LoveTruyen.Me

Tu Viet Bhtt Doc Tuong Quan

Hỏi trời kia sao ái tình đau khổ...

yêu là cô độc , vậy không yêu sẽ yên bình?

Trách nàng ,trách ta sao lỡ làng....

Duyên trời mệnh mỏng đành chia đôi.......


Hiện tại thời điểm thời gian đã điểm tới giờ Dậu ( 17-19 giờ ) , trong căn phòng kiến trúc quy mô rộng, tại chính gian là một bờ hồ nhân tạo nhìn thoạt qua khó phân thật giả , đôi lúc nhìn vào liền nhầm tưởng đây chính một cái hồ tự nhiên hình thành mà không ai nghĩ tới hồ này chỉ là một cái bể nhân tạo giả cảnh nước non . Ngoài ra xung quanh đều là trang hoàng vật phẩm qúy giá đẹp mắt.

Gian phòng này sớm được ân vua ban tặng Thần Vương , cũng kể từ lúc ngài xuất chinh chiến 3 năm qua gian phòng tại tĩnh mịch lạnh lẽo nhưng hằng ngày cũng nhân vẫn tiến tới lau dọn thật sạch . Liền như vậy cảm giác quãng thời gian 3 năm xa cách kia chỉ mới như ngày hôm qua.

Tại chính giữa hồ nước , một thân ảnh lặng lẽ tựa lưng vào hòn giả nhắm mắt dưỡng thần , sắc mặt trầm lặng cùng bao mệt mỏi năm tháng. Đôi mi mắt khẽ lay động cùng vừa phía ngoài tiếng bước chân lại gần , cánh cửa kẽo kẹt hai tiếng bên ngoài một nam tử thân bào giáp tiến vào trong cung kính cúi người

" Điện hạ"- nam tử vừa lên tiếng tên gọi Dương Hán một thị vệ dưới trướng y . Đôi mày hắn toát lên cương nghị , ánh mắt quyết đoán khẽ nhíu lại cúi thấp đầu .

Mi mắt động nhẹ , thân ảnh tĩnh lặng kia vẫn bình thản " đã điều tra ra ?".Một lời lạnh lẽo không mang theo chút nhiệt phân toả làm u ám tầng tầng không gian.

Thời gian như ngưng động lại một hồi , nam tử kia mày khí thoáng hiện e ngại nhíu mi một cái

" điện hạ cái này phía sau là không có cái gì uẩn khúc........theo lý là Hoa.....Hoàng hậu ...." Lời chưa dứt , thân ảnh thiếu niên trong hồ lay động mạnh liền ra dấu dừng đôi mắt lạnh lẽo mở nhìn , thoáng chốc xuất hiện một tầng sương mờ u ám.Tiêu lăng liền không muốn ngeh thêm kết quả bởi nàng biết kết quả này rất tàn nhẫn.

Dương Hán thoáng nhìn nét mặt y , lòng âm thầm dò xét nhưng ngoài nét mặt bình thản lạnh lùng kia ngay cả trong đôi mắt cũng không phát hiện một điểm bất thường.

" được rồi , ngươi lui ra đi ." Thanh âm khàn khàn mang nét cứng nhanh chóng hạ lệnh như muốn đem người kia biến mất , đợi thân ảnh vừa rời đi thân thể nam tử như hút cạn sức lực thất thần ngã tựa về hòn giả, ánh mắt cương nghị sớm tràn đầy u uất mệt mỏi , mi mày khẽ nhíu, mái tóc ướt dính vào nét mặt thanh tú hiện lên bi thương ái oán.

Đôi mắt y vô hồn nhìn vào khoảng không xa xăm , bất giác lệ tràn mi tâm , y hờ hững buông lời yếu ớt ." Rốt cuộc nguyên nhân có thể là gì đây ? Nói như vậy là nàng tự nguyện ? Nàng cũng như bao nữ tử khác mê luyến hậu vị? .......là ta đã nhìn nhầm rồi sao?"

Câu hẹn thề xưa nàng đã quên rồi sao ? nàng quên rồi .....sao ta còn nhớ mãi?

Đôi mắt mệt mỏi , lòng người sớm lạnh giá , mi mắt khép lại chỉ còn mảnh trời tối đen , khoảnh khắc kia một giọt lệ tinh túy năn dài chảy xuống.

là ai mang người rời xa ,còn lưu lại bóng người trong hồi ức

Khiến tim ta dày vò nhỏ lệ, đến mệt mỏi....

( Gần giống như vậy)

Cứ như vậy thời gian im lặng trôi qua , không biết trải qua bao lâu , Tiêu lăng dần tiến vào giấc mộng , nhịp thở dần ổn định thuần thục yên tĩnh , cũng đã bao lâu rồi y như vậy một giấc an lành.Trong giấc mộng ấy vẫn là người con gái năm xưa hồn nhiên cười đùa cùng y trải qua bao năm tháng vui vẻ , nàng lúc ấy trong mơ của ta vẫn chỉ là nàng đâu còn cái gì hoàng hậu ôn nhu thục đức cao lãnh xa lạ .

Mộng đẹp chưa bao lâu ác mộng liền tìm tới , trong giấc mộng chàng bóng nàng vẫn vậy hướng chàng nở nụ cười mà rời đi một lúc một xa , rồi dần mờ ảo đến không còn vết tích , chàng choàng tỉnh giấc , đôi mắt thần thần hoảng loạn trên trán ướt đẫm mồ hôi, miệng không ngừng kêu la hai tiếng " Hoa nhi" . Bình ổn lại chàng tự cười thê lương " Thì ra trong mộng ta cũng không níu giữ được nàng"

Từ bên ngoài tiếng bước chân ngày càng sát gần , cách cửa yên lặng lãi một lần nữa động mà mở ra , một thân ảnh giá phượng đỏ kiều diễm tiến vào nhẹ nhàng mà quan sát người trong hồ , ánh mắt mang theo trầm luân mê luyến nhớ thương đặt lên người chàng nhưng phút chốc khí tức ấy nhanh chóng thu hồi bình phục bộ dáng lãnh đạm xa cách.

Một thoáng thất kinh chàng tâm loạn như ma hay chăng ánh mắt nàng ấy chỉ là ảo tưởng. vẻ ngoài bình thản hờ hững tiến tới cung kính "tham kiến Hoàng hậu nương nương ."

Đã sớm lường trước chuyện này , nhưng lòng vẫn chợt hung hăng đau thấu . Nàng cuối cùng vẫn không thể phản kháng lại sự xa cách trong lời nói của chàng , cũng không thể tức giận hay oán trách bởi kết cục này , thương tổn này đều tay nàng gây nên thảm kịch.

Lặng nhìn người thương , mà lòng khẽ nhói

Người ta muốn yêu , lại chẳng thể kề bên

" Thời gian cách buổi lễ đã không còn sớm , điện hạ liền muốn mọi người chờ đợi". Lời nói chất chứa bao thâm tình nhưng ra đến cửa miệng lại như vậy lạnh lẽo chất vấn.

Bước ra khỏi bờ hồ Lưu Thuỷ thay vào một kiện y gọn gàng , đối diện với nàng là nam tử dáng dấp năm xưa không hề thay đổi , nhưng trái tim chàng thiếu niên sớm chằng chịt vết nứt đau đớn.

Thu niễm nhu tình , ánh mắt chàng nổi ý cười giễu cợt , miệng khẽ nhếch cong một đường sầu uất " vậy thì thật thất lễ rồi , Nhi Thần đường xá gấp gáp trở về quá mệt mỏi liền như vậy quên mất , Mẫu Hậu thứ tội " Thanh âm cuối càng nhấn mạnh mang nhiều ẩn ý chất vấn người đối diện.

ta như vậy gấp gáp trở về cầu nàng một lời giải thích , nhưng hiện tại câu trả lời đều khiến ta mệt mỏi .

Trong phút chốc thân thể nàng cứng đờ , ánh mắt hoảng hốt xuất hiện một tầng sương mờ . Nhưng lòng nàng cứng rắn quyết không lưu luyến lạnh nhạt lướt qua chàng. Nhìn nàng rời đi , thật muốnđưa tay ôm lấy nàng lại nhưng chợt nhân ra bản thân ta lấy cái gì tư cách .....kìm lệ Chàng xoay người nhìn bóng lưng kia khuất sau cánh cửa thân thể không tự chủ mà ngã xuống nền đất lệ rơi xoá nhoà đi tất cả.Dưới mặt đất bàn tay khẽ xiết chặt

Chàng như vậy im lặng hờ hững ánh mắt phóng về phía cửa , từng lời run rẩy đau thương thoát ra " Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn vô tình thương tổn ta.......phụt". Một ngụm máu đỏ tươi lan trên mặt đất bóng loáng dính trên y phục chàng thiếu niên khổ sở bộ dáng chật vật . Chàng đâu biết phía sau cách cửa kia thân ảnh đó đã trông thấy tất cả, nàng tâm can chợt đau đơn hoảng loạn lòng muốn chạy vào xem chàng nhưng tình cảnh hiện tại đều chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ , Nàng tựa vào cách cửa lệ rơi trong vô vọng , tay nhẹ xiết chặt miếng ngọc đặt nơi lồng ngực" A lăng ........xin lỗi ..."

"Ông Tơ nối người một đời nên duyên, nối người một đời hào quang vạn trượng

Nhưng lại không nối người cho ta kề bên.

Năm Tháng Chinh chiến cầu cùng người tương phùng, tương phùng rồi.....

Lại không cầu được người bên ta

Mệnh trời vốn vô tình , nàng càng tuyệt tình

Hà cớ ta lại hữu tình . Chỉ trách nhân duyên.........Đứt đoạn......". Chàng khẽ ngâm nga một bài thơ , một bài thơ tang thương cùng lời giãi bày của chàng , từng câu chữ lại một giọt lệ rơi . Những lời ấy đều thu vào tâm can nàng , nàng càng đau đớn dày vò . Lời cuối mi mắt chàng khẽ nhắm lại , cắt đứt dòng lệ dài .

Phía sau cách cửa nàng khẽ ngâm ngân nga một thanh âm nhỏ chỉ đủ bản thân nghe như vừa muốn chàng nghe thấy nhưng lại không dám.

" Trách Ông Tơ se nhầm nhân duyên , loạn lạc chia ly ta và chàng

Mệnh trời đã định , ta sức tàn lực cạn , sao xoay chuyển càn khôn?

Không hi vọng có thể cùng người kề bên , càng không hi vọng còn tình

Từ này hận ta cũng được chỉ cầu chàng vạn nhất đừng yêu ta.

"

lời nói ấy là lời nói chân thật nhất chân tâm của cả hai , không cái gì mưu toan tài lược , không cái gì đề phòng né tránh , Hai người đều như nhau là hai kẻ đáng thương nhất thiên hạ.


Bài hát : Sao trời biển khơi là người

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me