LoveTruyen.Me

Trung Sinh Chi Nu Tuong Tinh

Lúc Hòa Yến quay về, Tiêu Giác còn chưa về đến. Nàng nói với Thúy Kiều và Hồng Tiếu :"Hôm nay thực sự là do ta tùy hứng, ta sợ khi phu quân quay về sẽ khiển trách ta không mang theo thị vệ mà chạy loạn, thế nên việc ba người chúng ta ra cửa ngày hôm nay không cần nhắc với phu quân ".

Thúy Kiều và Hồng Tiếu gật đầu.

"Các người lui xuống đi", nàng nằm trên tháp nói :"Ta nghỉ ngơi một lúc".

Hai nha hoàn lui khỏi phòng trong, Hòa Yến nằm trên tháp, tâm sự trùng trùng. Có khả năng Liễu Bất Vong ở trong thành Tế Dương, nhưng làm sao mới tìm được ông ấy ? Sớm biết thế này, năm đó khi chia biệt, nên cùng Liễu Bất Vong ước định vị trí cụ thể mới phải. Ngay cả danh tính của ông quán trà cũng không biết, cũng có chút qua loa.

Nhưng dù cho tìm được Liễu Bất Vong nàng cũng chẳng biết phải nói gì. Hòa Yến bây giờ, sớm đã không phải là bộ dáng năm xưa, mượn xác hoàn hồn, nói ra loại chuyện thế này, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy hoang đường.

Nhưng nàng vẫn rất muốn gặp Liễu Bất Vong, suy cho cùng, trong những tháng năm ở kiếp trước, Liễu Bất Vong là một trong số ít người mang đến cho nàng ấm áp thiết thực, vừa là thầy vừa là bạn, sở dĩ Phi Hồng tướng quân có thể trở thành Phi Hồng tướng quân cũng chính là bởi vì Liễu Bất Vong đã truyền lại một thân bản lĩnh.

Nghĩ đến Phi Hồng tướng quân liền không khỏi nghĩ đến Hòa Như Phi, không biết Hòa Như Phi hiện nay làm gì, bộ hạ trước kia của nàng có phát hiện ra có gì không đúng ? Hứa Chi Hằng.... cùng Hòa Tâm Ảnh có lẽ đã cử hành hôn lễ, tiểu thư Hòa gia danh chính ngôn thuận, đại gia khuê tú chân chính.

Trong lòng Hòa Yến, không hiểu sao lại sinh ra một loại bực dọc, cuộn chăn lăn vào phía trong vách, mặt áp vào tường, buồn bã không vui.

Phía sau truyền đến tiếng người :"Cô đang áp vách hối lỗi gì đấy ?"

Hòa Yến quay đầu lại :"Thiếu gia ?"

Nàng bật ngồi dậy :"Ngài về đến rồi !"

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, cởi áo ngoài ra, nói :"Cô chán đến điên à ?"

"Ở đây thực sự rất nhàm chán", nàng ngồi trên tháp, ngẩng đầu nhìn Tiêu Giác, hỏi :"Thế nào rồi, hôm nay có tìm được tung tích của Sài An Hỉ không ?"

"Không có".

"Sao lại tìm không được ?", Hòa Yến thắc mắc :"Là tình báo nhầm sao ?"

"Chết rồi ".

Hòa Yến giật mình.

"Một trận lửa, thiêu chết rồi, ngay cả thi cốt cũng không còn ".

Hòa Yến cau mày :"Vậy thì không đúng nha, sao cứ nhằm ngay lúc này mà chết, còn là bị thiêu chết, vết tích gì cũng không lưu lại, lừa người chắc ?"

Khóe miệng Tiêu Giác khẽ nhếch :"Kẻ lừa đảo rất có kinh nghiệm".

"Ta đây là nhìn rõ mọi việc". Hòa Yến ngồi khoanh chân, phân tích cho hắn :"Có phải người này trước đó đã nghe được tiếng gió gì không ? Nhưng Thiếu gia làm việc xưa nay kín đáo, làm sao cũng sẽ không bị người ngoài biết chúng ta đến Tế Dương mới đúng. Hà huống Tế Dương dễ ra khó vào, hắn nếu thật tâm muốn trốn một người, Tế Dương mới thật là lựa chọn tốt nhất, chắc chắn không nên rời đi".

Tiêu Giác bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, lười biếng nói :"Tiếp tục ".

"Vậy thì chỉ cần trốn đi là được, chờ khi có cơ hội lại xuất hiện làm nên việc lớn", Hòa Yến nói :"Thừa nước đục thả câu, thời cơ tốt nhất chính là lúc nước đục nhất. Tế Dương lúc nào nước đục nhất, còn không phải Lễ hội Thủy thần thì là gì. Mấy ngày nay ai ai cũng nói về Lễ hội Thủy thần, vẫn là ngày hội lớn nhất ở Tế Dương, hoành tráng như vậy, nếu muốn làm loạn chính là thiên thời địa lợi nhân hòa".

Tiêu Giác khẽ cười, ngữ khí không  gọi là tán thưởng cũng không thể nói cay nghiệt, "Hòa đại tiểu thư thật là thần cơ diệu toán".

"Nói gì mà thần cơ diệu toán", Hòa Yến khiêm tốn xua tay, "So với Thiếu gia còn kém rất xa".

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, không biết vì sao, tâm trạng có chút u ám trước đó trái lại cũng vơi đi không ít , lắc đầu xùy nói :"Nịnh nọt".

"Thiếp thân nịnh nọt phu quân là thiên kinh địa nghĩa", Hòa Yến cố ý chọc hắn buồn nôn.

Buồn nôn nhiều lần quá nên người này cũng đã quen, Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng :"Trước khi nói thiếp thân, làm phiền nhìn kỹ tướng ngồi của mình trước đã, tướng ngồi của nàng như vậy, trượng phu cũng chẳng kịp theo".

Hòa Yến cúi đầu, mang đôi chân đang khoanh thu lại, khẽ ho hai tiếng :"Quên thôi, quên thôi".

"Ta thấy bản thân cô rất hỗn loạn", hắn xùy cười :"Rốt cuộc là nam hay nữ ?"

"Lại không phải ta không muốn làm nữ tử ", Hòa Yến lẩm bẩm, "Nhưng cũng cần có người trước tiên coi ta như là nữ tử mới được".

Tiêu Giác giật mình ngước mắt nhìn nàng, thiếu nữ nói xong câu này thì lại ôm chăn lăn vào trong góc, vô tâm vô phế vui vẻ, tựa hồ cũng không cảm thấy trái lại trong lời mình mới nói, có một chút mất mát rất nhạt.

Thế nhưng lại bị người bắt được rồi.

……………

Trọng xuân sơ tứ nhật
Xuân sắc chính trung phân.
Lục dã bồi hồi nguyệt
Tình thiên đoạn tục vân.

Ngày xuân phân này chính là Lễ hội Thủy thần mà cả thành Tế Dương ăn mừng.

Sáng sớm, Hòa Yến đang nằm trên giường, vừa thức dậy liền cảm thấy bụng mình có chút đau, nàng đưa tay sờ sờ, trong lòng cả kinh, cũng không chào hỏi Tiêu Giác, len lén từ trong túi vải lấy ra đai nguyệt sự, hướng cung phòng mà đi.

Mấy ngày nay ở Tế Dương, sự tình liên tiếp nối đuôi nhau, suýt nữa đã quên, tính ngày tháng cũng đã đến kỳ nguyệt sự.

Nếu nói đời trước kiếp này, trong quân doanh vấn đề khiến Hòa Yến đau đầu nhất chính là chuyện nguyệt sự này. Luôn sẽ có mấy ngày không thoải mái, phải cẩn thận trốn khỏi ánh mắt của đám người, kiếp trước còn tốt, có lẽ thể chất nàng vốn khỏe mạnh, nên không cảm thấy có gì khó chịu. Nhưng nguyên thể Hòa đại tiểu thư bây giờ vốn quen được chiều chưởng, nguyệt sự cũng rất đau, trước kia ở trong quân doanh chỉ biết cắn răng chịu đựng, giờ đã lâu không tập luyện, thân thể có chút biếng nhác, lập tức cảm thấy rất không thoải mái.

Hòa Yến thay xong đai nguyệt sự, từ trong cung phòng đi ra, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, sớm không đến muộn không đến, nhất quyết nhằm lúc lễ hội Thủy thần mà đến, còn không phải muốn thêm loạn sao ?

Nàng uể oải về đến phòng, Thúy Kiều mang đến một chén đá bào sữa dê tới, thức ăn của Thôi gia thật sự rất mỹ vị, Hòa Yến rất thích mấy món ăn nhẹ này, thế nhưng hôm nay lại sờ sờ bụng, lắc đầu nói :"Không ăn đâu ".

Tiêu Giác bất ngờ liếc nhìn nàng.

Hòa Yến thở dài, đi vào phòng trong rót cho mình trà uống, Tiêu Giác nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, không hiểu chuyện gì mới hỏi Hồng Tiếu :"Nàng ấy sao rồi ?"

Hồng Tiếu lắc đầu, "Không biết, phu nhân từ cung phòng quay về thì đã thế này".

"Này cũng không biết", Lâm Song Hạc đang từ bên ngoài bước vào, nghe thấy thế liền tiến gần Tiêu Giác thấp giọng nói :"Nguyệt sự đến rồi đấy. Cô nương gia trong kỳ nguyệt sự thế này, ngươi phải chiếu cố một chút, đừng để nàng mệt, đừng chạm vật nặng, cũng đừng ăn đá lạnh, tâm tình cũng khó chịu, có thể dễ dàng phát cáu với ngươi ".

Vừa nói dứt lời, đã nghe Hòa Yến từ trong phòng hét lên :"Thúy Kiều, thôi đi, em vẫn là mang chén đá bào sữa dê qua đây đi, ta nghĩ lại rồi, vẫn là muốn ăn".

Tiêu Giác :"..........."

Hắn nói với Thúy Kiều :"Mang ra ngoài đi, đừng cho nàng ấy".

Thúy Kiều có chút khó xử, nhưng giữa sự hòa khí của phu nhân và lãnh mạc của thiếu gia, vẫn là nên chọn nghe theo lời thiếu gia vậy, bưng chén sữa dê đi ra ngoài .

Hòa Yến ở trên tháp đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy động tĩnh, khi đi ra thì nhìn thấy Tiêu Giác và Lâm Song Hạc, trên bàn cũng không có điểm tâm, liền hỏi :"Thúy Kiều đi đâu rồi ?"

"Lát nữa xuất phủ, nàng nhanh chóng trang điểm", Tiêu Giác nói :"Đừng để chờ quá lâu".

Hòa Yến hỏi :"Bây giờ sao ?"

"Đúng vậy", Lâm Song Hạc cười tít mắt đáp :"Đoàn người của Thôi đại nhân đều đã ở đường sảnh rồi".

Hòa Yến liền không dám trì hoãn nữa.

Lễ hội Thủy thần là ngày lễ truyền thống của Tế Dương, trên kênh đào ở trung tâm thành, sẽ có các tiết mục đa dạng khác nhau, nam tử còn đỡ, nữ tử cần phải chải theo kiểu tóc của Tế Dương.

Hồng Tiếu vốn sống gần Tế Dương, chải tóc chải rất khéo, chỉ một lúc sau đã chải cho Hòa Yến bím tóc của nữ tử Tế Dương. Trên trán quấn một vòng bím tóc nhỏ, bím tóc lại được tết vào mái tóc dài phía sau, trông rất tinh xảo, ở bên phải thái dương còn cài một cây trâm hoa hồng đỏ, y phục cũng là một chiếc váy đỏ tươi, thắt eo thật chặt, giày đen dưới chân thêu hoa nhỏ, linh động dễ thương, mắt sáng răng trắng. Quả thật giống với các cô nàng ở thành Tế Dương.

Hòa Yến từ trong phòng đi ta, Lâm Song Hạc vừa nhìn mắt như thắp sáng, chỉ nói :"Phu nhân của chúng ta thực sự là quá đẹp, mặc gì cũng đẹp ".

"Quá khen, quá khen", Hòa Yến khiêm tốn nói, theo mấy người Tiêu Giác cùng đi đường sảnh. Quả như Lâm Song Hạc đã nói, Thôi Việt Chi cùng mấy phòng tiểu thiếp của hắn đã chờ ở đấy.

"Hoán Thanh đến rồi ". Thôi Việt Chi đứng lên, cười nói :"Hôm nay Ngọc Yến trang điểm thế này, không biết còn sẽ cho rằng đây chính là cô nương lớn lên ở Tế Dương chúng ta, các người nói xem, có phải không ?"

Mấy phòng tiểu thiếp đều ngoan ngoãn đáp phải.

"Bây giờ không sớm nữa, vậy chúng ta cũng xuất phát thôi", Thôi Việt Chi kêu lên.

Hôm nay ở Tế Dương không thể ngồi xe ngựa, bởi vì bách tính đều ra khỏi cửa, trên phố người cứ chen vai nối gót, nếu như ngồi xe ngựa thật sự không tiện. Một đoàn người cứ thế đi bộ đến kênh đào.

Kênh đào nằm ở trung tâm thành, xuyên qua thành, lại mang Tế Dương bao thành một vòng, Hòa Yến cho rằng, lễ hội Thủy thần ở Tế Dương và Tết Đoan ngọ ở Trung Nguyên dị khúc đồng công - khác bài mà hay giống nhau, các kênh đào lớn nhỏ trong thành, phàm là nơi có nước đều có các con thuyền hoa mỹ trang trí nhiều loại khác nhau, trên thuyền còn có những thủy thủ mặc áo đỏ khăn đen, vừa chèo thuyền vừa ca hát, có lẽ đang hát dân ca của Tế Dương, bộ dạng rất sôi động. Các cô nương ở bên bờ hát cùng với họ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

"Lễ hội Thủy thần của Tế Dương chúng ta, cũng là ngày lễ định tình của các cô nương với các thiếu niên". Vị di nương họ Vệ đó giải thích cho Hòa Yến, "Ngoại trừ tế Thủy thần, còn có rất nhiều tiết mục vì các cặp tình nhân mà chuẩn bị. Nghe nói Ngọc Yến tiểu thư cùng công tử chúng ta cũng vừa mới kết hôn không lâu, cũng nên đi tham gia một chút".

Hòa Yến :".......Trái lại cũng không cần".

Lời bọn họ nói bị Thôi Việt Chi nghe được, vị đại hán này mới hô hô cười nói :"Không sai, không sai, ta nhớ  Tế Dương chúng ta có cầu tình nhân nổi tiếng, các người cũng thử đi đi. Truyền thuyết của Tế Dương nói rằng, nếu có tình nhân đi qua cầu tình nhân trong lễ hội Thủy thần, thì một đời một kiếp sẽ không chia biệt ".

Hòa Yến nhỏ giọng nói với Tiêu Giác :"Có nghe thấy không, một đời một kiếp sẽ không chia biệt".

Ánh mắt Tiêu Giác rơi trên mặt nàng, khẽ cười lạnh, "Thật đáng sợ".

Hòa Yến :"........."

Suy cho cùng bọn họ cũng không phải là phu thê chân chính, mấy lời "một đời một kiếp không chia biệt" này sẽ không giống như chúc phúc, trái lại là giống trù ẻo nhiều hơn. Đáng tiếc là Thôi Việt Chi, đối với việc nhà của điệt tử dường như dùng không hết sự quan tâm, đi đến kênh đào không xa đã nói :"Ngươi xem, đây chính là cầu tình nhân".

Hòa Yến thuận theo phương hướng hắn chỉ, liền thấy chếch cao trên phía kênh đào chừng bảy tám trượng có một cây cầu, hai đầu cầu chìm sâu vào vách đá cao ngất ở hai bên.

Cầu này là một cái cầu treo. Lung la lung lay, lại rất hẹp, miễn cưỡng có thể chứa một người rưỡi lọt qua, nếu là hai người, cần phải chen thật sát mới được. Mặt cầu được làm từ ván gỗ, nhưng khe hở giữa các ván gỗ với nhau rất lớn, chỉ cần sơ ý là có thể rơi xuống.

Một cây cầu treo như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nếu bước lên đi, cúi xuống sẽ thấy nước sông cuồn cuộn, vị trí lại cao, người nhát gan e rằng sẽ dọa đến mức tè ra quần.

"Đây là "Cầu tình nhân" của Tế Dương chúng ta". Thôi Việt Chi lời đầy đắc chí, "Chỉ có những người đủ can đảm, lại yêu nhau sâu đậm mới dám đi qua cây cầu này. Nếu đi qua được, Thủy Thần sẽ chúc phúc cho đôi tình nhân, khiến cho đôi tình nhân đó sẽ một đời một kiếp  họ trọn đời bên nhau không chia biệt." Nói đến đây, lại vỗ vỗ ngực mình: "Ta thì đã qua được bốn lần rồi !"

Hòa Yến nhìn bốn vị tiểu thiếp sau lưng hắn, lời chẳng nói ra nhưng trong lòng lại thắc mắc, chuyện thế này, đi nhiều vậy Thủy Thần thật sẽ chúc phúc cho, mà sẽ không thấy bị xúc phạm sao ? Huống chi lại có thể cùng lúc mấy người một đời một kiếp không chia biệt, nghe vậy cũng quá thiếu tôn trọng rồi.

Nếu như nàng đi, một đời thì chỉ đi một lần, cũng chỉ cùng đi với một người.

Nghĩ đến đây, lại cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều, chuyện này thì liên quan gì đến nàng chứ ? Kiếp này, có lẽ nàng sẽ không có cơ hội.

"Khó có cơ hội thế này, Hoán Thanh, Ngọc Yến, các người cùng đi một lượt đi ".

Hòa Yến :" ? "

"Không phải Ngọc Yến sợ cao chứ ?", Thôi Việt Chi cười nói :"Không cần lo lắng, cho dù có thật sự rơi xuống, chung quanh có người chuyên môn sẽ lo chuyện tiếp ngươi. Phải biết rằng, mỗi năm có hàng nghìn đôi tình nhân đi cầu này, nhưng qua được lác đác chẳng bao nhiêu. Nếu thật có nguy hiểm, sớm đã không để người qua cầu rồi. Qua cầu, bất quá là thử thách tình yêu và dũng khí mà thôi". Hắn thoạt trông có vẻ thô lỗ, nhưng khi nhắc đến việc này lại đặc biệt tinh tế, "Tình yêu cho các ngươi can đảm, vì yêu mà sinh ra can đảm, sẽ chẳng có gì gây trở ngại cho ngươi ".

Hòa Yến thầm nghĩ, nhưng giữa Tiêu Giác và nàng cũng chẳng có tình yêu, từ đâu mà sinh ra can đảm chứ ?

Vệ di nương cười rạng rỡ phụ họa theo :"Phải rồi, Ngọc Yến cô nương,  không phải cô nói Hoán Thanh công tử đối với cô trăm chiều ngàn chuộng sao, sủng ái có thừa sao ? Ngài ấy yêu thương cô như vậy, nhất định sẽ bảo vệ cho cô bình bình an an qua đến bên kia cầu".

Cuộc thảo luận của họ ở bên này quá sôi nổi khiến đám người ở xung quanh cũng nghe thấy. Hai người Hòa Yến và Tiêu Giác vẻ ngoài lại xuất sắc đến vậy, mọi người nảy ra thiện ý kêu lên :"Công tử, đi cùng với cô nương một lượt đi ".

"Đi qua cầu tình nhân, trường trường cửu cửu, ân ái bạc đầu".

"Đi nha ! Thấy các người lang tài nữ mạo, Thủy Thần sẽ bảo hộ cho các người !"

Hòa Yến bị mọi người vây vào giữa, nghe người xung quanh hò hét mà bất lực, Lâm Song Hạc thế mà lại xem náo nhiệt không lo lớn chuyện, lại còn cười theo nói :"Phải đấy, tới cũng tới rồi, đi một lượt cho bọn họ xem, thiếu gia Hồ Châu của chúng ta gan cũng rất lớn đấy !"

Thôi Việt Chi vỗ vỗ vai Tiêu Giác :"Hơn nữa, Vương nữ thích nhất là những người có tình yêu vững hơn vàng, nếu các ngươi có thể đi qua cầu tình nhân, lúc ta mang các người vào Vương phủ gặp Vương nữ điện hạ, cũng sẽ có thêm nhiều thuận lợi".

Mông Tắc Vương nữ Mục Hồng Cẩm, Hòa Yến đang giật mình thì thấy Tiêu Giác khẽ cau mày, nói :"Được ".

Hòa Yến :"...........Thiếu gia ?"

Sẽ không thật sự phải đi qua cây cầu tình nhân vớ vẩn này chứ ?

Nàng không sợ độ cao, cũng chẳng sợ Thủy Thần, càng không sợ qua cầu, nhưng cùng cả ba thứ này, còn cộng thêm một Tiêu Giác, nghe thế nào cũng khiến cho người ta phải nổi gai ốc !

Mười phần hoang đường.

Tiêu Giác nghiêng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói :"Sợ ư ?"

"Cũng không phải sợ gì khác", Hòa Yến thấp giọng nói :"Sợ tổn hại thanh danh của ngài".

Ánh mắt hắn hờ hững, ngữ điệu bình tĩnh :"Đã tổn hại nhiều lần đến vậy rồi, cũng chẳng kém lần này đâu".

Hòa Yến :"........?"

Trong lúc rối ren, nàng buij người ta đẩy đến đầu cầu tình nhân cùng Tiêu Giác.

Đi đến đầu cầu mới phát hiện, hóa ra cây cầu này còn hẹp hơn từ dưới thấp nhìn lên, khe hở giữa các ván gỗ cực kỳ lớn, cơ hồ cần phải nhảy qua mới có thể đi hết hành trình. Một người đi lên thì còn tạm được, hai người thì e rằng phải dính chặt vào nhau. Trên cầu này dĩ nhiên không thể dùng khinh công, chỉ có thể cố gắng duy trì thăng bằng cơ thể, căn cứ vào sự ăn ý với người bên cạnh, cộng thêm một chút may mắn mới có thể đi hết.

Hòa Yến xem xong thì cảm thấy oán thầm, việc này nếu có võ công thì còn khả năng, ngẫm nghĩ, nếu là một thư sinh yếu đuối mang theo tiểu thư khuê tú đi qua cây cầu này, không rơi xuống dưới mới lạ. Tuy nói là có người ở dưới đỡ, sẽ không có xảy ra sai sót gì nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, vả lại điềm báo cũng không tốt, tự dưng lại đi tìm xúi quẩy cho bản thân. Điều kiện của Thủy Thần cũng có chút quá hà khắc .

Mấy người Thôi Việt Chi đều chẳng đi lên, chỉ đứng bờ xa dưới chân cầu xem bọn họ, Lâm Song Hạc còn cao giọng hét lên :"Thiếu gia, phu nhân, Thủy Thần nhất định sẽ bảo hộ cho các người !"

Xích Ô không biết nói gì, nhỏ giọng với Phi Nô :"Thiếu gia lần này hi sinh đúng thật là quá lớn ".

Nếu là giả thì cũng thôi đi, cứ xem như dạo chơi một lượt, nhưng nếu như Thủy Thần kia là thật.... Quá đáng sợ, hai kẻ nam tử một đời một kiếp chẳng rời xa ? Thiếu gia của bọn hắn lại không có Long Dương chi hảo -đồng tính nam-, lão gia ở dưới đất, chỉ e cũng phải nổi giận mà sống dậy. Nghĩ đến đây, càng cảm thấy việc này không ổn, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện :"Kế tạm thời, kế tạm thời, Thủy Thần ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng xem là thật ".

Hòa Yến nhìn cây cầu hẹp mà thấy khó khăn, hỏi Tiêu Giác : "Chúng ta đi thế nào? Đi từng người một sao ?"

"Cô cảm thấy, có thể đi từng người một sao ?", Tiêu Giác hỏi lại.

Hòa Yến cúi đầu nhìn dân chúng đang ở bên bờ xem náo nhiệt, bất lực mở miệng :"Khả năng không được".

Tiêu Giác đưa tay ra nói :"Bám lấy ta".

Từ trong tay áo lộ ra một bàn tay đặc biệt thon dài rõ rệt, Hòa Yến chần chừ một chút, không bắt lấy bàn tay hắn, chỉ nắm ở cổ tay hắn mà thôi, thấy Tiêu Giác cũng không có phản ứng gì, lòng cũng thấy yên ổn, liên tục tự khích lệ mình :"Bất quá đây là ngày lễ, nhập gia tùy tục mà thôi, cũng không phải tình nhân thật, không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nhanh chóng qua cầu là được rồi".

"Đi thôi". Tiêu Giác đi về phía trước.

Hai người cùng bước lên cầu.

Vừa mới bước lên, cây cầu treo bắt đầu rung lắc, như muốn mang người ném đi. Mà trọng lượng của miếng ván gỗ, căn bản không chứa nổi hai người sánh vai kề bước. Biện pháp duy nhất là mặt đối mặt, nhưng Tiêu Giác và Hòa Yến quyết sẽ không làm đến mức như vậy. Bởi thế, Hòa Yến chỉ có thể hơi hơi tiến về phía trước, Tiêu Giác ở phía sau, dùng tay bảo vệ bên người nàng, có chút tách ra, nhưng bộ dạng như vậy, trái lại giống như là Tiêu Giác mang nàng ôm ở trong lòng, hai người cùng tiến về phía trước .

Khoảng cách gần như vậy, Hòa Yến cảm thấy có chút không thoải mái, chỉ cần hơi ngẩng đầu, trán nàng cơ hồ có thể chạm đến cằm Tiêu Giác. Nàng chỉ có thể nhìn ngang phía trước, giả vờ như chẳng việc gì nói :"Đô đốc, cầu này lắc thật lợi hại, đi một bước cũng khó, nếu không thì dùng khinh công  đi ? Hoặc giả giả vờ đi không được rồi trực tiếp ngã xuống ? Dù sao cũng có người tiếp mà".

Chỉ thấy im lặng, rồi Tiêu Giác nói :"Cô đạp lên giày ta, bám chặt".

Hòa Yến choáng váng :"Không, không tốt đâu ?"

"Nhanh chút".

Hắn đã nói như vậy, Hòa Yến cũng không nên lại cự tuyệt lần nữa, huống chi hai người đi qua cầu tình nhân như vậy, xác thực cách này đơn giản hơn nhiều.

Chỉ là.. Nếu đạp lên giày của hắn, tay phải để nơi nào, nếu để trên eo... Không khỏi có chút ái muội, nhưng nếu nắm cổ tay hắn như nãy lại thực sự không chắc chắn, nghĩ rồi nghĩ, Hòa Yến liền đưa tay ra, chế trụ bả vai hắn, miễn cưỡng có thể duy trì thăng bằng.

"Bám chắc lấy". Tiêu Giác nói, trong lúc nói, đôi tay vịn lấy hai sợi dây thừng của cầu treo, chậm rãi đi về phía trước.

Khi đi qua trước đây, không phải không có người nghĩ ra những phương pháp khác nhau, tỉ như nam tử sẽ cõng cô nương mình yêu thích trực tiếp qua cầu, nhưng giẫm lên giày của đối phương, do một người đi con đường của hai người, đây vẫn là lần đầu. Cái này muốn nói thông minh thì là thông minh, trông cũng động lòng người, nếu muốn nói là thân mật, lại tỏ ra có chút khắc chế.

Đám người dưới cầu chỉ cảm thấy có chút không hiểu, nhưng cũng không nghĩ quá sâu xa, chỉ cho rằng công tử, tiểu thư đến từ Hồ Châu không cởi mở như ở Tế Dương, không thích ở chốn đông người làm ra những hành động quá thân mật, cho nên mới như vậy.

Nhưng rơi vào trong mắt những người đồng hành thì lại không giống.

Xích Ô lập tức hít một hơi lạnh, nhìn Hòa Yến với ánh mắt như thể nàng đã làm ô uế chủ tử của mình, chỉ căm hận nói: "Làm gì có chuyện như vậy, mọi tiện nghi đều bị tên tiểu tử này chiếm hết rồi !"

Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi ai, Hòa Yến trên cầu cũng khóc không ra nước mắt. Cầu treo cực không vững chắc, mỗi một bước đi của Tiêu Giác liền rung lắc lợi hại, bước chân của hắn đã là rất vững, thần sắc cũng là bình tĩnh, chưa thấy lăn tăn, Hòa Yến thế nhưng lại cảm thấy tim đập rất nhanh, khi đi đến giữa cầu, tấm ván dưới chân Tiêu Giác dường như không vững, một bước đạp xuống, người bị nghiêng đi, suýt chút nữa ngã xuống.

Hòa Yến bị dọa giật mình, theo phản xạ vươn tay ôm lấy cổ hắn, khi tỉnh lại, cả hai đều ngẩn người một chút.

Khoảng cách đã rất gần, chỉ cần thêm một li nữa, môi hắn sẽ chạm vào khóe miệng của Hòa Yến, ánh mắt của Hòa Yến hướng lên, vừa hay chạm phải ánh mắt hẹp dài tựa nước mùa thu của Tiêu Giác. Lúc này, đôi mắt đó sâu thẳm, như một cái hồ không đáy, lan ra từng sóng nước lăn tăn, thanh niên tuấn mỹ môi mỏng mím chặt, hầu kết khẽ động, trong khoảnh khắc dường như muốn nói gì đó, nhưng bất quá thoáng sau lại nhẹ nhàng quay đầu sang bên.

Hòa Yến cực kỳ xấu hổ.

Nàng nhỏ giọng nói :"Xin lỗi ".

Tiêu Giác không có trả lời.

Hòa Yến không dám nhìn vào mặt hắn, tự dưng cảm thấy bầu không khí trở nên ngượng ngùng, trong lòng chỉ mong sẽ nhanh chóng đi xong cây cầu này, phía bên kia cây cầu, đám đông xem náo nhiệt  đang hồi hộp chờ đợi. Tiêu Giác ổn định bước chân, tiếp tục đi về phía trước, Hòa Yến mắt thấy cây cầu sắp đi đến hết, trong lòng mừng rỡ, nhất thời thở một hơi dài, khẽ nói thầm, việc này so với lịch tập ở diễn võ trường còn khiến người ta dằn vặt nhiều hơn.

Khi Tiêu Giác đi đến cuối cây cầu, Hòa Yến không thể chờ đợi nữa nói : "Tới rồi, tới rồi!", đang muốn lui lại một bước để tạo ra khoảng cách với Tiêu Giác. Ai biết cầu treo này lâu năm chưa sửa, vốn không còn chắc, khi nàng lùi lại một bước, tấm ván phía sau nàng bị lật ra, bước chân giẫm vào khoảng trống.

Tiêu Giác thấp giọng quở trách :"Cẩn thận !"

Thuận tay tóm lấy nàng kéo về phía bên người mình, Hòa Yến thuận lực nhảy bổ về phía trước, chỉ cảm thấy bản thân nhào vào một lòng ngực ấm áp, nàng vô thức ổn định thân thể, ngẩng đầu muốn nhìn, không động còn đỡ, vừa động thì đối phương tựa hồ cũng đang cúi đầu nhìn xuống, thế là một thứ gì đó mềm mại, nhẹ như lông vũ lướt qua trán nàng, như gần như xa, chỉ trong chớp mắt, liền rời khỏi.

Nàng đóng băng tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me