Tu Viet Bhtt Co Ta Ten La Rose Houston
Hiện tại, ba tháng sau vụ tai nạn.-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Dương Vũ mở to đôi mắt của mình hít một hơi thật sâu, trông cô như gặp một điều gì khủng khiếp vừa xảy ra trước mặt. Đặc vụ trẻ trong tình trạng hoảng loạn cố gồng thoát ra nhưng lại có cảm giác bản thân bị ghì xuống bởi một điều gì vô hình. Tiếng máy vẫn chạy đều, thiết bị cung cấp oxi tiếp tục hoàn thành công việc của mình. Dương Vũ lờ đờ, quang cảnh cứ rõ rồi bỗng chốc lại mờ dần tối đen trong đầu cô. Môi cô mấp máy lẩm bẩm vài điều.Cô nói. "Thật... đáng.... sợ." Âm điệu kéo dài.Cô nói."Cứu... tôi..." Rồi thở một hơi dài uể oải.Cô lại nói."Kẻ... đó ...đan...g đến." Tiếng rất nhỏ, không ai nghe thấy. Không có ai trong phòng muốn lắng nghe.Dương Vũ trở lại với bóng đêm. Cô chìm hẳn vào lòng y, kẻ lúc nãy đứng nhìn và chỉ mỉm cười bí ẩn cuối giường bệnh.-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tiếng dao cứa vào từng thớ thịt khiến cho Rose cảm thấy thật thư giãn. Qủy đỏ thư giãn mặc bộ pyjama xanh lục sọc dọc khoác chiếc áo choàng tắm xám không cột dây eo ngồi chễm chệ trên ghế tựa ở khu bếp dãy nhà phụ. Nó cắn một miếng táo đỏ mọng vừa lấy trong rổ trái cây đặt ngay ngắn trên bàn. Rose đang tỏ ra phấn khích với việc nhìn quản gia Kim nấu ăn. Ông ấy đang bận rộn phân chia mớ thịt lợn tươi vừa mới được giết mổ và gửi đến từ trang trại nhà phía Tây."Tôi nghĩ ta nên cho mấy đứa nhỏ một phần." Rose có đề nghị dành riêng cho lũ chó."Tôi đã dành cho chúng một phần khác rồi với thịt lợn tươi chúng ta nên là người sở hữu và thưởng thức chúng." Kim điềm đạm đáp."Ông nên làm thêm một vài món tráng miệng, hôm nay tôi thích đồ ngọt đắng.""Vâng thưa cô." Kim dứt lời thì tiếng gập cửa sau nhà phát lên."Cô về rồi sao Helena?""Vâng thưa cô." Helena phủi vai áo đầy tuyết bằng một tay, tay kia ôm gọn túi giấy đựng rau củ. Tử Họa lon ton theo sau xách theo một hộp bánh gato."Ồ có thứ để ăn rồi sao?" Rose mừng rỡ cắn thêm một miếng táo."Không được thưa cô!" Helana ngăn lại." Hôm nay sinh nhật em ấy.""Vậy chúc mừng sinh nhật nhóc." Rose cười mỉm." Kim ơi, ông nhớ làm đồ Tử Họa thích cho bữa tối nhé." "Tôi hiểu rồi thưa cô."" Còn bây giờ tôi về phòng nghỉ đọc sách và ngủ thêm một chút cho đến khi bữa tối bắt đầu." Qủy đỏ duỗi người, cô xỏ đôi dép nâu trong nhà lết đi không quên chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.Helena, Tử Họa cùng Kim nhìn theo cho đến khi cánh cửa dẫn đến nhà chính đóng lại."Cô ấy cứ kì lạ từ hồi đó đến giờ." Tử Họa lắc đầu."Dương Vũ không tỉnh dậy như người mong muốn tính toán của người chẳng lẽ sai?" Helena dùng âm ngoại lai nói chuyện."Mọi thứ đều chỉ là sự diễn xuất." Ông Kim đặt con dao xuống ngó nghiêng miếng thịt ở mạng sườn, ông đang gặp khó khăn trong việc lóc thịt ra."Chúng ta vẫn chưa tìm được con chuột nhỏ Rick, nó là một mối đe dọa.""Có lẽ đó là trong suy nghĩ của cô. Với Rose, Rick chỉ là một hạt bụi dính trên quần áo chỉ cần phủi đi thì sẽ hết.""Cháu chẳng nghĩ đơn giản như vậy, mấy bữa nay camera khu này lúc nào cũng bắt được hình bóng của ả công nhân mũ trắng đó." Tử Họa đặt hộp bánh gato lên bàn rồi ho một tiếng."Tại sao người lại tha mạng cho mối nguy hiểm như Rick cơ chứ?""Bởi vì người muốn có cảm giác được ghen tuông." Kim thản nhiên, cuối cùng ông cũng lóc được miếng thịt mình cần."Đúng là chuyện kia xảy ra lâu lắm rồi, việc Tiểu Vũ giống hệt Dương Vũ và việc Rose giết cô ta rồi bảo với tôi rằng đó không khác nào thứ cảm giác tội lỗi khi nó giống như mình vừa giết chết người yêu." Helena cởi chiếc áo khoác dày cộp sau khi đưa Tử Họa bịch rau củ để cô di chuyển nó đến tủ lạnh."Rick vẫn nghĩ Tiểu Vũ còn sống, mà không biết xác cô ta đã bị xay ra rồi trộn với cám heo sao?" Ông Kim nhướn mày nhưng vẫn chăm chăm vào công việc."Đó là một giả thiết tôi đưa ra. Đây là mức an toàn ta đạt được nhưng không phải là tuyệt đối.""Nó nhắm vào Dương Vũ thì cứ việc, tôi cũng muốn xem người xem xét việc này và trừng trị nhóc con láo lếu kia. Giờ thì cô nên đi hầm khoai tây đi Helena."------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Nhất định tao sẽ giết được mày!" Rick hét lên, cô ta dùng con dao liên tục cào nát tấm hình Rose trên tường. Đây là lần thứ 4 Rick chơi thuốc trong ngày. Mỗi ngày trôi đi liều lượng càng tăng lên.Rick vứt con dao sang một bên, cô bực bội ngồi xuống trọn vào góc từ từ đổ một chút chất trắng chứa trong một lọ nhỏ ngay ngón tay của mình rồi quệt lên mũi hít lấy. Người cô ta run lên nhịp tim tăng nhanh bất thường, đồng tử dãn nở hết mức, ngả mình vào bức tường lạnh lẽo. Chỉ có thứ này mới có thể khiến cô gặp chị. Với sắc mặt tái nhợt đôi mắt đỏ kè như thây ma. Rick đang mang trên người bộ dạng thảm hại nhất của một con người bình thường. Trong bóng tối của mùa đông lạnh buốt, có một kẻ đang nhen nhóm ý định trả thù.Rick quyết định giết hết đám người -những kẻ đã bắt giữ Tiểu Vũ.----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------"Hôm nay em thích tôi đọc thứ gì cho em nghe đây? Em có biết để lựa chọn một câu chuyện dành cho em, tôi đã đứng ở thư viện mất 2 tiếng đồng hồ không?" Rose hôn nhẹ lên trán của Dương Vũ, dù biết người kia không đáp lại quỷ đỏ vẫn cố gắng. Chính cô đã nhìn thấy Dương Vũ tỉnh dậy, ban đầu là sự vui mừng nhưng ngay lập tức cô bắt đầu sợ. Sợ rằng có thể là lần cuối cô nhìn đặc vụ trẻ.Rose nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô mở quyển sách ra và đọc tiếp những gì mình đã kể hôm qua. Căn phòng ngoài tiếng máy móc chỉ nghe tiếng đều đều của quỷ đỏ. Bỗng có một điều gì đó khiến sát nhân hoa hồng phải bận tâm. Rose gập quyển sách lại kéo nhẹ chiếc kính xuống, đôi mắt xanh tập trung quan sát, đôi tai người lắng nghe từng cử động. Có ai đó đang đứng ngoài cửa phòng rất khẽ khàng và lặng lẽ."Xem ra ông thích chọc tôi lắm Kim nhỉ?" Rose mỉm cười.Có vẻ đối phương phía ngoài đã nghe thấy, tay nắm cửa di chuyển. Cánh cửa mở ra." Tôi chưa hề thất vọng về cô chút nào." Kim lắc đầu cười." Cô đã nghe cuộc đối thoại ở nhà bếp phải không? Cô cũng là một kẻ nghe lén tệ. Rick làm cho Rose cô lo lắng vậy sao?""Một phần." Rose cởi kính mắt gấp nó rồi kẹp bên túi dưới của áo choàng ngủ."Cô nghĩ tôi nên xử lí cô ta chứ?""Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ta trong bộ dạng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Vũ đang nằm đây. Tôi muốn thấy cô ta đau khổ khi nhận ra đây không phải là Tiêu Vũ của cô ta mà là Dương Vũ của tôi. Điều tôi muốn hơn bao giờ hết, là chiêm ngưỡng sự mục rỗng của một tâm hồn đau đớn cô đơn vì mất đi người mình thương mà chẳng thể vực dậy nổi." Qủy đỏ nói đôi mắt xanh của cô như hóa đỏ khi liên tưởng đến những hình ảnh đó. Màu đỏ của sự thỏa mãn."Tôi sẽ tìm cô ta về và mang đến đây cho cô, tôi làm chứ không phải là Helena." Kim khẳng định."Tôi mong ông giúp tôi." Rose cười vui vẻ."Bữa tối xong rồi đấy thưa cô, cô nên xuống dùng bữa.""Thuật theo ông." Rose gật đầu để Kim đi trước. Cô muốn nán lại thêm một chút lâu nữa, bởi cô hiện tại chỉ muốn ở cạnh Dương Vũ.
"Nhất định tao sẽ giết được mày!" Rick hét lên, cô ta dùng con dao liên tục cào nát tấm hình Rose trên tường. Đây là lần thứ 4 Rick chơi thuốc trong ngày. Mỗi ngày trôi đi liều lượng càng tăng lên.Rick vứt con dao sang một bên, cô bực bội ngồi xuống trọn vào góc từ từ đổ một chút chất trắng chứa trong một lọ nhỏ ngay ngón tay của mình rồi quệt lên mũi hít lấy. Người cô ta run lên nhịp tim tăng nhanh bất thường, đồng tử dãn nở hết mức, ngả mình vào bức tường lạnh lẽo. Chỉ có thứ này mới có thể khiến cô gặp chị. Với sắc mặt tái nhợt đôi mắt đỏ kè như thây ma. Rick đang mang trên người bộ dạng thảm hại nhất của một con người bình thường. Trong bóng tối của mùa đông lạnh buốt, có một kẻ đang nhen nhóm ý định trả thù.Rick quyết định giết hết đám người -những kẻ đã bắt giữ Tiểu Vũ.----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------"Hôm nay em thích tôi đọc thứ gì cho em nghe đây? Em có biết để lựa chọn một câu chuyện dành cho em, tôi đã đứng ở thư viện mất 2 tiếng đồng hồ không?" Rose hôn nhẹ lên trán của Dương Vũ, dù biết người kia không đáp lại quỷ đỏ vẫn cố gắng. Chính cô đã nhìn thấy Dương Vũ tỉnh dậy, ban đầu là sự vui mừng nhưng ngay lập tức cô bắt đầu sợ. Sợ rằng có thể là lần cuối cô nhìn đặc vụ trẻ.Rose nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô mở quyển sách ra và đọc tiếp những gì mình đã kể hôm qua. Căn phòng ngoài tiếng máy móc chỉ nghe tiếng đều đều của quỷ đỏ. Bỗng có một điều gì đó khiến sát nhân hoa hồng phải bận tâm. Rose gập quyển sách lại kéo nhẹ chiếc kính xuống, đôi mắt xanh tập trung quan sát, đôi tai người lắng nghe từng cử động. Có ai đó đang đứng ngoài cửa phòng rất khẽ khàng và lặng lẽ."Xem ra ông thích chọc tôi lắm Kim nhỉ?" Rose mỉm cười.Có vẻ đối phương phía ngoài đã nghe thấy, tay nắm cửa di chuyển. Cánh cửa mở ra." Tôi chưa hề thất vọng về cô chút nào." Kim lắc đầu cười." Cô đã nghe cuộc đối thoại ở nhà bếp phải không? Cô cũng là một kẻ nghe lén tệ. Rick làm cho Rose cô lo lắng vậy sao?""Một phần." Rose cởi kính mắt gấp nó rồi kẹp bên túi dưới của áo choàng ngủ."Cô nghĩ tôi nên xử lí cô ta chứ?""Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ta trong bộ dạng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Vũ đang nằm đây. Tôi muốn thấy cô ta đau khổ khi nhận ra đây không phải là Tiêu Vũ của cô ta mà là Dương Vũ của tôi. Điều tôi muốn hơn bao giờ hết, là chiêm ngưỡng sự mục rỗng của một tâm hồn đau đớn cô đơn vì mất đi người mình thương mà chẳng thể vực dậy nổi." Qủy đỏ nói đôi mắt xanh của cô như hóa đỏ khi liên tưởng đến những hình ảnh đó. Màu đỏ của sự thỏa mãn."Tôi sẽ tìm cô ta về và mang đến đây cho cô, tôi làm chứ không phải là Helena." Kim khẳng định."Tôi mong ông giúp tôi." Rose cười vui vẻ."Bữa tối xong rồi đấy thưa cô, cô nên xuống dùng bữa.""Thuật theo ông." Rose gật đầu để Kim đi trước. Cô muốn nán lại thêm một chút lâu nữa, bởi cô hiện tại chỉ muốn ở cạnh Dương Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me