LoveTruyen.Me

Truyen Thai Love Syndrome Day X It Book 1 Yoenim

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 37:

"Anh phải làm gì đó để anh ấy buồn. Tìm lý do để cãi nhau với anh ấy. Đó sẽ là lý do để anh bỏ trốn. Điều này sẽ khiến anh trai em nhận ra rằng anh bỏ chạy vì anh không thể chịu đựng được anh ấy nữa." điều này là lời của Night khi nói chuyện với It và Nick khi họ đồng ý cùng nhau thực hiện kế hoạch chạy khỏi Day.

Những lời của Night lướt qua đầu It khi cậu đang nằm trên giường của Day. Day đang tắm vào lúc này.

' Mình phải tìm lý do để tranh luận với Day. Điều này thật điên rồ. Mình sợ mình sẽ chết trước khi mình có thể cố gắng rời đi.' It vừa càu nhàu vừa nghĩ ra lý do để tranh cãi với Day.

"Nó là gì?" Giọng Day vang lên khiến It hơi giật mình khi thấy Day bước ra khỏi phòng tắm.

"Gì? Mày đang nói về cái gì?" It hỏi ngược lại.

"Chà, mày đang ngồi đó bĩu môi và cau mày. Mày bị cái quái gì vậy?" Day nói.

“Không, tao chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi.” It khẽ đáp, nhưng tim lại đập thình thịch. Cậu không biết làm thế nào để bắt đầu một cuộc tranh luận.

Day hơi nhướng mày, nhưng không nói gì trước khi soi gương. Xong xuôi, anh quay lại nằm trên giường xem TV. It liếc nhìn Day một chút.

"Tại sao mày phải đưa em trai của mày đến lớp? Tại sao mày không thể để Gear đón em trai của mày và đưa em ấy đến trường đại học? Mày không cho hai người đó ở cùng nhau được sao?" It hỏi. Night là người nghĩ ra ý tưởng này.

It đã sử dụng Night để gây tranh cãi với Day vì cậu biết Night quan trọng như thế nào đối với Day. Nhiều đến mức đôi khi điều đó thậm chí còn khiến It bị tổn thương mặc dù họ là anh em ruột.

"It, mày đang làm gì vậy? Tao đang tự mình đưa em trai tao đến lớp. Gear không cần phải làm việc đó. Hơn nữa, bạn của mày, Gear vẫn chưa hồi phục. Có lẽ tốt nhất là tao nên đón Night và tự mình đưa em ấy đi." Day nói lại. Day khẽ nhíu mày.

"Mày định làm gì em trai tao? Tao lo lắng cho em ấy. Tao sẽ đưa Night đi học. Chuyện đó không liên quan gì đến mày chứ?" Day nói. Điều này khiến It cảm thấy đau nhói ở ngực.

"Chà, tao không thể chạm vào bất kỳ bộ phận nào của em trai mày phải không? Tao thậm chí không thể nói về em ấy phải không?" It cãi lại.

"Ồ! Em trai tao ai cũng không thể chạm vào." Day đáp lại It. Tâm trạng tốt của cậu đã biến mất ngay lập tức

"Nếu mày quan tâm đến em trai mình như vậy, sao không quay lại ngủ với em ấy đi? Tại sao mày lại đến gặp tao? Hay là mày cũng lo lắng cho tao?" It hỏi lại, nhìn Day với đôi mắt bất động. It tự nhủ rằng nếu Day trả lời lại rằng anh cũng lo lắng cho cậu, cậu sẽ đồng ý hủy bỏ kế hoạch của mình ngay lập tức.

"Hừm, mày có nghĩ rằng mày quan trọng không? Vậy thì tao đã phạm sai lầm." Day cười đáp lại. It lại cảm thấy đau nhói ở ngực.

"Nếu mày ở đây là phiền phức, sao mày không quay về ở với em trai mình đi? Mày không lo lắng cho em ấy sao?" It giận dữ nói. Cậu bắt đầu có một tâm trạng thực sự tồi tệ.

"Vậy mày đang làm cái quái gì vậy? Mày đang gây chiến với tao đấy. Mày có thực sự muốn bị thương không?" Day ngoắt lại.

"Đi nào. Mày muốn làm gì thì làm. Mày có thể làm được mà, mày mạnh hơn tao. Tao sẵn sàng để mày làm mọi
thứ." giọng nói của It vang lên. Day nghiến răng tức giận.

"Thật tốt khi biết điều đó. Mày phải cho tao làm mọi thứ và đừng nghĩ rằng mày có thể chạy trốn khỏi tao." Day nói một cách cứng rắn trước khi mở tủ và mặc một chiếc áo phông.

"Mày đi đâu?" It hỏi ngay khi thấy Day bước ra khỏi phòng.

"Tao sẽ ngủ ở nhà với em trai. Ngủ ở đây khiến tao khó chịu. Mày luôn cố tìm lý do để khiến tao mắng mỏ hoặc khiến tao bực mình." Day nói trước khi quay đi.

Lúc đầu, It có chút sợ hãi. Mặt cậu tối sầm lại khi nghe thấy tiếng sập cửa.

" Haizzz...Đủ rồi... nhưng mình không nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại ngủ ở nhà với Nong Night... Đêm nay mình sẽ ngủ một mình sao?" It lầm bầm vì trái tim cậu không muốn Day đi ngủ ở một nơi nào khác. Cậu cố đi vào giấc ngủ.

"Chà, vì mình đã đi xa đến mức này rồi nên mình sẽ tiếp tục cố gắng. Chẳng bao lâu nữa, mình sẽ biết chính xác tình cảm của Day đối với mình." It dùng chút sức lực cuối cùng của mình để đặt báo thức trước khi đi ngủ.
.
.
.

Sáng hôm sau...

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của It đổ chuông. It chuẩn bị lấy chiếc túi mà cậu đã đóng gói với tất cả những thứ cần thiết của mình.

"Cái quái gì vậy? Nick, mày đã ở trước căn hộ rồi phải không? À, tao xuống đây... Tao sẽ không lâu nữa đâu. Mày không phải lo Neil sẽ xuống và bắt gặp đâu. Chà, vậy thôi." It nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với bạn mình trước khi nhìn quanh phòng Day.

"Hừ... Tao hy vọng mày sẽ phát điên khi không có tao ở đây." It tự nhủ trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng của Day vì cậu biết rằng sẽ không lâu nữa Day sẽ quay lại đón cậu đến trường.

Day không biết rằng It không có lớp học cho đến cuối tuần vì trường đại học đã cho cậu đi thực tập. It cũng không lo lắng về vấn đề này.

It nhanh chóng rời khỏi căn hộ của Day và lên xe của Nick. Khi It đóng cửa, Nick nhanh chóng lái xe đi.

"Day có đưa Night đến lớp không?" Nick hỏi khi It nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ừm..." It trả lời.

"Ồ... Tao quên mất. Tắt điện thoại đi. Anh ta sẽ cố gắng gọi cho mày sớm thôi." Nick giả định. It nhấc điện thoại lên và nhanh chóng tắt nó đi. Sauđó, cậu ngồi  và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trước khi Nick liếc nhìn về phía cậu để xem tình trạng của cậu.

"Cái quái gì vậy? Mày đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ như một con chó. Mày không muốn xa anh ta phải không?" Nick cố hỏi.

"Không. Tap chỉ đang suy nghĩ liệu anh ta có tìm thấy tao hay không." It trầm giọng đáp. Nick chậm rãi lắc đầu trong khi ngay lập tức lái xe đến nơi mà Night đã nói với họ.
.
.
.

"Cảm ơn vì đã đưa em đến lớp." chàng trai nói với anh trai mình, với một nụ cười.

"Em cứ đi đi. Sau giờ học, anh đến đón em." Day nói với em trai.

"Được rồi ạ." Night nói trước khi Day lái xe đi. Night đến lớp.

Trên đường trở về căn hộ, Day dừng lại để mua một ít sữa đậu nành và Patongo để tặng cho một người ở căn hộ.

Đêm qua, Day đã đến ở với em trai của mình, ờ lại nhà. Anh không muốn làm It khó chịu hơn nữa, và anh không muốn vô tình làm tổn thương cậu một lần nữa.

Khi Day đến căn hộ, anh nghĩ giờ này It đã dậy vì cậu có lớp học. Bóng người cao lớn mở cửa phòng nhưng không khỏi ngạc nhiên khi căn phòng im lặng.

"Cậu ta còn chưa tỉnh sao?" Day khẽ lẩm bẩm trước khi đi thẳng vào phòng ngủ. Khi mở cửa, anh ngạc nhiên khi thấy It không có trong phòng.

"Chết tiệt, cậu ta đã chạy đến lớp trước khi mình quay lại sao?" Day lẩm bẩm thất vọng khi không thấy It trong phòng ngủ. Sau đó, dáng người cao lớn nhanh chóng nhấc điện thoại và bấm số của It.

" Điện thoại chuyển thẳng tới hộp thư thoại."  Điều này có nghĩa là điện thoại của It không đổ chuông. Điều này khiến Day phải nhanh chóng bấm nút gọi lại một lúc. Tay còn lại anh nắm chặt quai túi.

"It, mày rất muốn chọc giận tao đúng không?" Day nghiến răng trong sự tức giận tột độ. Day chỉ nghĩ rằng It đã đến lớp mà không nói với anh.

Day nhanh chóng cất chiếc cặp và rời khỏi căn hộ để tìm It tại trường đại học.

Trên đường đi, anh tiếp tục gọi vào máy của It. Day đã cảm nhận được một cảm giác xấu. Khi đến trường đại học, anh không khó để hỏi về It.

Day đã hỏi một số sinh viên và giáo sư, nhưng anh được trả lời rằng It không có lớp học nào cho đến cuối tuần. Điều này khiến Day thậm chí còn tức giận hơn.

“Hừm.. ” Tại sao mày lại muốn tao... It?” Day lẩm bẩm một mình trong xe trong khi siết chặt tay lái.

Day ra ngoài tìm It. Anh đã đến tất cả những nơi mà anh nghĩ It có thể đến. Anh thậm chí còn đến nhà It và hỏi các nhân viên bên trong xem họ có biết It đã đi đâu hay không. Anh thậm chí đã cố gắng nhìn vào nhà của Gear, nhưng It cũng không đến đó.
.
.
.
Ding dong... Ding dong... Ding dong...

Tiếng chuông cửa phòng Neil vang lên điền cuồng. Điều này khiến Neil, người đang buồn ngủ vì vừa mới thức dậy bước tới và mở cửa.

"Mới sáng sớm như vậy mày tới đây bấm chuông cửa nhà tao làm gì?" Neil hỏi với giọng ngái ngủ. Day nhanh chóng đẩy ngực Neil ra và bước vào phòng để điều tra. Anh bước vào phòng ngủ, phòng tắm, phần còn lại của căn hộ và mở tất cả các cửa để tìm kiếm dấu hiệu của It.

"Này, này, nói cho tao biết có chuyện gì vậy?" Neil bối rối hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của bạn mình.

"It không đến gặp mày à? Cậu ta có nói gì với mày không?" Day quay lại và hỏi với một giọng trầm, gần như hét lên.

"Tại sao cậu ya lại tới đây chứ? Mày đang làm gì vậy?" Neil bối rối hỏi vì vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.

"Chết tiệt, It đâu rồi?!! Mày, đưa tao đến nhà Nick ngay bây giờ. Cậu ta có thể đã trốn ở nhà Nick." Day nói với giọng rất cáu kỉnh.

"Chờ... Day, giúp tao hiểu rõ đã. Giải thích cho tao nghe một chút. Tên khốn kiếp kia làm cái gì?" Neil tò mò hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chết tiệt. It trốn thoát khỏi tay tao rồi. Im lặng,  vừa nãy tao quay lại và nhìn vào tủ quần áo. Cậu ta lấy hết quần áo và bỏđi không một dấu vết. Tao đã tìm kiếm cậu ta khắp nơi. Chết tiệt, tao không thể tìm thấy cậu ta ở đâu cả. Tao định đến nhà Nick. Hãy đưa tao đến đó ngay bây giờ đi." Day nói.

"Bình tĩnh nào, đồ ngốc. Tao nghĩ mày mất trí vì vợ mày bỏ đi rồi đấy. Chết tiệt." Neil nói đùa, nhưng Day không cười chút nào. Day nhìn Neil chằm chằm.

“ Cậu ta không có quyền chạy trốn khỏi tao.” Day nghiêm khắc nói với bạn mình.

"Nhưng bây giờ cậu ta đã đi rồi. Mày đã làm gì mà khiến cậu ta bỏ chạy như vậy?" Neil vặn lại. Day hơi khựng lại vì anh luôn biết lý do tại sao It lại chạy trốn khỏi anh.

"Chà... Neil. Mày phải nói cho tao biết ngay bây giờ, nhà của Nick - vợ mày ở đâu?" Day phớt lờ câu hỏi của Neil và hỏi ngược lại.

"Chết tiệt, Nick cậu ta sẽ không đưa It về nhà đâu. Cậu ta sẽ không dám đưa ai đến đó. Còn một điều nữa, mày có thực sự nghĩ rằng Nick dễ tìm đến vậy à?" Neil nói, khiến Day phát ra tiếng càu nhàu bực bội.

"Tao nghĩ mày cứ ngồi trong phòng đợi cậu ta đi. Để cậu ta nguôi ngoai một chút. Nếu cậu ta không quay lại thì hãy đi tìm cậu ta. Tao sẽ giúp mày tìm cậu ta." Neil nói. Day đứng im lặng một lúc trước khi nhanh chóng bước ra khỏi phòng Neil mà không nói lời nào.

"Tên khốn yếu ớt này, mày định tự chuốc thêm rắc rối vào mình à?" Neil khẽ lẩm bẩm một mình về It.
.
.
.

"Ư... Chúng ta đang ở đâu vậy?" It lặng lẽ hỏi bạn mình sau khi Nick đã lái xe suốt quãng đường khi It đang ngủ.

"Bây giờ chúng ta đang ở tỉnh rồi. Mày có đói không? Mày đang thèm ăn món gì không? Đi kiếm gì ăn đi." Nick đề nghị.

"Mày có nghĩ Day sẽ nhận ra tao đang chạy trốn khỏi anh ta không?" It lập tức hỏi người bạn thân nhất của mình.

"Hả? Đó là điều đầu tiên mày hỏi khi thức dậy à? Tại sao vậy? Mày sợ anh ta sẽ không có cảm giác gì với mày khi chạy trốn như vậy sao?" Nick thử hỏi It.

"Thôi nào. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Tin tao đi. Day đang nổi cơn thịnh nộ tại căn hộ của anh ta, ngay bây giờ đấy." Nick nói vì cậu thực sự tin rằng Day sẽ vô cùng tức giận và phá hủy căn hộ của mình khi anh ta nhận ra chuyện gì đã xảy ra. It khó khăn nuốt
nước bọt.

"Mày có định đi kiếm gì ăn không? Mày có thể lái xe ra ngoài tỉnh để mua đồ ăn được không?" It hỏi.

"Tại sao?" Nick tò mò hỏi.

"À, tỉnh này là tỉnh nhà của Day và Night. Họ có rất nhiều người quen ở đây. Tao sợ một trong số họ sẽ nhận ra tao. Tao đã từng ở đây với Day trước đây." It nói.

"Thật sao? Tại sao Night lại đề nghị chúng ta đến đây?" Nick hỏi lại.

"Tao không biết. Tao nghĩ ở đây rất mạo hiểm, nhưng có lẽ em ấy nghĩ đó là nơi an toàn nhất." It nói.

Nick lái xe ra khỏi thị trấn để tìm một nhà hàng. Khi họ đã ăn và nạp lại năng lượng, họ sẽ quay trở lại tỉnh.

"Mày có biết đường về không?" Nick hỏi trước khi để It lái thay.

“Chúng ta hãy đi theo các biển chỉ dẫn hoặc hỏi đường dân làng.” It nói khi lái xe đến gần điểm đến của họ. Hai bên đường cây cối mọc um tùm.

"Ồ, thật đáng sợ. Tại sao chúng ta phải trốn trong rừng? Nếu tao biết điều này, tao đã đi đến bãi biển rồi." Nick nói.

“Mở cửa kính xe ra." It nói trước khi tắt điều hòa và kéo cửa sổ xuống. Không khí mát mẻ từ thung lũng khiến họ cảm thấy rất sảng khoái. Bên ngoài trời không nóng vì họ ở trong bóng râm.

"Ở đây tốt. Yên bình nữa, nhưng nếu tao đi cùng Day thì sẽ tốt hơn." It thản nhiên nói.

"Cái gì? Mày chỉ nhớ chồng của mày thôi á. Mày có thể giữ chồng của mày lại, giống như anh ta giữ mày vậy?" Nick nói đùa.

"Bớt nói mấy từ vợ chồng đi lần nữa đi. Tao nổi cả da gà rồi. Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, tao vẫn không biết mối quan hệ của bọn tao là gì." It nói với giọng căng thẳng.

It lái xe xuống con đường quanh co vào thung lũng. It lái xe qua và trả phí vào cửa trước khi đi lên đồi để tìm điểm đến.

"Có bao nhiêu người sẽ ở?" viên sĩ quan nói.

"Hai." It nói trước khi nhìn quanh. Mặc dù họ đã đi xa đến tận ngọn núi, nhưng vẫn có khá nhiều du khách ở đây.

"Cậu sẽ ở lại bao nhiêu ngày? Nếu cậu ở lại qua đêm, chúng tôi có một số cabin để cho cậu thuê, hoặc chúng tôi có thể cung cấp cho cậu lều để sử dụng sắp xếp chỗ ngủ." viên sĩ quan lại nói.

It quay sang nhìn Nick để hỏi ý kiến. Nhưng cuối cùng họ chọn sử dụng lều để ngủ vì Night đã cho họ sử dụng lều.

"Chúng tôi sẽ lấy một cái lều." Nick trả lời.

"Cậu có mang theo lều của mình không? Nếu không chúng tôi có một số thứ mà cậu có thể thuê." viên sĩ quan nói.

"Chúng tôi mang theo lều của riêng mình rồi." It nói.

"Sau đó, cậu có thể đi tìm một địa điểm để đặt lều của mình. Hãy nhớ giữ gìn nó và tuân theo các quy tắc chúng tôi đã đặt ra." viên sĩ quan kết luận. It đánh xe dọc đường tìm chỗ dựng lều.

“It, chúng ta qua đó đi, gần thác nước ấy." Nick hào hứng nói vì cậu chưa từng đến đây bao giờ.

“Nhưng khi chúng ta cần đi ngủ, tiếng thác nước không phải quá ồn ào sao?” It hỏi ngược lại.

"Không, tao muốn nằm và lắng nghe tiếng thác đổ. Tao thích nghe âm thanh của thiên nhiên. Nó êm dịu nhưng có thể hơi ồn ào. Hehe." Nick đùa.

It lái xe đến gần thác nước để dựng lều. Khi đến đó, cậu thích nó vì nó được che phủ bởi một cái cây to râm mát. It đến chỗ đỗ xe trước khi giúp Nick mang lều và túi đến địa điểm dựng lều.

Hai người căng lều ra nơi họ muốn. Hai người không phải lo lắng quá nhiều về không gian vì họ đến vào ngày thường. Khi xong việc, hai người ngồi trước lều của mình.

"Thật may là chúng ta đã đến đây. Chúng ta có đủ ánh sáng và âm thanh rất thư giãn. Chúng ta cũng có một khung cảnh tuyệt vời nữa." It nói khi nhìn xung quanh.

"Đó chỉ là ban ngày mà thôi. Ban đêm, chúng ta nhất định có thể nhìn thấy sao trên trời." Nick cười nói.

"Chúng ta hãy đi chơi trong thác nước đi. Chúng ta hãy chụp ảnh cùng nhau." Nick nói.

“Được rồi.” Nick nói trước khi cả hai thu dọn đồ đạc và xuống thác nước chơi.
.
.
.

"Có chuyện gì vậy Day?" Night hỏi anh trai. Đã đến giờ Day đón cậu từ trường đại học vào buổi chiều.

"Không có gì." Day trả lời thẳng thừng, nhưng đôi lông mày của anh nhíu lại với nhau.

"Điều đó không đúng. Chắc chắn có điều gì đó đang làm phiền anh." Night nói. Day quay sang nhìn em trai mình một chút.

"It đã biến mất." Day quyết định thành thật với em trai mình.

"Anh ấy biến mất?...Anh ấy đã đi đâu?" Night cố gắng hỏi, mặc dù biết chính xác It đang ở đâu.

"Anh không biết. Anh đã tìm cậu ta khắp nơi. Ạn đã hỏi người nhà cậu ta nhưng ai biết cậu ta ở đâu. Mẹ cậu ta chỉ nói rằng cậu ta gọi điện thoại nói rằng cậu ga sẽ nghỉ ngơi và đừng lo lắng mà thôi. Anh không hỏi bà ấy quá nhiều." Day nói toàn bộ, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

"Điện thoại của cậu ta tắt máy, cậu ta đi đâu cũng không có nói cho anh biết, anh nhất định sẽ cho cậu ta biết tay, cứ chờ xem." Day nghiến răng nghiến lợi nói. Night bí mật đánh giá tình trạng của anh trai mình.

"Vậy tại sao anh ấy lại bỏ chạy? P'Day có làm gì anh ấy không vậy?" Night hỏi.

"Em đang cố gắng biết điều gì vậy?" Day nói lại.

"Thật ra không có gì đâu. Em chỉ hỏi để biết chắc chắn liệu anh đã nói hoặc làm điều gì đó khiến anh ấy tổn thương sâu sắc không. Nếu không thì anh ấy đã không bỏ đi như vậy. Có thể là do tối qua anu bỏ đi và đến ngủ cùng em ở nhà đấy. Anh ấy chắc hẳn đã cảm thấy rất đau lòng." Night nhẹ nhàng nói. Day đóng băng.

"Vì vậy, hãy để anh yên tĩnh. Anh muốn biết cậu ta đã trốn đi đâu. Cậu ta phải quay lại trường đại học sớm thôi." Day nói. Night nhìn anh trai mình với vẻ hoài nghi. Night nhìn vào mắt Day. Vẻ mặt đau khổ của Day đủ để Night biết Day quan tâm đến It nhiều như thế nào, nhưng lúc này Day vẫn đang rất bướng bỉnh.

"Đúng vậy. Anh ấy sẽ quay lại ngay thôi." Night vừa xuống xe vừa nói.

“Nhưng nếu anh ấy cùng người khác trở về thì đừng nói là em không có cảnh cáo anh đấy nhá.” Night trầm giọng nói. Day nghe rõ nhưng không nói gì.

Sau khi chở Night về, Day nói rằng anh có một công việc phải làm. Day lái xe trở lại căn hộ để gặp người bạn thân của mình, Neil.

"Tao nghĩ nên gọi cho cậu ta. Tao sẽ đi tìm Nick. Em gái Nick nói rằng Nick chỉ nói với lại rằng cậu ta đang đi nghỉ ở tỉnh khác." Neil nói.

“Tao nghĩ chắc hẳn hai người họ đã đi cùng nhau." Day nghiến răng.

"Mày định làm gì tiếp theo? Mày định đi tìm cậu ta à? Nếu mày quá chậm, Nick nhất định sẽ tìm chồng mới cho vợ mày." Neil vừa bước vào thang máy vừa nói.

“ Cậu ta không phải vợ tao." Day nói với giọng buồn bã. Neil cau mày.

"Ồ, cậu ta không phải vợ mày sao? Nếu không phải, tại sao mày lại chạy đi tìm cậu ta khắp nơi chứ? Mọi chuyện đã kết thúc. Tại sao mày lại cứ níu kéo It? Mày có để ý những gì mình đang làm không, Day? Mày nói vậy không chỉ vì It không thể sống thiếu mày mà mày cũng không thể sống thiếu cậu ta đấy." Neil nói ra suy nghĩ của mình.

"Mày đang nói cái quái gì vậy?" Day vẫn không chấp nhận những gì người bạn thân nhất của mình nói.

"Tao là có ý tốt cảnh cáo mày, nếu như mày đối với cậu ta rất có ác ý thì cậu ta vẫn luôn nhẫn nhịn còn gì. Bất quá lần này cậu ta có thể thật sự rời đi đấy." Neil tiếp tục nói.

"Còn mày thì sao? Mày nói rằng mày ghét Nick, nhưng tao thấy mày cũng đuổi theo tên đó thôi còn gì." Day hỏi lại.

"Chà, tao tìm Nick vì tao muốn hiểu trái tim mình. Tao muốn biết tao thực sự cảm thấy thế nào về cậu ấy. Ngay bây giờ, tao có thể nói với mày rằng tao nhớ giọng nói luyên thuyên và ồn ào của cậu ấy rồi." Neil bước tới thang máy.

“Hãy tự hỏi lòng mình trước khi quá muộn." Neil nói khi cửa thang máy đóng lại. Day ra khỏi thang máy khi anh đến tầng của mình. Bóng người cao lớn bước một cách căng thẳng về phía cửa phòng và mở nó ra.

Trong lòng anh thầm hy vọng It sẽ ngồi trong phòng đợi anh, nhưng anh chỉ thấy một căn phòng bừa bộn trống rỗng. Dau đã phá hủy mọi thứ trong tầm mắt trước khi đến đón Night.

Bóng người cao lớn đi ngang qua đống lộn xộn và ngồi trên giường với vẻ mặt căng thẳng. Anh nằm xuống và đặt tay lên mắt.

"Thằng chó đẻ... Sao mày dám bỏ tao, It... Sao mày dám chạy trốn khỏi tao?" Day lầm bẩm một mình. Day cảm thấy bản thân sẽ như thế nào khi ở một mình trong chốn ký ức. Làm thế nào bây giờ, anh có cảm thấy cô đơn không? Không có ai khóc cả. Không có biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt của It.

"Chết tiệt... Anh thực sự không thể sống thiếu em, It." Day tự nhủ trước khi nghĩ cách tìm It cho đến khi anh ngủ thiếp đi.
.
.

“Nước lạnh quá.” Nick nói sau khi cả hai đi bơi ở thác nước.

“Ồ, đúng vậy, kể cả ban ngày luôn." It cười nói.

"Tao sẽ đi tắm rửa sạch sẽ. Chúng ta hãy đi ăn gì đócho bữa tối sau." Nick nói trước khi thu dọn đồ đạc của mình và mang chúng vào phòng tắm dành cho khách du lịch để tắm. Có một nhà tắm riêng cho cả phụ nữ và nam giới.

" It, tao thấy một anh chàng đang nhìn mày chơi trong thác nước. Cậu ta đang mỉm cười với mày." Nick thì thầm đủ to để It nghe thấy.

It quay lại nhìn người bạn thân của mình và thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai đang đi cùng một nhóm bạn về phía họ. Người đàn ông cao lớn quay lại nhìn It, đúng như Nick đã nói. Khi họ giao tiếp bằng mắt, It mỉm cười với anh ta trước khi quay lại với bạn mình.

"Cậu ấy vừa nhìn ta. Mày đang nói cái gì vậy?" It thờ ơ nói.

"Không, tao chỉ thắc mắc tại sao bạn tao lại hấp dẫn như vậy. Vì mày sắp kết hôn, tao cảm thấy như mày đang sản xuất pheromone để thu hút tất cả đàn ông về phía mình vậy. Hehe." Nick nói đùa.

"Đồ khốn, Nick." It nói với bạn mình trước khi đá Nick, người đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm. It quay lại và nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười trước đuổi theo Nick, nhưng It đã chọn cách phớt lờ điều này.

Cậu đến đây vì Day. Cậu không muốn phức tạp hóa mọi thứ bằng cách suy nghĩ quá nhiều về những thứ khác. Khi cậu đi vào phòng tắm, có khá nhiều người đang xếp hàng để tắm.

"Chết tiệt, tại sao họ lại muốn tắm trong phòng tắm chung? Đây có phải là nhà tắm quân sự không." Nick nói và chỉ vào khu vực tắm chung của nam giới, nơi một nhóm bạn đang cùng nhau tắm.

"Không." It nhanh chóng nói.

"Tại sao?" Nick hỏi.

"Tao biết mày muốn đi ngắm cơ thể đàn ông khác. Đồ biến thái. Hơn nữa, tao còn có một lý do khác để không muốn tắm cùng mày." It hạ giọng khi kết thúc.

' Có những vết sẹo trên khắp cơ thể tao. Tao cảm thấy xấu hổ khi mày nhìn thấy chúng.' It trầm giọng đáp lại.

' Ồ. Day để lại dấu vết trên người mày.' Nick vừa nói vừa cười trước khi nhìn lại để thấy nét mặt ngạc nhiên của It.

“Xin lỗi." một giọng nói vang lên từ phía sau.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me