Tu Trung Mien An Tam C1 C200
Hàng Tư giương mắt nhìn gương mặt điển trai ấy áp sát về phía cô. Trong lòng có một giọng nói đang nhắc nhở cô rằng: Mày tránh đi chứ! Nhưng cơ thể cô cứ bất động, không thể nhúc nhích được như đã bị đóng đinh tại chỗ vậy, đôi mắt trợn tròn.Bờ môi mỏng của Lục Nam Thâm cọ qua khóe miệng của cô rồi lướt tới, áp sát vành tai. Cô bỗng thấy tai nóng bừng lên, không rõ là do hơi thở của anh làm nhiệt độ tăng hay vành tai của cô vốn đã nóng sẵn, tim trong phút chốc tựa như vọt lên tận cổ họng.Không cần miêu tả cũng đủ biết sự mờ ám trong tư thế hiện tại của hai người.Khó khăn lắm Lục Nam Thâm mới chống tay được xuống ghế, nhọc nhằn ngồi dậy nghiêm chỉnh. Anh quay đầu lại quát to: "Niên Bách Tiêu, cậu có biết lái xe không thế!"Ở góc độ này, cho dù trong xe thiếu ánh sáng, Hàng Tư cũng tinh mắt nhìn thấy một vệt đỏ rực nơi vành tai Lục Nam Thâm.Mọi sự ngượng ngập như thủy triều rút xuống, thay vào đó, con tim chợt mềm nhũn ra, ngứa ngáy. Hóa ra anh cũng biết xấu hổ đấy. Cảm giác ấy cứ dập dềnh trong lòng Hàng Tư, cô cảm thấy ấm áp ngoài dự kiến.Không muốn trách móc anh, cũng không còn muốn tính toán về sự lanh chanh vừa rồi của anh nữa.Nếu là trước kia, hành động vừa rồi của Niên Bách Tiêu chắc chắn là cố tình, cậu ta có lúc rất thích đùa dai. Nhưng hôm nay bị Lục Nam Thâm quát như vậy, Niên Bách Tiêu cũng không bông đùa đáp trả, mà bỗng cho xe dừng hẳn lại."Hình như có thứ gì đó."Lục Nam Thâm hơi sững người, thấy có vẻ như Niên Bách Tiêu không đùa, hơn nữa ban nãy anh cũng nghe một tiếng đánh "rắc" nhưng lúc ấy không quá chú tâm. Đi đường rừng thế này đè lên thứ gì đó là chuyện quá đỗi bình thường.Chiếc xe phía sau cũng đã dừng. Trần Diệp Châu thông qua bộ đàm hỏi họ phía trước đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết tình hình, anh ấy cũng xuống xe. Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm xuống xe hết, đèn xe chiếu cho phía trước sáng rực hẳn lên.Quả nhiên có thứ gì đó, giống như xương vậy.Trần Diệp Châu yêu cầu Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu dừng lại, anh ấy lấy từ trong cốp xe ra một chiếc xẻng nhỏ, ngồi hẳn xuống đào bới. Chẳng mấy chốc, đã có thứ gì đó được đào lên. Niên Bách Tiêu chiếu đèn pin qua, lần này họ đã nhìn thấy rất rõ ràng.Thật sự là xương người.Nhờ ánh đèn, cả Phương Sênh và Hàng Tư đang ngồi trên xe cũng nhìn thấy hết. Sắc mặt Hàng Tư hơi tái đi, còn Phương Sênh thì sợ hãi hét lên một tiếng. Cũng không thể trách cô ấy, dù sao thì so với Hàng Tư, Phương Sênh không tới những nơi hoang dã quá nhiều, nói chi đến chuyện còn bắt gặp cả xương người nơi núi rừng hoang vu thế này.Niên Bách Tiêu quay đầu dặn dò một câu: "Đừng nhìn nữa."Trần Diệp Châu đeo găng tay lên, kiểm tra qua khu vực xung quanh một lượt. Không kiểm tra thì không sao, kiểm tra xong anh ấy cũng phải thảng thốt. Xem chừng không phải chỉ là một mảnh xương, còn xương của nhiều bộ phận khác rơi vãi tản mát xung quanh, theo quan sát thì cũng đã rất lâu rồi, quần áo da thịt có lẽ đã mục ruỗng hết, chỉ còn lại những mảnh xương trắng."Xem ra đây đều là những người gặp nạn đã lâu, họ không thoát ra được khỏi ngọn núi này." Trần Diệp Châu nói một câu.Lục Nam Thâm không hướng ánh mắt xuống đất mà dùng ánh đèn pin trên tay để ý bốn xung quanh. Sau khi chùm sáng lướt qua một cái cây, anh khựng lại, rồi lập tức chĩa đèn trở về đó.Cùng lúc này, có một chùm sáng khác chiếu đè lên chùm sáng của anh. Lục Nam Thâm quay đầu lại nhìn. Là Hàng Tư đã xuống xe, đang giơ đèn pin hướng về cùng một phía với anh.Điểm tận cùng của chùm sáng là một cái cây cách đó không quá xa.Trên gây có gương mặt người!Lần này thật sự quá khiếp đảm, Niên Bách Tiêu nhìn thấy, lùi vội ra sau, suýt chút nữa thì trẹo chân. Anh ấy bật lên một tiếng chửi thề tinh túy:"Mẹ kiếp!"Phương Sênh không xuống xe, nhưng cũng đã thấy, hai hàm răng trên dưới va vào nhau lập cập: "Ở đó là người... hay ma vậy?"Là một người.Nói chính xác là một người đứng ở dưới cái cây khô. Không, nên nói là một người bị găm sâu vào trong cái cây khô.Đèn đuốc nhập nhằng, cộng thêm việc bị ánh sáng trắng dã của ngọn đèn chiếu vào, người đó như một cái cây khô, những chạc cây như chĩa ra từ trong cơ thể anh ta, không khác gì anh ta giương nanh múa vuốt.Phải hìng dung thế nào nhỉ, giống như một người cây."Thứ quái quỷ gì đây?" Niên Bách Tiêu run sợ nhưng cũng không quên Phương Sênh, anh ấy dịch người che đi tầm nhìn của Phương Sênh.Phương Sênh sốt sắng giơ tay kéo anh ấy ra: "Đừng có chắn chứ.""Cô sợ cơ mà? Đừng nhìn nữa."Trần Diệp Châu định bụng tiến tới kiểm tra nhưng bị Lục Bắc Thần cản lại. Ở một nơi thế này, người đó lại tồn tại với một tư thế quái dị như thế, chẳng biết sẽ chứa đựng những nguy hiểm gì. Tai anh nhạy hơn, một khi thật sự có vấn đề, anh còn kịp né trước.Hàng Tư giữ tay Lục Nam Thâm lại: "Tôi đi cùng anh."Lục Nam Thâm quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, cảnh tượng trong xe ban nãy vô thức hiện về trong đầu, trái tim anh chợt ấm lên. Anh gật đầu: "Được."Hai người lần theo ánh đèn từ từ đi về phía người đó.Dần dần khoảng cách gần hơn, họ cũng nhìn rõ hơn.Không phải chạc cây mọc ra từ cơ thể người đó mà cả cơ thể người đó đã bị găm sâu vào trong thân cây khô. Cái cây khô trước mặt gần như đã bị đào rỗng và người đó đứng ở bên trong.Là một người đàn ông, ngước mặt lên, mắt mở trừng trừng, khuôn mặt trắng dã.Sau khi hơi sát lại gần, Lục Nam Thâm giơ tay chặn Hàng Tư lại: "Đừng tiến thêm nữa."Hàng Tư dừng bước.Lục Nam Thâm cầm đen pin chiếu rọi bốn phía, đặc biệt là khu vực quanh cái cây. Hàng Tư tinh mắt phát hiện ra điều bất thường, chỉ xuống đất: "Đó là cái gì? Rắn sao?"Có thứ gì đang động đậy.Mảnh dẻ, có màu da gần như hòa làm một với màu đất, giống rắn, nhưng thân hình lại rất thô ráp, nhìn tổng thể chỉ giống động vật chứ không phải động vật, đang áp sát mặt đất chậm rãi dịch chuyển.Lục Nam Thâm quan sát thật kỹ: "Không phải rắn, nó giống một loại cây dây leo hơn."Cây dây leo có thể dịch chuyển được sao?Cây đèn pin trên tay Lục Nam Thâm dịch chuyển dần theo hướng di chuyển của thứ đang bò dưới đất. Thứ đó đang men theo thân cây khô bò lên trên, chỗ không có thân cây thì bò men theo cơ thể của người kia. Điều khiến người ta sửng sốt là thứ đó thậm chí còn có thể thay đổi màu sắc, khi bò dưới đất có màu nâu bùn, khi bò lên người lại có màu sắc giống như quần áo."Người chết?" Hàng Tư không dám chắc chắn.Người chết mở mắt thì không có gì lạ lẫm nhưng kỳ lạ là lại ngước mặt lên, hướng về phía trước.Lục Nam Thâm khẳng định rất chắc chắn: "Đã chết rồi."Không nghe thấy tiếng thở nữa.Nhưng mà...Lại có thể nghe thấy một số âm thanh khác.Răng rắc, sột soạt, như âm thanh xương từ từ vụn vỡ.Âm thanh cực nhỏ, nhỏ tới mức Hàng Tư không cảm nhận được.Lục Nam Thâm chiếu đèn về phía âm thanh, tia sáng hắt lên cổ người đó: "Hàng Hàng, em xem."Hàng Tư định thần nhìn kỹ lại, đang định hỏi anh nhìn thấy gì thì cô cũng phát hiện ra vấn đề. Trên cổ, trên mặt người đó đều đang có thứ gì quấn bện, giống như đang bị một lớp dây thừng mảnh, trong suốt cố định trong hốc cây vậy. Những "sợi dây" ấy lại xuyên qua thân cây khô, vòng quanh cơ thể người đó từng vòng, từng vòng.Lần này thì Hàng Tư đã hiểu ra được vì sao người này chết rồi mà vẫn ngẩng được mặt."Có phải thứ gì đó giống như hoa ăn thịt người không?" Hàng Tư từng trải qua nhiều nguy hiểm của tự nhiên, đặc biệt là rất nhiều nguy hiểm trong rừng sâu mà con người chưa biết đến.Cô vừa dứt lời thì nghe thấy Lục Nam Thâm hét khẽ: "Cẩn thận!". Anh lập tức ôm chặt eo cô kéo mạnh cô sang một bên.Một giây sau, cả hai cùng ngã xuống đất, kế đến là một âm thanh như tiếng nổ của một thứ gì đó. Đầu cô được Lục Nam Thâm bảo vệ chắc chắn, có một thứ gì đó tựa hồ vừa đột ngột bay qua đầu họ...Hết chương 193
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me