LoveTruyen.Me

Trung Sinh O The Gioi Moi Dn Boboiboy

Một cậu thiếu niên đang trên đường đi về nhà sau một thời gian dài, ngồi trên tàu nhưng gương mặt không giấu được niềm vui khi sắp được gặp người thân.

Nhưng cậu cũng khá buồn khi phải xa người bạn thân của mình, nói là thân thôi chứ cậu thích người ta lâu rồi mà lại chẳng dám nói.

Còn một chút nữa là đến nhà rồi, cậu đứng lên chỉnh lại nón, kéo áo khoác lên, mang balo trên vai.

Bước xuống tàu là nhà ga quen thuộc, cậu cũng nhìn thấy bóng dáng một người đang ngồi đợi cậu.

Dáng nay đã còng, tóc đã bạc nhưng vẫn ngồi đó đợi cậu như lần đầu cậu đến vậy.

" Ông ngoại "

Cậu gọi ông.

Như nghe thấy, ông cũng đáp lại cậu.

" BoBoiBoy "

Hai ông cháu chạy đến ôm nhau, cũng đã lâu lắm rồi họ mới gặp lại.

Trên đường về nhà, ông Tok Aba hỏi:

" Này BoBoiBoy, sau con lại về sau mấy bạn gần một tuần vậy? "

Bị hỏi như vậy, cậu chỉ gãi đầu cười hì hì với ông thôi, bởi lý do cậu về muộn hơn mấy bạn cũng đơn giản. Cậu nỡ rời xa Fang và mấy bạn của cậu cũng biết như vậy, họ còn biết cậu thích Fang và Fang cũng thích cậu nhưng cả hai ko ai dám nói ra.

" Thật ra cháu về cùng mọi người, nhưng có thêm chút việc cần làm ở thành phố nên về thăm ông hơi muộn "

Sự thật đúng là như vậy, ngoài việc cậu lưu luyến Fang nên đã ở lại TAPOPS thêm vài ngày, thì cậu cũng được giao cho một nhiệm vụ nhỏ là kiểm tra tình hình ở thành phố.

Cậu nhận được lệnh trong khi đang bị Kaizo lườm cho mấy cái vì tội quấy rối em trai anh. BoBoiBoy chỉ đành đi trong nước mắt, cậu thật sự ko nỡ rời xa Fang nhưng nghĩ đến vẫn còn ông đang đợi mình, thời gian nhóm cậu làm việc trên TAPOPS đã hế vàt cậu phải quay về.

Sau khi ăn phụ ông bán cacao rồi lau dọn, ăn tối xong. Cậu quay về phòng mình, nằm trên giường như chợt nhớ ra, cậu lấy nhiệm vụ của mình ra xem.

Nói là nhiệm vụ nhưng thực ra chỉ là kiểm tra thôi, chỉ huy Kokoci cũng có nói là nhớ phải kiểm tra thật kỹ, lúc nào cũng phải cảnh giác ko được lơ là. Bởi ông đã phát hiện ra một số người có thể đã bị mắc bệnh, ông yêu cầu BoBoiBoy phải điều tra thật kỹ thành phố là vì có thể một số người nghi nhiễm là ở thành phố đó.

BoBoiBoy thật ko dám nghĩ đến nếu đại dịch bùng nổ sẽ như thế nào, thật sự rất đáng sợ, nhưng những lúc như vậy cậu lại nhớ đến Fang.

Khi nghĩ đến Fang còn đang đợi mình thì BoBoiBoy bỏ luôn cái suy nghĩ đáng sợ kia rồi. Lý do Fang ko theo nhóm BoBoiBoy về trái đất như lúc là Kaizo, Fang sợ nếu cậu đi rồi thì anh cậu sẽ suy nghĩ dại dột rồi một mình quay lại chỗ đó để tìm y.

Kaizo vẫn chưa chấp nhận được sự thật là Vạn Kỷ đã chết, Fang rất lo cho anh của mình, từ lúc Vạn Kỷ mất thì anh cậu cứ đâm đầu mà tập luyện. Mọi trách nhiệm bây giờ đều đổ lên đầu Fang, đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cậu. Nhưng Fang vẫn chấp nhận gánh vác nó, bởi cậu chỉ mong anh của cậu sẽ bình tĩnh lại được nên vẫn luôn hy vọng, tự mình gánh vác thay anh để anh có thể vơi bớt áp lực trong lòng.

Fang cũng rất nhớ BoBoiBoy và BoBoiBoy cũng vậy, hai người bây giờ như rất giống Kaizo và Vạn Kỷ. Âm dương cách biệt biết đâu mà tìm.

Vài tháng sau, Kaizo nhận nhiệm vụ phải tiêu diệt tử sĩ. Ko ai biết chúng từ đâu xuất hiện, cũng ko ai biết chúng có ý gì mà lại tấn công trạm Sunnova.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh định rời đi thì...

???: Chờ đã.

Một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến anh dừng chân tại.

Tại đây, Kaizo đã gặp kẻ mà khiến anh phải ân hận cả đời vì đã tin tưởng hắn. Một người đàn ông có mái tóc màu bạch kim tên là Otto•Apocalypse.

Hắn cũng là giáo chủ của một tổng bộ lớn mang tên Destiny, một tổ chức chuyên đối phó với băng hoại.

Hắn ta nhìn trúng khả năng cùng với sức mạnh của anh nên đã ngỏ lời mời anh hợp tác cùng với hắn. Để đạt được thứ mình muốn mà hắn ta ko từ thủ đoạn nào cả.

Băng hoại tấn công ở trạm Sunnova cũng là do hắn thả, hắn làm như vậy để lôi kéo Kaizo về tổ chức của hắn.

" Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy là ta sẽ chấp nhận theo ngươi sao? "

Kaizo bề ngoài lạnh lùng nhìn hắn, nhưng thực tế bên trong anh lại cảm thấy ghê tởm con người đứng trước mặt. Người đàn ông trước mặt anh quả là một tên điên. Hắn sẽ ko từ bất cứ thủ đoạn gì kể cả có thí nghiệm lên người sống, hay cả chuyện biến người khác thành một chủng băng hoại khác hắn cũng dám làm.

Otto: ta có tất cả mọi thứ mà những người khác có mơ cũng ko có, bất cứ thứ gì ngươi muốn ta đều sẽ cho ngươi.

Kaizo: nhưng ta ko cần những thứ ghê tởm đó của ngươi.

Kaizo: chuyện ngươi thả băng hoại ở đây ta còn chưa tính sổ với ngươi.

Nói rồi Kaizo quay lưng bỏ đi, anh ko muốn ở đây day dưa với con người điên kia một phút giây nào nữa.

Otto: ngươi có biết một người có tên là Vạn Kỷ không?

Nghe đến hai từ Vạn Kỷ khiến Kaizo dừng bước, anh xoay lại nhìn con người kia, chỉ thấy hắn ta nở một nụ cười nhẹ.

" Ngươi sao lại biết về Vạn Kỷ? ngươi và cậu ta có quan hệ gì? "

Kaizo ngờ vực hỏi, anh vẫn chưa dám tin tưởng người đàn ông trước mặt.

" Ta sẽ cho ngươi biết tất cả về cậu ta nếu ngươi đồng ý theo ta, biết đâu chừng ngươi sẽ tìm được cậu ta không chừng "

Hắn nói bằng một chất giọng dụ dỗ, nhưng vì có liên quan đến Vạn Kỷ nên Kaizo rất nhanh đã chấp nhận theo hắn về tổng bộ Destiny một chuyến.

Otto: yên tâm đi bạn của ta, những thứ mà ta sắp nói với ngươi đều là sự thật.

Kaizo: ta cũng mong là vậy, nếu để ta phát hiện ra ngươi có ý đồ gì với trạm Sunnova thì ngày đó sẽ là ngày giỗ của ngươi, Otto•Apocalypse.

Otto: sẽ không đâu.

Otto: ta nghĩ là vậy.

Có lẽ Kaizo ko nghe được câu sau mà hắn nói.

Sau khi Kaizo rời đi thì một cô hầu gái xuất hiện sau lưng hắn.

" Thưa giáo chủ, việc ngài giao tôi đã hoàn thành "

Giọng nói ngọt ngào khiến hắn đang chìm trong suy nghĩ phải tỉnh lại.

Otto: làm tốt lắm, như vậy thì bước đầu tiên trong kế hoạch đã hoàn thành.

Cô gái: người lúc nãy có cần tôi bắt hắn lại giúp ngài ko, thưa giáo chủ.

Otto: không cần thiết, dù sao cậu ta cũng là một phần trong kế hoạch này của ta.

" Thế ông coi tôi là thứ gì? "

Lại thêm giọng nói của một cô gái nữa cất lên. Cô gái bước ra, dưới ánh sáng có thể thấy rõ được gương mặt cô.

Otto : bình tĩnh đi Maya, vai trò của cô quan trọng lắm.

Maya: chẳng phải ông nói là sẽ giúp tôi giành được tình cảm của Vạn Kỷ sao, sao bây giờ Vạn Kỷ lại chết trước mặt của tôi.

Otto: bình tĩnh đi, cậu ta vẫn chưa chết.

Maya: nhưng chẳng phải chính mắt tôi thấy sao?

Otto: đó cũng nằm trong sự tính toán của tôi rồi, cô yên tâm.

Maya: vậy thì được, ông liệu mà tìm cách giúp tôi đẩy, tôi ko muốn phải giả chết như vậy hoài đâu.

Otto: được, tôi biết rồi.

Đợi cho Maya rời khỏi phòng, lúc này cô hầu gái bên cạnh mới lên tiếng.

Cô gái: thưa giáo chủ, ngài có cần tôi giải quyết không.

Otto: vậy giao cho cô, Rita.

Rita:...

Rita: Rita xin tuân lệnh.

Sao đó như một làn gió, cô biến mất để lại vài cánh hoa hồng rơi trên sàn.

" Kaizo, cậu là con át chủ bài của ta đấy, đừng để ta phải thất vọng về cậu "

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me