LoveTruyen.Me

Tu Viet Trieu Duyen Gap Lai Nam Ta 26

"Triệu ơi, em bị té xe, đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ muốn người nhà vào kí xác nhận để thực hiện tiểu phẫu theo đúng thủ tục"

Hình như Duyên nghe có tiếng vật gì đó rơi đổ ở đầu dây bên kia, Triệu run run nói:

"Là..là sao em?"

"Triệu là người thân duy nhất của Duyên lúc này."

-----------------------------

Vốn là cũng đang ngại đối mặt với Duyên sau đêm tình nồng cháy đó, mà tự bản thân chị cũng thấy Duyên dần né tránh chị, làm Triệu cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình lúc này nữa. Phải thú thật là bản thân chị là một người cũng có nỗi sợ riêng, Minh Triệu sợ phải cam kết quá sớm với một người do tấm gương là mối quan hệ không ly thân nhưng không khác gì ly dị của ba mẹ chị, rồi trước đây Duyên rời đi cũng quá đột ngột, chỉ một dòng tin nhắn mà cả hai chia tay, không một lời giải thích.

Dạo gần đây Triệu hay có những linh cảm mơ hồ, kiểu nói một cách vô tư nhưng không ngờ vũ trụ vận hành nhanh quá, nói điều tiêu cực hay tích cực thì nó đều kéo đến ngay lập tức. Mà đối với người theo hệ tâm linh như Triệu thì lại dần cảm thấy không ổn, hèn chi mà sáng nay mắt trái của chị giật nhiều lần, làm Triệu cứ đắng đo mãi không biết là chuyện gì.

Mãi sau này, lúc hai người hạnh phúc ở cạnh nhau rồi, Triệu mới hiểu được đây là một thử thách mà cuộc đời đưa tới để gắn kết hai người lại với nhau, vì nếu không có chuyện này thì Kỳ Duyên cứ mãi chần chờ (sao trách Duyên được vì Duyên bị mất trí nhớ, chính Triệu còn không biết mà), còn Triệu thì sẽ mãi ôm những nghi ngờ và quá khứ mãi thôi.

"Từng là những nắm tay mềm

Thật ấm đối với anh

Từng là cảm xúc nhớ nhiều về đêm

Đối với anh

Từng là em"

Lúc nhận được cuộc điện thoại của Kỳ Duyên, Minh Triệu bủn rủn tay chân vô lực, Triệu vừa mới nhắc tới Duyên với anh Đỗ Long sau khi hai anh em bàn về dự án hợp tác kinh doanh sắp tới. Hai người cũng mới đùa xem chừng tháng cá nhân số 7 này sẽ có nhiều thử thách đây, đùa mà thành thật.

Minh Triệu tự trách mình lẽ ra nên nói thẳng với Kỳ Duyên mới phải, lẽ ra hai người đã không phải đến mức im lặng thế này, 5 năm là quá đủ rồi Triệu ơi, chị vội chạy đến bệnh viện xem tình hình của ai kia sao rồi.

Đến nơi thì Duyên đã tiểu phẫu khâu vết thương xong cả rồi, Triệu thay mặt người thân kí tên vào giấy tờ rồi cùng Duyên đi chụp xquang xương rồi kiểm tra xem não có bị chấn động không.

"Duyên có bị làm sao không?" Giân thì có giận ai kia thiệt đó, chứ thương thì Triệu vẫn còn thương mà chị giấu sâu trong lòng thôi, Triệu vừa hỏi vừa nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Kỳ Duyên rồi vừa khẽ xoa bờ lưng của ai kia.

"Ơ... Triệu đến thật này? Sao hôm giờ Triệu tránh mặt Duyên à?"

"Khùng quá, mấy người tránh tui đó, chứ tui vẫn ở nhà đợi mấy người hổm giờ mà"

"Duyên..Duyên cứ tưởng sau hôm đó Triệu tránh mặt Duyên chứ.."

Rõ là Duyên vẫn mong chờ câu trả lời cho câu hỏi đã 2 lần chưa có hồi đáp cho mình, mà thôi kệ đi, ít ra lúc mình gặp hoạn nạn thế này thì Triệu đến là đã quá đủ ấm lòng rồi. Kỳ Duyên tự nhủ mình phải trân trọng hiện tại trước đã...

Nhìn thấy Kỳ Duyên quấn băng gạc tùm lum cũng tội tội, vừa giận vừa thương, ẩu tả thế không biết tự chăm sóc mình gì cả, Triệu đưa tay chọt chọt lên phía bên phải trán không bị thương rồi nói.

"Về thôi, tui nấu cháo tẩm bổ cho mấy người, đi xe không cẩn thận gì hết, mốt mà vậy nữa biết tay tui đó"

"Chít mất thui, biết rồi Duyên hông dám nữa đâu"

Về đến nhà, Minh Triệu dọn sơ qua phòng ngủ của Kỳ Duyên, không biết sáng đi vội quá hay sao mà bàn làm việc bừa bộn, chất đầy mấy bản vẽ dang dở, không ưng ý của ai kia. Đến khi chị ổn định Kỳ Duyên lên giường nghỉ ngơi rồi nấu cháo thịt bằm để bồi bổ cho ai kia cũng mất cả buổi.

Đến chiều tối, Triệu dùng khăn ướt để lau mình cho Duyên, nhìn tên kia vô tâm vô phế thế chị lại kìm lòng không được, rõ là người ta bị thương mà người đau lòng lại là mình, tức phát khóc luôn.

Kỳ Duyên thấy mắt Triệu rươm rướm rồi thì lại không đành lòng, mình bị tai nạn nhưng phải an ủi lại chị bé, thương ghê chị chăm lo cho mình đầy đủ từ sáng đến giờ, lúc chị mới đến bệnh viện rước mình về cũng đã lo như vậy rồi đó.

Lúc đó, Kỳ Duyên đã nghĩ chưa biết có yêu mình hay không, nhưng Triệu cũng có thương mình mới lo lắng đầy đủ cho mình đến vậy.

Hôm đó, sau khi đã đưa Duyên về phòng ngủ rồi chăm sóc rồi, tự nhiên Minh Triệu muốn mình được say, chị đến tủ rượu lấy một chai vang đỏ quen thuộc, rót cho chính mình một li rồi đứng ngoài ban công suy tư một lúc lâu.

Càng về đêm thì lòng chị lại tịch mịch, Triệu muốn dùng khói thuốc để tạm quên đi thực tại phức tạp, chị đứng trong góc tối, châm ngọn lửa nhỏ quen thuộc rồi định kê điếu thuốc lên môi để làm một hơi thì có bàn tay của ai kia chặn lại:

"Bắt quả tang Triệu hút thuốc nha, vậy xấu lắm, lần trước em không là gì của Triệu nên không nói được gì, lần này Triệu không cho thì em cũng phải nói."

Minh Triệu cũng hơi bất ngờ, không biết người kia ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, chị hơi nhướng mày, ngả lưng dựa vào lan can của ban công rồi nhìn Duyên với ánh mắt phức tạp, để xem em định làm gì tiếp tục.

Kỳ Duyên dùng ánh mắt trong suốt nhìn chị, từ từ tiến lại gần rồi hôn lên môi Triệu

"Duyên cũng không thích mùi thuốc lá đâu, từ giờ mỗi lần Triệu hút Duyên sẽ hôn Triệu một lần."

"Em nghĩ làm vậy thì Triệu sẽ vì em mà bỏ thuốc lá sao?"

Nhìn sâu vào đáy mắt của Triệu, Kỳ Duyên nhận ra có một nỗi trăn trở khó gọi tên, Duyên hơi cười, hai đuôi mắt cong cong, cặp lúm đồng tiền trên má và chiếc răng khểnh hiện ra khi nhìn Triệu, có một xíu lấy lòng, một xíu xỏ lá, miễn sao người kia siêu lòng là được.

"Hông biết nữa, dù sao điều đó là tốt cho sức khỏe của Triệu mà"

Duyên đã nói đến mức này rồi, Minh Triệu thở dài dập tắt điếu thuốc đang hút dở đi, rồi xoa đầu Kỳ Duyên như một thói quen đã có từ trước khá lâu khi hai người còn yêu nhau, Duyên thì chưa đi du học.

"Bằng ấy năm đã trôi qua, chị vẫn thua em, thua thảm hại!"

"Vậy mình đi ngủ nha, khuya lắm rồi đó Triệu..."

----------------------------

Đôi lời của tác giả: Nay tui off vẽ tranh xong tự in tranh mình vẽ 2 shop ra làm sticker điện thoại và ipad, thích quá hehe phải chia sẻ với các shop iu liền.

Mình nghe bài "Từng là" của Vũ Cát Tường, mình đã nghĩ âm nhạc hay câu chuyện nào mình nhận được cũng vậy, nếu mình lạc quan thì câu chuyện sẽ mang ý nghĩa tích cực, yêu đời (và ngược lại).

Chúc mọi người có một ngày cuối tuần năng lượng và vui vẻ nha, xem mạng xã hội ít thui để nhẹ đầu, đón nhận những thông tin lạc quan thui nhaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me