Truyen Ngan Tinh Yeu
Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm sự bố thí từ cái thế giới tâm linh mà họ xây dựng lên.***
Đầu năm đưa bà lên chùa thắp hương, cảm thấy như được thoát ra khỏi cái thế giới vồn vã thường ngày một cách kì lạ.
Chùa nhiều cây, bóng mát và chả có gì gây ồn ào ngoài tiếng gõ mõ và cả tiếng mới ngân nga một vài hồi chuông.
Chờ bà tụng kinh, mình nằm vắt vẻo trên yên xe ngước lên những tia nắng nhẹ xuyên qua tán lá tận hưởng. Sướng.
- Anh! Anh cũng đi chùa à???
Mình giật bắn lên vì câu hỏi và cái vỗ vai bất chợt. Quay ra thì gặp ngay thằng em đồng hương trước làm cùng công ty.
- Ơ... Sao chú đi chùa này? Chùa bên chú bị phá à?
- Anh thì, phá là phá thế nào, tại em nghe nói chùa bên này thiêng lắm nên sang khấn xin tí lộc đầu năm thôi. Thầy phán năm nay em được tuổi, phải đi xin lộc thật nhiều để cầu thì công danh mới thành nhanh được.
- Công danh mà cũng đi cầu à chú???
Mình ngơ ngác.
- Vâng. Phải cầu đấy anh ạ, không có thì làm ăn lụi bại lắm, phất sao được anh. Em đi chùa này là chùa thứ 7 rồi đấy, chắc phải kiếm chỗ nữa để cho đủ 8, chứ 7 không đẹp.
Mình cười nhăn nhở.
- Lại còn thế nữa cơ à, thế chú đi chùa ngoài cầu công danh ra còn cầu gì nữa không?
- Có chứ, em cầu thêm tình duyên, năm vừa rồi nhà em xảy ra chuyện, bọn em vừa li hôn trước tết chắc anh cũng nghe rồi. Nói chung, anh muốn thứ gì thì cầu thứ ấy, mất gì đâu ngoài mấy nén hương hở anh. Thế anh đi chùa cầu gì?
- Anh á? "Cầu an, thanh thản và tí ti sáng suốt".
- Anh đùa em à? Cầu thế đi chùa làm gì cho tốn sức, ở nhà xem phim còn hơn, vừa giải trí lại vừa đỡ mệt. Thôi, anh ngồi chơi, em phải vào dâng lễ, khấn rồi hóa vàng không có muộn, thần linh quở trách. Hôm nào gặp chém gió sau anh nhé.
- Ừ, hôm nào...
Chưa kịp nói hết lời đã thấy nó rảo bước đi mất. Thở dài một cái mà nghe lòng mình lãng đãng, chẳng biết nên vui hay buồn.Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm sự bố thí từ cái thế giới tâm linh mà họ xây dựng lên. Họ không coi nó đơn thuần là tín ngưỡng để tôn thờ, để bấu víu lúc lầm đường lạc lối, mà trở thành nơi phân phát rất nhiều các thứ gọi là "lộc" để tha hồ mà đến xin mang về nhà tích lũy. Hay thật!Nghĩ một cách đơn giản như thế này:
"Phật mà có nhiều của để phát lộc bừa bãi như thế thì đã chẳng có giàu nghèo, đói khổ. Nhà ai cũng tiền vàng nứt vách hết. Bạn cầu xin được, thì cái thứ gọi là "thiên hạ" ngoài kia chắc họ để yên cho bạn và Phật?"
Mọi việc trên đời này đều có nhân quả, bố mẹ sinh ra bạn có tay, có chân không phải để bạn ngồi một chỗ ngửa tay ra xin bố thí. Chỉ là, bạn có được trả xứng đáng với công sức mà bạn đã bỏ ra hay ko mà thôi. Những thứ bản thân bạn có thể làm được, có thể phấn đấu đạt được thì bạn còn cầu xin để làm gì??? Lạ thật! Hay những ước muốn của bạn quá cao? Quá bay bổng so với sức của bạn? Nếu mọi việc trên thế giới này đều tốt đẹp, thuận lợi cả, thì bạn là ai chắc gì bạn đã nhận ra.Xin hỏi bạn một câu:
"Phật ở trong bạn là gì???"
Đừng tầm thường hóa cái góc sáng nhất trong tâm hồn mình.
Đầu năm đưa bà lên chùa thắp hương, cảm thấy như được thoát ra khỏi cái thế giới vồn vã thường ngày một cách kì lạ.
Chùa nhiều cây, bóng mát và chả có gì gây ồn ào ngoài tiếng gõ mõ và cả tiếng mới ngân nga một vài hồi chuông.
Chờ bà tụng kinh, mình nằm vắt vẻo trên yên xe ngước lên những tia nắng nhẹ xuyên qua tán lá tận hưởng. Sướng.
- Anh! Anh cũng đi chùa à???
Mình giật bắn lên vì câu hỏi và cái vỗ vai bất chợt. Quay ra thì gặp ngay thằng em đồng hương trước làm cùng công ty.
- Ơ... Sao chú đi chùa này? Chùa bên chú bị phá à?
- Anh thì, phá là phá thế nào, tại em nghe nói chùa bên này thiêng lắm nên sang khấn xin tí lộc đầu năm thôi. Thầy phán năm nay em được tuổi, phải đi xin lộc thật nhiều để cầu thì công danh mới thành nhanh được.
- Công danh mà cũng đi cầu à chú???
Mình ngơ ngác.
- Vâng. Phải cầu đấy anh ạ, không có thì làm ăn lụi bại lắm, phất sao được anh. Em đi chùa này là chùa thứ 7 rồi đấy, chắc phải kiếm chỗ nữa để cho đủ 8, chứ 7 không đẹp.
Mình cười nhăn nhở.
- Lại còn thế nữa cơ à, thế chú đi chùa ngoài cầu công danh ra còn cầu gì nữa không?
- Có chứ, em cầu thêm tình duyên, năm vừa rồi nhà em xảy ra chuyện, bọn em vừa li hôn trước tết chắc anh cũng nghe rồi. Nói chung, anh muốn thứ gì thì cầu thứ ấy, mất gì đâu ngoài mấy nén hương hở anh. Thế anh đi chùa cầu gì?
- Anh á? "Cầu an, thanh thản và tí ti sáng suốt".
- Anh đùa em à? Cầu thế đi chùa làm gì cho tốn sức, ở nhà xem phim còn hơn, vừa giải trí lại vừa đỡ mệt. Thôi, anh ngồi chơi, em phải vào dâng lễ, khấn rồi hóa vàng không có muộn, thần linh quở trách. Hôm nào gặp chém gió sau anh nhé.
- Ừ, hôm nào...
Chưa kịp nói hết lời đã thấy nó rảo bước đi mất. Thở dài một cái mà nghe lòng mình lãng đãng, chẳng biết nên vui hay buồn.Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm sự bố thí từ cái thế giới tâm linh mà họ xây dựng lên. Họ không coi nó đơn thuần là tín ngưỡng để tôn thờ, để bấu víu lúc lầm đường lạc lối, mà trở thành nơi phân phát rất nhiều các thứ gọi là "lộc" để tha hồ mà đến xin mang về nhà tích lũy. Hay thật!Nghĩ một cách đơn giản như thế này:
"Phật mà có nhiều của để phát lộc bừa bãi như thế thì đã chẳng có giàu nghèo, đói khổ. Nhà ai cũng tiền vàng nứt vách hết. Bạn cầu xin được, thì cái thứ gọi là "thiên hạ" ngoài kia chắc họ để yên cho bạn và Phật?"
Mọi việc trên đời này đều có nhân quả, bố mẹ sinh ra bạn có tay, có chân không phải để bạn ngồi một chỗ ngửa tay ra xin bố thí. Chỉ là, bạn có được trả xứng đáng với công sức mà bạn đã bỏ ra hay ko mà thôi. Những thứ bản thân bạn có thể làm được, có thể phấn đấu đạt được thì bạn còn cầu xin để làm gì??? Lạ thật! Hay những ước muốn của bạn quá cao? Quá bay bổng so với sức của bạn? Nếu mọi việc trên thế giới này đều tốt đẹp, thuận lợi cả, thì bạn là ai chắc gì bạn đã nhận ra.Xin hỏi bạn một câu:
"Phật ở trong bạn là gì???"
Đừng tầm thường hóa cái góc sáng nhất trong tâm hồn mình.
Sưu tầm
とりさま
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me