LoveTruyen.Me

Truyen Thai Bai Tho Cua Nam Anh Sang

Lâu lắm rồi tôi không được cảm nhận bầu không khí của một lễ cưới. Lần gần nhất cũng đã là hai năm trước, trong đám cưới của bạn cùng khoa. Nhưng hôm nay, ngày 27 tháng 5 năm 2029 sẽ là ngày mà tôi phải ghi nhớ suốt đời

Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian sẽ trôi nhanh đến như vậy. Đã hơn 10 năm kể từ ngày tôi biết đến cô ấy. Chúng tôi gặp nhau lần đầu ở buổi khai mạc các hoạt động khoa. Giữa hàng trăm sinh viên các khoa đang đứng chen chúc trong hội trường, cô ấy... lại là người nổi bật duy nhất

Không phải do cô ấy xinh đẹp hơn những người bạn diễn viên nổi tiếng đang học tại trường này. Mà là vì sự tốt bụng, nụ cười tươi tắn và tiếng cười tự nhiên đã khiến tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên

Nghĩ đến lại muốn khóc. Không bao lâu nữa, những mộng tưởng của tôi chắc sẽ phải kết thúc tại đây

Cô ấy chuẩn bị xây dựng gia đình với người khác, kết hôn với tên con trai đẹp trai giàu có nhưng chưa từng yêu cô ấy

Nó buồn như việc tôi tình cờ nhìn thấy tên đó ôm người phụ nữ khác ngay trước ngày cưới chỉ một ngày. Thằng khốn đó chưa từng chịu dừng lại bên một ai. Hồi học đại học thế nào thì bây giờ vẫn như vậy

Thằng khốn không có tiến bộ

Rồi hỏi sao tôi lại biết hả? Thì do nhiều năm trước chúng tôi từng học cùng nhau

"Vui lòng kí tên ở đây ạ" Nguyền rủa quá khứ chưa được bao lâu khiến tôi quên béng mất chuyện tôi đã đứng trước đám cưới rồi

Căn phòng tổ chức sự kiện của khách sạn sang trọng được tô điểm bởi những bó hoa màu trắng. Cả đèn treo lẫn bàn ghế đều được sắp xếp một cách tỉ mỉ. Trang trí kiểu này, nhìn cũng biết tốn không ít tiền rồi

Chắc chắn là dù cho cửa luôn được rộng mở để chào đón khách mời ra vào một cách thuận tiện, nói thật lòng, tôi chẳng dám bước vào bên trong như ý muốn. Tôi chỉ có thể đưa mắt kiếm tìm người quan trọng của mình

Bình thường cô dâu chú rể sẽ phải ra đứng đón khách ở lối vào phía bên ngoài. Nhưng bây giờ cô ấy cùng chú rể đang trò chuyện với người lớn trong nhà nên không thể đi ra ngoài

Nhưng dù cho như vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ cô ấy

Vẫn xinh đẹp như trước đây, hệt như 10 năm trước...

"PraeMai" trong bộ lễ phục màu trắng sang trọng, phần tóc phía sau được búi lên, để phần trước rũ xuống một chút tăng vẻ ngọt ngào. Cô ấy không trang điểm đậm, hoặc thật ra có trang điểm đậm mà tôi không thể nhìn rõ. Nhưng tóm lại cô ấy vẫn đẹp nhất trong mọi thời điểm. Chẳng hiểu sao cô ấy lại đem lòng yêu một tên đàn ông đốn mạt như vậy

"Mời anh kí tên vào đây ạ" Giọng nói của cô gái trước mặt đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ

Bây giờ tôi đúng điên thật rồi, tự dưng lại chìm vào mớ suy nghĩ và tưởng tượng vớ vẩn này

"Ờ..." Đang yên đang lành sự hèn nhát lại trỗi dậy "Tôi đợi bạn chút đã"

Tôi đáp lời cô gái xinh đẹp đang ngồi trước bàn kí tên rồi lùi ra phía sau một chút để nhìn ngắm người bên trong từ xa. Dù cho cô ấy đến chào hỏi, cô ấy cũng sẽ chẳng biết tôi là ai, có quan trọng với cô ấy không? Hay chỉ là đến lừa lọc để ăn uống trong một bữa tiệc sang trọng mà thôi

Nghĩ đến đây thôi đã không chịu nổi phải nhìn xuống bộ dạng của bản thân

Việc ở lại hay không thì sự xuất hiện của tôi cũng chẳng có giá trị gì với bữa tiệc này. Bởi vì điều quan trọng nhất khi tôi muốn đến tiệc cưới của cô ấy ngày hôm nay, cũng chính là quyết định từ bỏ và nói lời từ biệt

Được rồi, chắc là đã đến lúc. Những khung cảnh drama bắt đầu hiện ra sau khi tôi nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô dâu cách phía xa. Tôi nhớ nụ cười, nhớ tiếng cười ngọt ngào của cô ấy. Cảm ơn vì ngày đó đã đến nói chuyện với tôi, dù cho chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng cuối cùng lại trở thành tình yêu bất diệt của một chàng trai

Hi vọng rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, dù cho tôi sẽ xuất hiện với tư cách nào đi chăng nữa. Còn phần chú rể, nếu hắn vẫn lăng nhăng, tôi sẽ kiếm cơ hội xử đẹp hắn ta

Tạm biệt...

Những tưởng tượng trong đầu vụt tắt, tôi xoay người bước ra khỏi khách sạn cùng cảm giác lang thang mơ hồ đến cùng cực. Đến mức mà dù về nhà rồi cũng chẳng có chút sức lực nào cởi bộ suit ra khỏi người

Tôi chỉ có thể đặt bó hoa hồng và quả cầu pha lê nhận được lên giường rồi thả mình xuống theo. Chỉ để trôi theo những giấc mộng ngọt ngào mà cả đời này cũng chẳng thể nào có được

Trong giấc mơ, tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ quả cầu pha lê, tôi thấy Mai đang đứng ở đó, nở một nụ cười với tôi trước khi rời đi...

(Rrrr -- Rrrr --)

Tiếng báo thức từ điện thoại đánh thức tôi bắt đầu một ngày mới tươi sáng. Ừ thì cực kì tươi sáng luôn... suýt nữa chẳng muốn rời khỏi giường. Nhưng tôi vẫn phải dậy bởi vì hôm nay phải đến văn phòng. Lần trước sếp mới ném cho tôi một bộ khó nhằn. Dù cho có miễn cưỡng thế nào thì tôi vẫn phải nhanh chóng quay trở lại xử lý cho xong đã

Bộ phim indie mới được quyết định sẽ ra rạp vào hai tháng sau. Vì là thể loại cổ điển và dùng mấy cái ngôn ngữ kì lạ nên chẳng có dịch giả nào tự nguyện nhận việc. Vậy nên sếp đã gửi cho tôi một nụ cười để bày tỏ nỗi lòng và trút bỏ tất cả gánh nặng sang cho tôi

Anh ấy bảo rằng nếu làm xong bộ này thì sẽ bonus cho tôi một vé đi thăm sở thú

Khốn nạn! Một thằng đàn ông 30 tuổi có thể tìm kiếm niềm vui ở những chỗ như vậy sao? Định để tôi đi tâm tình với mấy con hà mã chắc?

Nghĩ đến là thấy buồn nên tôi phải búng tay để cho những suy nghĩ chán nản kia thoát ra khỏi đầu. Tôi bước chân xuống giường với sự lười biếng. Ủa rồi cái khăn lau người biến đâu mất rồi? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhớ rõ là nó từng được vứt ở chỗ ghế này. Ơ! Bây giờ không chỉ cái khăn lau người mà cái ghế cũng biến mất luôn rồi

Chắc chắn là có trộm vào phòng!

Nhưng tại sao thằng trộm lại ngu xuẩn đến mức này nhỉ? Nó quên điều tra thông tin trước hay sao mà lại không biết rằng phòng tôi chẳng có một đồ có giá trị nào để bán được cả. Chắc thất vọng lắm khi chẳng lấy được thứ gì đi nên nó mới cố tình lấy cái ghế cùng cái khăn lau người của tôi

Lúc nhìn xung quanh để kiểm tra xem có thất thoát thứ gì không, tôi thấy nhiều đồ trong phòng cũng thay đổi đến bất ngờ. Ngay cả bản thân tôi luôn. Đêm qua tôi đâu có mặc cái áo này đâu, cả cái quần không có dây chun này nữa. Tôi nhớ rõ là từng có một cái như này hồi học đại học nhưng mà bị vứt vào thùng rác từ trước khi tốt nghiệp rồi cơ

Thằng trộm còn chăm chỉ đến mức kiếm lại rồi mặc luôn cho tôi hả?

Khoan đã! Poster bộ Shakespeare in Love trước cửa nhà vệ sinh đã thay đổi thành bộ Inyaritou từ lúc nào vậy? Những thắc mắc đó khiến tôi vội vội vàng vàng quay lại để quan sát kĩ càng toàn bộ căn phòng một lần nữa. Trái tim tôi suýt thì rớt xuống đống xương cựa. Đây giống như không còn là phòng của tôi, nhưng lại chẳng thể chối bỏ chuyện nó chính là phòng mình

Tủ sách hoạt hình Nhật Bản mà tôi từng bán sắt vụn nhiều năm trước đã quay trở lại vị trí cũ. Chiếc tủ lạnh mới hơn trước. Tủ quần áo rồi còn cả ga trải giường nữa. Vãi! Mấy cái mô hình batman mà tôi từng đem vứt lúc trước... tất cả mọi thứ đều quay trở về một lượt. Tôi vừa thắc mắc vừa lo sợ rằng bản thân chắc vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ

Bộp!

Tự tát vào mặt mình một cái. Nỗi đau đớn chạy dài khắp xương hàm. Đây chắc chắn không phải trong mơ. Nhưng tại sao mọi thứ lại không giống như trước?

Tôi chạy về giường, đưa tay với lấy chiếc điện thoại cũ lên xem. Chết mẹ rồi... đến cả điện thoại cũng là chiếc điện thoại cũ từng dùng. Giật mình hơn nữa là thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại

Hôm nay không phải ngày 27 tháng 5 năm 2029

Mà là ngày 27 tháng 5 năm 2019

Thời gian quay trở lại 10 năm trước như trong bộ phim Butterfly Effect à?

Thiểu năng! Chắc chắn phải có sai sót nào đó

Choáng ngợp với đống thắc mắc đó, tôi chạy đến tủ quần áo, nhìn trạng thái hiện tại của bản thân trong gương để chứng minh sự thật bằng chính mắt mình lần nữa, rằng dù cho nhiều thứ xung quanh thay đổi nhưng bản thân tôi vẫn như trước

"Ôi" Tôi há miệng hét lớn khi nhìn thấy bản thân trong gương đang giật mình đến mức con mắt suýt rớt ra khỏi tròng. Mái tóc thay đổi, khuôn mặt trông trẻ hơn. Đây rõ ràng không phải Botkawee của hiện tại

Để xác nhận lại sự thật một lần nữa cho rõ ràng, tôi quyết định chạy xuống tầng mà chẳng thèm đi giày dép gì cả. Phía dưới tòa nhà có cửa hàng tiện lợi, tôi còn quen biết với tất cả nhân viên ở đó nên chẳng có gì phải e ngại. Nhưng lúc đi xuống đến nơi, tôi lại không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn với khuôn mặt ngu ngốc trước quầy thanh toán

Không có người nào mà tôi quen biết làm việc ở đây

"Anh có thẻ khách hàng thân thiết không ạ?" Cô gái tô son đỏ hỏi với nụ cười thân thiện

"Kh...không có"

"Anh có thể đặt đồ xuống quầy thanh toán ạ"

"Tôi không định mua đồ" Tôi nuốt nước bọt xuống họng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Nhưng có một câu hỏi mà tôi chẳng phải tốn thời gian suy nghĩ bởi vì trong đầu tự động hiện lên rồi "Cho tôi hỏi hôm nay ngày bao nhiêu?"

Cô gái thu ngân bày ra vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi

"Hôm nay là ngày 27 ạ"

"Tháng mấy?"

"Tháng 5"

"Vậy năm? Năm bao nhiêu?" Vãi, hồi hộp muốn chết

"Năm 2019 ạ. Anh đang quay chương trình gì sao ạ?" Ôiii chương trình quái gì ở đây. Tất cả mọi thứ của tôi đều biến mất, chẳng còn lại bất cứ thứ gì

Có lẽ... bố mẹ tôi chính là người ngoài hành tinh có năng lực đặc biệt cũng nên

Người bác nuôi lớn tôi kể lại rằng bố mẹ tôi đã mất vì tai nạn xe hơi từ khi tôi còn bé. Hơi buồn chút khi tôi không có khóc lóc rưng rưng bao nhiêu vì quá bé để biết được đau lòng thật sự là thế nào

Những chuyện còn lại cũng chỉ là mẹ tôi là người Thái, bố tôi là chính là gã trai châu Âu tình cờ gặp mẹ tôi. Tình yêu nảy nở và kết tinh của nó chính là tôi, Bot Kawee, một cậu trai có tóc và mắt màu nâu nhạt. Thêm nữa là đặc biệt hơn người khác một chút ở chỗ dù tôi là con lai Thái-Ý nhưng tôi lại không biết nói tiếng Ý

Ờ rồi năng lực đặc biệt, không phải là...

Hay sự thật rằng chuyện xuyên không là chuyện vô cùng dễ dàng. Trên thế giới này có lẽ có một tổ chức nào đó đã bí mật đưa tôi ra khỏi phòng và tiêm một loại thuốc nào đó vào cơ thể tôi để chuẩn bị cho hành trình trên cỗ máy thời gian

Cuối cùng tôi lại trở thành nhà du hành thời gian sao?

Dù không muốn tin nhưng vẫn phải tin vì tôi chẳng thể tìm ra được câu trả lời cho bản thân rằng tại sao mọi chuyện lại thành thế này, ngoài việc gãi đầu rồi quay trở lại căn phòng để tìm kiếm những thứ khác mà có thể cung cấp thông tin giải đáp đống thắc mắc này

Chiếc ba lô mà tôi từng dùng hồi học đại học được đặt trên chiếc bàn Nhật màu xanh rêu. Sau khi mở ra xem, tôi thấy nhiều thứ quan trọng bên trong. Đầu tiên là chiếc chứng minh thư nhắc nhở tôi rằng tôi là Botkawee, nhà ở Chonlaburi, còn cả nhắc cả ngày tháng năm sinh nữa

Thứ 2 là thẻ sinh viên cho tôi biết rằng mình đang học ở khoa Nhân văn, chuyên ngành ngôn ngữ Anh

Thứ 3 là tiền trong ví, tất cả còn 45 baht. Tại sao tôi luôn nghèo đói như vậy nhở?

Thứ 4 là thẻ ATM

Thứ 5 là thẻ tàu điện ngầm mà chẳng biết còn tiền không

Và cuối cùng chính là sách vở học tập của năm 2. Nhìn có vẻ như vừa mới bắt đầu học kì chưa được bao lâu vì ngoài sách vở trong cặp, tôi không thể tìm được những tài liệu khác của năm 2 nữa. Dù cho có cố gắng nhớ lại những chuyện của 10 năm trước nhưng nó quá mờ nhạt để có thể nói chính xác cho tôi biết mọi thứ

Nhưng có một thứ mà tôi vẫn nhớ mãi trong lòng, chính là thời khóa biểu trong Reg liệt kê những môn học tôi phải đi học hôm nay

Tiết học đầu tiên của môn Tiếng Anh học thuật chính là tiết học duy nhất mà tôi cùng PraeMai học chung với nhau. Say yeah! Đời tôi có thể gặp được chuyện bất ngờ hơn cả chuyện tiền trong tài khoản từ không thành có sao

Không biết đâu là nguyên nhân khiến tôi quay ngược thời gian về lại quá khứ 10 năm trước. Nhưng khi cơ hội đến, tôi sẽ nắm lấy nó và làm mọi thứ một cách tốt nhất

Sau khi tốn thời gian chấp nhận sự thật cũng đã mất gần nửa tiếng, tôi quyết định bước tiếp. Dù ra sao cũng kệ hết. Trong thế giới hiện tại, tôi đang đau lòng khi không bước đến làm quen với mối tình đầu. Nhưng lần này tôi sẽ thay đổi tất cả mọi thứ để chúng tôi có thể quen biết nhau nhiều hơn trước

To do list

1. Chọn chỗ ngồi dãy đầu tiên (Nếu ngồi cạnh thì càng tốt)

2. Chào hỏi với cô ấy, giới thiệu ngắn gọn về bản thân

3. Xin phương thức liên lạc của cô ấy cho bằng được

Tôi yêu cô ấy, vậy nên việc xuất hiện trong tầm mất của đối phương có thể xem như là giấc mộng lớn nhất của thằng con trai như Bot Kawee tôi đây

Bây giờ tôi không còn là thằng đàn ông 30 tuổi cực kì thất bại nữa rồi. Tôi đang là cậu sinh viên 20 tuổi không có niềm tin vào bản thân mình. Tôi biết rõ quá khứ của bản thân sai lầm ở đâu. Sau này chắc chắn sẽ không còn chuyện sai lầm nữa

Mặt dày lên nào!

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me