vương bá nói: "Trúc tử này là đưa cho thiếu gia, cũng sắp sinh nhật thiếu gia rồi, hai ngày này ta cân nhắc sẽ sang bên biệt thư bên kia cân nhắc việc trang hoàng, cho nên trước mua lễ vật, chờ tới lúc đó ngài nói cho cậu ấy biết đi."

Lâm Ngọc Đồng sờ sờ lá trúc, thấy vật nhỏ nảy sinh ra thật khiến người khác thích, liền nói: "Vâng, nhưng mà ngài cũng đừng đi bên kia đi thời điểm trang hoàng ít nhiều cũng có chút khí độc, đối với thân thể không tốt. Ngài lớn tuổi, vẫn nên bảo vệ thân thể một chút."

Vương bá hòa ái mà cười cười, "Làm phiền thiếu phu nhân quan tâm lão, bất qua ta cũng không đi quá lâu, chủ yếu là muốn cho ngài cùng thiếu gia thế giới hai người. Sau khi ta tới hai người không phải vẫn luôn không, không có. . . Người trẻ tuổi nói như thế nào cũng không dễ dàng. Do bóng đèn ta đây mà ra cả. Thân già này cũng kiêng kị không muốn nhìn a, cho nên mới tính toán đi ra ngoài hai ngày."

Lâm Ngọc Đồng vèo một cái liền cười, "Tư tưởng ngài sao lại như vậy, vậy chúng ta không khách khí nữa. Nhưng mà đừng qua biệt thự bên kia, con đi tìm nơi tốt hơn cho ngài ở, nếu không như thế nào Dực Phi cũng sẽ lo lắng."

Vương bá cười nói: "Vậy được rồi."

Lâm Ngọc Đồng lại cùng ông nói: "Mặt khác Dực Phi chưa từng nói qua về sinh nhật cho con, cho nên có khả năng là anh ấy chưa biết là con biết đâu, con nghĩ sẽ cho anh ấy một kinh hỉ."

Vương bá cảm kích mà nhìn Lâm Ngọc Đồng một cái, "Vậy ngài tốn nhiều tâm tư rồi, từ sau khi phu nhân đi đều không có ai tặng quà sinh nhật cho thiếu gia, cho nên có thể chính sinh nhật mình thiếu gia cũng không nhớ rõ. Hàng năm đều do đại tiểu thư báo về một tiếng nhưng công tác đại thiếu gia cũng bận thường xuyên quên rồi bỏ qua."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Ngài yên tâm đi."

Trong khoảng thời gian này Vương bá ở chung cùng Lâm Ngọc Đồng cũng biết cậu là một người vô cùng đáng tin tưởng liền cũng không nói thêm cái gì nữa. Nhưng có thể vì hai người mà dành ra chút thời gian cho nên trước tiên ông nghĩ rời đi sớm hơn, kết quả lại bị Lâm Ngọc Đồng kéo lại không nhân nhượng.

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Đồng đi mua hai vé xem phim, sau đó còn nghiêm túc suy nghĩ một chút về sinh nhật của Triển Dực Phi nên làm những món gì, đồ ăn Trung Quốc hay vẫn là cơm Tây? Nhưng mà thời điểm gần tới cậu lại có chút do dự.

Lâm Ngọc Đồng gọi điện thoại về nhà: "Mẹ, thứ bảy ngài cùng ba có trưa thứ bảy rảnh không? Hôm đó là sinh nhật Dực Phi, con nghĩ chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng một chút, mẹ cũng biết cô cô đi rồi, nhà bên kia thì khẳng định sẽ không có người tổ chức cho anh ấy."

Trần Tố Ninh nói: "Vậy qua đấy đi, này có gì đâu mà không được? Nếu không liền ăn tại nhà đi?"

Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, hình như bầu không khí ở trong nhà vẫn vui vẻ thoải mái hơn, liền nói: "Vậy con hỏi xem lúc đó anh ấy có thời gian không, liền dẫn anh ấy qua. Tối nay con gọi điện thoại cho mẹ sau."

Khi Triển Dực Phi về nhà Lâm Ngọc Đồng liền hỏi anh: "Dực Phi, thứ bảy anh có rảnh không? Có thể hay không giúp em một chút việc?"

Triển Dực Phi liền không hề nghĩ ngợi nói: "Được."

Lâm Ngọc Đồng cười hỏi: "Anh không hỏi là cái gì sao?"

Triển Dực Phi nói: "Nếu như là bên ngoài năng lực của anh, căn bản em cũng sẽ không mở miệng, còn nếu trong khả năng cái này còn cần hỏi sao? Chuyện của em cũng là chuyện của anh, nói là cái gì cũng muốn làm."

Lâm Ngọc Đồng rất là hưởng thụ, trêu đùa lỗ tai Triển Dực Phi một chút nói: "Cám ơn anh."

Triển Dực Phi quay lại cắn đầu ngón tay Lâm Ngọc Đồng, Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng ngại ngùng chạy đi lấy cho Triển Dực Phi ly sữa lại đây.

Thực nhanh tới ngày sinh nhật Triển Dực Phi, sáng sớm Lâm Ngọc Đồng liền làm một chén mỳ trường thọ, cán một chuỗi sợi mì dài làm thủ công, sợi mỳ sau khi được nấu trắng mềm liền cho thêm cải dầu cùng cà rốt, còn thêm quả trứng nấu chín được cắt hoa đặt vào bên trong, thoạt nhìn sắc hương vị đều đủ.

Chính là có một vấn đề____

Triển Dực Phi gắp sợi mì lên không khỏi thắc mắc: "Như thế nào lại ít như vậy?"

Trong lòng Lâm Ngọc Đồng kêu lên tại sao sinh nhật của anh mà lại không nhớ a?!

Ăn mỳ trường thọ cũng không cần quá nhiều điều chú ý, cho nên làm sợi mì quá lớn cũng không tiện ăn, Lâm Ngọc Đồng liền không làm sợi mỳ bản to liền để dài một chút, may mà chiều dài lại vô cùng tốt, nhưng nhìn tới bắt nhỏ kia, cũng không thể trách tại sao Triển Dực Phi lại thắc mắc.

Lâm Ngọc Đồng nói: "Anh liền ăn đi, trong chốc lát còn có việc, lại không phải chỉ ăn mỳ sợi. Thời điểm ăn sợi mỳ nên một hơi ăn hết đừng cắn đứt sợi mì."

Triển Dực Phi giật mình mà nhìn Lâm Ngọc Đồng, tựa hồ rốt cục nhớ tới hôm nay có thể là sinh nhật chính mình. Anh cẩn thận mà đem sợi mì thả lại vào trong bát, không muốn cứ như vậy mà ăn hết luôn, liền nhìn Lâm Ngọc Đồng nói: "Tiểu Đồng, cảm ơn."

Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Sinh nhật vui vẻ. Anh ăn trước đi, còn có mấy thứ khác, em đi bưng lên."

Triển Dực Phi nhìn một hồi lâu đứng dậy đem máy ảnh ra chụp, cũng chụp mấy món Lâm Ngọc Đồng bưng ra sau đó mới bắt đầu ăn.

Lúc này cũng không quá lưu hành mấy kiểu chụp ảnh nghệ thuật cũng có rất ít người chịu chụp ảnh thực vật linh tinh, cho nên Lâm Ngọc Đồng thình lình nhìn thấy Triển Dực Phi đối với một bàn đồ ăn chụp không ngừng, ngược lại có cảm giác vi diệu.

Triển Dực Phi hiển nhiên rất vui vẻ, ngồi xuống đem sợi mì một mạch ăn hết, liền ăn những thứ khác một chút cũng không để lại. Sau khi ăn hết chén mỳ, cả một bàn ăn lớn như vậy trống trơn chỉ có đĩa vài miếng đào hồng hồng phía dưới có thêm hai mảnh lá cây đáng yêu vô cùng.

Lâm Ngọc Đồng xấu hổ mà gãi gãi đầu, "Vốn là phải làm lớn một chút, kết quả lại thiếu cả mặt người bên trên."

Triển Dực Phi cắt một miếng ăn, phát hiện bên trong còn có đậu đỏ, cắn xuống mềm mềm còn đặt biệt ngọt.

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Ăn ngon không?"

Triển Dực Phi yên lặng mà gắp một miếng tới trước mặt Lâm Ngọc Đồng, sau đó đem phần còn lại kéo về phía mình ăn, một bộ dáng không nghe Lâm Ngọc Đồng nói chuyện.

Lâm Ngọc Đồng nếm một chút, cảm thấy vẫn còn được, liền muốn ăn thêm một chút.

Cuối tuần Lâm Ngọc Đồng không có lớp, Triển Dực Phi cũng vì hỗ trợ cậu mà tận lực đem thời gian rời ra, cho nên thời điểm ăn xong hai người cũng không vội việc gì. Lâm Ngọc Đồng giống như mọi ngày bắt đầu thu dọn phòng ở, Triển Dực Phi ngồi ở phòng khách xử lý một vài văn kiện không cần thiết, sau đó thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Đồng một chút. Có đôi khi ánh mắt của anh dừng trên người Lâm Ngọc Đồng, thời gian rất dài cũng không muốn rời đi, sau đó Lâm Ngọc Đồng dường như cảm giác được quay đầu lại nhìn anh cười, anh cũng cười cười, tiếp tục cúi đầu nhìn cậu.

Bình thường sau khi bận việc nhà xong Lâm Ngọc Đồng sẽ ngồi xuống bắt đầu viết tiểu thuyết nhưng hôm nay là sinh nhật Triển Dực Phi, cậu liền đem hai vé xem phim ra, "Hôm nay việc bận đầu tiên là giúp em xử lý hai vé xem phim này."

Triển Dực Phi lắc đầu bật cười, biết dụng ý của Lâm Ngọc Đồng, tiếp đó liền hôn lên mũi cậu nhẹ nhàng nói một câu, "Chờ anh, anh đi thay quần áo một chút."

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Thay bộ em chọn cho anh được không?"

Triển Dực Phi gật gật đầu: "Được."

Lâm Ngọc Đồng giúp anh chọn một bộ hưu nhàn, áo sơ mi cùng thắt lưng lông dê màu đen, sau lại lấy thêm áo khoác mỏng màu đen thoạt nhìn liền trông không quá mức nghiêm túc, rồi lại không lấn át đi được cỗ khí tức tinh anh trên người Triển Dực Phi, đẹp trai tới không chịu được.

Triển Dực Phi trời sinh chính là một cái giá áo, giống như người mẫu từ trong tạp chí đi ra. Lâm Ngọc Đồng nhìn nhìn mà ghen tị một chút sau đó nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người tới rạp chiếu phim phát hiện bởi vì là cuối tuần nên có không ít người, không phải người lớn mang theo trẻ nhỏ cũng là những đôi yêu nhau. Bọn họ vốn đang nói chuyện vui vẻ sau khi nhìn thấy Triển Dực Phi lại đây, thật nhiều người đều im lặng nhìn anh.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy đây là do ngày thường soái ca bận rộn không tới rạp.

Lâm Ngọc Đồng cũng không có hay mua vé xem phim, bời vì đôi khi xem phim ở nhà hay ngoài rạp cậu đều không cảm thấy khác nhau nhiều lắm, vì vậy rất ít khi đi. Đương nhiên việc theo kịp thời đại lại là chuyện khác.

Triển Dực Phi còn chưa từng cùng người khác đi xem phim, vì vậy nhìn mọi người đều đi mua đồ ăn vặt liền quay qua hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Em có muốn ăn chút gì hay không?"

Lâm Ngọc Đồng lôi kéo anh đi mua chút đồ ăn cùng đồ uống, sau đó liền đi xoát vé vào rạp, tìm được vị trí ngồi xuống bắt đầu nói chuyện phiếm, "Cảm giác thế nào?"

Triển Dực Phi đánh giá xung quanh nói: "Rất tốt, một thể nghiệm thực mới mẻ."

Lâm Ngọc Đồng cười cười, đang muốn nói về bộ phim hôm nay, kết quả di động Triển Dực Phi liền vang lên, Sở Dật Thiên trong điện thoại nói: "Dực Phi, an hem nhớ hình như hai ngày này là sinh nhật cậu, ngày nào đó? Có sắp xếp gì không?"

Triển Dực Phi nói: "Hôm nay, đang cùng Tiểu Đồng ở rạp chiếu phim."

Sở Dật Thiên tiện cười: "Nha, lãng mãng như vậy sao? Vậy hôm nay không rảnh rồi, nếu không tối mai đi? Ngày mai buổi tối có thời gian hay không? Có thì liền mang theo Tiểu Lâm Tử đi, anh đây cùng chú chúc mừng một chút."

Triển Dực Phi hỏi Lâm Ngọc Đồng, cậu liền nói đi. Triển Dực Phi nói cho Sở Dật Thiên vị trí, sau đó hứa sẽ đúng giờ mang Lâm Ngọc Đồng qua.

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Không thể tưởng tượng được Sở đại thiếu gia cũng rất cẩn thận như vậy."

Triển Dực Phi lắc đầu, "Cậu ta nói nhớ rõ một trong hai ngày này là sinh nhật của anh, cụ thể là ngày nào cũng không biết, chẳng qua mèo hoang đâm chết chuột vừa lúc bắt kịp."

Lâm Ngọc Đồng ngẫm lại thấy đó cũng là phong cách của Sở đại thiếu.

Triển Dực Phi kiêu ngạo nhiều chuyện thường tương đối chuyên tâm, thường thường mà thất thần nhìn Lâm Ngọc Đồng, nhân gia xem phim, còn anh xem Lâm Ngọc Đồng.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim cậu hỏi anh, "Anh cảm thấy xx diễn xuất thế nào?"

Đáng thương nam chính ra sức biểu diễn, tình cảm nhiệt huyết của anh ta nhân gia còn chưa biết gì đâu!

Lam Ngọc Đồng sợ có người lại đây chặn bọn họ hỏi chuyện, liền nhanh chóng đem Triển Dực Phi lôi đi.

Đến Lâm gia, giống như năm mới vô cùng náo nhiệt. Lâm Ngọc Đồng vừa mở cửa, Lâm Chi Tùng liền bay tới nói một cậu: "Ôi, bà xã à nhanh lên một chút, Dực Phi cùng Đồng Đồng về rồi."

Sau đó Lâm Ngọc Phi nói: "Ca, sao anh tới mà không gọi điện thoại trước?"

Lâm Ngọc Lan không bao lâu sau liền từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo bánh ngọt, "Đại ca, Dực Phi ca, hai người mau lại đây a, mau mau giúp em cầm một chút."

Toàn gia vội vội vàng vàng cằn nhằn, cuối cùng dọn xong bàn cơm, đều không có một người hầu nào có mặt.

Trần Tố Ninh giải vây nói: "Người hầu mẹ đều cho nghỉ nửa ngày rồi, buổi tối mới trở về. Hôm nay chỉ có người trong nhà chúng ta, đến đến đến, Tiểu Phi nhanh chóng nâng cốc rót rượu."

Lâm Ngọc Lan cầm nến thắp bánh hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Ca, em phải thắp bao nhiêu nến đây?"

Lâm Ngọc Đồng nói: "Thắp hai mươi chín đi." Nói xong nhìn em gái chuẩn bị tốt, cậu đem toàn bộ nến châm lên, sau đó nhìn Triển Dực Phi bắt đầu hát, "Happy birthday to you, happy birthday to you, . . ."

Triển Dực Phi vẫn như cũ không nói chuyện, chính là ánh mắt có chút đỏ. Sau đó cả nhà liền nâng ly, anh một hơi liền đem rượu uống hết, ám ách lên tiếng: "Cảm ơn cả thúc thúc a di, còn có đệ đệ cùng muội muội."

Lâm Ngọc Lan nói: "Dực Phi ca, sao anh còn gọi ba mẹ là thúc thúc a di? Ba mẹ, có phải hai người không cho anh ấy sửa miệng hay không?"

Lâm Chi Tùng nhanh chóng cầm lì xì mang ra, "Ai nói ta không cho phép? Đây cũng phải cần có người gọi hay không a?

Trần Tos Ninh cũng mang ra lì xì đã chuẩn bị, "Vạn sự như ý, chỉ còn chờ cơ hội."

Trienr Dực Phi cũng không chần chờ, thống khoái mà sửa miệng. "Ba mẹ, cám ơn hai người."

Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Ninh đem lì xì cùng quà tặng đưa cho anh.

Mọi người đều có chuẩn bị quà tặng, Lâm Chi Tùng là một con ưng khắc gỗ, mà Trần Tố Ninh lại đưa một bộ nội y giữ ấm, Lâm Ngọc Phi đưa anh mô hình cậu nhóc làm xuất sắc nhất, mà Lâm Ngọc Lan lại là một bức tranh cô nhóc họa song núi.

Lâm Ngọc Đồng không có bị mọi người trong nhà trách móc hơn nửa ngày.

Triển Dực Phi giúp cậu nói chuyện, kết quả Lâm Ngọc Đồng bị quở trách nhiều hơn. Nhưng cậu cũng không có cách nào biện giải, chỉ có mình cậu biết lễ vật là cái gì.

Vốn là Trần Tố Ninh còn muốn Triển Dực Phi ở lại ăn cơm chiều, nhưng Lâm Ngọc Đồng nói cậu còn có sắp xếp khác, hai người liền rời đi.

Lâm Ngọc Đồng mang Triển Dực Phi tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, bên trong có công viên trò chơi, cậu cũng không quan tâm người lớn mang trẻ nhỏ đi sẽ nghĩ như thế này, đi chiếm hai phần chơi cùng Triển Dực Phi chơi.

Bọn nhỏ chung quang nhìn nhìn, cảm thấy hai ca ca kia đều rất xinh đẹp, so với ba mẹ các nhóc lợi hại hơn nhiều!

Có một cô nhóc khoảng năm tuổi đi tới, "Ca ca, e, cũng muốn chơi cùng hai người, có được không?"

Mỗi người ước chừng đều có ô vuông chơi riêng, nhưng loại này có thể hợp hai bên lại, cũng có thể kết hợp cùng chơi. Lâm Ngọc Đồng cười cùng cô nhóc nói chuyện: "Có thể a, nhưng mà ba mẹ của em có đồng ý cho em chơi như vậy không?"

Nhóc con xem xét mẹ mình, mẹ nàng liền xấu hổ mà nói: "Ngượng quá, trẻ con trong lòng hiếu kỳ. . ."

Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Không sao." Nói xong cậu nhìn về phía cô bé, "Tiểu bằng hữu, em có thể theo chúng ta cùng chơi, nhưng điều kiện là em phải giúp anh một việc, có thể chứ?"

Tiểu cô nương nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Lâm Ngọc Đồng chỉ chỉ về phía Triển Dực Phi, "Anh trai này hôm nay sinh nhật, em có thể cùng anh ấy nói câu "Ca ca sinh nhật vui vẻ" không?"

Tiểu cô nương còn tưởng phải làm việc gì quan trong, nghe đâu lại đơn giản như vậy, lập tức phối hợp, "Ca, sinh nhật vui vẻ nha!"

Triển Dực Phi nghe xong cười nói: "Cám ơn."

Sau đó hai lớn một nhỏ bắt đầu chơi, ba cái sàn đều mở rộng ra kết hợp, tòa thành cũng ngày càng lớn. Sau mấy đứa bé bên kia thấy cũng chạy lại đây, Lâm Ngọc Đồng đều làm như vậy, cho nên Triển Dực Phi được thật nhiều tiểu bằng hữu chúc. Cuối cùng có bảy tám cái sàn lớn hợp lại chơi. Lâm Ngọc Đồng tựa như là hài tử có vương quốc của riêng mình khiến tụi nhỏ hăng hái chơi, lập tức khiến ba mẹ mấy đứa nhóc kia nhàn rỗi không ít, bởi vì một khi trẻ con tập trung sẽ không cần lo lắng chúng chạy loạn.

Có thể là do khi còn bé phải mang theo em trai em gái cùng chơi, cho nên Lâm Ngọc Đồng rất có kinh nghiệm mang trẻ con đi chơi, sau cậu cùng Triển Dực Phi rời đi còn khiến mấy đứa nhóc luyến tiếc không thôi. Lâm Ngọc Đồng lôi Triển Dực Phi đi chơi mấy trò khác đều có người đi theo.

Đối với Triển Dực Phi mà nói, đây tuyệt đối là thể nghiệm mới lạ, anh giống như cùng Lâm Ngọc Đồng trong một ngày đem rất nhiều chuyện thất vọng khi còn bé hoàn thành, cư nhiên bất tri bất giác ngoài trời đã tối rồi.

Lâm Ngọc Đồng nói: "Chúng ta đi bên này ăn đi? Bên trong có lẩu xoay tròn, còn ăn cũng không tồi."

Hôm nay Triển Dực Phi là đánh chủ ý tất cả đều nghe theo Lâm Ngọc Đồng, cứ như vậy tự nhiên đi theo cậu. Hai người cùng nhau ăn xong rồi, không sai biệt lắm đã tới bảy rưỡi tối, lúc này mới hướng về nhà.

Khi rời Lâm gia còn mang theo rất nhiều quà tặng, Lâm Ngọc Đồng nghĩ đến mọi người trong nhà đều nói cậu không tặng quà, liền hỏi Triển Dực Phi, "Có cái gì muốn sao?"

Triển Dực Phi nhìn trong chốc lát, chỉ chỉ một cái rương rất khác biệt đặt trong quầy.

Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy ra mua. Kết quả lúc lên xe, chỉ thấy Triển Dực Phi đem phé xem phim hôm nay bọn họ đã dùng qua bỏ vào trong.

Triển Dực Phi nói: "Khi về nhà anh sẽ đem ảnh chụp sáng nay bỏ vào."

Lâm Ngọc Đồng nghiêng người hôn Triển Dực Phi một chút, nhưng chỉ cười không nói.

Trở lại nhà, trong nhà cũng không có người, Triển Dực Phi hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Hôm nay Vương bá không trở lại sao?"

Lúc trước Vương bá cùng Triển Dực Phi nói qua hôm nay muốn qua biệt thự bên kia xem tình huống trang hoàng ra sao, nhưng cũng không có nói buổi tối không về.

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Vương bá nói hôm nay là sinh nhật của anh, muốn cho chúng ta thế giới hai người, cho nên em đã mời ông ấy qua trang trại mà em quen để đi câu cá."

Triển Dực Phi như bị giải thoát nút thắt trong lòng, mâu sắc sâu thẳm mà nhìn Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Lại đây tiếp nhận, tiếp tục giúp anh cởi ra áo ngoài, tại bên tai Triển Dực Phi hỏi: "Dực Phi, có thể hay không nói cho em biết, giữa trưa hôm nay tại chỗ ba mẹ anh đã ước những gì?"

Khí tức Triển Dực Phi nháy mắt bất ổn, "Nói cò thể thực hiện sao?"

Lâm Ngọc Đồng giúp Triển Dực Phi đem áo khoác ném sang một bên, cười kéo lấy quần áo anh vào nhà, dùng chân nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó ôm cổ Triển Dực Phi, "Nguyện vọng như vậy, không phải thử qua mới có thể thực hiện hay không. . ."

Triển Dực Phi mãnh liệt đem người đặt trên cánh cửa dùng sức mà hôn, không có thăm dò không có thật cẩn thận chỉ có chính là bá đạo đòi lấy. Anh đưa tay ra sau ôm lấy ót Lâm Ngọc Đồng đem cậu đặt giữa anh cùng cánh cửa, giống như sợ không làm như vậy cậu sẽ biến mất.

Lâm Ngọc Đồng mở miệng cho anh vào trong miệng cậu tàn sát bừa bãi, tay câu hướng trên đai lưng Triển Dực Phi, mà anh cũng không nhịn được đem tay vào trong quần áo của cậu mà sờ soạng. Lâm Ngọc Đồng cảm giác tim đập nhanh thần kỳ, trên người Triển Dực Phi phát ra khát vọng áp lực như một chiếc chìa khóa, mở ra nội tâm trói buộc cùng chờ mong của cậu, triệt để đem cậu châm ngòi lên.

Triển Dực Phi rốt cục buông tha môi Lâm Ngọc Đồng, anh bắt đầu xuống phía dưới duyện hôn, thân thể Lâm Ngọc Đồng thật giống như bảo tàng chư từng được thăm dò qua, tràn ngập ngây ngô khiến anh mê muội, cùng làm cho anh yêu thích không buông tay.

Lâm Ngọc Đồng đem quần áo trên người Triển Dực Phi đều cởi trừ bỏ quần lót, cùng anh chậm rãi đi vào phòng tắm.

Triển Dực Phi minh bạch dụng ý của cậu, phối hợp mà hướng vào phòng tắm dịch, thời điểm đi vào trên người hai người chỉ còn lại quần lót.

Ánh mắt Lâm Ngọc Đồng mang theo một tia thấp thỏm mà nhìn xuống tiểu huynh đệ dưới thân Triển Dực Phi, sau đó tại trên mặt anh nhẹ nhàng câu một phen, mang theo khiêu khích cùng ý tứ hấp dẫn hàm xúc, cười hỏi: "Như thế nào lại có tinh thần như vậy?"

Triển Dực Phi đã sớm ngạnh đến không thể tưởng tượng nổi, bị Lâm Ngọc Đồng khiêu khích một chút, vật kia nhẹ nhàng giật giật, giống như cũng rất sốt ruột. Anh ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, bàn tay ấm áp trên người Lâm Ngọc Đồng lại bắt đầu di chuyện, cuối dùng dừng trên cặp mông cong không nặng không nhẹ vuốt ve, thấp giọng bên tai Lâm Ngọc Đồng nói: "Anh đi lấy bổi trơn."

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, thoát quần lót ra sau đó đi tới vòi hoa sen mở nước.

Triển Dực Phi rất nhanh đã trở lại, mở cửa liền thấy nước chảy xuống người Lâm Ngọc Đồng cùng với. . . Có bọt nước chảy xuống, cái mông vô cùng gợi cảm cong lên, còn có một đôi chân dài thẳng tắp.

Lúc này ánh mắt Lâm Ngọc Đồng liếc anh cùng mỉm cười, trực tiếp đem hôn Triển Dực Phi cậu dẫn hơn phân nửa!

Triển Dực Phi hận không thể đem người trước mặt đặt trên bồn rửa tay mà chà đạp một phen, nhưng đồ vật trong tay còn khiến anh giữ lại được một tia lý trí. Vì thế anh đi qua, từ phía sau ôm lấy cậu, dùng thân thể của mình nhẹ nhàng đâm đâm cái mông Lâm Ngọc Đồng.

Hô hấp Lâm Ngọc Đồng cũng nhanh chóng dồn dập, cậu quay đầu lại đưa tay ôm lấy mặt anh, ngửa mặt hưởng ứng anh hôn hôn, tùy ý cho anh lưu lại dấu vết trên thân thể cậu.

Tay trái Triển Dực Phi vuốt ve hạt nhô ra trước ngực Lâm Ngọc Đồng, tay phải nhẹ nhàng vỗ về nếp uốn bên ngoài hậu huyệt, cảm giác khí tức Lâm Ngọc Đồng thở ra càng ngày càng nóng, anh chậm rãi đem trơn tề đi vào, nhẹ nhàng thử tham nhập thân thể Lâm Ngọc Đồng.

Không bao lâu sau, trong phòng tắm liền truyền ra một tiếng thở dài thỏa mãn, thanh âm phía sau liền theo sát tới, lại là từng đợt từng đợt rên rỉ như thống khổ lại như sung sướng. . .

&&&

Ước chừng khoảng nửa giờ sau đó, Triển Dực Phi mới đem Lâm Ngọc Đồng ôm ra ngoài, khi đó mí mắt Lâm Ngọc Đồng cũng lười nhấc lên. Cậu cảm thấy đêm nay đại khái có thể ngủ trên giường rồi.

Triển Dực Phi đem cậu buông xuống trước không quá xác định hỏi: "Thật sự muốn ngủ trên giường sao?"

Lâm Ngọc Đồng lên tiếng: "Ân, dù sao cũng không có khí lực lăn nữa."

Triển Dực Phi tuyệt đối là môn nhi thuần gia trong chiến đấu, từ khi tiến vào thân thể của cậu xong vậy mà hơn một giờ còn không nhuyễn. Sau khi phát tiết một lần nghỉ ngơi một chút xong liền mới có thể tái chiến, Triển Dực Phi sau khi phát tiết xong vẫn luôn ngạnh, nếu không phải bởi vì thật sự cậu chịu không nổi, khẳng định còn có thể tiếp tục.

Ta sát, cái này không lẽ thường xuyên xuất bài! Thời điểm bọn họ về nhà tới tám rưỡi, vậy mà hiện tại đã là mười một giờ! ! !

Triển Dực Phi hoàn toàn không biết Lâm Ngọc Đồng triệt để phục anh, anh đem Lâm Ngọc Đồng kéo tới trong ngực hôn hôn, chỉ cảm thấy từ khi sinh ra tới giờ chừa từng thỏa mãn như vậy. Anh vỗ về sau lưng Lâm Ngọc Đồng, mang theo vui sướng nói: "Tiểu Đồng, rốt cục em cũng là của anh, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình anh."

Lâm Ngọc Đồng "ân" một tiếng, tựa hồ lập tức liền muốn ngủ.

Triển Dực Phi lại vẫn rất có tinh thần, anh nương theo ánh đèn ngủ nhìn Lâm Ngọc Đồng trong chốc lát, nhịn không được lại hôn lên mặt cậu.

Lâm Ngọc Đồng có chút ngứa, nhưng thật sự không có khí lực, mơ mơ màng màng nói một tiếng, "Dương ~ ~"

Triển Dực Phi nhẹ nhàng hỗ trợ mà gãi gãi, sai đó lại tại trên mặt cậu thổi khí một hơi!

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Từ sau khi bọn họ dọn tới nhà này, Lâm Ngọc Đồng còn chưa từng ngủ quá giờ, nhưng hiển nhiên hôm nay cậu có nhớ ra cũng không dậy nổi. Trên người đau mỏi không nói, thắt lưng cũng mỏi không tưởng tượng nổi. Cả người cảm thấy không được tư nhiên nhất là chỗ đã bị dùng qua kia, vừa động liền không thoải mái!

Triển Dực Phi rất phức tạp sẽ không chịu làm việc nhà, nhưng cùng Lâm Ngọc Đồng sống chung một thời gian dài như vậy, chính là mỗi ngày thấy cậu làm cũng biết một vài việc, vì thế anh nấu một chút cháo loãng, bừng bánh bột mì chocolate có sẵn lên.

Lâm Ngọc Đồng xoa thắt lưng đứng lên, Triển Dực Phi nói: "Em đừng đứng, ngồi xuống đi, ăn ngay tại trên giường, anh đút cho em."

Triển Dực Phi đem khay bưng vào, còn đem mấy thứ bên cạnh bàn dọn sạch.

Lâm Ngọc Đồng vừa nghĩ tới buổi tối hai người còn phải đi ra ngoài, cũng không tiếp tục kiên trì, ngay tại trên giường đem cháo cùng bánh bột mì ăn, sau đó Triển Dực Phi đem bát đũa dọn sạch sẽ, "Anh một chút cũng không mệt mỏi sao?"

Triển Dực Phi nói: "Mệt a, nhưng thân thể anh không mệt mà là tâm mệt."

Lâm Ngọc Đồng nhíu mày: "Tâm mệt?"

Triển Dực Phi gật gật đầu, "Kỳ thật sáng nay anh còn muốn, nhưng nhìn em quá mệt mỏi, anh không bỏ qua được, nghẹn đến hiện tại đặc biệt mệt."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Lâm Ngọc Đồng may mắn chính mình đã ăn xong chao, không thì cậu chắc chắn sẽ dùng nó ném lên vẻ mặt Triển Dực Phi!

Khả năng anh biết mình nói rất không uyển chuyển, nhanh chóng đem quần áo bẩn dọn sạch mang lại đây, đối với Lâm Ngọc Đồng nói: "Anh thấy bình thường em đều phân loại, anh có thể chỉ cho anh được chứ?"

Lâm Ngọc Đồng đưa ánh mắt qua xem xét, trừ bỏ lông dê không thể giặt còn những cái khác đều có thể giặt chung, đều để Triển Dực Phi mang đi giặt.

Triển Dực Phi khởi động máy giặt quần áo, sau lại đi rửa sạch hoa quả, mang lên cho Lâm Ngọc Đồng, "Ăn đi. Muốn nghe nhạc hay không? Hoặc anh mở TV cho em?"

Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ nói: "Giúp em mang vở lại đây, hôm nay em còn chưa làm bài về nhà."

Triển Dực Phi vốn muốn bảo cậu nghỉ ngơi nhiều, nhưng nhớ tưới chứng cường bách của cậu liền đem vở mang tới.

Lâm Ngọc Đồng vừa mở ra lại thấy say nằm trong rừng hơn nửa đêm thưởng cho cậu một ngàn cái phỉ thúy, lý do là thật là vui."

Triển Dực Phi thấy cậu lắc lắc đầu, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Ngọc Đồng nói: "Có một độc giả thổ hào, vui vẻ cũng tặng thưởng, thưởng còn rất nhiều. Tối hôm qua hình như hắn lại vui vẻ."

Triển Dực Phi trong lòng nói đương nhiên a! Lần đầu tiên tiến vào một thân thể khác có ai mà không vui vẻ? Quả thực là vui vẻ cả đêm không ngủ.

Triển Dực Phi cười nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Vậy có thể nói em viết rất tốt, nếu không làm sao tặng thưởng lại còn rất nhiều."

Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Đại khái là như vậy đi. Kỳ thật ngay từ đầu em nghĩ tới anh, may mắn không phải là anh."

Triển Dực Phi tò mò làm như bộ như không thèm để ý hỏi: "Vì cái gì may mắn không phải là anh?"

Lâm Ngọc Đồng bình luận nói: "Đánh thưởng như vậy không phải anh ta tặng em một vạn sao, xoa đi phân chia tới tay em chỉ có năm nghìn, mà nếu thật là anh muốn thưởng, em không phải đau lòng muốn chết sao? Cầm tiền chúng ta đi tiện nghi mấy kẻ khác! Nhưng mà em cũng lường trước anh không có ngốc như vậy."

Triển Dực Phi: ". . ."

Triển Dực Phi cảm thấy tâm huyệt của mình sắp không chịu nổi, liền đi qua lau bàn an ủi chính mình một chút.

P/s: Gãy tay rồi huhuhu dài quá, mỳ trường thọ các bạn xem bên dưới =))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me