Truyen Cua Nha Su Banana
Triệu Tư có một thói quen đó là trước khi đi ngủ cậu hay đọc truyện kinh dị, thói quenấy đã được hình thành trong 10 năm rồi. Nó là điều không thể thiếu trong sinh hoạtcủa cậu. Bởi vì đối với cậu đọc truyện kinh dị mang tính giải trí cực cao, nó còn giúpcậu dễ ngủ hơn.Dù thực tế cậu rất sợ ma nhưng điều đấy cũng không thể ngăn nổi đam mê đọctruyện kinh dị của cậu.Hôm nay tài khoản tác giả mà Triệu Tư yêu thích vừa đăng tải một truyện mới, câutruyện kể về một cậu bé lên 5 bị cha mẹ bỏ rơi, mà bối cảnh lại là vào những nămnghèo đói, thế là cậu bé không được bất kì một ai nhận nuôi, cậu bé chỉ có thể ăn xinkiếm sống qua ngày. Cậu bé gầy gò, bẩn thỉu nên luôn bị bọn nhóc trong làng trêughẹo, đánh đập, đến cả người lớn cũng coi cậu bé như một thứ bẩn thỉu mà xa lánh.Sau đó cậu bé được một phú ông mang về làm người hầu, ép cậu bé làm những côngviệc nặng nhọc nhưng không cho ăn uống đầy đủ, còn hay chửi mắng đánh đập.Cuộc đời cậu bé sống thấp hèn như một con vật, cuối cùng cậu bé chết vào một mùađông lạnh giá năm 15 tuổi.Chết trong sự đói khát và đau đớn, mắt cậu bé trợn ngược nhìn lên trời giống nhưđang oán hận vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn vời cậu bé như vậy? Vì sao cái lũngười ác độc kia lại có thể sống như một con người còn cậu bé thì không?Oán khí tích tụ chục năm, rốt cuộc cậu bé trở thành một con quỷ ác độc, quay trở vềgiết từng người từng người một. Cho tới lúc ngôi làng gần như là chết sạch, chỉ cònlại một ông lão sống xót, thì nỗi oán hận ấy mới có thể nguôi ngoai.Triệu Tư vừa đọc vừa cảm thán cậu bé tội nghiệp, còn đám người kia đúng là đángchết. Thật may là tác giả cho cái kết rất viên mãn, cậu thoả mãn tắt điện thoại đi ngủ..Đây là...?Triệu Tư thấy mình đi đến một cái làng thời xa xưa, cảnh vật hơi mờ mờ ảo ảo, cậucũng không biết đây là nơi nào nên cứ bước đi trong vô định. Ở một bãi đất trống,một đám trẻ đang tụ tập náo nhiệt, hình như chúng đang chơi một trò chơi rất thú vị.Chúng vây quanh nhau hò hét, cười đùa liên tục khiến Triệu Tư tò mò mà đi về phíađó hóng hớt.Một cậu bé gầy gò rách nát bị một thằng nhóc to hơn gấp 3 lần đè dưới đất, nhìn cậubé cực kì khổ sở và chật vật, toàn thân không nơi nào là không có vết thương. Trái lạivới sự sửng sốt của Triệu Tư, lũ trẻ phấn khích cười ha hả, trong miệng không ngừnghô hào "Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi!".Lúc này Triệu Tư mới giật mình nhìn khung cảnh sao giống hệt với câu truyện hômnay cậu mới đọc thế? Từ bối cảnh, nhân vật và lời thoại không khác một chút gì. Đợiđến khi cậu hoàn toàn bình tâm lại, thì thấy cậu bé kia sắp không xong."Này! Mau dừng tay lại" Triệu Tư chen qua lũ nhóc đi về phía cậu bé, vươn tay ngăncản những cú đấm của thằng nhóc mập mạp."Mày là ai!? Sao lại cản tao?" Thằng nhóc mập mạp nghe thấy có người ngăn cảnmình thì thấy cực kì mất hứng, trừng mắt xoay sang liếc nhìn Triệu Tư, thấy cậu chỉ làmột nhãi ranh nhỏ nhắn mà dám ngăn cản nó nên lớn giọng quát mắng.Triệu Tư lúc này mới nhận ra tay cậu khá nhỏ bé, chỉ độ tầm 10 tuổi, nhìn thế nàocũng không phải là đối thủ của thằng nhóc mập này.Chết tiệt!Thầm chửi thề trong lòng một tiếng, nhưng sau đó cậu vẫn rất bình tĩnh, nhớ lại tìnhtiết của truyện thì thằng nhãi này rất sợ mẹ của nó, bèn giả vờ nói: "Tôi thấy mẹ cậuđang đi tìm cậu nãy giờ đó!"Thằng nhóc mập mạp nghe vậy liền sợ hãi, nó trốn mẹ ra ngoài này chơi nên rất sợ bịmẹ phát hiện. Rốt cuộc nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc, nghe cậu nói xong thìvội vã đứng dậy chạy về nhà."Gì vậy chứ! Đang vui mà!" Đám trẻ đứng xung quanh thấy vậy thì mất hứng, bọn nócòn đang hóng trò vui chưa đã đâu.Trong lúc bọn chúng không để ý, Triệu Tư nhanh chóng đỡ cậu bé dậy, dìu cậu đi chỗkhác cho khuất tầm mắt lũ quỷ này.Vào một cái miếu hoang xập xệ, cậu đặt cậu bé xuống đất rồi cẩn thận xem xét vếtthương."Cậu bé, em không sao chứ?" Thấy cậu bé hơi mê man, Triệu Tư lo sốt vó, sợ cậu bécứ vậy mà bỏ mạng.Bản tính thương người nỗi dậy, Triệu Tư tìm một mảnh vải cũ, đi ra cái ao gần đấygiặt sơ qua rồi quay lại lau sạch vết máu dính trên người cậu bé. Mắt thấy cậu bé đãđỡ chật vật hơn một chút, Triệu Tư liền suy nghĩ xem làm cách nào kiếm chút thuốcvà đồ ăn cho cậu bé đây?Triệu Tư chạy ra ngoài nhìn ngó xung quanh, thấy có một căn nhà gần đấy, cậu bènđánh liều đi đến. Lúc đến trước căn nhà, cậu thấy có một ông lão đang đứng quétsân."Ông ơi, Cháu....em trai cháu đang sắp chết đói...ông có thể cho cháu một ít gạokhông ạ? Không thì chỉ cần một ít trái cây thôi cũng được ạ.. " Mặc dù biết điều này làkhông thể, nhưng cậu vẫn muốn thử, cậu không thể bỏ mặc cậu bé kia.Ông lão nghe thấy tiếng của cậu thì ngước đầu lên nhìn, thấy cậu toàn thân xộc xệch,sắc mặt hốc hác mệt mỏi, trên quần áo còn dính không ít máu. Lão ngừng lại mộtchút, sau đó quay người vào trong nhà.Thấy vậy Triệu Tư cực kì thất vọng, cậu thở dài một cái, chắc cậu nên đi xin nhữngnơi khác thử xem sao."Đây, cầm lấy đi!" Lúc cậu quay lưng rời đi thì ông lão từ trong nhà bước ra, trên taycầm một tàu lá chuối đựng 1 nắm gạo và ít thuốc bôi.Triệu Tư thấy vậy liền xúc động muốn khóc, thì ra ở nơi này còn có một người tốtnhư vậy!Cúi đầu cảm ơn ông lão liên tục, tới mức ông lão phải xua tay nói không cần. Triệu Tưvui mừng quay lại cái miếu nát khi nãy, thì thấy cậu bé đã tỉnh lại từ bao giờ. Trên mặtcậu bé đầy hoang mang nhìn xung quanh, có lẽ đang thắc mắc vì sao mình nằm ở chỗnày."Em tỉnh rồi à?" Triệu Tư đi đến cạnh cậu bé, quan tâm hỏi thăm.Cậu bé nhìn thấy Triệu Tư lại gần thì cực kì sợ hãi, lui về phía sau."Anh không làm gì em đâu, đừng sợ. Anh mới đi xin chút gạo về, chắc em đói lắm rồiđúng không? Đợi anh một chút".Nói xong Triệu tư đi tìm củi lửa để nấu cháo, ban nãy cậu phát hiện cái miếu này cómột cái xoong cũ kĩ, nhưng vẫn tạm xài được.Có điều cậu tự đánh giá cao bản thân quá rồi, dù đọc qua một vài cách tạo lửa từ củinhưng không thể nào thực hiện được! Cậu bất lực ngồi nhìn đống củi bị mình chàcho thê thảm.Từ nãy tới giờ cậu bé ngồi trong góc quan sát Triệu Tư, thấy cậu không hại mình nênbuông lỏng cảnh giác. Nhìn cậu cực khổ tìm cách tạo ra lửa, cậu bé mới rụt rè đi lạiđể giúp đỡ. Dù sao suốt bao năm qua cậu bé phải tự tạo lửa để sưởi ấm, mà cáixoong cũ kĩ kia cũng là của cậu bé. Nói trắng ra thì cái miếu nát này là nơi mà cậu bétrú ngụ.Ngạc nhiên nhìn cậu bé tạo lửa xong, Triệu Tư khen cậu thật giỏi. Cậu bé nghe xongliền đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu bé được người ta khen.Vật vả nấu được một ít cháo loãng, Triệu Tư đưa qua cho cậu bé ăn. Lúc đầu cậu bécòn ngại ngùng không muốn, dưới sự nhiệt tình của Triệu Tư thì cậu bé mới ngoanngoãn ngồi ăn.Lâu rồi cậu bé không được ăn một món ngon như vậy, đó giờ chỉ toàn lục thùng rácđể tìm đồ ăn, hoặc chỉ ăn hoa quả dại.Triệu Tư không ăn, chỉ ngồi cạnh nhìn cậu bé ăn hết. Cậu không thấy đói, với lại ai nỡgiành ăn của một đứa bé ốm yếu gầy gò chứ?Đang tính nói chuyện với cậu bé, đột nhiên Triệu Tư nghe thấy tiếng chuông báo thứcbên tai.Cậu mở mắt ra thấy mình đang ở trong phòng, thì nhíu mày suy nghĩ về những việcxảy ra khi này. Không lẽ do đêm qua cậu đọc truyện nhập tâm quá nên mơ thấy nó ?Một giấc mơ cực kì chân thật.Đứng dậy đánh răng rửa mặt, Triệu Tư tỉnh ngủ cũng không nghĩ nhiều về giấc mơkhi nãy nữa. Dù sao ai mà không có lúc mơ thấy những thứ kì lạ.Thế nhưng cậu không ngờ rằng, những ngày tiếp theo cậu cũng gặp lại giấc mơtương tự như thế.Đa phần là cậu bắt gặp cậu bé đang rất chật vật, lúc thì bị bắt nạt, lúc thì bị lạnh tớiphát sốt, lúc thì sắp chết đói.Cậu bé lúc này cũng chỉ độ 7-8 tuổi thôi, nhìn cậu bé đáng thương như vậy nên dùnghĩ nơi này chỉ là giấc mơ, Triệu Tư cũng không thể đứng trơ mắt nhìn được.Việc này xảy ra trong vòng hai tuần, đến đoạn giấc mơ cậu bé hạnh phúc gọi Triệu Tưlà anh trai (nuôi) thì từ đó về sau cậu không còn mơ thấy nữa.Triệu Tư thấy khá hụt hẫng và thiếu thiếu, dù sao cậu cũng đã quen với việc mơ nhưvậy rồi.Nhưng thời gian trôi qua thật mau, đến một năm sau thì cậu cũng không còn nhớ đếngiấc mơ đấy nữa.."Hôm nay cậu ở lại tăng ca à Triệu Tư?" Đồng nghiệp xách cặp tài liệu trên tay, mắtthấy đã 6 giờ chiều rồi mà cậu vẫn cắm đầu vào máy tính."Ừm, sắp phải nộp bảng thống kê rồi mà tôi chưa làm xong""Vậy tôi về trước, mai gặp""Tạm biệt, mai gặp"Triệu Tư với hai quầng thâm mắt trên mặt, toàn thân mệt mỏi uể oải nhưng khôngdám nghỉ ngơi, nếu không cậu sẽ bị cấp trên mắng vì không hoàn thành công việcmất.Tập trung tinh thần làm một lúc thật lâu, lúc Triệu Tư ngẩng đầu lên nhìn đã thấy xungquanh tối tăm không còn một bóng người. Đây cũng không phải lần đầu cậu ở lạikhuya như vậy, nên cậu không thấy sợ hãi lắm. Liếc nhìn đồng hồ đã chỉ ở số 10, cậuthu xếp đồ đạc để trở về nhà.Loạt soạt, loạt soạt.Tiếng gì vậy chứ?Nghe thấy tiếng động phát ra từ bàn làm việc đối diện, Triệu Tư ngẩng đầu lên nhìn vềphía đấy.Chuột sao?Cậu lia đèn điện thoại để nhìn thử, nhưng không có thứ gì hết, chắc là cậu nghe lầm.Rầm!Đột nhiên cái ghế bên cạnh ngã xuống, mà cái ghế này là ghế xoay, rất vững chắc,không có lí nào lại tự ngã xuống được chỉ trừ khi có người cố ý đẩy mạnh nó.Triệu Tư bị doạ cho giật bắn mình, tim cậu đập thình thịch nhìn sang cái ghế đang ngãsõng soài dưới đất. Có cảm giác không ổn, cậu dừng thu dọn đồ lại, nhanh chóngxoay lưng chạy ra khỏi nơi này.Với một người mang đầy kinh nghiệm đọc truyện kinh dị như cậu mà nói, cậu chắcchắn mình gặp ma rồi!Bấm thang máy để đi xuống tầng hầm, cậu thầm cầu mong cái thang máy mau mau đilên để cậu còn chạy ra khỏi chỗ này, cậu sắp sợ tới phát khóc rồi đây.Ding! Thang máy mở cửa ra, Triệu Tư lập tức bước vào bấm số xuống dưới. Khôngbiết có phải ảo giác hay không, khi cánh cửa đang khép lại, cậu nhìn thấy một cáibóng đen đứng ở cuối dãy hành lang..Kể từ lúc bị ghẹo vào buổi tối hôm đấy, Triệu Tư luôn có cảm giác một ai đó đangnhìn mình chằm chằm, khiến cho cậu không tài nào ngủ ngon giấc nổi. Thế là sau mộttuần, cậu thành công doạ đồng nghiệp với bộ dạng thê thảm của mình."Triệu Tư dạo này cậu có vận động nhiều quá rồi bị hư thận không đấy!?""Nếu là thế thì cũng đỡ, tôi dạo này hình như bị thứ gì đấy dơ bẩn bám theo" Triệu Tưvừa kể vừa ngáp ngắn ngáp dài, gần đây cậu đang bị thiếu ngủ trầm trọng. Thửtưởng tượng xem nếu bạn bị ai đó nhìn chằm chằm thì có ngủ được hay không?"Đừng nói là cậu gặp ma đấy nhé!" Tên đồng nghiệp hoảng hốt, gã cũng là một tênnghiện nghe truyện kinh dị lâu năm nên đối với việc này rất tin tưởng."Suỵt!" Cậu vội vàng bịt mồm hắn lại, nhìn ngó xung quanh rồi cúi đầu thì thầm "Tôiquên nói cậu rằng hình như con ma đó nó đang ở đây đấy!"Nghe Triệu Tư nói xong, đột nhiên gã thấy lạnh cả tóc gáy. Mặc dù nghe truyện ma kìcựu là thế nhưng nếu gặp ngoài đời thật thì gã sẽ ngất xỉu đầu tiên.Cuối cùng cả hai đều ăn ý mà im lặng, tình đồng chí dù có gắn bó tới đâu thì có phúccùng hưởng, có ma tự chịu.Nói thì nói vậy, nhưng gã cũng không nỡ bỏ mặc Triệu Tư sống chật vật lo âu, thế làgã đưa cho cậu một địa chỉ của ông thầy đồng chuyên soi người âm. Nghe nói chưacó vụ nào mà ông ta không giải quyết được nên ông ta cực kì nổi tiếng trong giới trừtà.Cầm cái địa chỉ trên tay, Triệu Tư không muốn kéo dài nên nhanh chóng thu xếp thờigian đi tới gặp ông thầy. Nhưng không ngờ mỗi lần cậu tính đi thì luôn có nhữngchuyện xui xẻo ập tới khiến cậu phải nấng ná lại. Mà cái vong kia cũng chẳng buôngtha cho cậu, nó ngày càng quá đáng, bây giờ nó không chỉ nhìn chằm chằm mà cònhay đè nặng lên người cậu khiến cậu không thở nổi. Tối hôm qua nó còn doạ rằng sẽgiết cậu rồi thế mạng, dứt câu nó liền đè lên người cậu bóp cổ.Gã đồng nghiệp thấy cậu thê thảm tới không nỡ nhìn, gã quyết tâm dù sống dù chếtcũng phải đưa cậu tới gặp được ông thầy đồng kia. Nghĩ là làm, gã cầm chắc lá bùahộ mệnh trong tay, túm Triệu Tư lên xe rồi lái đến chỗ ông thầy.Cả hai đi được một lúc thật lâu nhưng không tài nào tìm được nhà của ông thầyđồng, giống như là bị bịt mắt vậy. Gã đồng nghiệp bắt đầu sợ hãi, gã cầm lá bùa trêntay cầu xin được dẫn đường dẫn lối, gã và Triệu Tư ăn ở hiền lành chưa từng hại aibao giờ.Có lẽ vì cảm động trước lời van xin của gã, cuối cùng cả hai cũng tìm thấy một cănnhà nhỏ phía sâu trong cái hẻm, nơi mà ông thầy đồng ở. Dù nơi này trông bên ngoàicó vẻ nhỏ bé, nhưng khi bước vào mới thấy bên trong cực kì rộng lớn. Những bànthờ nhang khói nghi ngút trông rất uy nghiêm.Đang lúc cậu và gã ngơ ngẩn, một ông lão trên tay cầm một cái bát bước ra, lão nhìncả hai một chút rồi nói : "Muốn đến đây xin ta giúp trị vong ?"Triệu Tư nghe lão nói vậy liền gật đầu : "Vâng ạ"."Ta không giúp được, cậu bị nặng quá rồi, nó sẽ không buông tha cho cậu đâu" Nóirồi lão xua tay, quay đầu tính toán đi vào bên trong."Khoan đã! Bọn tôi đã cực khổ đến đây, thật sự không có cách nào giúp hay sao?" Gãđồng nghiệp nghe vậy liền cảm thấy không phục, ông ta đường đường là một thầyđồng có tiếng tăm, vì sao chút chuyện như này mà không giải quyết được cơ chứ?Không để ông lão trả lời, gã nói tiếp : "Ông muốn bao nhiêu tiền thì mới giúp bọntôi?"Ông lão nghe xong lắc đâu, quay lưng lại nói "Nghiệp này là thứ cậu ta phải gánh, tacó tài giỏi đến cách mấy cũng không chống lại được". Lão dừng lại một chút, đánhgiá khuôn mặt của Triệu Tư "Nhưng ta biết một cách có thể giúp đỡ cho cậu, nếu cậuđược 'ngài' chấp nhận""Ngài là ai?""Đây là địa chỉ, còn lại cậu tới đấy sẽ biết". Lão đưa cho Triệu Tư 1 tờ giấy màu vàngđược xếp lại thành hình vuông, trông chất liệu cực kì xa xỉ, giống như là vàng thậtvậy.Xong xuôi lão lập tức quay đi, không để cho Triệu Tư kịp hỏi thêm bất cứ thứ gì.Trên đường trở về nhà, gã đồng nghiệp cảm thán có lẽ cậu và gã đã bị lừa, nhìn xemlàm gì có nơi nào vô trách nhiệm như vậy chứ? Không phải chỉ là mấy cái vong thôisao?Gã khuyên cậu nên bỏ cái tờ giấy kia đi, gã sẽ tìm chỗ khác cao tay hơn giúp cậu.Nhìn tờ giấy vàng trên tay, trong lòng Triệu Tư giống như có thứ gì đó thúc giục cậuđến cái nơi được ghi bên trong tờ giấy này.Suy nghĩ kĩ lưỡng, cậu quyết định đợi vài hôm nữa xem sao.Đêm hôm ấy Triệu Tư đi ngủ sớm, dạo gần đây cậu cũng không dám đọc truyện kinhdị trước khi ngủ nữa.9h lên giường, cậu đi ngủ nhưng vẫn bật đèn sáng trưng. Vì mỗi lần tắt đèn, cậu lại cócảm giác giống như có những bóng đen đang đứng lúc nhúc dưới chân giường nhìncậu chằm chằm.Đồng hồ chỉ 1h, Triệu Tư vốn dĩ đã ngủ yên giấc trên giường lúc này lại nhăn nhó mặtmày, toàn thân run rẩy. Cậu lại mơ thấy ác mộng, nhưng lần này còn tệ hơn, cậu thấymột con quỷ với hai răng nanh sắc nhọn đè lên người cậu, nó không ngừng hét lớn,bàn tay với móng vuốt dài ngoằng bóp chặt trên cổ cậu. Khuôn mặt kinh tởm của nódí sát vào mặt cậu, mắt nó trợn tròn, trắng dã. Hệt như một con quỷ tới đòi mạng.Triệu Tư vốn không theo bất kì đạo gì, nhưng vẫn cố gắng niệm những dòng kinhPhật mà cậu đã từng đọc qua. Thế mà con quỷ kia nó chẳng hề sợ hãi, ngược lại còntrở nên điên cuồng hơn trước. Nó bắt đầu dùng bàn tay tát lên khuôn mặt cậu cậu,cho dù là trong mơ nhưng cảm giác đau đớn lại rất chân thật. Thân thể cậu cứng đờ,không thể giãy giụa thoát ra khỏi móng vuốt của nó.Mãi một lúc thật lâu sau, cứ tưởng rằng sẽ bị nó lấy mạng thì Triệu Tư tỉnh dậy. Cảngười cậu đổ đầy mồ hôi, mà cái cảm giác nghẹt thở và đau đớn khi này vẫn còn rấtrõ ràng. Hai má cậu ê ẩm không khác gì vừa bị tát ngoài đời thật.Lúc này đồng hồ chỉ 3h sáng, Triệu Tư vội vã kiếm tớ giấy vàng hồi chiều ông thầyđưa cho cậu. Dù cho có nghi ngờ lão nói dối thì cậu cũng muốn thử, phải biết là cậuđang cảm thấy tuyệt vọng như thế nào.Triệu Tư thức cho tới sáng, cậu xin nghỉ phép một ngày rồi mau chóng lái xe đến địachỉ ghi trên giấy.Hiện tại cậu mới để ý rằng địa chỉ này rất gần nhà cậu, chỉ tốn khoảng 10 phút là tớinơi.Khi tới đấy, điều khiến Triệu Tư bất ngờ chính là chỗ này lại có một cái miếu cổ, trôngnó có vẻ rất lâu đời và cũ kĩ, hình như chủ nhân ở đây cũng chẳng thèm tu sửa lại.Nhưng điều khiến Triệu Tư bất ngờ hơn chính là sao cậu không hề biết nơi này có cáimiếu cơ chứ? Con đường này cậu cũng đã đi qua một vài lần rồi, không lí nào lạikhông thấy nó được.Gạt qua thắc mắc trong lòng, Triệu Tư thấp thỏm đi vào bên trong.Ở bên trong miếu khá sạch sẽ và gọn gàng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài củanó. Chủ nhân ở nơi này còn trang trí mọi đồ vật bằng vàng kim lấp lánh, trông cực kìxa xỉ và lộng lẫy.Nhưng mà ai là chủ nhân của nơi này?Triệu Tư ngơ ngác đứng giữa đại sảnh, cậu nhìn ngó xung quanh cũng không thấymột ai. Có lẽ chủ nhân ở nơi này đang bận rộn việc gì đó, cậu quyết định thử gọi :"Xin hỏi, có ai ở đây không?"Không một ai đáp lại.Chẳng lẽ chủ nhân ở nơi này ra ngoài rồi?Đang thắc mắc trong lòng thì đột nhiên cánh cửa bên phải mở ra, một người bước ratừ bên trong."Xin chào, đã để cậu chờ đợi". Đó là một thanh niên độ 25 tuổi, khuôn mặt ưa nhìnnhưng lại cực kì trắng, cái loại trắng bệch chứ không có chút hồng hào. Hắn mỉmcười nhu hoà nhìn cậu, âm thanh cũng rất dễ nghe, có điều nếu nghe kĩ một chút thìthấy giọng hắn hơi vang vọng.Triệu Tư mất một lúc hoàn hồn lại, dời ánh mắt đánh giá ra khỏi người hắn, xong cậumới gật đầu, nói : "Chào anh, không giấu diếm gì, thật ra tôi có việc muốn nhờ chủnhân ở nơi này giúp đỡ"."Giúp đỡ sao?""Ừm, chẳng là gần đây tôi bị dính những thứ dơ bẩn nên muốn nhờ người hoá giải.Không biết chủ nhân ở nơi này là ai?""Là tôi". Hắn ngồi lên cái ghế vàng, sau đó vươn tay mời cậu ngồi xuống."A, là anh sao? Thật thất lễ quá, tôi không ngờ chủ nhân ở đây lại trẻ như vậy" TriệuTư ngượng ngùng ngồi xuống cái ghế đối diện hắn, ban đầu cậu còn nghĩ hắn cũng làngười tới đây xin giúp đỡ giống cậu."Ừm, thật ra tôi ở chỗ này từ bé đến lớn rồi. Tôi cũng biết không ít thứ, có lẽ sẽ giúpđược cho cậu." Hắn rót trà vào ly, đưa sang cho cậu rồi nói tiếp : " Tôi biết cậu gầnđây hay bị chúng nó trêu ghẹo, còn muốn lấy mạng cậu. Vấn đề này không phải làkhông có cách giải quyết, có điều tôi sợ cậu không muốn"."Bây giờ tôi cũng bị chúng ép vào đường cùng rồi, có cách gì mà tôi lại không muốncơ chứ" Triệu Tư lắc đầu cười khổ, dù cho là cách gì đi nữa thì cậu cũng không ngạiđể thử."Cậu chắc chứ?" Nụ cười của hắn vẫn nhu hoà, thế nhưng ánh mắt hắn lại nhìn thẳngvào mắt cậu, giống như muốn nhìn thấu tâm tư sâu bên trong.Bị hắn nhìn tới không được tự nhiên, nhưng cậu vẫn bình tĩnh trả lời : "Chắc, có thểnói cho tôi biết được không?"Hắn đặt tách trà xuống, đứng dậy đi đến sau bức tượng đặt trên cái bàn giữa miếu.Lôi ra một cuộn giấy, xong hắn quay lại chỗ ngồi, mở cuộn giấy lên bàn cho cậu xem."Từ lâu tôi đã tính được ngày cậu sẽ đến đây tìm tôi, hơn nữa còn biết rất rõ bát tựcủa cậu. Nhìn xem bát tự của cậu chính là âm khí rất nặng nề, nhưng may mắn mộtđiều cậu có thể hoá giải nó bằng cách kết hôn với tôi.""Kết hôn!?" Triệu Tư thiếu chút nữa là sặc nước trà, cậu ngạc nhiên nhìn chứ ghi trêncuộn giấy rồi lại ngước lên nhìn hắn. Thấy hắn nói ra những lời ấy thế mà lại vô cùngbình thản, như thể đó là điều đương nhiên vậy."Đúng vậy, chỉ có để bát tự của chúng ta cạnh nhau thì mới mong có thể hoá giải. Yêntâm, việc này tôi không ép cậu, cậu có thể suy nghĩ cho kĩ". Nói xong hắn cuộn tờgiấy lại, cất vào sau bức tượng.Vẫn chứ hết bàng hoàng sau lời nói của hắn, Triệu Tư nhìn chằm chằm ly nước trênbàn thật lâu. Nói thật cậu cũng là một tên gay chính hiệu, nhưng điều đó không cónghĩa là cậu chấp nhận kết hôn với bất kì gã đàn ông nào, hơn nữa đây lại là kẻ cậukhông hề quen biết.Thấy cậu ngồi im không trả lời, hắn mới khẽ vỗ vai cậu nói : "Cậu cứ về nhà suy nghĩcho kĩ, nếu cậu đồng ý hãy gọi tên tôi, chỉ cần gọi thì tôi sẽ lập tức tới bên cạnh cậu"."Nhớ kĩ tên tôi, Trần Dực"..Triệu Tư về đến nhà vẫn không ngừng suy nghĩ đến câu nói ban nãy của hắn, tronglòng rối rắm không biết nên làm sao.Tắm rửa sơ qua rồi leo lên giường, cậu tính toán gọi điện cho đồng nghiệp để kể gãnghe, đồng thời muốn xin ý kiến của hắn, không ngờ rằng điện thoại lại bị mất sóng.Kì lạ thật, cậu ở gần trung tâm thành phố sao lại bị mất sóng?Đứng dậy đi ra ban công để xem có sóng hay không, Triệu Tư đang chuẩn bị mở cửaphòng thì đột nhiên cúp điện. Căn nhà nhanh chóng bị bao trùm trong bóng tối.Thình thịch, thình thịch.Mọi thứ yên tĩnh tới mức Triệu Tư có thể nghe rõ được tiếng tim cậu đập trong lồngngực, hoặc có thể là do cậu hồi hộp tới mức tim đập loạn. Cậu sợ hãi bật đèn điệnthoại trên tay thì phát hiện ra màn hình không thể bật lên được, rõ ràng ban nãy nócòn hiển thị 60% pin.Sau những gì đã trải qua, hiện tại bóng tối đối với Triệu Tư không khác gì cực hình,cậu run rẩy mò mẫm tìm đường để ra ngoài, bên ngoài ít nhất còn có đèn đường chạynăng lượng mặt trời sáng hơn trong này nhiều.Khi hơi lạnh phả dọc theo sống lưng Triệu Tư, cậu liền cảm thấy không ổn, cậu biết rõthứ này là gì. Nhưng nó nào để Triệu Tư kịp phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấyhai chân cậu. Dưới ánh trăng mờ nhạt hắt vào ô cửa sổ, Triệu Tư có thể thấy rõ trướcmặt mình có một cái bóng đen dặt dẹo, nó có hình dáng giống con người nhưng dichuyển không khác gì loại bò sát, cả người nó ngửa lên trên trời, 2 tay 2 chân bò trênmặt đất. Đầu nó ngửa về phía trước nhìn thẳng hướng cậu, hai mắt nó đỏ ngầu, mỗilần nó bò thì phát ra tiếng loẹt xoẹt, âm thanh đó là do móng tay nó cào vào mặt sàntạo thành."Đừng...đừng tới đây!" Mắt thấy nó càng lúc càng tới gần, Triệu Tư sợ hãi tới phátkhóc. Cậu không nghĩ tới hiện tại chúng nó lại xuất hiện khi cậu còn thức, thử hỏixem làm gì có người bình thường nào bị doạ như vậy mà không sợ cơ chứ!?Bàn tay phía dưới siết chặt cổ chân cậu, nó muốn chắc chắn rằng cậu không thể nàochạy thoát. Hơn nữa không chỉ có mỗi 2 chúng nó, cậu còn thấy được rất nhiều bóngđen ở phía cánh cửa sổ, chúng lấp ló đứng kín mít hệt như đang tìm cách để đi vàonhà.Cho dù Triệu Tư có đọc kinh niệm Phật cách mấy cũng không làm chúng nó sợ hãi,cậu còn nghe thấy tiếng cười giễu cợt của bọn chúng bên tai : "Niệm đi, niệm nữa đi.Bọn tao sẽ bóp cổ mày tới chết!"Không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc Triệu Tư nhớ tới lời nói của người sáng nay, thấpgiọng gọi tên hắn : " Trần Dực, Trần Dực..."Bọn quỷ nghe vậy liền dừng lại, hình như bọn nó rất rõ cái tên này là người nào. Xongvẫn không thấy động tĩnh gì, chúng lại tiếp tục hành động hù doạ cậu.Đột nhiên Triệu Tư rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, cái thứ đó không biết xuất hiện từđâu, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười cùng với âm thanh quen thuộc : "Em chấp nhậnlàm hôn thê của ta rồi đúng không?"Bây giờ cậu còn sự lựa chọn nào khác? Chỉ cần được cứu ra khỏi lũ vong hồn kia thìbắt cậu làm gì cũng được. Nghĩ là nói, cậu vội vã đồng ý hắn : "Cho dù anh bắt tôi làmgì cũng được! Làm ơn cứu tôi"Hắn khẽ cười âm trầm : "Được".Hiện tại em có hối hận cũng không kịp.Dứt câu, trên người hắn phát ra một cổ uy lực khiến đám vong hồn sợ hãi, bọn chúngtán loạn biến mất nhưng hắn nào để bọn chúng làm được điều đó.Triệu Tư bị hắn bịt mắt lại, sau đó cậu nghe thấy tiếng gãy vụn cùng với tiếng la hétthống khổ. Khi cậu nhìn thấy được thì xung quanh đã trở lại tĩnh lặng, không còn bấtkì vong hồn nào."Bọn chúng...đã bị đuổi sạch cả rồi sao?" Thấp thỏm nhìn xung quanh, cậu sợ chúnglại xuất hiện một lần nữa."Yên tâm, có ta ở đây, không thứ gì có thể làm hại em" Hắn ôn nhu xoa đầu cậu, cúiđầu xuống khẽ hôn lên trán cậu cưng chiều.Giống như một chú thỏ đang sợ hãi được xoa dịu, cậu liền thấy bớt căng thẳng, thởphào một cái. Cảm thấy hắn thật đáng tin tưởng, chắc là lấy hắn cũng không phải sựlựa chọn sai lầm.Chỉ là cậu không thấy được rằng, ánh mắt hắn nhìn cậu bây giờ có chứa bao nhiêusự điên cuồng và thoả mãn, còn khủng khiếp hơn là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sốngcậu của lũ vong hồn kia.Nhưng rất nhanh Triệu Tư cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như hắn là người thìsao có thể xuất hiện ở nơi này khi cậu vừa mới gọi được chứ? Còn có, nhiệt độ cơthể hắn lạnh tới mức đáng sợ, cảm giác rất giống với bàn tay nắm chặt hai chân cậukia.Thấp thỏm nhìn hắn dán sát vào người cậu, Triệu Tư lặng lẽ dịch ra một chút, sau đómới nhẹ giọng hỏi : "Tôi...tôi có thế hỏi anh có phải là con người hay không?"Nghe cậu hỏi vậy, hắn cũng không tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt vẫn thản nhiên mà đáp : "Emnói xem có con người nào có thể làm được điều như ta hay không?". Không để cậutrả lời, hắn lại mỉm cười nói tiếp : "Nhưng em yên tâm, ta sẽ không làm hại em đâu"."Nếu không phải là người, vậy anh là quỷ!?" Nói tới đây, Triệu Tư đã lui người tránhxa hắn. Nhưng cậu không để ý rằng hắn đã nắm chặt tay cậu, khiến cậu không thể dichuyển được.Mặc kệ sự giãy giụa của Triệu Tư, hắn ôm lấy vòng eo cậu : "Dù ta có là gì đi nữa thìhiện tại em đã là hôn thê của ta rồi".Lúc này Triệu Tư bắt đầu có cảm giác kì lạ, giống như cậu bị đánh rớt mất một đoạnkí ức trước đó. Cậu nhớ khi cậu tới gặp hắn, sau khi nghe hắn nói chỉ cần gọi tên hắnthì hắn sẽ lập tức xuất hiện, chẳng lẽ cậu lại không thắc mắc hay sao? Triệu Tư chẳngthể nhớ sau đó mọi thứ diễn ra như thế nào, khi cậu tỉnh lại thì đã thấy mình về tớinhà. Lúc đấy đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại việc đồng ý kết hôn với hắn hay không thôi.Hình như việc gọi tên hắn tạo thành một sợi dây liên kết vô hình giữa cậu và hắn,khiến bọn họ cứ như vậy mà bị cột chặt vào nhau. Sau khi điều này đã xảy ra, thì hắncũng chẳng còn thèm che giấu nữa."Anh cho tôi thêm thời gian suy nghĩ của được hay không?" Bị hắn ôm chặt tới khóchịu, Triệu Tư vươn tay đẩy người hắn ra nhưng sức lực của hắn cực kì lớn, cậukhông thể lay chuyển nổi hắn."Suy nghĩ? Từ khi nãy em và ta đã kết lập quan hệ rồi. Bây giờ em có muốn đổi ýcũng không còn kịp, ngoan, đừng làm nháo" Hắn hôn lên má cậu trân trọng như bảobối, nhưng lực tay lại càng siết chặt hơn khiến Triệu Tư cảm thấy khó thở."Anh! Buông ra!" Triệu Tư nghiêng người né tránh trong bất lực, đột nhiên cậu cảmthấy hắn còn đáng sợ hơn lũ ma quỷ ban nãy.Chỉ vài giây sau đó, Triệu Tư đã thấy cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác, không cònlà nhà cậu nữa, mà là bên trong một cái miếu!Nơi này treo đầy lụa đỏ, cách bày trí không khác gì với lễ đường là mấy."Em có thích không? Ta đã mất rất lâu để chuẩn bị nơi này đấy" Hắn từ phía sau ômcậu vào lòng, ghé sát tai cậu nói.Triệu Tư muốn phản bác lại hắn nhưng cổ họng cậu giống như bị thứ gì đó bópnghẹn, không thể nói chuyện được. Cậu thử mở miệng ra kêu vài tiếng cũng chẳngphát ra bất kì âm thanh nào."Ta chỉ muốn em bình tĩnh chút thôi, lát nữa động phòng ta sẽ cởi bỏ trói buộc choem" Hắn vươn tay xoa xoa cổ họng không thể phát ra âm thanh của cậu, khẽ hôn lênnó.Bình tĩnh gì chứ? Cơ bản là hắn không cho cậu có cơ hội phản kháng! Bây giờ TriệuTư suy nghĩ rằng có phải hay không mọi thứ cậu gặp từ đầu đến giờ là do một tayhắn sắp xếp.Nhưng hắn không để cậu suy nghĩ thêm bất kì thứ gì, đã vung tay một cái khiến cậungất xĩu.Trong cơn mơ màng, Triệu Tư thấy mình được bế lên một cái kiệu rước giống củathời xa xưa, sau đó là tiếng bước chân, tiếng kèn rước dâu nhộn nhịp. Cho tới lúccậu được đưa vào trong phòng thì ý thức cậu vẫn chưa tỉnh táo trở lại, mọi thứ cứmờ mờ ảo ảo khiến cậu cực kì khó chịu.Chẳng biết qua bao lâu, khi cậu nghe thấy tiếng mở cửa phòng, lúc này cậu mới nhưtỉnh dậy từ trong mộng."Em tỉnh rồi sao? Chúng ta đã bái đường rồi. Bây giờ chỉ cần động phòng nữa thìchúng ta sẽ chính thức trở thành vợ chồng" Hắn mỉm cười nhu hoà, ánh mắt chẳngche giấu sự hạnh phúc, thoả mãn và điên cuồng. Triệu Tư có thể nhìn thấy được hìnhảnh của bản thân phản chiếu bên trong đáy mắt hắn, như được khắc sâu trong đóvậy.Đây rõ ràng là cưỡng ép!Nếu bây giờ Triệu Tư có thể nói được, chắc chắn cậu sẽ chửi hắn thậm tệ. Nhưng bâygiờ không chỉ là nói mà cậu muốn cử động cũng rất khó khăn, giống như có một tảngđá đè nặng lên người cậu vậy.Làm như không thấy ánh mắt căm phẫn của cậu, hắn ngồi xuống bên giường, ôm lấycậu vào lòng, sau đó cực kì tự nhiên cởi từng lớp hỉ phục trên người cậu."Uống rượu giao bôi gì đó, không cần thiết. Ta sẽ cho em uống thứ khác so với nócòn khiến chúng ta chính thức trở thành vợ chồng hơn". Hắn hôn lên môi cậu, luồnglưỡi chiếm đoạt mọi không gian ở bên trong. Mạnh bạo tới mức khiến Triệu Tư hít thởkhông thông, nhưng dù thế cậu chẳng thể từ chối sự xâm phạm của hắn. Tới khi cậuđược hắn buông tha thì quần áo trên người đã bị lột sạch.Triệu Tư thở hổn hển dựa vào vai hắn, nhìn cậu chật vật là thế nhưng hắn không thèmđể cậu nghỉ ngơi. Rất nhanh đã cho Triệu Tư biết uống thứ khác mà hắn nói là thứ gì.Hắn nắm lấy cằm cậu, đưa nó xuống sát phía dưới nơi giữa hai chân hắn. Hắn kéo cáiquần xuống, để lộ ra nam căn đã cương cứng từ nãy tới giờ, đâm thẳng vào trongkhoang miệng cậu.Cảm giác lạnh lẽo khiến Triệu Tư tê buốt cả răng và lưỡi, miệng cậu cứ há to đónnhận từng đợt đâm vào sâu cổ họng. Cảm giác đau nhức và lạnh lẽo khiến cậu khôngthể suy nghĩ được những thứ khác, hiện tại cậu chỉ cầu mong hắn có thể mau maukết thúc mà buông tha cho cậu.Một luồn tinh dịch lạnh lẽo bắn thẳng vào trong miệng, hắn ép chặt cằm cậu khiếncậu phải nuốt thứ kinh tởm đó xuống. Triệu Tư bị sự nhớp nháp và tanh tưởi làm chomuốn nôn oẹ, nước mắt đọng đầy ở hốc mắt đỏ ửng, thế mà hắn nhìn cậu chật vật lạichẳng hề thương xót, cho tới lúc cậu nuốt sạch lấy thứ đó mới buông cằm cậu ra."Thứ đó của anh có thể khiến em sống lâu hơn đấy, có thích hay không? Sau nàyngày nào cũng để em uống nhé" Hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cậu, làmbộ thương xót mà cúi xuống hôn lên bờ môi vừa bị chà đạp thê thảm.Lúc Triệu Tư còn đang mê mang, hắn đã đè cậu xuống dưới thân. Động tác khôngtính là thô bạo nhưng tuyệt đối không hề dịu dàng, sau khi chuẩn bị xong bước đầutiên, hắn đã mau chóng tiến vào sâu bên trong cơ thể cậu."Đừng...đừng..." Bấy giờ hắn mới thả trói buộc ra cho Triệu Tư nói, nhưng dưới tìnhhuống này cậu làm gì còn sức để nói ra một câu nguyên vẹn. Thế là tiếng rên rỉ đanxen với sự phản kháng vụn vặt, tới lúc căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc thì cậu vẫnchưa được nghỉ ngơi."Em biết không, ta đã tìm em hơn 20 năm rồi! Ban đầu ta còn ngu ngốc tin rằng em sẽquay lại! Thế mà em dám lừa dối ta. Em sẽ chẳng biết bao nhiêu lần ta muốn dày vòem tới mức sống không bằng chết đâu! Haha"Sau một lúc im lặng, hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói hắn âm trầm tới đáng sợ,giống hệt như nói với kẻ thù. Động tác hắn càng lúc càng thô bạo, những cú va chạmtận sâu bên trong khiến Triệu Tư tưởng rằng mình sẽ bị hắn dùng thứ đó đâm chết.Ngoại trừ lúc ban đầu bắn vào trong miệng cậu ra, thì không biết qua bao lâu rồi thứđó của hắn vẫn cứng rắn, không có chút dấu hiệu nào muốn bắn ra."Nhưng mà ta may mắn nhớ được rằng em từng nói với ta nơi đó vốn dĩ chỉ là giấcmơ của em, khi đấy ta còn không để ý, chỉ nghĩ em thích kể truyện vui cho ta nghe""Thế mà sau này khi ta chết, trở thành một con quỷ, chấp niệm duy nhất chính làmuốn tìm thấy em thì ta lại nhớ đến những lời đó""Em nói xem nếu em có thể dựa theo giấc mơ mà đến được chỗ ta thì sao ta khôngthể làm điều ngược lại?""Đúng vậy, haha, nhưng mà ta chẳng thể mơ. Ta xâm chiếm vào giấc mơ của nhữngkẻ khác để đi đến chỗ này, thật may mắn là có rất nhiều kẻ mơ thấy đi đến chỗ của ta""Em có thắc mắc những kẻ đó đã ra sao không?""Ta cắn nuốt từng kẻ từng kẻ một, cho tới lúc sức mạnh của ta đủ để ta có thể xé ráchgiấc mơ của bọn chúng mà đi đến thế giới này để tìm em"Hắn từ phía trên cao nhìn cậu ở dưới thân lộ ra thần sắc ngạc nhiên không thể tin nổi,hắn cúi xuống hôn lên môi cậu rồi nói tiếp : "Ta từng nghĩ sẽ yêu em như nhữngngười bình thường nhưng nó sớm đã bị thời gian làm cho mai một rồi! Ta hận em!Cũng yêu em tới tận xương tuỷ""Ta chính là ma quỷ, mà em là người sẽ cùng ma quỷ xuống địa ngục!"Sắc mặt của Triệu Tư trắng bệch, cậu sợ hãi né tránh ánh mắt của hắn nhưng bị hắngiữ chặt khiến cậu chỉ có thể đối mặt với hắn."Làm ơn...nghe tôi giải thích một chút...tôi sắp không chịu nổi nữa""Van xin anh..."Phía dưới cậu đã sớm không còn cảm giác, sự đau đớn, lạnh lẽo khiến thần kinh cậunhư bị tê liệt. Rốt cuộc không chịu nổi phải yếu ớt mở miệng ra cầu xin hắn.Cuối cùng hắn cũng thương xót mà bắn vào bên trong cậu một cỗ tinh dịch lạnh lẽo,sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu, đồng thời truyền cho cậu một chút linh lực, ít nhấtcó thể giữ được cái mạng đang thoi thóp.Thấy hắn cho cậu cơ hội giải thích, cậu mới bắt đầu kể lại từ đầu đến cuối. Cậu khônghề cố ý lừa gạt hắn, chính cậu còn không biết rằng giấc mơ đó lại là sự thật. Khikhông còn mơ thấy nữa thì cậu chỉ nghĩ rằng do cậu đọc truyện nhiều quá nên mơthôi.Nghe cậu giải thích hắn cũng chẳng tin lắm, nhưng nhìn ánh mắt không chút giả dốicủa cậu thì hắn có hơi mềm lòng. Dù sao cậu cũng là người hắn yêu, hắn có chútkhông nỡ hành hạ cậu khốn khổ.Hắn nói hắn sẽ tin cậu lần này nữa, nếu như cậu lừa dối hắn thì hắn sẽ không bao giờtha thứ cho cậu.Triệu Tư thấy hắn đồng ý nhượng bộ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ tất cả chỉ làhiểu lầm, sau khi biết được sự thật thì hắn sẽ không phản ứng cực đoan như vậynữa.Đúng như những gì Triệu Tư nghĩ, từ sau hôm đó hắn đối xử với cậu rất ôn nhu, cũngrất quan tâm đến cảm nhận của cậu. Có điều hắn không muốn cậu ra ngoài lắm, lấy lído là mới kết hôn cần hưởng tuân trăng mật, hắn nói cậu tạm xin nghỉ 2 tuần.Tưởng thế là bình yên, nhưng ít hôm sau, Triệu Tư nhận được cuộc gọi của đồngnghiệp, giọng gã ta hốt hoảng : "Triệu Tư! Cậu đâu ở đâu vậy!? Không hay rồi!""Có chuyện gì? Cậu bình tĩnh một chút!""Cậu còn nhớ ông thầy đồng hôm trước xem cho cậu không? Hôm qua tôi gặp lão ta,lão ta nói với tôi là cậu bị một con quỷ hãm hại! Lão cực kì hối hận vì khi đó nghetheo lời con quỷ đó để khiến cậu rơi vào tay nó! Bây giờ cậu đang...tút tút..."Điện thoại mất sóng, Triệu Tư không thể nghe thấy gã đồng nghiệp nói thêm được gìnữa. Cậu cảm thấy ai đó đứng phía sau nên giật mình nhìn lại thì thấy Trần Dực đãđứng ngay cửa từ bao giờ."Em đang làm gì vậy?" Hắn làm như không thấy cái điện thoại trên tay cậu, mỉm cườihỏi."Không có gì" Triệu Tư thấp thỏm nhìn hắn, thấy hắn có vẻ không nghe được cuộctrò chuyện ban nãy mới nói tiếp : "Ngày mai công ty em có chút việc, em có thể lênđấy một chút được hay không?""Việc gì ?""Là...là, à là tài liệu em xử lí đang bị lỗi, mà file đó em cài trong máy trên công ty, chỉcó thể lên đó đó mới sửa được. Hiện tại công ty em đang cần xử lí gấp nên mới gọiđiện cho em thông báo""Thật sao?""Vâng, là thật" Cậu gượng gạo cười một cái, thế nhưng trong lòng lại lo lắng hắn biếtđược cậu đang nói dối."Được rồi, chỉ được đi 1 tiếng thôi đó". Không ngờ rằng hắn lại dễ dàng thoả hiệpnhư vậy, hắn gật đầu đồng ý sau đó đi đến hôn lên trán cậu một cái.Mọi thứ hôm đó xảy ra hết thảy bình thường, hắn vẫn rất ôn nhu với cậu. Khiến choTriệu Tư cũng đỡ căng thẳng một phần nào. Cậu muốn đi gặp đồng nghiệp hỏi cho rõmột chút, dù cậu có nghi ngờ rằng hắn là kẻ sắp xếp mọi thứ thì vẫn muốn đi xácminh thêm..Sáng hôm sau, Triệu Tư chạy tới nơi làm việc thì biết tin đồng nghiệp chưa tới, thế làcậu chạy xe đi đến nhà của gã.Khi đến nơi, thấy nhà gã đóng kín cửa, bên trong lại tối om. Triệu Tư gõ cửa mấy lầncũng không thấy ai trả lời nên thử mở cửa đi vào thì thấy cửa không khoá.Bước vào bên trong, cậu bật cái đèn phòng khách lên, vừa đi vừa gọi tên gã nhưngvẫn không có ai trả lời.Không lẽ gã ngủ quên hay sao?Cậu đi đến trước phòng ngủ gã, thử gõ cửa mấy cái cũng không thấy động tĩnh, lúcnày cậu thấy hơi lo lắng, sợ gã đã xảy ra chuyện gì nên mở cửa đi vào.Một mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi Triệu Tư, cậu hốt hoảng nhìn thấy cả căn phòngnhuộm một màu đỏ thẫm, còn có những bộ phận cơ thể bị phân ra treo đầy trêntường.Triệu Tư bị cảnh tượng này doạ sợ tới mức run rẩy, cậu hét lên một tiếng rồi chạy rabên ngoài để báo cảnh sát. Chỉ là không ngờ rằng khi cậu mới quay lưng lại đã đụngtrúng một lồng ngực rắn chắc, khi cậu ngước lên nhìn thì nhận ra chính là hắn, TrầnDực."Em đi đâu vậy?" Khuôn mặt hắn vẫn ôn nhu như vậy, nhưng cậu không có cách nàonhìn ra được cảm xúc trong mắt hắn.Triệu Tư sợ hãi lùi về phía sau, run rẩy chỉ tay về phía hắn : "Anh...anh giết cậu ấy!?""Thì sao? Gã đã biết được quá nhiều thứ. Nếu không giết thì làm sao?" Hắn bình thảnquét mắt nhìn đống máu thịt phía sau lưng cậu, giống như việc giết người đối với hắnchẳng qua là giết một con kiến."Anh! Kẻ điên này! Không phải anh đã hứa sẽ không giết người sao!?" Vừa sợ hãivừa tức giận, Triệu Tư lấy hết cam đảm mà lớn giọng nói với hắn."Ta hứa với em khi nào? Ta chỉ hứa sẽ không làm hại em thôi. Nhưng mà nhìn xem,hiện tại em đã nói dối ta" Hắn bước tới ép sát cậu vào tường, giam cậu trong lồngngực rồi siết chặt lấy bả vai cậu."Đáng ra ta nên đánh gãy chân em mới đúng, để em chạy đi lung tung như vậy takhông yên tâm chút nào.""Gì chứ! Anh mau buông tôi ra! Tôi không thể chịu nổi nữa!" Cậu vùng vẫy né tránhkhỏi tay hắn nhưng vô ích, hắn siết chặt bả vai cậu như muốn bẻ gãy nó."Nếu em đã muốn biết tất cả mọi thứ thì ta sẽ kể cho em nghe, chỉ là sau khi biếtđược tất cả rồi thì em đừng bao giờ mong có thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa!" Hắncười âm trầm, giọng nói cực kì vặn vẹo. Nói xong, hắn mang cậu trở về miếu, đưa cậutới một căn phòng tối tăm."Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra" không thể thấy được đường đi, Triệu Tư chỉ biếtmình đang ngồi trên một cái giường mềm mại. Trong lòng lại hoảng hốt, bởi vì cậu cóbóng ma tâm lí với bóng tối."Em muốn biết vì sao ông thầy kia lại chỉ em đến chỗ ta đúng không? Ha ha, lão ta bịta nắm giữ một bí mật khủng khiếp nên phải nghe theo lời ta nói! Bây giờ lão hối hậnthì đã không kịp nữa, ta đã nuốt chửng lão ta rồi!""Còn có cái tên đồng nghiệp lắm chuyện của em, gã đã biết được quá nhiều thứ. Làmsao gã có cơ hội sống xót được nữa? Hôm qua ta đã làm lễ hiến tế khiến gã mãi mãitrở thành một cô hồn vất vưởng rồi!""Từ bây giờ em có thể yên tâm rằng không một ai có thể quấy rầy chúng ta nữa!"Những sợi dây leo không biết từ đâu chui ra siết chặt lấy cổ chân Triệu Tư, nó cốđịnh cậu khiến cậu không thể cử động được. Triệu Tư còn đang muốn nói gì đó thìcậu phát hiện ra hắn lại hạ cấm chú khiến cậu không thể nói chuyện, khi cậu đanghoang mang thì lại nghe hắn nói tiếp."Em hãy ngoan ngoãn ở nơi này đi, đến lúc nào đó em thực sự thông suốt thì có thểta sẽ cho em ra ngoài đấy".Không! Không muốn! Cậu không muốn bị giam cầm ở nơi này. Cậu ghét bóng tối, nógiống như một con quái vật muốn nuốt chửng cậu.Nhưng hắn chẳng để cậu có cơ hội phản kháng, van xin. Cứ thế tàn nhẫn để cậu bịbóng tối nuốt trọn, hắn muốn cậu bị nó phá huỷ tinh thần. Cho tới khi cậu hoàn toànbị tẩy não thì hắn sẽ giống như một vị thánh cứu thế, xuất hiện cứu vớt cậu, khiếncậu trở thành một người chỉ có thể hoàn toàn lệ thuộc vào hắn!Hắn không quan tâm điều đó khiến cậu trở thành một tên ngốc hay không, chỉ cầnkhiến cậu vĩnh viễn không thể rời xa hắn thì hắn không ngại ra tay tàn độc.Thế là hắn cứ nhốt cậu ở căn phòng tối, không thèm xuất hiện. Cứ thế đến một ngàycậu như muốn phát điên, ôm đầu khóc lóc tới đáng thương thì hắn mới bước tớitrước mặt cậu.Từ đó đến nay hắn vẫn luôn âm thầm ở trong bóng tối nhìn cậu, chờ đợi tới lúc cậuhoàn toàn sụp đổ.Ôm cậu run rẩy nằm trong lồng ngực, hắn vuốt ve gáy của cậu như an ủi một con vậtnhỏ đáng thương. Trên miệng hắn treo một nụ cười thoả mãn tới mức vặn vẹo, đây làthời khắc mà hắn mong chờ từ lâu rồi.Những thứ hắn chuẩn bị giống như một cái lồng kiên cố, khiến cho người bị nhốt bêntrong không cách nào thoát ra khỏi.Tình yêu của hắn mục nát thối rữa, tàn nhẫn và ích kỉVậy điều đó có phải là yêu hay không?End.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me