LoveTruyen.Me

[ Truyện Thái] Love Syndrome ( Day x It) Book 1 - Yoenim

( Quyển 1) Chương 46

TruyTruy0509

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 46:

Cốc, cốc, cốc...

Có ai đó đang gõ vào cửa kính ô tô của Day. Bóng dáng cao lớn quay đầu lại nhìn trước khi cau mày khi mở cửa sổ.

"Nó là gì?" Day hỏi ngắn gọn. Miệng người kia khẽ nhếch lên thành một nụ cười trong khi hắn ta nhún vai trêu chọc.

"Chà... Tao chỉ đến để chào thôi. Tao thấy xe của mày đậu ở đây." hắn ta nói. Day nhìn vào khuôn mặt của Phi.

"Chà, mày đang làm gì ở đây?" Day hỏi. Phi đứng thẳng dậy và đút tay vào túi.

“Tao chỉ đến để xem kết quả công việc của mình thôi.” Phi đáp với vẻ tự mãn. Day cau mày trước khi mở cửa xe bước ra đứng đối mặt với Phi.

“Mày có phải là người đã mang những bức ảnh của tao và It đến cho ba mẹ cậu ấy xem không?” Day trầm giọng hỏi.

"Vậy sao? Tại sao tao phải thấy lạ khi chụp ảnh con của người ta và nói với họ về điều đó chứ? Mày đã không buồn nói với ba mẹ cậu ấy chuyện đó, vì vậy tao tình nguyện nói với họ những gì mày sẽ không làm." Phi nói. Day khẽ mỉm cười.

"Hừ, vậy thì tao nên cảm ơn mày. Thật tốt khi mày nói với họ điều này vì bây giờ ba mẹ It đã biết chính xác ai sẽ là chồng của con họ trong khi mày chỉ có thể là bạn của con trai họ." Day nói, không quá quan tâm. Điều này khiến Phi sôi sục trong lòng.

"Mày có nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận mày không?" Phi nghiêm nghị hỏi.

"Họ cũng sẽ không chấp nhận mày." Day nói lại ngay lập tức, nắm chặt tay.

"Tao muốn hỏi bạn, cậu bé. Mày có thực sự thích It đến mức muốn cướp cậu ấy khỏi tao không? Mày nên biết rõ hơn. Mày không đủ thông minh để làm điều này." Day nói với Phi một cách mỉa mai, một cách điềm tĩnh trong khi rút một điếu thuốc ra châm lửa.

"Vậy tại sao tao phải làm điều này?!" Phi hét vào mặt Day, nhưng anh ấy không phản ứng lại.

"Đó không phải là lý do tại sao. Mày chỉ muốn cạnh tranh với tao. Tao chỉ muốn nhắc mày hãy gạt lt ra khỏi tâm trí và vượt qua tao đi." Day nói, phả khói thuốc vào mặt Phi.

“Hừ, ngay cả khi tao không có được cậi ấy, mày cũng đừng mong có được cậu ấy." Phi nói một cách mỉa mai.

"Xin lỗi, tao có It." Day bình tĩnh trả lời như thường lệ, điều này khiến Phi càng tức giận hơn.

"Mày đang đùa giỡn tao đúng không?!" Phi kéo cổ áo Day về phía mình. Phi không thích bị Day chế giễu. Hóa ra Phi chỉ làm tổn thương chính mình.

Bốp!

Day dùng mu bàn tay đập mạnh vào bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Phi, nhưng khuôn mặt anh vẫn vô cảm.

"Tao không có thời gian để tranh luận với một đứa trẻ như mày. Tao còn rất nhiều việc khác phải làm." Day nói khi anh mở cửa xe và ngồi xuống.

"Day!!" một giọng nói gọi anh. Bóng người từ phía sau giơ nắm đấm định vung về phía mặt Day nhưng Day có nhiều kỹ năng hơn Phi. Anh đã có thể tránh được cú đấm của mình trước khi hạ một cú đấm của mình vào Phi.
.
.
.
"Mẹ, con đi gặp Day." It nói với mẹ.

“Chờ Papa nói xong đã It." mẹ It nói. It nhìn mẹ với đôi mắt run rẩy.

"Mẹ... mẹ thất vọng về con sao?" It hỏi với giọng yếu ớt. Lúc này, bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi ở chân giường của cậu, vẻ mặt nghiêm túc.

"Thất vọng? Có gì mà thất vọng?" Mẹ cậu hỏi với giọng điềm tĩnh. Mẹ cậu lo lắng về cậu.

"Chà, về con và Day... mối quan hệ của con và con là... Ừm..." It không biết phải nói gì với mẹ vì bà đã biết về cậu và Day, nhưng It vẫn không biết, không biết làm thế nào để nói chuyện với mẹ về nó.

"Có phải là về việc con và Day hẹn hò rồi trở thành người yêu của nhau không?" Mẹ câu hỏi trước. lt mím môi trước khi khẽ gật đầu.

“Mẹ thất vọng rồi.” mẹ It nói khiến mắt It lập tức nóng lên. Mặc dù trước đây cậu đã ngủ với cả nam và nữ, nhưng It chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghiêm túc với bất kỳ ai. Và có lẽ vì thế mà trước đây, ba mẹ cậu không bao giờ coi trọng chuyện này. Vì vậy, họ không quan tâm liệu cậu có đi cùng đàn ông hay không. Cậu sẽ nói chuyện với nhiều người, và gia đình cậu biết điều này. Bây giờ Day đã đến với cuộc đời cậu và quan trọng hơn thay vì cậu có một người vợ, ba mẹ lạu phát hiện ra rằng cậu có một người chồng thông qua một bức ảnh.

“Mẹ ơi.” It gọi mẹ bằng giọng run run.

"Ừm, con là con của mẹ. Mẹ nuôi con lớn. Mẹ mong con tốt nghiệp, đi làm, cưới vợ, sinh cháu cho mẹ." mẹ It lại nói khiến It phải cúi đầu. Cậu chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như thế này trước đây. Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp phải vấn đề như thế này.

“Nhưng con là con trai mẹ mà con lại như thế này thì mẹ phải tự xem xét lại xem mình có chấp nhận được không.” Mẹ It nói khiến It sững người, cậu lập tức ngước nhìn mẹ.

"Ý mẹ là gì?" It thấp giọng hỏi.

"Nói thật, ban đầu xem những hình ảnh đó mẹ cũng rất sốc. Mẹ không ngờ đứa con duy nhất của mình lại có sở thích như vậy, nhưng ngồi nghĩ lại thì mẹ chỉ biết lo cho con thôi. Bất kể con là ai. Trái tim ở bên ai thì mẹ phải ủng hộ con và để con tự quyết định. Còn nữa, bây giờ có rất nhiều người như thế này. Nhưng chỉ là, mẹ chưa quen thôi." mẹ It nói khiến It chạnh lòng, cậu nhìn mẹ. Cậu choáng váng.

"Có phải mẹ đang muốn nói rằng mẹ có thể chấp nhận những thứ này không?" It hỏi mẹ với một trái tim bối rối.

"Được rồi, đủ rồi. Nhân tiện, mẹ đã chú ý đến hành vi của Day. Mẹ có thể cảm thấy rằng Day có thể chăm sóc cho con. Mẹ cũng nghĩ rằng con cũng sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, phải không?" mẹ cậu hỏi với một nụ cười khiến It cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

"Chà... thật tốt khi mẹ không nghĩ rằng anh ấy quá hung dữ." It nói với mẹ bằng một giọng nhẹ nhàng. Mẹ cậu mỉm cười một chút trước khi buông một tiếng thở dài khe khẽ. It bối rối nhìn mẹ mình.

"Mẹ có thể chấp nhận điều đó, nhưng ba của con đã đặt nhiều kỳ vọng vào con, It. Con nên biết rằng ba con đã không can thiệp vào cuộc sống của con bởi vì con vẫn còn là một thiếu niên, nhưng điều này là quá sức đối với ông ấy. Vì vậy, ông ấy đã quyết định rằng ông ấy cần phải can thiệp. Con phải hiểu cho ba của con." Mặt It tối sầm lại khi nghĩ đến sự phản đối của ba mình.

"Mẹ... Papa định làm gì?" It nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì. Con có thấy ba con là côn đồ không?" Mẹ của cậu hỏi đùa, cố gắng để con trai mình không suy nghĩ quá nhiều.

"Không... nhưng Day là người thẳng thắn... Nhỡ họ đánh nhau thì sao? Con không muốn họ cãi nhau. Con sợ Papa sẽ khó chịu. Sau đó, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn." It nói điều mà cậu thực sự lo lắng nhất.

"Nếu Day thực sự nghiêm túc với con, mẹ tin rằng Day sẽ không làm gì khiến ba con buồn đâu, It." mẹ lt nói trước khi cả hai người nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bên dưới. Điều này khiến It hốt hoảng lập tức lao ra khỏi phòng ngủ vì sợ ba và Day có vấn đề.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" It chạy xuống nhà và nói khi không tìm thấy ba mình. Chỉ có người giúp việc đứng
đó.

"Vừa rồi, một nhân viên của cửa hàng chạy đến nói với ông chủ. Phi và một trong những người bạn của It đang cãi nhau trước cửa nhà." người giúp việc kể lại. Cậu không lãng phí bất cứ lúc nào. Cậu lập tức chạy ra trước nhà trước khi nhìn thấy ba mình cho nhân viên từ cửa hàng ra ngoài để tách Day và Phi ra khỏi nhau. It nhanh chóng tiếp cận Day.

"Có chuyện gì với mày vậy Day? Có chuyện gì vậy?!" It giận dữ hỏi. Môi của Day bị chảy máu. Quần áo của anh  bị bẩn. Khi cậu quay lại nhìn Phi, tình trạng của hắn vẫn vậy, nhưng hắn có vẻ tệ hơn Day một chút.

"Cậu sẽ không nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra phải không?!" ba của It hỏi với giọng nghiêm khắc trong khi luân phiên nhìn Day và Phi.

"Không, không có gì đâu chú. Chỉ là bọn cháu nói chuyện một chút và mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát." Phi nói với ba của It trước khi nhổ máu lẫn với nước bọt xuống đất. lt quay sang nhìn Phi với vẻ không vui. Còn ba của lt thì quay sang nhìn Day.

“Đó chính xác là những gì cháu muốn nói." Day nói, nhưng mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt Phi một cách dữ dội.

"Nào, hai người. Dừng lại đi. Đừng quay lại nữa. Có phải hai người không biết cách nói chuyện đến phải mức đánh nhau không? Phi, đi chăm sóc vết thương của cháu trong nhà đi. Về phần cậu, cậu có thể quay lại rồi Day." ba của It nói vì không biết thực hư câu chuyện. Phi chế nhạo Day. It quay lại nhìn vết thương trên miệng Day.

“Day... về căn hộ chữa trị vết thương đi." It nói vì cậu cũng không biết mọi chuyện.

"Con không được đi đâu cả, It!! Về nhà ngay đi." ba It trầm giọng nói. It quay lại nhìn vào mặt ba mình.

"Nhưng con sẽ đưa Day đi chữa vết thương, ba." It tỏ ra lo lắng cho khuôn mặt của Day. Điều này khiến Phi rất không hài lòng.

"Xử lý vết thương cho? Chỉ vậy thôi sao? Còn gì nữa? Để Day tự về đi. Con vào nhà. Từ giờ không được ra ngoài ngủ nhờ đâu. Chúng ta còn nhiều chuyện phải bàn." ba It nói bằng một giọng trầm.

"Không! Con sẽ đi với Ai'Day." It lớn tiếng cãi lại. Ba của lt nhìn cậu với ánh mắt khắc nghiệt.

"Con dám cãi lời ba sao?" ba của It hét lên.

“Bình tĩnh đi chú.” Phi cố gắng làm dịu tình hình. It định mở miệng lần nữa, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Day đã chạm vào vòng eo thon gọn của cậu. Điều này khiến It phải nhìn lại Day.

“Mày có thể về nhà trước.” Day thấp giọng nói, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào It trên mặt.

"T-tại sao?" It hỏi, giọng run run.

"Hãy tin tao." Day nói ngắn gọn. It nhìn Day với ánh mắt run rẩy vì không biết Day đang thực sự nghĩ gì.

"Itt! Về nhà đi." ba của It đi tới và kéo tay con trai mình. Day gật đầu với It trước khi giơ tay để thể hiện sự tôn trọng với ba và mẹ của It một lần
nữa. Day đi về phía xe của anh. Trước khi vào trong, anh quay lại nhìn mặt Phi một lúc.

“It, con vào nhà trước đi.” mẹ It chạy đến đỡ. It bước vào nhà với vẻ mặt thất bại với Phi theo sau cậu. Khi họ bước vào nhà, It lập tức chạy lên phòng mà không thèm để ý đến Phi.

Ring... Ring...

Ngay khi cậu bước vào trong phòng, một tin nhắn thoại đến điện thoại của cậu. Dáng mảnh mai nhanh tay bấm nghe.

' Tao sẽ nói chuyện với mày sau trên Skype.' Day.

lt mỉm cười khi đọc xong tin nhắn. Bây giờ cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cậu gửi lại tin nhắn.

' Tao sẽ đợi.' It.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, It lăn lộn trên giường trong khi tự nghĩ về việc ba mình không thể chấp nhận Day.

Cốc cốc...

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. It đứng dậy mở cửa thì thấy Phi đang đứng đó. Mặt cậu hơi căng thẳng.

"Tao có thể vào không?" Phi hỏi. It nhìn vào mặt Phi một lúc trước khi thở dài và tránh sang một bên để Phi vào phòng. Phi bước thẳng vào. lt đóng cửa lại và ngồi xuống chân giường.

"Có chuyện gì với mày vậy?" It nhẹ nhàng hỏi. Phi nhìn vào mặt It và kìm lại cơn tức giận đang kìm nén trong lòng.

"Tại sao? Mày khó chịu với tao vì tao đã đánh nhau với Day à?" Phi hỏi. Cậu cau mày.

"Vậy mày cùng anh ấy đánh nhau vì cái gì?" It trầm giọng hỏi.

"Cái gì? Chà, đó là vấn đề về mày, lt." Phi nói khiến It đông cứng.

"Tao... đó là về tao... Là sao?" It lập tức hỏi lại, nhưng trong thâm tâm cậu biết rất có thể đó là chuyện gì.

"Mày biết tao thích mày." Phi nói thẳng thừng.

"Vậy sao mày không quay đầu lại nhìn tao? Này, hắn ta có gì tốt đâu? Tao thấy hắn ta luôn quát mắng mày. Hắn ta ép buộc mày, nhưng mày vẫn đắm chìm trong hắn ta. Nếu mày chọn tao, tao hứa tao sẽ không làm điều đó với mày." Phi nói với giọng nghiêm túc. It khẽ thở dài và nhìn thẳng về phía trước.

"Tại sao phải là tao, Đồ khốn... Tao có điều gì tốt khiến mày muốn tao đến vậy? Tao sẽ nói cho mày biết, theo như tao có thể nói, mày không yêu tao
điên cuồng hay thậm chí thích tao. Mày chỉ muốn đánh bại Day. Mày cảm thấy như mày mất mặt với anh ấy, kể từ khi mày đua với anh ấy ngày hôm đó phải không?" It nói chắc nịch khi đứng dậy và đối mặt với Phi.

"Phải! Hắn ta làm tao mất mặt, và tao sẽ làm mọi cách để Day cảm thấy bị đánh bại. Đó là cách chiến thắng của tao phải không?" Phi nói với giọng trầm khi ngay lập tức bày tỏ cảm xúc và nhu cầu của mình. It nhìn Phi với vẻ mặt buồn bã.

"Mày, ra khỏi phòng tao ngay. Không, tốt hơn hết, hãy ra khỏi nhà tao ngay. Tao không nghĩ mày lại đối xử với tao như vậy. Tao hài lòng với Day. Day và tao đã gặp nhau trước khi tao quen mày. Mày đã thua vì mày không gặp tao trước. Phi, biến đi nếu không tình bạn của tao với mày sẽ kết thúc. Và đừng lo lắng về việc tao nói chuyện này với ba tao vì tao không muốn ông ấy biết mày đánh Day là tại tao đâu." Giọng It vang lên. Phi cười nhẹ.

"Tao có thể đi, nhưng tao muốn mày biết một điều, lt. Tao cũng có thể biến mày thành của tao và Day sẽ là kẻ thua cuộc." Phi nói với giọng nghiêm khắc trước khi ngay lập tức bước ra khỏi phòng của It. lt gục xuống và ngồi ở chân giường.

"Cái quái gì thế này? Chết tiệt, mình không phải người phụ nữ mà đàn ông phải chiếm đoạt." It lẩm bẩm một mình trước khi nằm xuống chờ thời điểm có thể nói chuyện với Day. Bây giờ, hình dáng mảnh khảnh muốn nói chuyện với Day và nhìn thấy khuôn mặt của Day.
.
.
.

Ding Dong...

Chuông cửa phòng ngủ vang lên ở phòng trước. Day đã uống rượu một mình kể từ khi trở về từ nhà lt. Anh đứng dậy và mở cửa thì thấy em trai mình vàGear đang đứng trước cửa phòng anh.

"Em đang làm gì ở đây vậy, Night?" Day hỏi trước khi quay vào trong ngồi xuống và uống thêm một ly nữa.

"Tại sao anh lại uống rượu sớm vậy P'Day? Và P'It đâu?" Night hỏi khi bước vào phòng Day.

"Ở nhà cậu ấy." Day trả lời ngắn gọn.

Gear nói với Day: “Đúng hơn là cậu ấy chán mày nên đã bỏ trốn và về nhà."

Day nhìn Gear một lúc, nhưng anh không tranh cãi với Gear hay bất cứ điều gì. Điều này khiến Gear bối rối và đủ để cảnh báo Night rằng có điều gì đó không ổn. Night bước tới và ngồi cạnh anh trai mình.

"Anh có phải đã cãi nhau với P'It không?" Night nghiêm túc hỏi.

"Không." Day trả lời ngắn gọn.

"Nếu không có chuyện gì thì P'Day thì ngồi đây vả làm bộ mặt như vậy làm gì?... Nói đi. Đi nào." chàng trai thúc ép anh mình.

"Anh thực sự không có vấn đề gì với lt, nhưng anh có vấn đề với ba cậu ấy." Day nói thẳng với em trai mình.

"Cái gì?! Mày có vấn đề gì với ba của lt à? Chắc ông ấy đã biết về mày rồi." Gear nói.

"Gear, yên lặng đi!!" Night quay sang mắng bạn trai rồi lại quay sang nhìn anh trai.

"Làm sao vậy? Có thể nói cho em biết không?" Night lại hỏi anh mình.

"Ừm, không có gì nhiều. Ba cậu ấy đã biết chuyện của anh và It, nhưng ông ấy không thể chấp nhận điều đó. Ông ấy đang cố gắng khiến anh chia tay với lt." Day trầm giọng nói. Anh cố tỏ ra như đó là chuyện nhỏ, nhưng mắt anh chỉ nhìn xuống ly rượu của chính mình.

' Nghiệp chướng bắt kịp mày.' Gear không dừng lại và khẽ thì thầm trong hơi thở. Night quay lại trừng mắt nhìn người yêu một cách hung dữ vì cậu nghe thấy Gear nói.

"Và P'Day, anh đã cố gắng giải thích mọi thứ với ba của P'It chưa?" Night hỏi lại, đồng cảm với anh trai mình.

"Anh đã cố gắng nói chuyện với ông ấy, nhưng tình cờ thay, ba của It lại cư xử giống anh. Anh có thể đoán được tính cách của ông ấy. Vì vậy, trước tiên anh phải quay lại và bình tĩnh lại trước khi tìm cách khác." Day nói trong một giai điệu phẳng. Night nhìn anh mình với sự thương hại. Đúng là Day không thể hiện cảm xúc nhiều nhưng cậu thực sự lo lắng về điều này.

Anh buồn vì ba của It không chấp nhận anh hoặc việc Day đang hẹn hò với It. Người duy nhất biết Day đang cảm thấy tồi tệ như thế nào lúc này là em trai của anh, Night. Day không bao giờ cho thấy điểm yếu của mình. Anh không cho phép người khác nhìn thấy khi anh lo lắng hoặc xấu hổ. Anh không để ai nhìn thấy khía cạnh đó của mình. Bởi vì Night là em trai của anh, anh có thể nói rằng anh không ổn. Night biết Day đang cảm thấy căng thẳng như thế nào.

"Vậy mày sẽ làm gì? Còn It thì sao?" Gear hỏi với giọng điệu nghiêm túc.

"Tao vẫn chưa biết. Cậu ấy đang ở nhà. Ba cậu ấy không cho cậu ấy đi đâu cả." Day vừa trả lời vừachâm một điếu thuốc và hút.

"Em có thể giúp gì được không? Hay chúng ta nên thảo luận vấn đề này với ba mẹ của Gear, P'Day?" Night đề nghị.

"Không sao đâu, Night. Chuyện của anh. Anh có thể tự lo liệu được. Đừng làm phiền ai khác về chuyện này." Day nói.

"P'Day, anh như thế này làm em rất lo cho anh. Miệng anh bị làm sao vậy?" Người thanh niên gầm gừ khi nhận thấy vết nứt trên miệng anh trai mình.

"Không, không có gì đâu. Anh chỉ gặp vấn đề với một đứa trẻ. Cảm ơn em đã quan tâm đến anh, nhưng lúc này anh muốn ở một mình." Day nói.

Night quay nhìn người yêu với ánh mắt buồn.

"Ồ, đừng nói với ai về chuyện này. Kể cả ba mẹ cậu, Gear." Day quay sang cảnh báo Gear.

"Nhưng..." Dù sao thì Night vẫn cảm thấy mình cần được giúp đỡ.

“Night... Anh đã nói rằng anh có thể tự lo mọi thứ mà.” Day quay sang nói với em trai mình. Khuôn mặt của Night trở nên hơi buồn trước khi cậu gật đầu.

"Được rồi, vậy Gear và em sẽ quay lại trước, nhưng nếu em có thể giúp được gì, anh phải nói với em." chàng trai thúc giục anh trai mình. Day gật đầu trước khi Night và Gear dần dần bước ra khỏi phòng của mình. Day khóa cửa lại sau lưng họ. Sau đó, anh nâng ly rượu lên và uống cạn. Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy tức giận. Anh muốn nhìn thấy mặt It, nhưng vẫn chưa đến lúc. Chính vì thế Day chỉ biết ngồi uống rượu chờ thời  cơ gọi điện cho cậu.
.
.
.

Tinh... Tinh...

Một tin nhắn xuất hiện trên điện thoại di động của It. Người mảnh khảnh ngay lập tức nhấc điện thoại lên để đọc.

' Mở skype.' Day.

Cậu đã không lãng phí thời gian để đọc tin nhắn hai lần. Cậu nhanh chóng chộp lấy laptop của mình và đăng nhập vào Skype. Khi nó mở ra, cậu thấy Day đã trực tuyến. Không lâu trước khi hình ảnh của anh xuất hiện trên màn hình của It. lt cảm thấy tim mình đập thình thịch dù chỉ mới xa Day có vài giờ.

"Có chuyện gì vậy? Mày lại trông như một con chó chết rồi." Day nói khi nhìn thấy khuôn mặt của Itt.

"Miệng mày thế nào rồi?" It hỏi lại Day. Day đưa tay lên khóe miệng.

"Hơi đau một chút." Day trả lời một cách thờ ơ.

"Mày tắm chưa?" It hỏi lại khi thấy Day nằm trên giường nói chuyện với mình.

“Ừm." Day trả lời.

"Day... Ba tao đã nói gì với mày? Mày có thể kể cho tao nghe về điều đó không?" It nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì. Ông ấy chỉ nói về việc ghen tị với con
trai mình," Day trả lời một cách thờ ơ.

"Không đúng. Vậy tại sao mày không cho tao về chung cư với mày?" It hỏi lại, trong khi cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này, cậu thực sự bị nghiện Day.

"Chà, ba mày sẽ không cho phép mày. Mày có định làm ba mày buồn à?" Day nói.

"Không, tao chỉ... ngạc nhiên." It nhẹ nhàng nói.

"Đừng ngạc nhiên. Đừng lo lắng về điều đó. Chỉ cần ở lại, như ba mày đã nói. Tao sẽ tự lo liệu điều đó." Day nói một cách bình thường.

"Mày sẽ đến đón tao chứ?" It tò mò hỏi.

“Có muốn tao đón mày không?” Day thử hỏi. lt im lặng một lúc trước khi chậm rãi gật đầu.

"Ừm... đến đón tao nhanh lên." It nói với vẻ mặt dữ tợn. Day sững người một lúc khi nghe thấy điều này, cố gắng kìm nén một số cảm xúc của mình để lt không nhìn thấy chúng.

"Nhanh lên?" Day cố hỏi để làm nhẹ bầu không khí. It làm một khuôn mặt bối rối.

"Nhanh lên." It đáp lại, nhưng cậu bối rối không biết Day muốn truyền đạt điều gì.

“Nếu mày đang vội, hãy tự mình lái xe hoặc bắt taxi.” Day cố gắng nói.

"Hừm, tao không dám đi taxi một mình đâu. Mày nên biết điều này." It nói. Day nhìn thẳng vào It.

"Tao muốn hỏi mày lâu rồi, tại sao mày lại không đi taxi một mình?" Day tiếp tục tìm kiếm một cái gì đó để nói.

"Khi tao mới bắt đầu học trung học, tao đã đi trên một chiếc taxi và một số điều tồi tệ đã xảy ra." It nói với giọng nghèn nghẹn.

“Hãy nói cho tao biết.” Day nói bằng một giọng trầm.

"Ồ, ngay cả khi nói chuyện trên Skype, mày vẫn ném cho tao một cái nhìn dữ dằn." It nói lại. Day không nói gì. Anh nhìn chằm chằm vào It như cũ và đợi cậu trả lời.

"Tao sẽ nói cho mày biết. Chuyện đó không có gì to tát hết. Mới hồi cấp 2, tao suýt bị một tài xế taxi cưỡng hiếp trên đường tan học về nhà, may mà có người kịp thời cứu tao. Sau đó, tao đã sợ phải đi một mình." It nói trực tiếp, bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Chết tiệt!! Tên tài xế taxi chết tiệt đó là gì? Bây giờ hắn ta đang ở đâu. Mày nói cho tao biết đi." Day lập tức hét lên khiến It giật mình.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me