LoveTruyen.Me

Trung Sinh O The Gioi Moi Dn Boboiboy

Ở trạm TAPOPS, cả nhóm hiện giờ đang dưỡng thương sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù là người bị thương nặng nhất nhóm nhưng Vạn Kỷ vẫn từ chối việc điều trị.

Mặc cho mọi người khuyên hết lời mà y vẫn bỏ ngoài tai, y tự mình quay về phòng. Nhập mật khẩu để mở cửa rồi vào trong sau đó đóng cửa khóa lại.

Mọi người nhìn nhau lắc đầu, không ai biết Vạn Kỷ đây là có chuyện gì mà kể từ sau khi trở về từ nhiệm vụ này, một người trầm tính ít nói như y lại càng trở nên im lặng hơn. Vạn Kỷ chỉ nhốt mình trong phòng suốt và từ chối gặp bất cứ ai, chỉ trừ khi có nhiệm vụ mới thấy y ló mặt ra.

Thế nhưng chỉ khoảng một tuần không thấy y, thì lúc Vạn Kỷ rời phòng để nhận nhiệm vụ thì ai nấy cũng đều hơi sốc.

Vạn Kỷ trong dáng vẻ mệt mỏi, gương mặt thẫn thờ xanh xao, do mất ngủ nên đôi mắt có chút thâm quầng.

Tarung: cậu chắc là vẫn ổn chứ, Vạn Kỷ?

Đô đốc Tarung nhìn thấy y như vậy thì có chút hơi lo.

Vạn Kỷ: tôi không sao, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi. Ngài đừng quá lo lắng.

Tarung: nếu không khỏe có thể không cần làm nhiệm vụ.

Vạn Kỷ: tôi vẫn làm được.

Tarung: nhưng mà....

Vạn Kỷ: tôi sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ và quay về nghỉ ngơi.

Kokoci: đừng có tự ép bản thân chứ, Vạn Kỷ.

Tarung: haizz, thôi được rồi.

Kokoci: đô đốc!

Tarung: bây giờ có muốn cũng có cản được cậu ta ko.

Vạn Kỷ kiên quyết đến mức cấp trên của y cũng phải bất lực, khuyên ngăn thế nào cũng ko được.

Cũng đã hết cách, họ chỉ có thể để cho y đi cùng nhóm Kaizo.

Tarung: được rồi, nhiệm vụ lần này sẽ có Maya đi cùng nữa.

Nhưng trước khi đi thì đô đốc Tarung đã kịp thời lên tiếng thông báo.

Kaizo: Maya sao.

Tarung: phải, cô ấy sẽ theo để giúp đỡ, càng nhiều người thì sẽ càng mau bắt được hắn sớm.

Kaizo: tôi hiểu rồi ngài đô đốc, tất cả xuất phát!

Nhiệm vụ lần này có liên quan đến nhiệm vụ lần trước, lần này bắt buộc họ phải bắt cho bằng được tên chủ mưu kia, tên nhà nghiên cứu tâm thần.

Lần trước khi bị sinh vật quái dị tấn công, gã không những không chết mà còn trốn thoát được.

Trên phi thuyền, mọi người cùng nhau bàn bạc cách để đột nhập cũng như để bắt hắn ta nhanh gọn mà ko để hắn có cơ hội chạy thoát.

Thế nhưng Vạn Kỷ lại không để tâm đến nhiệm vụ cũng như mọi người xung quanh đang nói gì, y chỉ biết bây giờ bản thân cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cả người mỏi nhừ, cảm giác mệt mỏi uể oải bao trùm, đôi lúc hơi choáng váng, thi thoảng thì sẽ là những cơn đau đầu kéo dài.

Maya nhìn thấy y như vậy liền tiến đến gần để tỏa ra mình quan tâm y.

Maya: ngài không sao chứ, có cần uống nước không em đi lấy cho.

Vạn Kỷ: không cần, còn nữa cô tránh xa tôi ra chút đi.

Vạn Kỷ lạnh lùng giựt cánh tay đang bị Maya ôm, đến cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái.

Mọi người nhìn thấy như vậy đều nói y quá đáng, dù gì thì Maya cũng chỉ muốn quan tâm y thôi mà tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy.

Mặc kệ mọi người nói gì, Vạn Kỷ thật sự là có tâm sự nhưng không thể nói được, y không muốn để người khác lo nhất là Kaizo. Nhưng nếu nói ra thì có lẽ y sẽ không được đi, như vậy quá nguy hiểm cho nhóm Kaizo. Vì vậy y cứ một mình chịu đựng từ lúc nhận nhiệm vụ đến lúc lên tàu và khởi hành.

Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt họ đã đến được nơi mà nhà nghiên cứu kia có thể trốn.

Cẩn thận đi dò xét xung quanh, cả nhóm bất ngờ bị đột kích bởi một đàn tử sĩ. Nhưng dường như bọn chúng không có ý định tấn công mà chỉ là làm cho nhóm Kaizo kiệt sức.

* Rốt cuộc thì bọn chúng đang có mục đích gì, hay chúng đang nhắm vào ai trong đội *

Trong đầu mọi người lúc bấy giờ đều hiện lên một câu hỏi, họ thật sự không biết bọn chúng rốt cuộc là muốn làm gì. Ai nấy đều rất nâng cao cảnh giác, không dám một phút lơ là.

* Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mọi người sẽ không thể cầm cự được lâu, phải nghĩ cách đưa tất cả thoát khỏi đây *

Vạn Kỷ vừa chiến đấu nhưng cũng không quên quan sát cả nhóm, chỉ cần bất kỳ ai trong nhóm gặp nguy hiểm thì y sẽ kịp thời đến ứng cứu. Đột nhiên y khựng lại, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lại.

* Nguy rồi... tại sao lại là ngay lúc này *

Cơn đau lại bắt đầu ập đến khiến tay chân y cứng đơ, hai chân mềm nhũn không đứng vững đến phải quỳ xuống, mồ hôi lạnh từ trên trán túa ra.

* Không được rồi,...phải nhanh chóng... đưa mọi người... rời khỏi đây mới được *

Biết bản thân không còn khả năng chiến đấu, y chỉ có thể tìm cách để cả nhóm rời khỏi đây thật an toàn.

Để có thể thu hút được tất cả tử sĩ tạo cơ hội cho nhóm Kaizo chạy thoát, y đã dùng một cách là lấy chính bản thân mình ra làm mồi nhử.

Nhìn bàn tay đã thấm đầy máu của mình, Vạn Kỷ nhắm mắt và tự đâm chính mình.

Mùi máu tươi lan tỏa khiến cả đàn tử sĩ ngừng chiến, chúng bắt đầu đồng loạt quay sang tấn công về phía có mùi hương.

Cả nhóm vẫn đang vừa đánh vừa phòng thủ thì cả đàn tử sĩ đột nhiên khựng lại, chúng không tấn công nhóm của Kaizo nữa mà chuyển hướng sang tấn công Vạn Kỷ.

Sự chuyển biến đột ngột như vậy khiến Kaizo không kịp trở tay, một phần cũng vì bọn chúng quá đông nên muốn đến chỗ Vạn Kỷ e là không thể.

Một phần là vì khi định chạy đến đó thì cả nhóm đột nhiên không cử động được, ánh sáng màu cam đỏ nhè nhẹ phát ra từ đằng sau lớp cổ áo Kaizo, ánh sáng đỏ chính là phát ra từ mặt dây chuyền mà Vạn Kỷ đã đeo cho anh. Sau đó cả nhóm bị một lực vô hình nào đó kéo đưa cả nhóm về lại phi thuyền. Dù cho bọn họ có muốn phản kháng thế nào thì cũng không thể thoát ra được.

Tận mắt nhìn thấy Vạn Kỷ bị bọn chúng xé xác mà không làm được gì, trên thân thể kia những miếng thịt từng miếng từng miếng bị xé xác. Những tử sĩ với gương mặt vô hồn miệng mồm đầy máu tươi đang gặm nhắm ngon lành những miếng thịt tươi mà chúng xé được từ cậu thiếu niên kia.

Bọn chúng đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, khi tất cả chạy đến và tiêu diệt một vài con vẫn còn ở đó và đang gặm những khúc xương trắng. Trước mắt họ là một thi thể nát bấy, da thịt bầy nhầy, xương trắng vươn vãi khắp nơi.

" Vạn....Kỷ...."

Kaizo đi đến gần chỗ thi thể kia, miệng không ngừng lẩm bẩm tên y.

Thế nhưng y không trả lời lại anh, y nằm đó, cả cơ thể nát bấy chẳng còn sót lại thứ gì.

Vạn Kỷ vì cứu cả nhóm mà không tiếc mạng mình, thứ mà y còn để lại chỉ là một món trang sức.

Món trang sức mà y vẫn thường dùng nó để buộc mái tóc dài của mình, món trang sức khiến anh phải ngày đêm nhớ nhung một bóng hình.

Thế nhưng bây giờ, vật còn nhưng người không còn. Anh nắm chặt lấy nó, chợt thấy mắt mình nhòe đi, giọt nước mắt rơi xuống, anh khóc sao? Đã bao lâu rồi anh chưa khóc, từ lúc cả cha và mẹ anh mất anh đã quyết sẽ không để một giọt nước mắt nào rơi, và từ đó đến giờ vẫn vậy.

Thế nhưng bây giờ anh thực sự đã rơi lệ rồi, anh có thể chấp nhận Vạn Kỷ lạnh lùng với mình, có thể chấp nhận y tránh mặt mình, nhưng anh chỉ cầu xin y đừng mãi im lặng như vậy.

Cả nhóm BoBoiBoy đứng gần đó cũng không kiềm được mà khóc nấc lên, khi phải chứng kiến một người bạn của mình bị xé xác và ăn thịt như vậy, bản thân lại chẳng thể làm gì được.

Mà tất cả những gì diễn ra nãy giờ đều nằm trong tầm mắt của một người, là kẻ đã thả đàn tử sĩ để tấn công nhóm Kaizo, người hắn nhắm đến chính là Vạn Kỷ. Đúng như hắn dự đoán là Vạn Kỷ sẽ không tiếc mạng mình để cứu cả nhóm.

Hắn nhếch mép lên cười hài lòng, hắn ra lệnh cho một tên tai sai đang lẩn trốn quay về.

Trong lúc mọi người ai cũng đều đau buồn vì sự ra đi của Vạn Kỷ, có một người đã lén lút rời đi lúc nào không ai hay biết cả.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me