LoveTruyen.Me

Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton

"1...2...3..." Zeth đếm nhịp khi cả nhóm ôn lại mọi thứ họ đã học được ngày hôm nay.

Vì vũ đạo được chia thành ba phần nên quá trình diễn ra nhanh hơn bình thường.

Một số học viên lén nhìn vào phòng tập, tò mò muốn xem sự tiến bộ của họ.

"Họ đã hoàn thành vũ đạo rồi à? Thật điên rồ. Chúng ta mới đi được nửa chặng đường thôi."

"Chúng ta không thể cạnh tranh với họ."

June liếc nhìn ra cửa, chạm mắt với các thực tập sinh gián điệp, khiến họ tranh nhau bỏ chạy.

Họ thực sự không kín đáo gì cả.

June tự hỏi đội của anh ấy trông như thế nào nếu nhìn từ góc độ bên ngoài. Có vẻ như họ đang tiến bộ rất nhanh và trên thực tế là như vậy.

Đôi ngũ này có rất nhiều học viên rất tài năng. Sẽ thật kỳ lạ nếu họ không thể sử dụng tốt kỹ năng của mình.

Tuy nhiên, June cảm thấy có điều gì đó thiếu sót trong màn trình diễn của họ.

Khi họ thực hiện các chuyến động, nó có vẻ hơi đơn điệu. Bên cạnh đó, cảm giác  không trôi chảy lắm. Rõ ràng là ba người khác nhau đã biên đạo bài hát.

Một số động tác được lặp đi lặp lại, trong khi một số lại không đúng chỗ.

Mặc dù June không phải là một chuyên gia khiêu vũ, nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

"Hãy luyện tập thêm một lần nữa." Zeth nói, liếc nhìn đồng hồ. "Đã muộn rồi, nhưng chúng ta vẫn cần phải hoàn thành màn khiêu vũ đề có thể tập trung hơn vào phần hát và phần dàn dựng vào ngày mai."

Leo gật đầu. "Đánh giá tạm thời cũng diễn ra vào ngày mai phải không? Sau giờ ăn trưa?"

"Ừ." Jisung nói "Đó là những gì đội ngũ sản xuất đã nói."

"Trời ạ." Yury lầm bầm. "Chúng ta cần phải làm nhanh lên. Buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào thứ Tư rồi. Vì vậy, chúng ta có ít nhất bốn ngày để luyện tập."

"Tuy nhiên, chúng tôi đang làm rất tốt." Zeth nói. "Vũ đạo đã xong rồi. Hãy thực hiện lần cuối nhé."

Họ nhảy một lần nữa và June vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác kỳ lạ trong mình. Khi bài hát kết thúc, anh đặt tay lên đầu gối và hít một hơi thật sâu.

Bài hát là một bản ballad, nhưng tại sao anh ấy lại hụt hơi như vậy? Mồ hôi chảy ra từ thái dương nên anh nhanh chóng lau đi.

June đang định duỗi thẳng lưng thì cảm thấy một sức nặng đè lên vai mình.

"A, bài hát này khó quá." Lâm Chí nói. "Tôi có cảm giác như anh là người duy nhất có thể hiểu được những khó khăn của tôi, người anh em. Bốn người này đều là những vũ công quái vật."

June nhanh chóng bỏ đi khi nhận ra đó là Lâm Chí.

Lâm Chí cười khúc khích và giơ tay đầu hàng. "Woah, phản ứng của anh là sao vậy? Tôi đã làm gì với anh à, anh trai? Tại sao anh có vẻ không thích tôi vậy?"

'Đúng, mày đã giết tao.'

'Và thật là khó chịu.'

Vì June không trả lời nên Lâm Chí chỉ nghĩ anh đang nghiêm túc thôi.

Rất may là Jisung đã đến giải cứu và làm dịu bầu không khí. "Đừng quá vất vả, Lâm Chí." anh cười khúc khích. "Jun chỉ không thích bị chạm vào thôi."

"Ồ." Lâm Chí nói. "Anh thực sự làm tôi nhớ đến một người mà tôi biết. Tính cách hài người rất giống nhau. Làm tôi muốn trêu chọc anh nhiều hơn."

June mím môi để kiềm chế cơn tức giận.

'Tên khốn này.'

"Chính là tao! Người anh em chết tiệt mà mày đã giết vì lợi ích của chính mình!"

"Chà, tạm dừng nhé." Zeth nói. "Ngày mai chúng ta gặp nhau sớm thôi. Khoảng 7 giờ sáng?"

Tất cả đều gật đầu trước khi chia tay.

Jisung và June bước đi cùng nhau từ khi bạn cùng phòng. Khi bước vào, họ thấy Hoon đang ở một mình trong phòng.

Hoon và June chạm mất nhau nhưng Hoon nhanh chóng quay mặt đi.

Kể từ ngày anh tiết lộ khuôn mặt của June trước công chúng, hai người chưa hề nói chuyện với nhau chút nào.

"Em đi tắm trước nhé anh trai," Jisung nói. "Người em dính hết rồi."

"Chắc chắn rồi." June nói, vẫn nhìn Hoon.

Khi Jisung bước vào phòng tắm, June quyết định đối đầu với Hoon một lần và mãi mãi.

Hoon cau mày lùi lại một bước, mắt cá chân chạm vào thành giường.

"Chết tiệt," anh nguyền rủa. "Anh đang làm cái gì vậy?"

"Anh có thực sự nên nói chuyện với tôi theo cách đó không?" June hỏi, nhướng một bên mày.

Hoon nắm chặt tay và ngẩng cao cằm. "Tôi trượt chân, được chứ?" anh quát. "Chắc hẳn cậu rất vui khi tôi để lộ khuôn mặt của cậu vì cậu trông giống như..."

"Trông tôi giống cái gì cơ?" June vênh váo hỏi. "Tôi không như những gì cậu mong đợi phải không?"

Hoon cười khúc khích. "Bây giờ đừng kiêu căng như vậy, June. Cuối cùng, cậu vẫn là kẻ thua cuộc trốn sau chiếc mặt nạ mèo. Câu là một kẻ thảm hại đã phẫu thuật thẩm mỹ giữa cuộc thi. Tôi đã thấy cậu trong nhiệm vụ đầu tiên trông cậu không giống vậy."

June nhếch mép cười thích thú.

Anh ấy đang nói tất cả những điều đó bằng việc phẫu thuật nâng mũi và cắt mắt hai mí rõ ràng?

"Vậy ra là cậu phải không?" June hỏi, tiến lên một bước. Hoon cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Anh nhìn thấy tôi trong phòng tắm à?"

'Lại nữa rồi - vầng hào quang đen tối của June.'

Hoon chỉ trải qua điều đó một lần khi họ còn ở Team Abyss, và mặc dù anh không muốn thừa nhận điều đó nhưng sở dĩ anh đồng ý với quyết định của June khi đó là vì khí chất của anh.

"Nếu đây là tình huống khác, tao đã moi nhãn cầu của mày, cắt cụt cả hai tay rồi nhét chúng vào hốc mắt trồng rỗng này. Nhưng bây giờ, hãy để tao cảm ơn mày vì mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp sau khi được tiết lộ."

Dù lời đe dọa nghe như một trò đùa nhưng Hoon không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Tôi - Nó không thay đổi được sự thật rằng cậu vẫn phẫu thuật thẩm mỹ," anh lắp bắp thảm hại.

"Tôi là gì? Một siêu nhân hay gì đó? Làm sao tôi có thể lành bệnh trong vòng chưa đầy hai tuần nếu tôi phẫu thuật? Mày chỉ phủ nhận thôi, Hoon," June nói.

"Vì vậy, từ giờ trở đi đừng cố gây rối tao nữa. Và đừng trở thành một con chó cái bất an nữa. Có lẽ khi đó, mày sẽ ngang hàng với tao."

Nói xong, June bình tĩnh đi đến giường của mình và ngồi xuống.

Mặt khác, Hoon lại đang chìm trong hỗn loạn. Anh ta thậm chí còn không dám nhìn lại June.

Thay vào đó, anh đi ra khỏi phòng.

"Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Anh ta bị sao vậy?" anh lắm bẩm và đi đến phòng Jiyong để ngủ qua đêm.

June cười khúc khích khi nhìn tấm lưng sợ hãi của Hoon.

Có vẻ như đứa trẻ này sẽ không làm phiền anh nữa.

Jisung bước ra khỏi phòng tắm và nhướng mày nhìn June.

"Sao anh lại cười một mình thế, anh trai?" anh ấy hỏi.

June nhanh chóng vẻ mặt thẳng thắn và hắng giọng. "Không có gì." anh nói.

"Hoon đi đâu thế?" Jisung hỏi.

"Tôi không biết. Anh ấy đã ra ngoài rồi. Chắc buổi tối anh ấy sẽ không về."

"Vậy tôi đoán tối nay chỉ có hai chúng ta thôi."

"Hai người chúng ta?" June hỏi. "Jaeyong đâu?"

"Anh ấy ở cùng phòng với Akira. Tôi nghĩ anh ấy muốn nói về việc lựa chọn đội trong nhiệm vụ đầu tiên."

June lầm bầm. "Oh?"

"Ừm, tôi đi ngủ đây," Jisung ngáp, đi lên giường. "Ngày mai sẽ lại là một ngày dài đây."

June vẫn đứng yên, và chỉ trong vài phút, anh đã nghe thấy tiếng Jisung đang ngáy ở phía trên mình.

Đây chính là thời cơ.

Anh nhìn vào góc nhiệm vụ của mình và chú ý giới hạn thời gian.

[Thời gian thực hiện nhiệm vụ: 28 giờ, 45 phút, 7 giây]

Đã đến lúc lẻn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me