LoveTruyen.Me

Truyen Gay 18 Nhung Chang Cong An Dam Dang

Đánh 1 giấc tới trưa thì thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều, bụng thì đói đến cồn cào...

Nhìn đồng hồ thì giờ này củng đến giờ ăn trưa rồi, nên dậy vệ sinh cá nhân chút thay đồ rồi phi thật nhanh xuống nhà ăn cho còn kịp bữa...

Xuống tới nơi thì nhà ăn hôm nay khá đông người, 1 phần lớn có mặt ở đây đều là học viên mới đến...

Tôi nhanh chóng đi lấy đồ ăn, rồi nhìn quanh xem có bàn nào trống để ngồi ko...

Cuối cùng thì củng tìm đc 1 chổ còn trống ngay gốc tường, vừa đi tôi vừa nhìn ngắm vóc dáng của bọn học viên mới đang mặc những bộ quân phục xanh mướt, cặp mông bọn chúng cứ đẩy đà trước mắt tôi, nhìn hỉnh ảnh này làm tôi lại liên tưởng đến Hùng...

Bất giác trong đầu tôi lại hình dung ra cảnh làm tình tối qua với Hùng mà thấy hưng phấn đến khó tả, đang mãi mê tưởng tượng lại chuyện của Hùng thì tôi vô tình đụng phải 1 thằng nhóc nào đó, làm cơm canh đổ hết lên người nó...

Thằng nhóc điên tiết nhìn tôi mà quát lớn : m ko có mắt hả thằng kia...

Lúc này tôi mới có kịp quan sát thằng nhóc đang đứng trước mặt mình, nhìn gương mặt củng như bộ quân phục nó đang mặc thì chắc là học viên mới vô, gương mặt thì củng sáng láng nhưng cách nói chuyện thì hơi thô bạo 1 chút, ko phù hợp với gương mặt đó chút nào, nhưng lỗi sai là ở tôi, nên tôi củng cuối đầu mà xin lỗi nó...

Định bụng xin lỗi rồi thì xong, tôi cuối xuống nhặt khay cơm định rời đi, thì thằng nhóc khất đổ khay cơm tôi càng cầm trên tay xuống, rồi nó hùng hổ tóm lấy cổ áo tôi mà nói : m biết tao là ai ko thằng khốn, mà m lại dám cư xử với tao như thế hả..

Nhìn cái cách nó nói chuyện thì chắc củng là con ông cháu cha rồi, nhưng tôi củng chả quan tâm là máy, nên đáp : lỗi là do tao, tao củng xin lỗi rồi, còn chuyện m là ai tao ko quan tâm, giờ thì buôn tao ra để tao đi...

Thằng nhóc nghe tôi nói vậy, mặt nó đỏ bừng lên, nó điên tiết quát lớn : để m đi hả... đi nà...

Vừa dứt câu nó là nó vung 1 cú đấm như trời giáng vào mặt tôi, vì quá bất ngờ nên tôi hứng trọn cả cú đâm của nó, tôi té nhàu xuống đất, đầu tôi vô tình đập vào góc của cạnh bàn làm nó chảy máu khá nhiều...

Lúc này đầu óc tôi cảm thấy hơi say sẩm, nhưng nó ko ngừng lại ở đó, mà nó nhàu tới đá thêm máy đá vào tôi, xong nó nói : để tao xem mày còn dám ko quan tâm tao là ai ko thằng chó...

Tôi ko ngờ ở 1 nơi như thế này, lại có những hành vi côn đồ như vậy, cơ thể tôi cảm thấy ê ẩm, đầu óc thì choáng váng, chắc do cú va đập khi nãy làm mất máu nhiều nên gây ra cảm giác như vậy, nhưng tôi vẫn cố bám lấy cái bàn gần đó mà lồm cồm đứng dậy...

Lúc này mọi người đã bu lại đông đen để theo dõi tình hình, mà chả ai can ngăn hành động của nó cả...

Thấy tôi đứng dậy ,máu me dính đầy mặt nhưng nó vẫn ko chịu buôn tha nó nói : để tao giúp mặt rữa mặt cho tỉnh táo nha...

Vừa nói thì nó cầm ly nước trên bàn gần đó hất về phía tôi, lúc này tôi cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn gục xuống chứ chằng còn chút sức nào để kháng cự lại, nên đành nhắm mắt chịu trận thôi...

Mãi 1 hồi lâu, nhưng tôi vẫn ko thấy có giọt nước nào dăng vào người cả, tôi cố gắng mở mắt ra thì thấy có 1 dáng người cao lớn đang đứng trước mặt mình, tôi khẽ đưa mắt nhìn, thì hơi bất ngờ, vì chả ai phải quen thuộc với mình cả, mà lại Duy.. 1 người mà máu lạnh nhất học viện này, ko biết tại sao Duy lại đở cho tôi ly nước đó....

Ko kịp suy nghĩ nhiều thì mắt tôi tối sầm lại, tôi ngã gục lên người Duy...

Lúc này tôi chỉ còn nghe loáng thoáng bên tai tiếng của ai đó rất quen thuộc : Hoàng.. Hoàng... có sao ko Hoàng...

Xen lẫn vào đó là tiếng xì xầm bàn tán của bọn đang đứng hóng chuyện....trời.. là Duy kìa... thằng kia xui rồi...vv...

Còn thằng nhóc kia lúc này nhìn mặt Duy mà nói lớn : m là thằng nào mà chen vào chuyện của tao...

Duy chẳng thèm nói năng câu nào, chỉ quay lại nhìn nó với ánh mắt sắc như dao, rồi tung chân đạp vào bụng nó 1 cái, rồi cõng tôi trên lưng mà bỏ đi...

Để lại những tiếng chửi rủa, đánh nhau chí chóe ở đó....

Sau này thì tôi nghe kể lại là sau khi Duy bế tôi rời đi, thì bọn thằng Thắng bạn Duy đã ở lại đập cho bọn kia 1 trận thì anh Khải xuất hiện ngan căn...

Sau đó, thì mới biết thằng nhóc kia là cháu ruột của Khải...

Sau khi nghe Thắng kể lại đầu đuôi câu chuyện thì anh Khải quay qua tát cho thằng cháu máy bạt tai tá hỏa mà nói : mày hại cả gia đình rồi đấy thằng mất dạy...

Nói xong thằng nhóc đó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh Khải quát lớn bảo nó theo anh lên phòng mà nói chuyện...

Sao khi về đến phòng, thì Khải chửi thằng nhóc đó tan nát, rồi anh kể cho nó nghe về người mà vừa bị nó đánh, và người bị nó tạt nước trúng là ai, sao khi nghe xong thì thằng nhóc vẫn tỉnh bơ đáp lại : chú sợ chứ con ko sợ, chú ko giúp con thì con gọi ba con giải quyết..

Anh Khải nghe thằng cháu mình nói vậy thì đập mạnh tay xuống bàn quát lớn : mày có biết ngay cả 3 m củng đang bị m hại ko hả... m ngon thì gọi mà kể tường tận với ổng đi xem ổng có giết m ko..

Nó thấy anh Khải nóng giận như vậy thì giờ nó mới nhận ra mức độ quan trọng sự việc mà nó gây ra, nó nhỏ giọng lại nói : con.. con xin lỗi, chú ráng nghĩ cách giúp con đâu, lỗi là do nó mà...

Khải : giờ mà mày còn dám bắt lỗi hả, m tưởng ở đây là nhà m sao, mà m ngang nhiên hành hung người khác thế, ở đây ko có đào tạo cái loài côn đồ như m...

Nó : con biết lỗi rồi, chú thôi chửi nữa đc ko.. thay vì chửi chú nghĩ cách giúp con đi..

Khải : mày về phòng thay đồ đi rồi theo tao...

Nó : đi đâu vậy chú...

Khải : thì đi xin lỗi người ta chứ đi đâu, mong là nó ko sao..

Mặc dù ko muốn nhưng thằng nhóc vẫn lặng lẽ rời đi về phòng để thay đồ theo Khải...

Còn về phía tôi, sau khi nằm yên vị trên tấm lưng to khỏe của Duy thì bản thân tôi đang rơi vào tình trạng nữa mê nữa tỉnh... nhưng chả hiểu sao, nằm trên tấm lưng ấy, rồi tựa đầu lên vai của Duy tôi cảm thấy an toàn và ấm áp đến lạ thường...

Máu từ trán tôi chảy dài xuống gò má, lan ra làm ướt cả vai áo quân phục của Duy, nhưng dường như Duy ko quan tâm đến điều đó cho lắm, anh ta chỉ cắm cuối đi thật nhanh đến phòng y tế mà thôi... đi 1 hồi thì củng tới nơi....

Do trán tôi va phải góc nhọn của cạnh bàn nên thủng 1 lổ khá sâu cần phải khâu vết thương lại, nhưng hiện tại ở đây ko có đầy đủ dụng cụ nên phải chuyển lên tuyến trên để khâu...

Lúc này, thì tôi củng bắt đầu rơi vài trạng thái hôn mê ko còn hay biết gì về mọi việc xung quanh nữa rồi.....

Tôi củng ko biết bản thân đã mình hôn mê trong bao lâu nữa, chỉ biết khi tỉnh dậy thì trời dường như đã sập tối, tôi thấy mình đang nằm trong 1 căn phòng hoàn toàn xa lạ, đầu tôi lúc này ê ẩm hết cả lên...

Bây giờ, tôi mới kịp nhận ra có 1 người đang nằm gục xuống bên cạnh giường mình, bàn tay to lớn, ấm áp của người đó đang nắm chặt lấy tay của tôi, tự nhiên tôi lại có 1  cảm giác lâng lâng khó tả với con người này ghê..

Tôi cố gượng dậy, hướng mắt về xem người đó là ai, 1 bóng dáng có thể nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm hiện lên trong mắt tôi, ko ai khác đó chính là Duy, con người mà tôi luôn cố tránh né mỗi khi vô tình chạm mặt ở học viện..

Vẫn cái gương mặt lạnh tanh như buổi đầu gặp mặt... Nhìn Duy đang ngủ rất ngon, gương mặt Duy đẹp như tạc tượng vậy, mọi bộ phận trên gương mặt anh ta đều khá hài hòa, từ hàng lông mày đến đôi mắt rồi bờ môi, đều tạo nên 1 sức hút khó cưỡng.

Lúc này, nhìn Duy mặc bộ quân phục màu xanh lá đặc trưng cho sự uy nghiêm, mạnh mẽ của cái ngành công an, càng làm tôn lên vẽ điển trai, nam tính của con người Duy hơn, tại sao tạo hóa lại tạo ra 1 người đẹp đến nao long như vậy chứ, mà chả hiểu sao gương mặt lạnh tanh như 1 tảng băng trôi lại có sức hút đến kì lạ, nó làm cho đối phương khi nhìn vào cứ bị xiêu lòng, rạo rực đến khó tả...

Trên vai áo quân phục của Duy vẫn còn dính đầy vết máu đã khô lại của tôi, nhìn Duy lúc này tự nhiên tôi lại cảm thấy con tim mình lay động, phải chăng bản thân mình quá tham lam trong vấn đề tình cảm rồi chăng...

Nhưng đó ko phải điều làm tôi quan tâm nhất lúc này, mà điều làm tôi bâng khuân nhất cho tới bây giờ là tại sao Duy lại đối xử tốt với tôi như vậy, vì ai củng biết Duy có biệt danh là kẻ lạnh lùng khó gần nhất học viện, hầu như Duy ko giao du, nói chuyện hay quan tâm bất kì ai hay chuyện gì trong học viện cả, ngoại trừ đám của Thắng....

Duy lạnh lùng khó gần đến nổi mà trong học viện truyền tai nhau là mỗi lần gặp Duy thì tốt nhất nên né sang 1 bên, chứ đừng dại mà vướn vào, thì chỉ chuốc lấy phiền phức vào người mà thôi, ngay cả Trung con người lỳ lợm nhất học viện mà tôi biết, củng dặn tôi nên tránh xa con người của Duy ra...

Nhưng giờ nhìn Duy tôi thấy ngoài cái vẽ lạnh lùng, khó gần ra thì hình như ko đáng sợ như bọn kia nói hay do mình còn chưa hiểu hết về con người này, tự nhiên tôi bắt đầu cảm thấy tò mò về Duy kinh khủng...

Đang mãi mê nhìn ngắm gương mặt điển trai, củng như suy nghĩ về Duy, thì bên ngoài có tiếng mở cửa, lúc này Duy củng giật mình tỉnh giấc, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại làm ra vẽ bản thân vẫn còn đang hôn mê vậy...

Bàn tay ấm áp của Duy vẫn đang giữ chặt lấy tay tôi cứ như sợ mất vậy, xong bất giác Duy đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi 1 cái rồi khẽ cười, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp Duy cười với tôi thì phải, nụ cười ma mị khiến tim tôi phải đập loạn nhịp...

Sau đó, thì dường như có 2 người bên ngoài mở cửa bước vào, Duy vội buông tay tôi ra, rồi đặt lại ngay ngắn xong kéo mền lên đắp cho tôi rồi liếc nhìn 2 người đó 1 cái, rồi lại dõi mắt về phía tôi...

Xong bất chợt 1 trong 2 người đó lên tiếng, thì tôi nhận ra đó chính là anh Khải, anh nói : Duy.. Cho anh xin lỗi, thằng cháu nó còn nhỏ ko biết gì...em đừng chấp nó...

Xong Khải kéo thằng nhóc đó ra hiệu cho nó xin lỗi Duy, nó nói : dạ.. Em.. Em xin lỗi, lúc sáng em ko biết là anh, nên mới gây ra sự cố đó, mong anh bỏ qua cho em lần này...

Duy liếc nhìn Khải khẽ nói : tại sao phải xin lỗi tôi...

Khải : anh biết em đang giận...xem như em nể mặt anh bỏ qua cho nó 1 lần đc ko..

Duy nghe thấy Khải nói vậy thì mặt giận dữ nói : bỏ qua.. Vậy cái sẹo trên mặt nó thì sao hả...

Lúc này tôi mới kịp nhận ra Duy giận giữ ko phải vì bị ly nước đó tạt trúng mà vì vết thương ở trán của tôi, tại sao chứ.... Tôi thật sự ko hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra luôn...

Anh Khải thấy Duy đang nóng, thì diệu giọng nói : anh biết em đang rất tức và lo cho Hoàng, đợi Hoàng tỉnh anh sẽ cố gắng tạ lỗi với nó, còn về phần em thì anh mong e tha thứ cho sự dại dốt của thằng cháu anh.. Có đc ko e..

Duy gằng giọng nói : tha sao... Tôi nói cho anh biết, nãy giờ tôi đã nể mặt anh lắm nên mới cho nó cơ hội đứng ở đây, xong Duy khẽ liếc mắt nhìn tôi 1 cái rồi nói tiếp : nó mà có chuyện gì, thì anh củng lo hậu sự cho cháu anh đi là vừa...

Nói xong Duy giận dữ bước đi mạch ra khỏi cửa, để lại sự sợ hãi hằn lên trên gương mặt của Khải và thằng cháu của anh...

Thật lòng từ lúc quen biết Khải tới giờ tôi chưa từng thấy a nhút nhát hay e dè ai đến như vậy, ko ngờ quyền lực của Duy lại lớn đến như vậy...

Mà cái tôi ko ngờ hơn là Duy lại giận dữ vì 1 người ko hề quen biết như tôi, thật sự mọi hành động của Duy nãy giờ đều tạo ra 1 dấu châm hỏi lớn trong đầu tôi.

Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì lại có thêm 2 người khác bước vào, 1 giọng nói quen thuộc vang lên : Hoàng sao rồi anh..

Lúc này tôi mới nhận ra đó là Trung, xong Trung nhanh chóng đi đến ngồi xuống bên cạnh rồi nắm chặt lấy tay tôi mà nói : Hoàng ơi, tỉnh lại đi... Trung tới rồi nà...

Thấy tôi vẫn nằm bất động thì Trung quay sang hỏi anh Khải : bác sĩ nói sao rồi anh..

Khải: anh củng mới tới, nên ko rỏ lắm..

Trung : mà anh có biết thằng chó nào làm ra chuyện này ko...

1 giọng nói khác vang lên : má nó, để tao biết thằng khốn nào tao đập cho què giò... Thì ra đó là thằng Tùng, ko ngờ nó củng quan tâm đến tôi dữ...

Nghe 2 người kia nói vậy, thì anh Khải lặng người nói khẽ : anh thật lòng xin lỗi 2 đứa...

Trung : anh làm gì sai mà xin lỗi bọn em...

Tùng : đúng rồi, có chuyện gì sao anh...

Khải : thật ra cái thằng đánh Hoàng trưa nay là cháu anh, xong anh quay sang nhìn mặt thằng cháu mình rồi quát : m còn ko chịu xin lỗi đi..

Thăng nhóc đó dáng vẽ bây giờ sợ sệt, ko còn hăng máu như lúc trưa mà bước lên nói : em.. Em xin lỗi...

Vừa nhìn mặt nó thì Trung điên tiết nhàu tới, quát lớn : đm.. Mày xin lỗi tao làm gì hả con chó...

Hên là anh Khải với thằng Tùng can ngăn kịp chứ ko thằng nhóc kia củng ăn đòn bầm dập với Trung rồi...

Thấy Trung đang nóng giận, thì thằng Tùng lên tiếng : bình tĩnh mày, m để yên cho thằng Hoàng nó còn nghỉ ngơi chứ, có gì ra ngoài tính..

Anh Khải củng lên tiếng : em ko nể mặt anh thì củng nên nghĩ cho Hoàng 1 chút chứ đúng ko...

Nhưng cái máu điên của Trung đã chổi dậy, nên chẳng thèm nghe ai khuyên ngăn cả, Trung cứ nhàu nhàu về phía thằng nhóc đó, nhất quyết phải xử nó cho bằng đc...

Tôi thấy tình hình căn thẳng quá nên vội tỉnh dậy kêu lớn : Trung... Đừng làm vậy...

Lúc này Trung nghe thấy tiếng tôi, mừng rỡ mà chạy lại ôm chằm lấy tôi mà nói : Hoàng ko sao chứ, xin lôiz vì Trung đã ko bảo vệ đc cho Hoàng...

Tôi khẽ cười : Hoàng ko sao, làm như Hoàng con nít vậy cần Trung bảo vệ...

Xong Trung lúc này mới thôi ôm tôi, miệng thì luyên thuyên hỏi hết câu này đến câu kia, mắt thì đỏ hoe như mới khóc xong vậy, tôi trêu : mới khóc hay sao mắt đỏ hoe vậy..

Trung dụi dụi mắt nói : đâu.. Đâu có khóc.. Con gì bay vô mắt thôi...

Nhìn Trung lúc này tôi thấy thương làm sao, tôi ko nghĩ Trung lại dành nhiều tình cảm đến cho mình như vậy...

Lúc này, thằng Tùng đứng bên cạnh củng chen vào nói : hên mày ko sao, chứ m mà có chuyện gì chắc tụi tao ko yên với nó đâu..

Tôi : sao vậy...

Tùng : chứ m ko biết hả, nó vừa nghe tin m bị vậy, nó cuốn cuồn chạy lên đây, quần áo còn chưa kịp thay m ko thấy hả..

Bây giờ, tôi mới để ý thấy Trung vẫn đang khoác trên mình bộ quân phục cơ động, mồ hôi nhễ nhãi thấy thương luôn...

Xong lúc này anh Khải mới tiến tới tôi rồi hỏi : em thấy khoẻ hơn chưa Hoàng...

Tôi : em thấy khoẻ hơn rồi, chỉ còn hơi chóng mặt 1 chút thôi..

Khải : vậy thì tốt rồi, anh xin lỗi em nhiều nha..

Tôi : lỗi phải gì đâu anh.. Em ko sao mà..

Nói xong anh ra hiệu cho thằng cháu mình đến xin lỗi tôi, nó dưới cái sự hổ báo của Trung thì mặt mày ko còn chút máu, miệng lí nhí nói : em.. Em xin lỗi..

Tôi khẽ cười rồi nói : ko sao.. Sau này đừng có ăn hiếp người khác nữa là đc..

Nó rối rít cảm ơn, xong anh Khải kêu nó ra trc đứng đợi, chứ đứng trong đây ghẹo gan Trung thì trước sao củng ăn đòn mà thôi...

Sau khi thằng cháu anh bước ra thì Khải lại nói tiếp : anh có 1 chuyện muốn nói với em đc ko...

Tôi biết anh muốn nói gì nên lên tiếng : anh yên tâm chuyện này em ko nói với anh Long đâu, nên anh đừng lo...

Khải : anh cảm ơn, nhưng vẫn còn 1 người mong em nói giúp anh 1 tiếng...

Tôi : còn ai vậy anh...

Khải : là Duy...

Lúc này ko chỉ tôi bất ngờ, mà cả Trung và Tùng đều ngạc nhiên khi nghe anh Khải nhắc đến cái tên của Duy...

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Trung đã nói : Duy... Tại sao lại là Duy... Chuyện này thì liên quan gì đến thằng Duy...

Tùng : đúng đó, Duy thì liên quan gì đến thằng Hoàng mà anh bảo nó nói giúp...

Bản thân tôi nãy giờ chứng kiến củng như nghe đc những lời Duy nói, nên củng hình dung ra đc chút ít về vấn đề nên nói : em ko chắc, nhưng sẽ cố..

Khải như hiểu ra vấn đề nên nói : anh cảm ơn, em nghĩ ngơi đi, anh về, mai anh lại ghé...

Nói xong anh Khải quay lưng chào Trung và Tùng ra về...

Khải vừa mới bước ra cửa thì Trung và Tùng đã tới tấp hỏi tôi về chuyện của Duy, dường như ai củng khá bận tâm về con người này nhỉ, mà thật sự ngay cả bản thân tôi củng chả biết gì nhiều về Duy, củng như tại sao anh ta lại giúp tôi như vậy nữa thì làm sao mà trả lời những câu hỏi của Trung và Tùng cho đc.

Tôi : thật sự là Hoàng củng ko biết gì về Duy cả..

Tùng : m đừng có sạo, ko quen ko biết mà nó lại đở đòn cho m, còn hớt ha hớt hãi cõng m đi như vậy sao..

Trung : thằng Tùng nói đúng đó, theo Trung biết với cái bản tính khó gần của nó, thì đó giờ nó chả bận tâm hay dính liếu đến máy chuyện bao đồng này cả... khai thật mau..

Tôi : trời, nói thật mà 2 người ko tin, Hoàng thấy né còn ko kịp, thì làm sao quen biết đc..

Trung : vậy chứ sao anh Khải lại nhờ Hoàng nói giúp với thằng Duy..

Tôi : ai biết gì ổng chứ, chắc ổng thấy Duy giúp Hoàng, nên nhờ đại vậy thôi, mà 2 người đến đây thăm bệnh hay là tra khảo vậy..

Trung : rồi rồi... ko hỏi nữa.. giờ thấy ng sao rồi..

Tôi : đau đầu chút thôi...

Nói xong cả 3 đứa trò chuyện thêm 1 chút thì thằng Tùng ra về, tôi kêu Trubg củng về tắm rửa nghỉ ngơi đi mà Trung ko chịu, cứ nhất quyết đêm nay ở cùng tôi mới đc...

Sau khi Tùng ra về, thì Trung bắt đầu nắm lấy tay tôi, khẽ hôn nhẹ lên nó rồi nói : xin lỗi Hoàng nha..

Tôi : sao lại xin lỗi chứ..

Trung : vì Trung luôn miệng nói thương Hoàng bên cạnh Hoàng nhưng những lúc Hoàng cần thì lại ko ở bên cạnh bảo vệ đc, thật sự Trung thấy có lỗi lắm..

Tôi : bớt khùng lại đi, chuyện này thì liên quan gì đến Trung mà lỗi với phải, coi như xui thôi...

Trung : mà sao bình thường mạnh mẽ, ăn hiếp Trung giỏi lắm mà, lại để 1 thằng nhóc ăn hiếp ra nông nổi này vậy.

Tôi : thì tại ko có nghĩ nó làm như vậy, nên ko đề phòng, mà thôi bỏ đi, rồi tính ko tắm rửa mà mặc nguyên bộ đồ quân phục này ngủ luôn đấy hả..

Trung : ko đc hả, chê hôi à..

Tôi : ko chê, chỉ sợ vướn víu khó ngủ thôi..

Trung : ko sao Trung quen rồi , hay là Trung cởi hết nude ôm Hoàng ngủ nha đc ko... hehe.

Tôi : bệnh nhân mà củng ko tha hả anh công an dâm đãng...

Trung : haha giỡn đấy... thôi trễ rồi, Hoàng nghỉ ngơi đi..

Tôi : còn Trung thì sao...

Trung : Trung nằm sàn ngủ củng đc..

Tôi : thôi dưới đó lạnh lắm, lên đây nằm với Hoàng đi..

Trung : thôi, ng Trung hôi hám chưa tắm, với ngủ chung mắc công lại hiếp dâm người bệnh nữa thì khổ...

Tôi : Hoàng có chê hôi đâu mà sợ, giờ ko lên đúng ko..

Trung : thôi, Trung ngủ dưới đây đc rồi..

Tôi : đi về...

Trung : thôi mà...

Nói xong Trung củng lặng lẽ leo lên giường mà nằm cạnh tôi...

Nằm bên cạnh mà Trung chẳng dám ôm hôn gì cả, mà cứ nhìn chăm chăm lấy tôi, chẳng giống như mọi khi, tôi hỏi : bộ lạ lắm sao mà nhìn miết vậy..

Trung : ko có, thấy xót thôi...

Nói xong Trung đưa tay sờ lên vết thương vừa mới khâu trên trán, sau đó lại vuốt nhẹ lên má tôi cái...

Tôi : xót lắm hả...

Trung : uhm...

Tôi : vậy cho chịch cái đi...

Trung : chỉ cần Hoàng muốn thì lúc nào mà ko đc, bì đặt xin xỏ...

Tôi : haha ham muốn lắm mà bì đặt nằm im ru ra đó, ôm lại mau..

Trung : thôi, người hôi rình đấy..

Trung vừa dứt lời, thì tôi kéo cái mền tôi đang đắp phủ lên người Trung, xong tôi kéo tay Trung qua ôm lây mình, rồi nói : dù Trung có ra sao, Hoàng củng ko có chê đâu, hiểu chưa...

Nghe tôi nói vậy thì Trung ôm tôi chặt hơn, xong đặt lên môi tôi 1 nụ hôn, rồi cái lưỡi ướt át của Trung từ từ tách đôi bờ môi của tôi ra mà chui sâu vào trong khoang miệng...

Cả 2 có 1 màn cháo lưỡi đầy ngọt ngào và ấm nóng hơn bao giờ hết...

Bên dưới tay tôi lần mò gỡ bỏ cút củng như khóa quần của Trung ra.. xong tôi xoa nhẹ cặc quần bên ngoài lớp quần lót đen mỏng...

Vì Trung thường phải tập luyện thường xuyên ở môi trường nắng nóng, nên mồ hôi tiết ra nhiều hơn người bình thường, để tránh việc ẩm mốc hay bị hâm háng nên thường quần lót của Trung đều là loại thấm hút tốt và khá mỏng, nó mỏng đến mức chỉ cần thấm chút nước là có thể nhìn xuyên thấu luôn đấy, mà nhiều khi Trung củng như 1 số đứa khác còn ko thèm mặc quần lót khi đi tập luyện để tránh mồ hôi làm hâm háng này nọ....

Quay lại vấn đề chính, thì con cặc Trung lúc này bắt đầu cương lên, nó độn 1 cục khá to...

Sờ nắn cặc Trung bên ngoài lớp quần lót đã đời thì tôi móc con cặc đang cứng ngắt của Trung ra bên ngoài mà sục, tôi dùng ngón tay của mình vuốt quanh đầu khấc rồi se se lổ tiểu của Trung 1 cách nhẹ nhàng, làm dịch nhờn nơi miệng lổ tiết ra khá nhiều, xong tôi nói : lại nói ko nứng nữa đi, chảy nước tùm lum hết rồi đây này...

Trung củng ko chịu thua, luồn tay vào trong quần tôi mà bóp lấy con cặc đang cứng ngắt của tôi mà nói : chứ làm như ai kia hiền lắm vậy đấy, Trung ít ra còn bị Hoàng sục mới nứng, còn Hoàng chưa làm gì mà đã nứng ra thế này, thì ai dâm hơn ai đây ta.. haha

Tôi : dâm vậy mới trị đc máy thằng công an dâm đãng như Trung đấy... haha

Trung : này thì dâm đãng nà...

Vừa nói Trung vừa sục cặc tôi 1 cách thô bạo...

Tôi la làng lên : bớ người ta có người hiếp dâm bệnh nhân...bớ...

Chưa kịp nói xong thì Trung đã vội bịt miệng tôi lại nói : nè nè chơi la làng vậy, có ai vào là đội quần thiệt nha...

Tôi : muốn ko la thì phải nghe lời Hoàng...

Trung : rồi rồi nghe lời... muốn gì nói đi...

Tôi : bú cặc cho Hoàng đi...

Trung : tưởng gì...

Chưa để tôi đáp trả Trung đã khom người kéo cái quần tôi xuống 1 chút, để con cặc tôi đc giải phóng ra bên ngoài, sau đó Trung bắt đầu rê cái dọc theo thân cặc tôi, rồi tới đầu khấc, dùng cái lưỡi ngoáy sâu vào lổ tiểu cho dịch nhờn trong lổ tiết ra rồi liếm sạch...

Bây giờ Trung mặc bộ quân phục công an càng tôn lên vẽ điển trai và sự mạnh mẽ vốn có của Trung, nhìn Trung đang hì hục bú cặc mình trong hình tượng này làm tôi nứng hơn bao giờ hết, tôi cố gắng hẩy mông lên cho cặc mình chui vào sâu hơn trong cuốn họng của Trung...

Đc 1 lúc thì tôi nói : Trung quay mông về đây đi, Hoàng muốn liếm nó quá..

Trung : thôi , dơ lắm, Trung chưa tắm, ko muốn bị mất điểm trước mặt Hoàng đâu..

Tôi : đã nói Hoàng ko chê mà.. mau lên...

Mặc dù ko muốn, nhưng sợ tôi giận nên Trung củng cố gắng quay người theo kiểu 69 với tôi...

Lúc này, mông Trung đã nằm ngay ngắn trước mặt tôi , nó vẫn đang được bao bọc bởi lớp vãi quần quân phục kia.

Nhưng với cặp mông to tròn săn chắc của Trung thì lớp vãi quần quân phục như tô thêm sự hấp dẫn cho bờ mông ấy vậy... mép quần lót bên trong củng in lằn sau lớp vãi quần kia... nhìn kích thích kinh khủng...

Tôi đưa tay lên vuốt ve bờ mông căn tròn của Trung... sau đó tôi kéo nhẹ cái quần quân phục của Trung xuống gối, lúc này Trung chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng để che chắn cho cặp mông săn chắc của mình mà thôi, nhưng cái quần lót mỏng dính đó thì làm sao che chắn hết sự quyến rủ vốn có của Trung đc..

Nhìn chiếc quần lót đen mỏng bao chùm lấy cặp mông trắng nõn nà của Trung mà tôi nứng kinh khủng, tôi rê lưỡi lên liếm láp cặp mông ấy qua lớp vãi quần lót mỏng kia đến ướt nhẹp...

Lúc này, sau đó tôi kéo nhẹ chiếc quần lót xuống... cặp mông căn mộng kia cuối cùng củng hiện ra trước mắt tôi...

Tôi khẽ đưa lưỡi lướt nhẹ vào giữa rãnh khe ass của Trung... mùi mô hôi thoang thoảng nhưng tôi lại ko thấy nó hôi chút nào, mà ngược lại tôi cảm thấy cái mùi đó đặc trưng cho cái sự nam tính của Trung hơn, nó lại làm tôi kích thích và hưng phấn hơn bao giờ hết...

Sau đó tôi banh rộng 2 bên mông của Trung ra rồi liếm nhẹ lên miệng lổ, lúc này Trung rụt người lại nói : Đừng Hoàng, dơ đấy, Trung chưa có vệ sinh.. khi.. khi khác nha Hoàng...

Tôi chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Trung, tôi tiếp tục đẩy Trung xuống, rồi đánh cái lưỡi ướt át của mình vào miệng lỗ của Trung 1 cách táo bạo hơn...

Làm Trung rên la quằn quại hơn, để trấn áp tiếng rên của mình ko phát ra thành lời, thì Trung cho cặc tôi vào miệng mà bú mút hăng say hơn...

Lúc này miệng tôi thì liếm ass, tay tôi thì sục con cặc đang đứng ngắt rỉ đầy nước nhờn của Trung, lâu lâu tôi củng lè lưỡi liếm lấy cái dịch nhờn nơi đầu khấc làm Trung sướng điên dại, còn về phần Trung thì củng đang hăng say bú cặc và nút trứng cho tôi, tay Trung củng ko chịu yên vị 1 chổ, mà cứ nhàu bóp 2 bên mông tôi 1 cách thích thú...

Cả 2 lúc này đang chìm đắm trong sự đê mê của dục vọng, tôi ko ngờ có ngày 2 đứa lại làm tình trong tình cảnh và 1 nơi như thế này đấy... mà dường như vì cái môi trường mới lạ này làm cho cả 2 càng làm càng hăng say và hưng phấn hơn nhiều thì phải...

Lúc này cả 2 ai củng ra sức làm cho đối phương của mình sướng nhất có thể, thì bổng nhiên tiếng chuông điện thoại của Trung vang lên...

Tôi thấy Trung mở lên xem, rồi lại bấm tắt... đc 1 lúc thì nó lại reo...

Thấy vậy tôi nói : ai gọi mà ko nghe máy đi Trung..

Trung : ông Khải gọi, đang phê làm mất hứng.. kệ đi

Tôi : thôi nghe đi, biết đâu có chuyện gì thì sao...

Trung thấy vậy, bấm điện thoại lên nghe, sau đó lại chuyển máy qua cho tôi bảo : Khải gặp Hoàng đấy..

Tôi cầm máy lên rồi nói : alo, e nghe đây..

Trong khi tôi đang nghe đt thì Trung vẫn đang hăng say chăm sóc cho con cặc của tôi, làm tôi sướng điên xem chút là rên trong điện thoại luôn rồi..

Khải : Thằng... thằng Long đang trên đường đến chổ em đấy..

Nghe đến đây tôi giật bắn người, tôi bảo : sao... sao anh Long biết mà tới vậy..

Khải : anh ko biết ai nói với nó, mà nó đến học viện đập thằng cháu anh 1 trận, rồi chạy tới chổ em rồi đấy, em coi mà nói chuyện với nó đi..

Tôi : sao ảnh ko điện cho em ta..

Khải : điện thoại em tắt máy mà, thôi e coi mà ứng phó với nó, anh lên xem thằng cháu anh chút...

Nói xong anh Khải cúp máy ngang, lúc này tôi cảm thấy hơi bối rối 1 chút, ko phải vì sợ Long phát hiện tôi với Trung, mà vì tôi bị vậy lại ko báo Long thì trước sao củng nghe chửi mà thôi.

Thấy tôi cứ trơ người ra đó, thì Trung thôi bú cặc tôi mà nói : có chuyện gì hả Hoàng...

Tôi : anh Long đang tới đây..

Trung có vẽ hơi lo lắng nói : Hoàng đang lo Long biết chuyện giữa Trung và Hoàng à..

Tôi : ko có...

Trung : chứ sao...

Tôi : Hoàng biết tính Long, chuyện xảy ra như vậy, mà lại giấu Long, chút đến đây ổng củng chửi banh lên thôi..

Nói xong cả 2 đứa mặc đồ lại đàng hoàng, tôi căng thẳng 1, thì mặt Trung căng thẳng 10, tôi chưa bao giờ thấy Trung như vậy cả, nhìn vừa buồn cười, vừa thấy tội, tôi nói : làm gì Trung căng thẳng vậy..

Trung : Trung sợ Long biết chuyện 2 đứa, lại gây khó dễ cho Hoàng, hay để Trung tránh mắt nha..

Tôi : ko cần đâu, ngồi yên đó đi.. trước sao củng biết thôi, đâu có giấu mãi đc..

Vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng đẩy cửa bước vào, khỏi cần nhìn thì củng biết là Long rồi...

Tội vội nằm xuống như đang nghỉ ngơi, còn Trung thì nhắc ghế ngồi bên cạnh với vẽ mặt lo lắng thấy thương...

Y như tôi đoán, vừa bước vào, là cái mặt hầm hầm 1 đống, Long đi đến bên cạnh giường ngồi xuống nắm chặt tay tôi rồi nói : em có sao ko, đau chổ nào, nói anh nghe xem.... Dường như lúc này Long chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của Trung đang ngồi trong phòng luôn..

Tôi : em ko sao mà, chỉ hơi chóng mặt chút thôi, mà sao anh biết mà đến đây vậy...

Long : em còn dám nói hả, bị như vậy mà còn dám giấu anh ,ngay cả điện thoại củng tắt, anh mà ko hỏi thì em giấu anh đến khi nào hả Hoàng..

Tôi : em biết sai rồi rồi, anh đừng giận nữa..

Long : anh ko giận, mà em biết anh lo cho em như thế nào ko hả...

Tôi : em biết anh thương em mà... Đừng la e nữa, đầu em đau lắm rồi... Tự nhiên ko biết tôi học đâu ra cái thói mè nheo, nhỏng nhẻo thấy gớm luôn...

Long : anh.. Anh xin lỗi, anh ko nói nữa... Xong Long cuối xuống hôn tôi 1 cái rồi nói tiếp : anh có lỗi với em nhiều, vì ko bên cạnh che chở cho em đc..

Haizzzz ko biết tôi lỗi ở đâu ra mà nhiều người xin dữ, hết 2 chú cháu ông Khải tới Trung, rồi giờ lại đến Long, thiệt tình là phát ớn với máy người này luôn, tôi nói : anh làm gì có lỗi mà nói ,do em bất cẩn thôi.

Long : ko phải do em, do cái thằng khốn cháu thằng Khải đó, anh xử nó cho e rồi, còn thằng Khải nữa anh xử sao...

Tôi : thôi anh, e củng ko sao, anh bỏ qua đi, dù gì ở học viện anh Khải củng giúp em nhiều thứ mà..

Long : muốn anh tha củng đc, mà e phải làm cho anh 1 thứ đi...

Tôi : thứ gì vậy anh...

Long chẳng thèm trả lời, chỉ đưa mặt xuống sát mặt tôi rồi nói : hôn anh cái đi...

Trời tưởng gì khó, đừng nói hôn 1 cái mà cả 1000 cái củng đc : thế là tôi choàng tay qua cổ anh Long, rồi hôn môi anh 1 cách thấm thiết.... Tự nhiên lúc này tôi quên hẳn là Trung đang ngồi đó luôn...

Anh Long đc tôi hôn như đc mùa vậy, củng đáp trả lại 1 cách cuồng nhiệt, đc 1 lúc bất giác tôi sựt nhớ lại Trung, tôi đảo mắt về phía Trung, thì thấy Trung nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, tự nhiên tôi thấy có lỗi với Trung ghê gớm, cảm giác mình hơi quá đáng và tàn nhẫn với Trung rồi...

Tôi nhanh chóng rời môi của Long ra, rồi nói : có người kìa anh..

Lúc này anh Long dường như mới nhận ra sự hiện diện của Trung, anh nói : có người mà nãy giờ em ko nhắc anh, mà còn chủ động rồi nói..

Tôi : ơ.. Anh bảo em hôn mà giờ đổ cho em chủ động, ai bảo anh sớn xác vào mà ko nhìn...

Long xoa nhẹ đầu tôi 1 cái rồi nói : chẳng phải vì lo cho thằng oắt con này sao...

Nói xong Long quay sang phía Trung, đảo mắt nhìn sơ 1 chút rồi khẽ cười nói : chào em, nãy giờ anh xin lỗi nha, ko chú ý đến em..

Trung : dạ.. Ko sao...

Long : cảm ơn em đã chăm sóc Hoàng nha, mà em tên gì đấy...

Trung : dạ.. Em tên Trung...

Long : ụa.. Vậy ra e là Trung đấy hả...

Trung : anh biết em sao...

Tự nhiên lúc này anh Long lại đảo mắt sang phía tôi 1 cách khó hiểu, tôi cảm thấy hơi bối rối liền lên tiếng : sao anh lại nhìn em, người ta hỏi anh mà..

Long : chứ em ko tính kể gì cho anh nghe hả...

Nghe tới đây cả Trung và tôi đều cảm thấy bất an, ko biết anh nói vậy là có ý gì, chẳng lẻ anh biết hết mọi chuyện giữa tôi và Trung rồi sao, mặc dù là tôi và anh có giao kèo ko rèn buộc nhau, nhưng củng ko đc giấu diếm nhau, tính ra là tôi củng vi phạm giao kèo rồi, tôi cố trấn an bản thân mà nói : kể chuyện gì chứ...

Long : thì chuyện em với Trung, chứ chuyện gì...

Lúc này, Trung giật mình, lên tiếng : em.. Em với Hoàng chỉ là bạn của nhau thôi..

Long nhìn Trung khẽ cười rồi nói : thì anh có nói em là người yêu của Hoàng đâu mà em biện minh làm gì.. Còn Hoàng thì sao, ko tính nói hả..

Tự nhiên tôi cảm thấy bối rối sao ấy, chỉ biết im lặng trốn tránh thôi..

Trung thấy tôi hơi khó xử thì đứng dậy cuối đầu nhận lỗi, rồi nói : em xin lỗi, em là người dụ dỗ Hoàng.. Anh có muốn chửi thì chửi em đi, đừng trách mắng Hoàng...

Nghe Trung nói vậy tư nhiên tôi thấy mình hèn nhát sao đấy, chuyện này vốn do tôi tự nguyện, giờ lại để mình Trung gánh thay, chơi vậy sao bền, nên tôi củng lên tiếng : ko phải lỗi của Trung, là do em lăng nhăng, nên mới giữ Trung làm của riêng cho mình thôi, lỗi là do em,anh cứ chửi em đi, e nghe hết..

Tự nhiên, anh Long nhìn mặt 2 đứa tôi cười lớn rồi nói : 2 đứa sao vậy, anh đã nói gì đâu, mà thay phiên nhau nhận lỗi vậy..

Tôi : ko phải anh biết chuyện của em và Trung rồi sao...

Long : đúng anh biết hết rồi, nhưng anh ko.giận.

Trung : anh... Anh nói sao... Em và Hoàng như vậy, mà anh ko giận ko ghen 1 chút nào sao..

Long : giận thì ko, ghen thì có... Nhưng anh với Hoàng đã giao kèo ngay từ đầu rồi, với lại anh chỉ cần biết trong tim Hoàng vẫn có anh là đủ rồi, còn máy chuyện tình dục đơn giản là nhu cầu sinh lý thôi..

Tôi : anh ko giận gì em giấu anh thật sao..

Long : ko giận.. Mà anh còn thấy an tâm hơn khi ko có anh bên cạnh, củng có người quan tâm chăm sóc cho em..

Trung : em cảm ơn anh đã hiểu cho tụi em..

Long : anh cảm ơn em mới đúng, đã giúp anh lo lắng chăm sóc Hoàng trong khoảng thời gian Hoàng ở học viện..

Trung : em có chăm sóc gì đc cho Hoàng đâu, nếu e thật sự như anh nói thì Hoàng ko phải vào đây rồi..

Long : ko phải lỗi của em, đừng tự trách mình nữa...

Tôi : rồi 2 người cứ cảm ơn qua lại vậy, mà ko quan tâm tôi nữa hả...

Xong Long lại xoa đầu tôi cái rồi nói : zk anh là nhất rồi. Hì..

Tự nhiên nghe anh kêu từ zk vừa thấy thích vừa thấy kì kì làm sao ấy...

Nhìn tôi và Long âu yếm vui vẻ với nhau, thì Trung hơi chạnh lòng, rồi nói : thôi em về, trả ko gian riêng tư lại cho 2 người đó..

Thật lòng tôi muốn giữ Trung lại lắm, vì giờ mà để Trung về như vậy tôi thấy xót làm sao đó, nhưng mở miệng giữ Trung lại thì ngại anh Long, hơn nữa lở anh Long có làm gì quá thì càng tội cho Trung hơn nữa, nên tôi đành im lặng đồng ý để Trung ra về..

Nhưng ai ngờ, anh Long lại lên tiếng : về gì giờ này, ở lại đây đi, tâm sự với anh chứ...

Trung : tâm sự... Em với anh có gì nói với nhau hả..

Long : có chứ... Anh định tìm em nói chuyện lâu rồi,nhưng chưa có dịp, sẵn đây thì tâm sự 1 chút luôn..

Tôi : 2 người định nói xấu em đây hả..

Long : bộ em nhiều tật xấu lắm hay sao mà sợ bọn anh nói xấu...

Tôi : chưa gì đã chê...

Nghe tôi nói vậy, thì anh Long lại xoa đầu tôi cái, xong nói : đời nào anh dám chê zk anh...

Xong anh kéo mền đắp lại cho tôi, rồi khẽ hôn lên môi tôi cái rồi nói : em ngủ đi cho khoẻ, ngủ ngon nha zk iu...

Tôi : nay sến quá nha...

Long : ko thích hả..

Tôi: thích chứ... 2 người nói chuyện chút rồi củng ngủ đi nha...

Long : anh biết rồi...

Xong tôi khẽ nhìn Trung cười 1 cái rồi nói : Hoàng ngủ trước, xíu ngủ ngon nha...

Trung nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, khẽ gật đầu cái chứ ko trả lời, nhìn gương mặt của Trung bây giờ củng thoải mái hơn nhiều, nên tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ, để 2 người đàn ông bên đời mình ngồi đó mà tâm sự với nhau về những bí mật mà chỉ có cả 2 người đó biết thôi...

Sau 1 giấc ngủ dài, thì tôi củng tỉnh giấc, bây giờ bên cạnh tôi chỉ có mình Trung mà thôi, tôi đảo mắt nhìn quanh vẫn ko thấy Long đâu cả...

Lúc này, thì Trung đang nằm gục bên cạnh giường của tôi, tay thì vẫn đang siết chặt lấy tay của tôi, cứ như ổng sợ ai cướp tôi đi mất vậy...

Nhìn gương mặt đang ngủ ngon lành của Trung mà tôi thấy thương Trung nhiều hơn, đúng là chỉ có hoạn nạn mới nhận ra chân tình...

Tôi khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt điển trai của Trung, làm Trung giật mình tỉnh giấc, Trung nói : Hoàng dậy rồi sao, xin lỗi Trung ngủ quên mất..

Tôi : Trung mệt lắm hả, cảm ơn Trung đã ở bên cạnh chăm sóc hơn cả đêm qua nha..

Trung : nói chuyện khách sáo vậy hả, bổn phận của Trung thôi, mà người nên cảm ơn phải là Trung mới đúng...

Tôi : cảm ơn vì việc gì...

Trung : thì cảm ơn vì dù Hoàng đã có 1 người hoàn hảo như anh Long bên cạnh, nhưng vẫn chừa cho Trung 1 chổ đứng trong lòng đấy..

Tôi : trời.. Cái này đáng lý phải chửi Hoàng tham lam, ích kĩ mới đúng, chứ ở đó mà cảm ơn... Mà có cảm ơn thì Hoàng mới là ng nên nói câu đó, vì Trung biết Hoàng như vậy mà vẫn chấp nhận bên cạnh, lo lắng cho Hoàng, 1 người vừa đẹp trai, tốt bụng như Trung xứng đáng có 1 mối tình tốt hơn Hoàng nhiều, Trung thấy mình làm vậy có đáng ko..

Trung : Hoàng khen làm Trung nở hết cả mũi đấy, mà vấn đề này Trung từng nói với Hoàng rồi, Trung thấy điều đó đáng lắm, ngoài Hoàng ra Trung ko thấy ai xứng đáng để Trung dành trọn tình cảm như vậy cả...

Nói xong Trung đưa bàn tay tôi lên miệng mà hôn 1 cái thật nhẹ nhàng, rồi nói tiếp : mình mãi bên nhau như vậy nha...

Tôi khẽ cười gật đầu đồng ý, thật sự tôi cảm thấy bản thân mình may mắn khi bên cạnh lại có 2 người đàn ông luôn che chở và hiểu mình như vậy...

Tôi : À mà anh Long đâu rồi Trung..

Trung : bác sĩ nói vết thương của Hoàng củng ko nặng lắm, chỉ khâu 5 mũi thôi, nên có thể về nhà đc rồi, nên anh Long đi làm thủ tục xuất viện cho Hoàng rồi..

Tôi : phiền 2 người quá..

Trung : lại khách sáo, anh Long mà nghe thấy lại ăn chửi đấy..

Tôi : hình như 2 người nói chuyện khá hợp nhau nhỉ,mà tối qua 2 người nói gì vậy..

Trung : hì bí mật nha..

Trung lại làm tôi nổi cơn tò mò lên, nên tôi đè Trung ra mà thọt vào máy chổ nhạy cảm của Trung, làm Trung nhảy dựng lên la hét um sùm...

Lúc này thì anh Long củng mở cửa bước vào nói : mới sáng 2 đứa làm ì vui dữ vậy..

Trung : zk anh muốn biết tối qua em với anh nói gì đó.. Anh nói cho Hoàng nghe đi...

Tự nhiên nghe Trung kêu tôi bằng zk anh Long, tôi cảm thấy sao sao đó, mà cảm giác hình như sao 1 đêm Trung đã tự nhiên và thoải mái hơn rất nhiều, chả còn 1 chút e dè ngại ngùng của tối qua nữa, chả hiểu anh Long nói gì mà làm Trung thay đổi thái độ đến chóng mặt như vậy, nhưng hỏi mãi thì cả 2 chả ai chịu nói cả...

Long : à Hoàng, chuyện e nằm viện có ng thân hay bạn bè nào biết ko..

Tôi : chắc là ko, mà sao vậy anh..

Long : tại a đi làm thủ tục cho em xuất viện, nhưng bệnh viện bảo có người đã lo hết viện phí, củng như làm xong mọi thủ tục cho em rồi..

Tôi : mà ai làm vậy anh...

Long : người đó yêu cầu bệnh viện giấu thông tin, nên anh củng ko hỏi gì nhiều...

Thật sự tôi củng chẳng biết là ai làm, nên tôi nói đại : chắc anh Khải áy náy việc cháu ảnh làm em bị thương nên ảnh làm đấy, để có gì em tìm hiểu thêm...

Long : uhm.. vậy củng đc... về thôi..

Miệng thì nói vậy chứ tôi biết chắc người làm chuyện đó ko phải là Khải đâu, vì mặc dù lỗi là do cháu anh gây ra thật, nhưng với cái bản tính của Khải thì anh ko có phải kiểu người chu toàn mọi thứ như vậy đâu, mà thôi kệ đi, từ từ tìm hiểu sao vậy..

Nói xong thì cả 3 cùng dọn dẹp lại ít đồ, rồi lên xe mà ra về...

Ngồi trên xe thì anh Long nói : Hoàng về nhà anh ở đi, cho có người chăm sóc, chứ em ở đó 1 mình anh ko yên tâm đâu..

Tôi : em khoẻ rồi mà, anh chở em về đó rồi anh lại bỏ việc để chăm sóc em nữa... Em ko thích mình làm gắng nặng cho anh đâu, anh chở em về học viện đi, em tự lo đc..

Long : bộ em ko thích ở cạnh anh sao..

Tôi : em thích chứ.. Nhưng em biết cái tần suất công việc của anh ra sao mà, khi nào anh rãnh em sẽ bám riết lấy anh cho xem, lúc đó có khi anh lại bảo em phiền đấy.

Long : em thì đủ lý do hết, vậy về đó nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt vào, có gì phải gọi cho anh liền đấy..

Tôi : em biết rồi, có gì còn Trung mà, anh lo xa quá...

Long : uhm...anh quên mất, có gì Trung coi ngó zk anh giùm với nha...

Trung : hì.. Anh yên tâm, anh ko nói thì em củng chăm sóc cho Hoàng chu đáo mà..

Long : vậy thì anh yên tâm hơn rồi...

Thế là cả 3 trên đường về cứ cười nói vui vẻ, tôi ko ngờ mọi chuyện sau khi nói ra hết lại tạo ra 1 cái kết viên mãn như vậy...

Đi 1 hồi thì cuối cùng củng đến học viện, Long đòi đưa tôi lên phòng nhưng tôi thấy phiền anh quá nên tôi bảo anh về đi có Trung đi cùng tôi về phòng là đc rồi...

Dưới sự thuyết phục của tôi và Trung thì anh mới chịu chạy xe ra về...

Sau đó thì tôi và Trung cùng nhau về phòng của tôi.... Đến nơi thì tôi bảo : Trung về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, còn đi tập luyện nữa...

Trung ko nói ko năng gì mà kéo tôi đi 1 mạch vô phòng, đóng cửa cái sầm lại rồi ôm tôi thật chặt mà nút lưỡi 1 cách cuồng nhiệt rồi nói : Trung ở lại đây với Hoàng ít hôm, đến khi nào Hoàng khoẻ thì thôi..

Tôi : còn việc học tập luyện thì sao..

Trung : Trung xin phép nghỉ 2 ngày rồi...

Tôi : tại sao lại nghỉ, Hoàng tự lo đc mà..

Trung : ko có nói nhiều, lên giường nghỉ ngơi đi...

Tôi : muốn ở lại thì củng về phòng tắm đi chứ...

Trung : giờ tắm nè...

Nói xong Trung đi đến tủ đồ của tôi, chọn cho mình 1 cái quần thun trắng, rồi đi thẳng vào nhà tắm 1 cách tự nhiên như trốn ko người vậy...

Tôi nhìn hành động của Trung chỉ biết lắc đầu vì cái độ ngang bướng, lỳ lợm của Trung mỗi ngày 1 tăng cao mà thôi...

Đc 1 lúc thì Trung củng tắm xong... Lúc này trên cơ thể Trung chỉ mặc đúng 1 cái quần thun trắng mỏng mà thôi, con cặc dù đang mềm xèo nhưng nó vẫn hiện ra khá rỏ, cứ mỗi bước đi của Trung lại làm cho nó lắc lư qua lại như cái chuông đồng hồ vậy, nhìn thích mắt kinh khủng, thấy Trung cứ như đang kích thích mình vậy, nên tôi lên tiếng : nà cái con người kia, đang muốn kích thích ai mà ăn mặc khêu gợi như vậy hả..

Trung phì cười : ko phải Hoàng thích nhìn người khác mặc như vậy hả...

Tôi hơi ngượng khi bị Trung nói trúng tim đen của mình, nên quay lưng vào tường mà nói : ai thèm, đi ngủ đây..

Xong Trung phì cười rồi lao đến giường mà nằm bên cạnh, cặc Trung cứ cạ cạ vào mông tôi, tay Trung thì choàng qua ôm chầm lấy người tôi rồi nói : ngủ ngon nha cục cưng...

Chẳng hiểu sao dạo này hết Long tới Hoàng đều sến như vậy nữa, nhưng thật sự tôi cảm thấy rất thích và hạnh phúc khi nghe họ kêu mình như vậy...tự nhiên thấy bản thân mình khi bên cạnh  Long và Trung thì chở nên nhỏ bé đến là thường... Và rồi tôi củng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Trung lúc nào ko hay...

Và củng sau ngày hôm đó cuộc sống của tôi bắt đầu có nhiều sự thay đổi và sáo trộn hơn...

Củng sau đêm đó, mối quan hệ giữa tôi, Trung và anh Long củng ngày càng thân thiết hơn nhiều... Liệu cả 3 có cùng nhau đi xa hơn đc ko...

......

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện....

Nhớ ấn theo dõi củng như cmt đóng góp ý kiến để truyện hay hơn nha... Tks các bạn nhiều...

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ...















Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me