LoveTruyen.Me

Tuan Triet Hoan Yeu Thao

Cung Tuấn ngốc một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh. Tiểu Hạn Hạn chỉ là một cục bông nhỏ xíu, làm sao vừa mới hôn một cái đã thành thế này?

"Hạn... Triết Hạn... cậu biến về như... như cũ tôi xem."

"Được." Trương Triết Hạn cười hở tám cái răng, quanh người y đột nhiên bốc lên rất nhiều khói trắng.

Đậu xanh rau má! Lại khói trắng.

Cung Tuấn cảm thấy thế giới quan của mình lại sắp lật nghiêng một lần nữa.

Lúc khói trắng tan đi, Cung Tuấn sửng sốt nhìn mặt bàn, cục bông nhỏ đang ngồi trên cái ghế mây hình nửa quả cam, khoanh tay trước ngực lườm hắn.

"Lá... lá cây đâu rồi?" hắn run rẩy.

Trương Triết Hạn bay đến trước mặt Cung Tuấn, gõ gõ trán hắn, "Sau khi hoàn toàn hóa hình thì mấy cái lá đó sẽ biến mất, tôi nói rồi còn gì."

Kỳ thật, do tiểu yêu tinh nào đó bất cẩn quên không biến ra.

"Cậu... cậu mấy tuổi?"

"Không biết, tôi sống ở trong rừng lâu lắm rồi!"

"Chờ chút tôi lấy quần áo cho cậu mặc."

"Không thích, vướng víu lắm!"

"Ở trong nhà thì không sao nhưng nếu muốn ra ngoài thì phải mặc quần áo. Cậu có muốn đi chơi không?"

Trương Triết Hạn suy nghĩ giây lát, "Tôi nhỏ như này ngồi trong túi cũng được."

"Cậu không thích hình hài vừa nãy sao?"

"Lớn lên sẽ phải mặc quần áo." cục bông nhỏ bất mãn. Lúc Cung Tuấn không ở nhà y từng thử kiểu áo sơ mi hắn vẫn mặc hàng ngày. Mấy cái nút khó cài muốn chết.

Cung Tuấn chịu thua ôm Trương Triết Hạn vào phòng ngủ, tìm cái áo phông Lục Vi Tầm cố ý mua tặng hắn vào sinh nhật năm ngoái, tuy in hình chibi cực kỳ trẻ con nhưng chất lượng vải vóc của thương hiệu cao cấp tuyệt đối không thể bắt bẻ, "Cậu mặc thử đi, mềm lắm không khó chịu tí nào."

Trương Triết Hạn lại một lần nữa biến về hình hài trưởng thành ngoan ngoãn để Cung Tuấn chụp cái áo vào người.

"Không thích." Trương Triết Hạn bĩu môi.

Cung Tuấn cười tủm tỉm đưa màn hình điện thoại tới trước mặt y, là video giới thiệu của công viên giải trí ở gần đây: vòng đu quay khổng lồ lấp lánh ánh đèn, tàu lượn siêu tốc, nhà ma hắc ám, thuyền cướp biển, xe đụng, cốc xoay... tiếng cười nói như tràn ra khỏi màn hình lây dính một chút lên người y, "Muốn đi không?"

Hai mắt Trương Triết Hạn sáng lên, "Đi."

May mắn, giáo sư Cung vẫn còn mấy bộ đồ thể thao hồi đại học. Mặc kiểu trang phục này rộng rãi một chút cũng chẳng ai thấy kỳ lạ.

Trương Triết Hạn không muốn mặc quần áo Cung Tuấn cũng bỏ luôn ý định mua đồ mới. Chờ y từ từ thích ứng rồi tính sau.

DIỄN ĐÀN

🔥🔥🔥 GIÁO SƯ CUNG VỪA GỌI ĐIỆN XIN NGHỈ

Khu bình luận toàn là tiếng gào thét. Một năm 365 ngày, giáo sư Cung ở phòng thí nghiệm 360 ngày, 5 ngày còn lại chính là Tết Nguyên đán. Không biết chuyến đi vừa rồi bị yêu tinh bắt mất hồn phách hay nhặt được báu vật gì, ngày nào cũng về nhà đủ một tiếng nghỉ trưa, ngồi một mình cũng đột nhiên cười ngốc dọa đám thực tập sinh ngốc theo.

[Kim ốc tàng kiều]

Rep: Nhà của giáo sư Cung đúng là kim ốc. Bên trong không biết tàng thần thánh phương nào???

[Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,
Tòng thử quân vương bất tảo triều.]

Rep: Clm tui cũng đang nghĩ đến câu này 😂

Rep: Tư tưởng lớn gặp nhau 😘

[Yêu nghiệt phương nào, mau trả giáo sư Cung đây]

Rep: Nằm mơ 😜

Thần tiên họ Cung không ăn khói lửa nhân gian dĩ nhiên cũng chưa bao giờ bước chân vào diễn đàn.

Thần tiên còn đang bận đau đầu vì chân của Tiểu Hạn Hạn nhỏ hơn hắn tận mấy cỡ, không đi vừa bất cứ đôi giày nào của hắn. Cuối cùng đành xỏ luôn dép đi trong nhà. Thật ra Trương Triết Hạn không quen đi giày, xỏ dép lê như này ngược lại y thấy thoải mái hơn.

Trương Triết Hạn háo hức ngồi vào xe, lúc Cung Tuấn cúi người giúp y thắt dây an toàn còn vui vẻ hôn chụt một cái vào bên má hắn, "Cảm ơn Tuấn Tuấn!"

Cung Tuấn hơi sửng sốt, hỏi lại, "Cậu vừa gọi gì cơ?"

"Tuấn Tuấn" Trương Triết Hạn lặp lại, "Tôi thấy trong video gọi như vậy."

"À..." Cung Tuấn trộm thở phào một hơi.

"Gọi như vậy được không? Hay là gọi ông xã?"

Thần tiên suýt nữa sập cửa vào tay, run rẩy khởi động xe, "Gọi Tuấn Tuấn được rồi!"

Trương Triết Hạn gật đầu, nghĩ một lát lại hỏi, "Tại sao không thể gọi ông xã?"

"Khụ... cái này" Cung Tuấn lại ho thêm mấy tiếng, "chỉ dành để gọi bạn đời thôi. Là người cậu sẽ kết hôn và ở bên người ấy cả đời."

"Nói như vậy là các cô ấy... sẽ kết hôn với anh, ở bên anh cả đời sao?"

Muốn mạng. Sao càng giải thích lại càng sai thế?

"Các cô ấy đùa thôi, tôi còn chưa kết hôn mà."

"À..." Trương Triết Hạn gật đầu, "vậy tôi kết hôn với anh thì có thể gọi ông xã đúng không?"

Nói ít sai ít, hắn quyết định nhắm mắt hùa theo, "Đúng! Có thể gọi ông xã."

May mắn, công viên giải trí ở ngay phía trước rồi, chờ thêm một lát Tiểu Hạn Hạn đòi kết hôn thì hắn có trăm cái miệng cũng thật sự không ứng phó nổi nữa.

"Tuấn Tuấn!" Trương Triết Hạn kéo tay hắn, "Tôi thích cái kia."

Cung Tuấn nhìn theo hướng cục bông đang chỉ, "Bóng bay?"

"Cái xanh đỏ kia không có cánh như tôi mà cũng bay được à?"

"Ừ, không cần cánh." hắn mím môi nhịn cười.

Cung Tuấn mua cho Trương Triết Hạn mỗi màu một quả còn buộc thành cái vòng rồi lồng vào cổ tay y, "Như thế này thì không sợ bay mất."

Trương Triết Hạn thấy không cần phải cầm mà bóng bay vẫn lơ lửng trên không thì vui vẻ cười híp cả mắt, "Tuấn Tuấn giỏi quá!"

Hắn quen tay nựng má cục bông, chạm vào gò má trơn mịn của thiếu niên thì lập tức sợ tới run tay, nhanh chóng rút về.

Hiện giờ cục bông không còn là cục bông nữa.

Sau khi hóa hình nhìn Trương Triết Hạn chỉ như thiếu niên 16, 17 tuổi. Trong công viên có trò chơi đoán tuổi do công ty của Từ Tư phát triển, tuy để giải trí nhưng cỗ máy này hoàn toàn dựa trên các phân tích về cơ, xương và các chỉ số khác của cơ thể để đưa ra kết luận.

Vì tính chính xác cao nên thu hút được rất nhiều người.

Nhìn dòng người đang xếp hàng chờ đến lượt, Cung Tuấn mua một cây kem ốc quế dỗ cục bông, "Nhìn một chút xem Hạn Hạn nhà chúng ta mấy tuổi nào."

Trương Triết Hạn nhìn thứ gì cũng mới lạ, vốn dĩ Cung Tuấn chẳng cần dỗ y cũng muốn chơi thử hết một lượt. Một tay y cầm kem, một tay đặt lên màn hình cảm ứng của cỗ máy hỏi, "Tuấn Tuấn, như thế này là được à?"

"Ừm!"

Vầng sáng màu xanh nhạt từ từ bao quanh người chơi, quét từ gót chân lên tới qua đỉnh đầu thì dừng lại.

Ting!

Trên màn hình hiện lên số 19 đỏ rực, còn kèm thêm hiệu ứng pháo hoa xung quanh.

Trương Triết Hạn quay lại nhìn hắn, "Xong chưa?"

Cung Tuấn gật đầu, nắm tay y đỡ xuống khỏi bục kiểm tra, "Tiểu Hạn Hạn, em kém tôi mười tuổi."

"Ò..."

"Nhỏ xíu mà hung dữ như vậy, còn dám gọi tôi là cún ngốc."

"Xin lỗi!" cục bông nhéo nhéo lòng bàn tay hắn.

Cung Tuấn không ừ hữ gì cả.

Trương Triết Hạn đưa cây kem tới bên miệng hắn, "Cho anh."

"Kem này tôi mua."

"Ò..." cục bông rút tay về, nghĩ nghĩ một lát đột nhiên kiễng chân hôn lên môi hắn, "Như này được không?"

Ngọt quá!

Cung Tuấn không nói được cũng không nói không được. Hắn lau vệt kem trên khóe miệng y, hỏi muốn ăn gì nữa không?

Trương Triết Hạn lắc đầu, chỉ về khu trò chơi cốc xoay, "Muốn chơi cái kia."

Cung Tuấn thích chơi thể thao nhưng hắn không thích cái ly cà phê xoay tít mù kia, lúc nhỏ hắn từng bị Đông Phương Nguyệt Sơ lôi kéo chơi một lần vừa bước xuống lập tức ói đến xanh mặt.

"Hạn Hạn, tôi mà ngồi lên đó sẽ bị chóng mặt."

"Ò..."

"Em vào chơi đi, tôi ở đây đợi."

"Không chơi nữa" Trương Triết Hạn nắm tay hắn, "chúng ta chơi trò khác, cái nào mà Tuấn Tuấn cũng chơi được ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me