Tu Phong Thanh Vegaspete
"Anh nghĩ rằng hôm nay mình có bị sình bụng cũng chẳng sao. "-----------------------------Tankul nuốt một ngụm nước. Anh nghĩ mình mà ăn bánh uống nước như thế này nữa thì sình bụng lên mất. Cho nên anh định rằng lên tiếng hỏi Vegas một chút. Đứa em trai của anh chẳng thể nào khi không lại gọi nô lệ đến rồi chẳng nói chẳng rằng. Nãy giờ cũng ngót nghét tiếng hơn rồi. Nhưng mà lúc Tankul trong đầu đang suy nghĩ có nên hỏi hay không, thì bên trên lầu lại phát ra tiếng động. Không chỉ Tankul, mà mọi người trong phòng khách đều nghe thấy. Vì tiếng động càng lúc càng lớn, nghe như có ai đó đang chạy rần rần từ trên lầu xuống. Quả nhiên bọn họ nghe không nhầm. Chỉ mấy giây sau đó, có một bóng dáng hớt ha hớt hải chạy như bay phi xuống cầu thang.
--- Pete vừa phi thẳng xuống bậc cuối cùng của cầu thang, cậu thở hổn hển. Ba tầng không phải là quá nhiều, chỉ là cậu chạy trong tâm thế lo lắng, cứ lao đầu mà chạy xuống thôi. Pete cong lưng ôm đầu gối thở vài cái, sau đó cậu nhóc mới từ từ đứng thẳng lên. "..."Không khí lúc này có chút kỳ dị. Lại một lần nữa Pete rơi vào tình huống cả chục cặp mắt đang hướng về phía mình. Cậu nằm mơ cũng không nghĩ rằng tự dưng cậu chạy xuống đây lại có một đống người đang chờ sẵn. Pete chính thức hóa đá. Đó là trong mắt của Pete. Còn trong mắt của những tên nô lệ cũng bàng hoàng không kém. Bọn họ mới lần trước miệng chữ A mắt chữ 0 về việc tại sao ngài Tankul lại nói chuyện với Pete. Bây giờ nhìn bộ dáng của Pete còn chấn động hơn. Đây là đâu. Là chỗ ngài Vegas. Vậy mà giờ lại thấy Pete từ trên lầu chạy như bay xuống, gương mặt ngơ ngác, mái tóc có chút rối, quần áo thì cũng có chút lộn xộn. Chính xác thì đây là bộ dạng mới ngủ dậy mà. Nhưng vấn đề là, chuyện này hợp lí sao? Đây là đâu? Là chỗ ngài Vegas. Vậy một tên nô lệ như Pete thì làm gì ở đây. Bọn họ có hàng trăm suy nghĩ trong đầu. Mà trong số đó cũng có kẻ chợt nhớ Pete chẳng phải cũng là nô lệ đó sao. Chẳng lẽ đêm qua ở đây phục vụ cho ngài Vegas à. Kai ở một chỗ nhìn Pete, cả người anh ta thất thần. Trông cái bộ dạng của Pete như thế, làm cho anh không thể nghĩ một cách bình thường cho được. Kai siết chặt bàn tay, anh quả thật không muốn nghĩ nhiều. Nhưng mà chuyện lần trước rồi thêm bây giờ nữa.
---- Trong lúc mọi người đều bất ngờ thì có một người có vẻ rằng đã đoán trước được. Vegas đặt tờ báo xuống bàn, nhìn về phía Pete rồi hỏi. - Ngươi đã dậy rồi à? PHỤT!!!!!!! Tankul nghe Vegas hỏi, bất ngờ đến độ phun cả nước đang ngậm trong miệng ra ngoài. Sau đó lắp ba lắp bắp đến ho sặc sụa. Tiếng ho của Tankul phá tan bầu không khí im ắng. Tankul vừa ho vừa cười khổ, trong lòng còn không quên thầm mắng đứa em trai của mình. Thì ra Vegas nãy giờ ngồi như tượng ở đây, kéo cả anh đợi bẵng một tiếng đồng hồ chỉ vì tên nhóc con Pete ngủ chưa dậy đó sao. Tankul được một phen mở mang tầm mắt. Andy đưa vội cho Tankul vài tờ giấy chùi miệng. Anh chùi sạch nước ở khóe miệng xong rồi, không nhịn được vẫn phải mắng Vegas một tiếng. - Người anh này đã bị cho ra rìa rồi phải không? Vegas cũng rất biết cách chọc Tankul. Anh chỉ hờ hững đáp lại. - Ơ, anh ngồi đây từ khi nào? Tankul nghe xong liền muốn đau đầu, được lắm nay còn muốn chọc anh nữa cơ à.
---
Lúc này phải quay trở lại chỗ của Pete. Cậu tất nhiên là chưa có hết sững sờ. Không những thế mà không khí yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng có tiếng động. Những tên nô lệ ở dưới cũng bắt đầu xầm xì. Bên này Vegas thấy Pete vẫn chưa có nhìn thấy tới anh, cho nên Vegas lại hạ giọng, nhắc lại cho đứa nhỏ đang đứng ngơ ngác ở kia. - Ngươi đã dậy rồi à? Tiếng của Vegas tất nhiên vừa vang lên đã khiến mọi người yên lặng. Là họ chấn động đến thở không ra hơi.Tất nhiên là Pete cũng bị giọng nói của Vegas kéo về. Cậu nhìn qua liền thấy Vegas, còn có cả Tankul. Trong trường hợp như vậy Pete cũng chỉ biết gật đầu rồi nói, - Vâng. Câu trả lời của Pete cũng rất là bình thường. Nhưng mà trong trường hợp này lại không thể nghĩ như vậy được. Cả đám nô lệ ở dưới lập tức trong ánh mắt đều nổi lên một tia ghen tức. - Ngươi lại đây? Vegas cũng chẳng để ý xung quanh, hướng về Pete mà nói. Pete ở đằng này thầm nghĩ. Người này điên rồi sao. Bộ dạng cậu trông như thế này, tự dưng lại đến chỗ anh ta làm gì, kỳ cục chết đi được. Đã thế ở đằng chỗ anh ta còn đông người đến thế. Pete có chút khó xử, gãi gãi đầu nói. - Ngài có thể chờ tôi một chút được không? Tôi cần phải làm vệ sinh cá nhân trước đã. Vegas thật sự cũng chẳng để tâm mấy điều này. Bộ dạng Pete bây giờ cũng khá là ... đáng yêu. Nhìn mấy chỏm tóc kìa, trông hệt cây nấm. Nhưng nhìn cậu nhóc đứng lóng ngóng ở đó, cho nên anh đành gật đầu. - Ngươi đi đi. Vegas vừa nói xong là Pete gật đầu một cái rồi chạy như bay lên cầu thang với tốc độ như khi nãy cậu xuống. Pete vừa đi thì Vegas lại ngã lưng ra sau ghế, cầm tờ báo lên rồi tiếp tục đọc. Để lại cho những người có mặt ở đây không ít sự bàng hoàng. Có thể những kẻ nô lệ không để ý, nhưng mà Tankul và Andy lại cảm thấy chuyện này hết sức hay ho. Vegas có khi nào lại dùng cái giọng điệu nhẹ nhàng như thế đối với một tên nô lệ hay chưa. Từ trước đến giờ làm gì có kẻ nào dám đưa ra đề nghị với Vegas, nhất là những tên nô lệ. Vậy mà khi nãy Pete bảo Vegas chờ một chút, Vegas lại đồng ý ngay. Tankul lấy một chiếc bánh ở trên bàn ra ăn tiếp. Anh nghĩ rằng hôm nay mình có bị sình bụng cũng chẳng sao. Anh thấy hình như tình yêu đến với đứa em trai của mình rồi. Bây giờ chỉ cần ngồi nhìn xem Vegas rốt cuộc là gọi mấy tên nô lệ kia đến đây để làm cái gì?
--- Pete vừa phi thẳng xuống bậc cuối cùng của cầu thang, cậu thở hổn hển. Ba tầng không phải là quá nhiều, chỉ là cậu chạy trong tâm thế lo lắng, cứ lao đầu mà chạy xuống thôi. Pete cong lưng ôm đầu gối thở vài cái, sau đó cậu nhóc mới từ từ đứng thẳng lên. "..."Không khí lúc này có chút kỳ dị. Lại một lần nữa Pete rơi vào tình huống cả chục cặp mắt đang hướng về phía mình. Cậu nằm mơ cũng không nghĩ rằng tự dưng cậu chạy xuống đây lại có một đống người đang chờ sẵn. Pete chính thức hóa đá. Đó là trong mắt của Pete. Còn trong mắt của những tên nô lệ cũng bàng hoàng không kém. Bọn họ mới lần trước miệng chữ A mắt chữ 0 về việc tại sao ngài Tankul lại nói chuyện với Pete. Bây giờ nhìn bộ dáng của Pete còn chấn động hơn. Đây là đâu. Là chỗ ngài Vegas. Vậy mà giờ lại thấy Pete từ trên lầu chạy như bay xuống, gương mặt ngơ ngác, mái tóc có chút rối, quần áo thì cũng có chút lộn xộn. Chính xác thì đây là bộ dạng mới ngủ dậy mà. Nhưng vấn đề là, chuyện này hợp lí sao? Đây là đâu? Là chỗ ngài Vegas. Vậy một tên nô lệ như Pete thì làm gì ở đây. Bọn họ có hàng trăm suy nghĩ trong đầu. Mà trong số đó cũng có kẻ chợt nhớ Pete chẳng phải cũng là nô lệ đó sao. Chẳng lẽ đêm qua ở đây phục vụ cho ngài Vegas à. Kai ở một chỗ nhìn Pete, cả người anh ta thất thần. Trông cái bộ dạng của Pete như thế, làm cho anh không thể nghĩ một cách bình thường cho được. Kai siết chặt bàn tay, anh quả thật không muốn nghĩ nhiều. Nhưng mà chuyện lần trước rồi thêm bây giờ nữa.
---- Trong lúc mọi người đều bất ngờ thì có một người có vẻ rằng đã đoán trước được. Vegas đặt tờ báo xuống bàn, nhìn về phía Pete rồi hỏi. - Ngươi đã dậy rồi à? PHỤT!!!!!!! Tankul nghe Vegas hỏi, bất ngờ đến độ phun cả nước đang ngậm trong miệng ra ngoài. Sau đó lắp ba lắp bắp đến ho sặc sụa. Tiếng ho của Tankul phá tan bầu không khí im ắng. Tankul vừa ho vừa cười khổ, trong lòng còn không quên thầm mắng đứa em trai của mình. Thì ra Vegas nãy giờ ngồi như tượng ở đây, kéo cả anh đợi bẵng một tiếng đồng hồ chỉ vì tên nhóc con Pete ngủ chưa dậy đó sao. Tankul được một phen mở mang tầm mắt. Andy đưa vội cho Tankul vài tờ giấy chùi miệng. Anh chùi sạch nước ở khóe miệng xong rồi, không nhịn được vẫn phải mắng Vegas một tiếng. - Người anh này đã bị cho ra rìa rồi phải không? Vegas cũng rất biết cách chọc Tankul. Anh chỉ hờ hững đáp lại. - Ơ, anh ngồi đây từ khi nào? Tankul nghe xong liền muốn đau đầu, được lắm nay còn muốn chọc anh nữa cơ à.
---
Lúc này phải quay trở lại chỗ của Pete. Cậu tất nhiên là chưa có hết sững sờ. Không những thế mà không khí yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng có tiếng động. Những tên nô lệ ở dưới cũng bắt đầu xầm xì. Bên này Vegas thấy Pete vẫn chưa có nhìn thấy tới anh, cho nên Vegas lại hạ giọng, nhắc lại cho đứa nhỏ đang đứng ngơ ngác ở kia. - Ngươi đã dậy rồi à? Tiếng của Vegas tất nhiên vừa vang lên đã khiến mọi người yên lặng. Là họ chấn động đến thở không ra hơi.Tất nhiên là Pete cũng bị giọng nói của Vegas kéo về. Cậu nhìn qua liền thấy Vegas, còn có cả Tankul. Trong trường hợp như vậy Pete cũng chỉ biết gật đầu rồi nói, - Vâng. Câu trả lời của Pete cũng rất là bình thường. Nhưng mà trong trường hợp này lại không thể nghĩ như vậy được. Cả đám nô lệ ở dưới lập tức trong ánh mắt đều nổi lên một tia ghen tức. - Ngươi lại đây? Vegas cũng chẳng để ý xung quanh, hướng về Pete mà nói. Pete ở đằng này thầm nghĩ. Người này điên rồi sao. Bộ dạng cậu trông như thế này, tự dưng lại đến chỗ anh ta làm gì, kỳ cục chết đi được. Đã thế ở đằng chỗ anh ta còn đông người đến thế. Pete có chút khó xử, gãi gãi đầu nói. - Ngài có thể chờ tôi một chút được không? Tôi cần phải làm vệ sinh cá nhân trước đã. Vegas thật sự cũng chẳng để tâm mấy điều này. Bộ dạng Pete bây giờ cũng khá là ... đáng yêu. Nhìn mấy chỏm tóc kìa, trông hệt cây nấm. Nhưng nhìn cậu nhóc đứng lóng ngóng ở đó, cho nên anh đành gật đầu. - Ngươi đi đi. Vegas vừa nói xong là Pete gật đầu một cái rồi chạy như bay lên cầu thang với tốc độ như khi nãy cậu xuống. Pete vừa đi thì Vegas lại ngã lưng ra sau ghế, cầm tờ báo lên rồi tiếp tục đọc. Để lại cho những người có mặt ở đây không ít sự bàng hoàng. Có thể những kẻ nô lệ không để ý, nhưng mà Tankul và Andy lại cảm thấy chuyện này hết sức hay ho. Vegas có khi nào lại dùng cái giọng điệu nhẹ nhàng như thế đối với một tên nô lệ hay chưa. Từ trước đến giờ làm gì có kẻ nào dám đưa ra đề nghị với Vegas, nhất là những tên nô lệ. Vậy mà khi nãy Pete bảo Vegas chờ một chút, Vegas lại đồng ý ngay. Tankul lấy một chiếc bánh ở trên bàn ra ăn tiếp. Anh nghĩ rằng hôm nay mình có bị sình bụng cũng chẳng sao. Anh thấy hình như tình yêu đến với đứa em trai của mình rồi. Bây giờ chỉ cần ngồi nhìn xem Vegas rốt cuộc là gọi mấy tên nô lệ kia đến đây để làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me