LoveTruyen.Me

Tui làm trà xanh cho anh xem

Chương 22

gabong2004

Đang nói đột nhiên có một ông chú lảo đảo đi về phía này, hai gò má đỏ như đít khỉ, cả người nồng nặc mùi rượu, mắt thấy sắp đụng trúng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không hề nghĩ ngợi, chắn trước người Tiêu Chiến, đẩy quỷ say ra: "Uống nhiều rồi thì về nhà ngủ đi, đừng có lẩn quẩn ở nơi công cộng."

"Xin lỗi đại ca, đại ca đừng nóng, tiểu đệ tự phạt ba ly, tự phạt ba ly."

Quỷ say cũng không nổi giận, cười hì hì cúi người chắp tay.

"..."

Vương Nhất Bác im lặng chốc lát, vẫn ngăn trước người Tiêu Chiến.

Chờ quỷ say đi xa rồi cậu mới tránh qua một bên, sau đó tiếp tục nói:"Cao quá trời tối dễ bị sói xám bắt đi!"

Tiêu Chiến giúp cậu xách thùng bia nặng 15kg: "Ồh, hàng xóm của cậu rất biết dỗ con nít."

Vương Nhất Bác: "..."

Không còn gì để nói với tên đàn ông chó này!!!!

Lúc tính tiền, Vương Nhất Bác nhờ Tiêu Chiến đi lấy muỗng ăn kem cho mình, bản thân trả tiền, vội vàng lén đem đồ giấu kỹ ra tính. Cả quá trình sợ hết cả hồn, nhưng may là không bị Tra Tiêu phát hiện.

29 tết, nhân viên của Đông Huy đã về hơn phân nửa, Vương Nhất Bác cũng thế không thể trụ nổi tới giờ tan ca, hai giờ đã đi về, lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Đã lâu không đến, ba mẹ chắc nhớ cậu lắm.

Trước nghĩa trang có một tiệm bán hoa, cậu đậu xe xong, đi qua mua một bó hoa bách hợp.

Nhớ khi còn bé, mỗi ngày tan học, cha sẽ mang về hai cành hoa bách hợp. Thầy giáo ở thị trấn nhỏ thì tiền lương thấp, bình thường mua đồ ăn cũng tính toán chi li từng đồng, nhưng ông chưa bao giờ keo kiệt cho vợ, luôn làm mới cuộc sống.

Mẹ từng nói, quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời này của bà, chính là lựa chọn bỏ trốn cũng ba.

Cuộc sống ở thị trấn tuy nghèo khó, nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bà.

Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là thời gian vui nhất của cậu.

Vương Nhất Bác vòng qua hàng bia mộ dày đặc chằng chịt, đi ra sau núi. Vương gia có một linh đường ở đó, cậu tìm được bia mộ của cha mẹ mình, cởi giày ra đi tới trước cửa, giống như bước vào nhà nhàn nhã đi tới trước bia mộ, trước tiên cắm hoa vào bình, sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

"Ba, mẹ, con đến thăm nè."

Giọng nói vang vọng trong linh đường trống trải, cậu biết sẽ không có ai trả lời, vì vậy dừng một chút, tiếp tục nói: "Dạo này con không tới không phải là không nhớ ba mẹ, là vì quá bận rộn, không đến được. Nhắc tới chắc ba mẹ không tin, mấy tháng trước con đã bắt đầu đi làm ở chi nhánh Đông Huy, hơn nữa còn lấy được một đơn hàng siêu to, giúp công ty xử lý vấn đề sao chép. Sau đó thì bị điều tới Đông Huy, phương án đầu tiên làm ở đây đã được bình chọn là phương án ưu tú."

"Sao sao, con trai của ba mẹ giỏi chưa, haha."

"Trong quá trình làm việc, con cũng quen biết rất nhiều người tài giỏi. Nói ví dụ như chị Tiên, bề ngoài thì trông đanh đá nhưng trên thực tế là một cô gái rất hiền lành cẩn thận, hơi nhạy cảm với tự ti về bản thân, còn muốn mau lấy chồng, con chắc chắn phải kiểm tra kỹ càng cho chỉ, quyết không để chị ấy tùy tiện gả vào nhà người nào."

"Ngụy Hoa Viễn, sư phụ của con. Bắt đầu là vì công trạng nên con mới làm quen ông ấy, sau đó ông ấy đối xử với con không khác gì con ruột cả. Tháng trước con mới đặt cho ông ấy hai chai rượu từ trang trại rượu, chờ qua tết con sẽ cầm tới tặng... Nhưng mà con trai ông ấy có vẻ ý kiến với con, làm học trò thật khó."

"Còn có Cá con nữa, nếu như theo thân phận chắc nó sẽ gọi mẹ là cô út. Nó là cái đứa nhà giàu không có đầu óc nhất mà con từng gặp, con vốn muốn quyền thế từ ba nó nên mới làm quen, kết quả giờ bị nó nhốt vô chuồng rồi. Nói thiệt nó chơi gà muốn chết, con nghĩ con không thể nào kéo nó lên được hàng Vương Giả được."

"À, đúng rồi! Còn một chuyện quan trọng quên nói với ba mẹ!"

Vương Nhất Bác nhích về trước, giọng thần bí: "Bởi vì hôm sinh nhật con bị một tai nạn nhỏ, con biết được một bí mật động trời… Thật ra thì cho dù là ba mẹ, con, ông ngoại, chúng ta đều là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết!"

"Quyển tiểu thuyết này cũng buồn cười, thụ chính là anh con, công lại là chồng con. Nhưng mà ba mẹ đừng lo, con đã nghĩ ra cách để bảo toàn tính mạng, cho dù như thế nào con cũng sẽ sống tốt!"

Nhắc tới công chính, nghĩ tới Tra Tiêu cũng sẽ ôm người khác như ngày hôm qua ôm mình, trong lòng Vương Nhất Bác có một cảm giác không rõ tên.

Cậu không muốn để cha mẹ biết mình không vui, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mặc dù chúng ta chỉ là nhân vật trên trang giấy, thậm chí ba mẹ có thể đã quên con rồi, nhưng con vẫn sẽ nhớ ba mẹ. Nếu như có thể lựa chọn..."

"Ba, mẹ, con vẫn muốn làm con của hai người."

Bên ngoài là gió rét gào thét thổi qua, nhưng khi vào linh đường lại ôn hòa một cách kì lạ.

Trên bàn thờ, mẹ ở trong khung thờ vẫn xinh đẹp nhã nhặn như thế. Mùi hoa bách hợp được gió thổi bay thoang thoảng, tản ra cả linh đường.

Giống như là nói: "Con trai cưng của mẹ, mẹ cũng thế."

Không biết ngồi ở linh đường bao lâu, trời đã bắt đầu tối.

Ban đêm ở nghĩa trang là một chuyện vô cùng khủng khiếp, Vương Nhất Bác chẳng dám nhìn, cầm thánh giá để bên ngực, chạy như bay về chỗ đậu xe.

Chờ lên xe rồi, tim vẫn đập bình bịch rất mạnh, cậu hạ lưng ghế xuống dựa vào, định chờ bình tĩnh lại mới lái xe về nhà.

Thoải mái nằm xuống, cầm điện thoại ra, có một tin nhắn chưa đọc đến từ Tiêu Chiến.

Tra Tiêu: Tối không về ăn cơm?

Vương Nhất Bác mới nhớ ra, lúc nãy vào linh đường đã tắt chuông điện thoại, vẫn chưa mở lại.

Cậu hoạt động ngón tay cứng ngắc, vội vàng trả lời: Xin lỗi, quên nói với anh hôm nay em đi thăm mộ ba mẹ. Em không về ăn cơm, cám ơn

Tra Tiêu: Nghĩa trang ở núi Linh Khu?

Tiêu Chiến nhớ Vương gia có một linh đường và bảo tháp riêng ở đó.

Trà bưởi: Vâng, là núi Linh Khu

Rất ít người tới 29 tết mới đi thăm mộ, vì vậy mấy trăm mét xung quanh chỉ có mỗi xe của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có hơi sợ, cậu không dám lái xe trong tình trạng tay run, dễ tìm cái chết. Để phân tán sự chú ý, cậu chủ động tìm chủ đề để nói: Thật ra thì chỗ này chỉ có mẹ em, không có mộ của ba

Tra Tiêu: Nên là?

Trà bưởi: Khi còn sống ông ngoại em không cho hai người quen nhau, chờ đến khi họ chết rồi cũng không chịu cho chôn chung. Tiếc là ba mẹ em bị tai nạn giao thông qua đời, vụ tai nạn rất thảm, máu với xương hòa với nhau, đến cuối cùng ông ngoại cũng không tách cả hai ra hoàn toàn được, chỉ có thể chọn hỏa táng cùng nhau, đặt trong một hũ tro, mãi mãi chẳng tách rời được

Càng đánh chữ, Vương Nhất Bác càng sợ: Lãng... mạn hông?

Trước khi chọn Vương Nhất Bác làm đối tượng kết hôn, Tiêu Chiến đã điều tra lai lịch của đối phương, biết mẹ Vương và ba Vương là bỏ trốn cùng nhau, nhưng không biết bên trong còn nhiều câu chuyện khác.

Anh không hiểu vì tình yêu mà bỏ trốn rồi chết cùng nhau thì lãng mạn ở chỗ nào, nhưng vì tôn trọng vẫn trả lời: Lãng mạn

Vương Nhất Bác đáp: Cho nên ngoại trừ bằng mặt mà không bằng lòng, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều gia đình toàn tâm toàn ý vì nhau

Tra Tiêu: Ừ

Nhìn cái chữ "Ừ" này, cậu mới phát hiện mình nói nhiều quá rồi.

Kết hôn lâu như vậy, cậu dần dần thăm dò ra tại sao Tiêu Chiến có tính cách này. Đại khái có thể xuất phát từ gia đình không có tình yêu. Cho nên cậu không tự chủ muốn nói cho Tiêu Chiến biết, không phải tất cả gia đình đều không hạnh phúc.

"Không đúng..." Ngay sau đó Vương Nhất Bác thở dài.

Công chính phiền não thì có thụ chính tới xua tan cho, tự nhiên mình đi lo chuyện bao đồng làm gì, ăn no rửng mỡ à?!

Chuẩn bị nói xin lỗi người ta, cậu cúi đầu gõ chữ. Lúc này không biết có cái gì đụng vào thân xe, phát ra tiếng "Bụp".

"Má!"

Vương Nhất Bác giật bắn người, tay không cầm chắc, điện thoại rơi xuống gầm.

Chờ cậu mò được cầm lên, trên màn hình weixin xuất hiện một hàng chữ to đùng:

Đang chờ Tra Tiêu nhận lời mời cuộc gọi video

Vương Nhất Bác: "..."

Á á á á á, không biết lúc làm rơi đụng trúng cái nút gì, tự nhiên đi gọi điện cho Tiêu Chiến là sao!!

Muốn chết đi cho xong, cậu vội vàng nhất nút tắt. Nhưng mà cuống cuồng nên bàn tay không nghe theo lời, nhấn mấy lần vẫn không trúng.

Ngừng lại hành động như mãnh hổ, chiến tích cuối cùng vẫn là không thành. Chừng năm giây sau, Vương Nhất Bác tuyệt vọng nhìn màn hình thay đổi, gương mặt của người kia xuất hiện.

"Chuyện gì?" Anh hỏi.

"Không, không có gì." Vương Nhất Bác vội vàng giải thích: "Em nhấn nhầm, có thể cúp máy rồi, xin lỗi."

"Chờ đã." Xuyên qua cảnh tượng sau lưng đối phương, Tiêu Chiến nhìn ra đứa nhỏ đang ở bên ngoài nghĩa trang: "Không cần cúp, để gọi đi."

"Anh định làm gì?"

Hành động này rất khác thường, Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi: "Anh đừng nghĩ nhiều, em không có sợ!"

Giọng nói đã run hết cả lên mà còn bảo không sợ, Tiêu Chiến không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Nhưng mà anh lười vạch trần lời nói dối "không đánh đã khai" của đối phương, đeo kính lên, dựa vào lưng ghế trong thư phòng: "Tôi biết cậu không sợ, tôi sợ."

Vương Nhất Bác: "... Anh sợ? Sợ cái gì?"

"Trời tối." Tiêu Chiến không tập trung nói: "Tôi sợ tôi cao quá, bị sói xám bắt đi."

"Cho nên để tôi nhìn cậu, ok?"

Người này còn biết dỗ con nít hơn hàng xóm của mình nữa.

Vương Nhất Bác xoa xoa lỗ tai nóng ran, "...Oh."

Đứa con nít nào đó vẫn cứ gọi video, lái xe, chầm chậm rời khỏi nghĩa trang.

Tiêu Chiến không phải người nói nhiều, chẳng nói gì cả, Vương Nhất Bác chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương, hoặc máy vi tính phát ra âm thanh nhắc nhở.

Tiêu Chiến không để ý tiếng nhắc nhở, mắt nhìn màn hình. Cho đến khi xe ra đường lớn, dòng xe đông đúc, Vương Nhất Bác mới mở miệng đánh vỡ sự im lặng: "Em lên cầu rồi."

"Ừ, tôi thấy đèn đường rất sáng." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác thử dò hỏi: "Vậy... nếu không thì em cúp nha?"

"Được." Tiêu Chiến kéo môi dưới: "Hy vọng lúc cậu trở về, tôi còn ở nhà."

Vương Nhất Bác có chút chậm chạp, không hiểu câu này lắm: "Không ở nhà? Anh muốn đi đâu? 29 tết còn tiệc xã giao?"

"Tiệc xã giao thì không có, nhưng không biết có con sói xám nào tới bắt tôi đi không. Dù sao ngày mai cũng giao thừa rồi, nó cần trữ đồ ăn..."

"A em nhớ ra rồi!" Vương Nhất Bác vội vàng cắt ngang, nhạt nhẽo cười nói: "Anh đừng sợ, lát nữa em về em sửa lại cửa sổ, nó không leo vào được đâu!"

Trong giọng của Tiêu Chiến nghe rõ sự chế nhạo: "Vậy à, thế nhờ cậu nha."

Để giữ gìn mặt mũi, sau khi về tới nhà, Vương Nhất Bác lục lọi trong cốp xe một hồi, bên tay trái cầm kềm, bên tay phải cầm cờ lê, khí thế hung hăng đi vào nhà.

Đi được một nửa thì dừng lại.

Có một người đang đứng ở cửa gọi điện thoại, gò má được ánh trăng nhuộm vàng không quá chân thực.

Nhưng dư quang thấy Vương Nhất Bác về tới, người nọ thấp giọng nói nhỏ vào điện thoại mấy câu. Cậu không nghe rõ, chỉ nghe một câu cuối cùng: "Không nói nữa, về rồi."

... Mẹ. Tại sao mình về thì không nói nữa, chẳng lẽ đang tán tỉnh đóa hoa nào?

Kết thúc cuộc điện thoại, Tiêu Chiến cất di động vào, chuyển hướng sang Vương Nhất Bác. anh không tháo mắt kiếng gọng vàng, trông càng lạnh lùng khó gần hơn: "Về rồi à."

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng: "Sao, không muốn em về cái nhà này à?"

Thái độ quá cứng rắn, Tiêu Chiến thiếu chút nữa cho là kềm với cờ lê là chuẩn bị cho mình, dở khóc dở cười: "Ai chọc cậu?"

"Không có ai." Vương Nhất Bác nói: "Đừng đứng chắn ở cửa, em muốn vào trong."

Đứa nhỏ ngoài miệng nói "không có ai", nhưng trên mặt thì viết "bố rất tức giận rất khó chịu, đừng chọc vào bố", Tiêu Chiến nhướng mày, trước hết né qua cho cậu đi vào.

Anh đi theo sát phía sau: "Muốn sửa cửa sổ thật?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác không xoay đầu lại, hừ một tiếng nói,: "Em đang cố gắng vì sự an toàn của anh, anh thì hay rồi, gọi điện thì đi ra ngoài gọi."

Mấy câu này đặt trọng tâm vào hai từ "gọi điện", Tiêu Chiến suy tư chốc lát, không nghĩ ra gọi điện thì có vấn đề gì: "Thì sao?"

Thì sao? Có biết xấu hổ không mà hỏi?

Vương Nhất Bác càng giận: "Thì anh ra ngoài gọi tiếp đi, tối nay xuống âm 28 độ, anh gọi càng lâu càng tốt!"

Tiêu Chiến nghe rõ, đứa nhỏ đang quấy.

Trừ những chuyện làm ăn, Tiêu Chiến vẫn luôn thiếu kiên nhẫn. Anh tự nhận mình không có nghĩa vụ đi dỗ con nít hết lần này tới lần khác, định về phòng để Vương Nhất Bác tự tỉnh táo lại một chút.

Trước mắt đột nhiên nhớ lại hôm qua lúc quỷ say xém nữa đụng trúng mình, đứa nhỏ không hề nghĩ ngợi lập tức chắn trước mặt cho.

" Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến thở dài, lạnh nhạt giải thích: "Tôi không phải lo gọi điện thoại, hoặc là nói, tôi ra ngoài không phải để gọi điện thoại."

Phải không?

Vương Nhất Bác xoay người lại: "Vậy thì là cái gì? Đừng nói là anh tự nhiên muốn ngắm sao nha."

Cậu xoay người quá đột ngột, Tiêu Chiến chưa kịp lùi lại một bước, hai người trong nháy mắt cách nhau càng gần.

Gần đến mức chóp mũi của Vương Nhất Bác xém nữa đụng vào cằm Tiêu Chiến, có thể cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ đối phương.

"Cậu có thấy ai đi ra ngoài nghe điện thoại mà không mặc áo khoác chưa?" Tiêu Chiến hỏi lại.

Đúng vậy, người bình thường khi có điện thoại, nếu như trong lòng có vấn đề sợ người ta nghe mới phải ra ngoài nghe điện thoại, lúc đó sẽ không mặc áo khoác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến: "... Chưa thấy qua."

"Dĩ nhiên là chưa thấy qua."

Tiêu Chiến cong ngón trỏ, gõ một cái lên cái đầu nhỏ xíu chẳng biết suy nghĩ cái gì: "Bởi vì tôi đang đợi cậu."

Nếu là ngày trước, nếu có ai gõ lên trán cậu, cậu sẽ tìm mọi cách để gõ lại cho bằng được.

Nhưng hôm nay cậu như bị gõ cho hôn mê rồi, mơ màng cầm kềm và cờ lê trở về phòng. Để hai hung khí lên bàn nhỏ, mới phản ứng ra, lúc nãy đứng nói chuyện Tiêu Chiến, trên người đối phương rất lạnh.

Cho nên là anh ta đứng ở ngoài bao lâu rồi?

Là vì... lo mình sợ nên mới chờ mình ư?

Bị một đống vấn đề nhồi nhét trong đầu, Vương Nhất Bác vốn mơ hồ giờ càng thêm choáng váng, khiến cho buổi tối nằm mơ một giấc mộng ngổn ngang. Cầm cờ lê và kềm chiến đấu với sói xám không biết bao nhiêu hiệp, cuối cùng mới cứu được Tiêu Chiến.

Nhưng dù cho có loạn nữa, chờ nghe thấy tiếng pháo nổ, cậu cũng không tiếp tục nằm nướng, rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Rửa mặt xong đi xuống lầu, bác Lý đã đón đầu bếp và giúp việc từ ngàn dặm xa xôi về nhà, đang thảo luận giao thừa nấu món gì.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhưng không có nghĩa anh không có nhân tính, đầu bếp và giúp việc trong nhà đã bị anh bắt về quê ăn tết mấy hôm trước. Chỉ có bác Lý có con gái ở nước ngoài, nên mới ở lại đón tết với chủ nhà.

Mà bác Lý tuổi tác đã cao, tay chân không đủ nhanh nhẹn, Vương tam thiếu gia thì không thể xuống bếp, Tiêu Chiến trước tiên đón tạm đầu bếp về, bao nhiêu tiền cũng trả, nấu sẵn đồ ăn cho giao thừa.

Vương Nhất Bác nhìn một vòng,:"Bác Lý, ca ca đâu rồi?"

Mới đầu thì bác Lý còn thấy kì với xưng hô này, nhưng nghe riết thì thành quen, biết lắng nghe nói: "Ca ca của cậu chủ đang ở thư phòng."

Tết đến rồi vẫn còn công việc phải xử lý? Vương Nhất Bác nói cám ơn, đi lên lầu bốn, gõ cửa phòng Tiêu Chiến.

Mấy giây sau, Tiêu Chiến đi ra, nhìn thấy chàng trai nổi tiếng khó dậy sớm ở Tân Thành, nhíu mày hỏi: "Sao?"

Vương Nhất Bác hỏi: "Công việc của anh sao hôm nay vẫn còn phải làm vậy?"

"Không có." Tiêu Chiến nói.

"Vậy đi dán đồ trang trí với em đi." Vương Nhất Bác vẫy vẫy xấp giấy trang trí vừa mua hôm trước, sợ Tiêu Chiến không đồng ý, rũ mắt làm ra vẻ đáng thương: "Mình em dán không kịp."

Dán không kịp thì nhờ bác Lý giúp.

Nhìn ánh mắt ướt nhẹp của đứa nhỏ, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng nói: "... Được."

Hai người ăn mặc chỉnh tề, trước tiên bắt đầu từ cửa phòng.

Thật ra Vương Nhất Bác tìm Tiêu Chiến không phải vì dán không kịp, cậu phân tích một chút, tết năm ngoái nhạt nhẽo vì không có cảm giác tham gia. Cái gì cũng không tự mình làm, tất nhiên sẽ có cảm giác "không quan tâm".

Chỉ có mình tự tham gia mới cảm nhận được niềm vui bên trong, mới thỏa mãn.

Điểm xuất phát là tốt, nhưng khi bắt đầu thực hiện kế hoạch, cậu mới cảm nhận sâu sắc về sai lầm của mình.

"Lệch rồi, nhích qua trái một chút." Tiêu Chiến cầm keo, quan sát rồi chỉ đạo.

Vương Nhất Bác leo lên ghế, cầm câu đối nhích qua trái, lúc này Tiêu Chiến nói: "Qua phải một chút."

Không có cách, cậu lại nhích qua phải. Đưa tay muốn lấy keo từ đối phương, kết quả người ta lại cau mày:"Không được, lại nhích qua trái”

Vương Nhất Bác khịt mũi coi thường: "Mấy người lớn tuổi như anh đều dài dòng như vậy?"

Lớn tuổi? Tiêu Chiến nói:"Nếu như không tính sai, tôi chỉ lớn hơn cậu có sáu tuổi thôi."

"Nhà em có một người lớn hơn em sáu tuổi, nhưng em phải gọi người ta là chú."

Vương Nhất Bác xoay đầu lại làm mặt quỷ, cố ý ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chào chú Tiêu!"

Gọi xong cậu kéo băng ghế chạy đi, muốn có bao nhiêu bực mình thì có bấy nhiêu bực mình.

Tiêu Chiến xoa xoa mi tâm, trong đầu nghĩ, chờ thêm năm năm nữa, anh phải sửa lại trẻ nhỏ cho ngoan mới được.

Đáng tiếc không cần anh sửa, thằng nhóc con đã gặp báo ứng rồi.

Ở bên ngoài có tổng cộng hai chỗ phải leo lên ghế để dán câu đối, một là trước cửa gara vừa dán xong, một là trước cổng biệt thự.

Cổng biệt thự to hơn cửa gara nhiều, phải mất mười phút mới dán xong, Vương Nhất Bác cũng nhảy xuống như vừa nãy, nhưng có thể ở bên ngoài lâu quá bị lạnh, cộng thêm động tác dán câu đối cố định, hai chân đạp đất bi mềm nhũn, "Bụp" một tiếng quỳ gối trước mặt Tiêu Chiến.

Hành động xảy ra quá nhanh, may là Tiêu Chiến nhanh mắt lẹ tay chụp được. Anh cố nhịn cười đỡ người dậy: "Có ý tốt thì xin nhận, nhưng vai vế không cách xa bao nhiêu, không cần hành lễ như vậy."

"..." Má!

Vương Nhất Bác tức tới bốc khói, xoay người đùng đùng bỏ đi.

" Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi một tiếng: "Chậm đã."

Cậu làm sao có thể cho đối phương cơ hội để làm nhục mình, không dừng bước: "Cái gì?!"

Tiêu Chiến chân dài, ba bốn bước đuổi theo. Sau đó cúi người, phủi mấy cái lên đầu gối cậu: "Quần bẩn rồi... có đau không?"

Ai cũng biết Tiêu Chiến bị bệnh sạch sẽ. Mà người bị bệnh sạch sẽ lại đang phủi quần cho mình.

Sự tức giận vì xấu hổ vừa nãy của Vương Nhất Bác lập tức biến mất: "Không đau... Thôi đừng dài dòng, em không yếu ớt như vậy."

Bên ngoài quá lạnh, không phải chỗ nói chuyện, hai người vội vàng đi vào nhà.

Dán trong nhà dễ hơn bên ngoài nhiều, dưới yêu cầu nghiêm khắc của "chú Tiêu", Vương Nhất Bác càng ngày càng quen việc, mau chóng dán xong lầu một và lầu hai.

Lúc này bác Lý rảnh việc, muốn qua giúp đỡ. Lại thấy một người dán một người chỉ huy, ăn ý mười phần, ông thử cả buổi cũng không nhúng tay vào được, tiếc nuối đi gọt trái cây.

Dán đến lầu bốn, Tiêu Chiến có điện thoại, Vương Nhất Bác lấy keo từ tay anh, tỏ ý anh đi nghe điện thoại đi. Tiêu Chiến đi tới trước lan can, khoảng chừng bốn mươi giây là xử lý xong công việc, xoay đầu nhìn thấy cửa phòng mình đã bị dán một chữ Phúc.

Rõ ràng khác những phòng khác, viền vàng óng lóng lánh, chữ thì đỏ rực, nhìn đã thấy vui.

Anh không thích cửa phòng mình được dán hay treo cái gì lên, nhìn chướng mắt, nhưng đã dán xong rồi, lại không thể xé xuống tại chỗ, im lặng tính toán ngày mai xử lý nó như thế nào.

Nếu như đứa nhỏ không vui thì nói keo không đủ dính, làm rơi.

Đội nồi cho keo, rất tốt.

Giải quyết xong đồ trang trí, hai người về phòng thì điện thoại đã nhận đầy tin nhắn chúc tết từ mọi người.

Bởi vì buổi tối phải bay về Tứ Xuyên, đầu bếp nấu bữa cơm giao thừa hơi sớm một chút. Trong nhà chỉ có ba người, Tiêu Chiến câu nệ hình thức, bảo cả nhà lên ăn cơm khi còn nóng.

Vương Nhất Bác thích ăn cay, mùi món Tứ Xuyên là thứ cậu thích nhất. Tiêu Chiến xuống tầng hầm chọn rượu vang cầm lên, rót cho mỗi người một ly, ăn xong bữa cơm giao thừa nóng hổi, đêm xuân cũng bắt đầu.

Tân Thành đã sớm cấm đốt pháo, mặc dù trong khu biệt thự thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ, nhưng thân là công dân, trách nhiệm chủ yếu là tuân theo pháp luật, cho dù nhà khác tặng pháo hoa thì cũng không đốt, xuyên qua cửa sổ nhìn nhà khác đốt cũng đã ghiền rồi.

Trừ bữa cơm giao thừa và đêm xuân, tết còn một chuyện không thể thiếu làm sủi cảo.

Sủi cảo năm ngoái là do một tay bác Lý lo liệu, năm nay Vương Nhất Bác không định ngồi không, cậu cũng không định để Tiêu Chiến rảnh rỗi, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến đang chỉnh loa: "Bác Lý lớn tuổi rồi, đứng lâu không tốt cho xương cốt, chúng ta đi giúp bác làm sủi cảo nha."

Người này luôn tìm được cách khiến người ta không thể từ chối, ba phút sau, Tiêu đại tổng tài cao cao tại thượng lại bị kéo xuống phàm, đi vào bếp.

Vương Nhất Bác dù gì cũng biết nấu mì, thân là phú nhị đại từ trong trứng, Tiêu Chiến đúng thật là mười ngón tay chưa từng dính bụi trần. cậu trước tiên chào hỏi bác Lý: "Bác Lý, tụi con tới giúp bác!"

Sau đó lấy tạp dề trong trong tủ ra, đi tới trước mặt Tiêu Chiến: "Cúi đầu xuống."

Tiêu Chiến lên tiếng đáp lại, cúi đầu.

Vương Nhất Bác đeo tạp dề vào cổ Tiêu Chiến, rồi bảo tiếp:"Giơ tay lên."

Tiêu Chiến giơ hai cánh tay lên, Vương Nhất Bác vòng tay ra sau cột dây tạp dề cho Tiêu Chiến.

Cột được một nửa, não mới bắt đầu ý thức không đúng lắm. Thật ra thì có thể đi ra sau cột, không cần phải dùng tư thế này, cái này...

Giống như ôm vậy.

"Tiểu Bác." Thấy cảnh này, bác Lý đẩy kính mắt nói: "Lỗ tai cậu sao vậy? Đỏ quá!"

Cằm của Tiêu Chiến bị tóc của đứa nhỏ cạ cạ làm ngứa, nghe vậy thì nhìn xuống, đúng lúc thấy lỗ tai của cậu đỏ au.

Vương Nhất Bác run tay một cái, vô tình cột nơ lại: "... Không có, tại con ăn cay quá thôi."

Đồ ăn Tứ Xuyên cay là danh bất hư truyền, lúc ăn không thấy tai cậu đỏ, ăn xong một tiếng sau mới phát huy hiệu lực. Cũng không biết là do ớt giỏi, hay người ăn ớt giỏi đây.

Tiêu Chiến nhịn không được xùy một tiếng.

Hầu hạ Tiêu đại tổng tài xong, Vương Nhất Bác cũng tự mặc tạp dề, bắt đầu học gói sủi cảo của bác Lý.

Bác Lý xem đây là chuyện tình thú của cặp đôi, không cảm thấy họ phiền. Từ lúc bắt đầu mua căn biệt thự này, đến giờ đã sáu năm, ông vẫn luôn đi theo Tiêu Chiến, đã quen với cách sống của anh, cũng càng vui vẻ hơn khi thấy anh sống nhân văn hơn một chút.

Đáng tiếc điểm xuất phát thì tốt nhưng lại bắt đầu không chịu nổi có con gấu bên cạnh. Gói được mấy cái sủi cảo, Vương Nhất Bác phát hiện mình gói không đẹp bằng Tiêu Chiến, nghĩ đủ cách để phá, mắt híp lại nhìn người ta, thấy người ta đang bóp cái mép sủi cảo lại thì chọc cùi chỏ, hoặc cố ý đụng vào người.

Tiêu Chiến sao không nhìn ra cái lòng nhỏ mọn của cậu được, lần sau liền cố tình né tránh.

Vì vậy Vương Nhất Bác từ "đụng" biến thành "ngã", thiếu chút nữa ghim đầu vào tô, khuôn mặt nhỏ tức giận nhíu lại, bốc một nắm bột mì.

"Bụp" một tiếng chụp lên tay áo của Tiêu Chiến.

Trên cánh tay có một bàn tay trắng ịn lên, chứng sạch sẽ lập tức tái phát, Tiêu Chiến cũng bốc một nắm bột mì muốn ném lên người cậu. Vương Nhất Bác khom người chạy trốn, bột mì không bị ném lên tay mà thành lên cổ.

Lửa giận lập tức bùng cháy.

Mười phút sau, phòng bếp không còn là phòng bếp nữa, ba người cũng không còn là ba người nữa.

Thảm nhất là bác Lý, ông chẳng làm gì cả, bởi vì không nhanh nhẹn bằng người trẻ, tự nhiên bị thành lão hoa miêu.

Còn hai tiểu hoa miêu một đứng giữa bếp, một núp sau bàn, mắt lom lom nhìn nhau.

Tiêu Chiến nhìn quần áo của mình đã dơ hết rồi: "Thôi, không phá nữa."

"Là em muốn phá chắc?" Vương Nhất Bác giơ tay trái cầm nắp nồi chắn trước người, làm như mình là Captain America: "Là anh quá đáng!"

"Tôi quá đáng?" Tiêu Chiến không biết làm sao: "Ai là người ra tay trước?"

"Đúng là em, nhưng ai biểu anh trả đũa chi!!"

Tiêu Chiến giật mình.

Đừng nói là Vương Nhất Bác, chính Tiêu Chiến cũng không nghĩ anh sẽ trả đũa.

Thấy đối phương im lặng, Vương Nhất Bác cho là mình đã đoạt được thắng lợi. Ở trước mặt Tiêu Chiến không che giấu được sự đắc ý, nói cách khác, mỗi lần hời được cái gì từ Tiêu Chiến, cậu sẽ vui hơn khi thắng những người khác.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, để nắp nồi xuống, dùng cái giọng nửa chê nửa khinh bỉ, cố ý nói: "Ấu trĩ."

Một giây sau, trên tóc lại dính bột mì.

"Ừ." Tiêu Chiến nói: "Tôi ấu trĩ đó."

Đêm xuân luôn là như vậy, tất cả mọi người đều chê chương trình càng ngày càng chán, nhưng ai cũng đều ngồi xem, giống như đây không chỉ là một tiết mục, mà là một ký hiệu, một nghi thức cần thiết của giao thừa.

Dưới sự đốc thúc của vị chủ tịch nào đó, trải qua hai tiếng rưỡi, lão hoa miêu cùng tiểu hoa miêu đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Chờ thay quần áo xong, đi xuống phòng khách thì còn hai mươi phút nữa là đến giao thừa.

Bác Lý vừa niệm "tết đến không được tạo nghiệt" vừa nấu sủi cảo, Vương Nhất Bác giúp cầm chén đũa và nêm nếm, Tiêu Chiến thì đang nghe điện thoại.

Năm ngoái cũng giống thế này, chỉ là năm ngoái thì một mình bác Lý làm sủi cảo, còn hai người thì một chơi điện thoại, một nghe điện thoại, một lúc thì về phòng, chỉ còn lại tiếng chúc mừng năm mới vui vẻ vang vọng từ TV.

Mấy phút sau, bác Lý bưng ra một tô sủi cảo nóng hổi: "Mau qua ăn nhân lúc còn nóng!"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, trong lòng im lặng đếm, đếm tới giây thứ 87, nghĩa là sau 1 phút 27 giây, đối phương mới cầm điện thoại đi tới.

Vương Nhất Bác bình thản nói: "Tụi em đang chờ anh qua ăn sủi cảo."

Tiêu Chiến gật đầu: "Ừ, được."

Hay lắm, Vương Nhất Bác mắng một câu trong lòng, xoay đầu thấy đối phương chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, bỏ vào túi, trông có vẻ tạm thời không có ý định lấy ra.

Vương Nhất Bác mím môi, che lại nụ cười, đẩy chén nước chấm đã pha xong cho Tiêu Chiến: "Anh thử đi."

Tiêu Chiến gật đầu, "Ừ."

Thằng nhóc tóc chưa khô này ăn cái gì cũng mau, Tiêu Chiến thì không có thói quen ăn khuya, khi MC gọi mọi người lên sân khấu, cả hai cùng lúc để đũa xuống.

Sau mấy câu chúc tết, trên màn hình xuất hiện mấy con số bằng animation, Vương Nhất Bác cùng đếm ngược theo số hiện lên: "Bảy, sáu, năm..."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác nghiêm túc, trông như rất mong chờ đến tết, Tiêu Chiến có vẻ bị không khí này lây, cũng thầm đếm theo: "Bốn, ba, hai..."

Khi đến "một", cả hai không hẹn mà cùng quay sang nhìn đối phương.

"Anh ơi, năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ."

Một giọng cao một giọng thấp, một dồn dập một chậm rãi, rõ ràng là hoàn toàn khác biệt, nhưng khi đan vào nhau thì hòa hợp vô cùng.

"Bùm bùm ---"

Các bạn hàng xóm không tuân thủ pháp luật bắt đầu đốt pháo, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trong tiếng pháo nổ bên tai, ba giây sau, cũng có thể là ba phút sau, cùng ăn ý chúc tết lại cùng ăn ý nhìn nhau bật cười.

"Hahahahaha... khụ khụ!" Vương Nhất Bác cười hơi nhiều, cậu xua xua tay: "A đúng rồi, anh đứng ở đây nha, em đi lấy đồ."

Nói xong cậu lạch bạch chạy đi, chờ lên lầu bốn rồi quay lại, Tiêu Chiến vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hàng xóm đốt pháo là dạng pháo bông, trong màn đêm có nhiều ánh đèn lấp lánh lạ thường. Vương Nhất Bác cũng yêu cầu Tiêu Chiến như lúc ở trong bếp, chỉ là lần này đổi thành: "Nhắm mắt lại."

Tiêu Chiến nhắm mắt, một giây sau, anh cảm giác áo mình có người vén lên, có cái gì cạ vào bụng, sần sùi ngứa ngứa.

"Được rồi, mở mắt ra đi, nói trước rồi á, không được đánh em."

Tiêu Chiến còn đang nghi ngờ mình giống người bạo lực ở chỗ nào, mở mắt ra thì thấy eo mình được quấn một cái đai màu đỏ. Làm từ vải thô, chữ phía trên viết có hơi xiêu vẹo, nhìn kỹ thì có thể đoán ra bốn chữ "Phúc tinh cao chiếu".

Đai lưng bán ở siêu thị không kiếm được cái kim loại, đứa nhỏ đang cúi đầu cột lại cho đẹp, vừa cột vừa nói: "Em biết là nó quê muốn chết, cũng biết nó không xứng với thân phận của anh, thậm chí có thể đoán được sáng mai nó sẽ nằm trong thùng rác, nhưng em vẫn muốn tặng nó cho anh, là món quà thứ ba."

"Bởi vì ở quê ba em, có một truyền thuyết rất rất lâu trước đây còn lâu hơn cả sói xám bắt con nít nữa. Trong truyền thuyết, chỉ cần đeo đai lưng màu đỏ vào ngày đầu tiên của năm mới, là có thể giữ được chữ Phúc ở cạnh mình suốt đời, mãi mãi không mất đi được."

Rất nhiều pháo hoa bắn lên trời nổ tung tạo ra vô số ánh sao, những ánh sao đuôi dài rạch qua màn đêm, vụt về phía chân trời, đến một tương lai xa xôi khó lường.

Cuối cùng ánh sao rơi vào đôi mắt đen láy của đứa nhỏ, cắm rễ, sinh sôi, một lần nữa tỏa sáng.

"Anh ơi." Cậu nói: "Chúc anh đời này, mười đời sau, mãi có phúc tràn đầy nha."

Đối với Tiêu Chiến mà nói, "phúc khí" là một cụm từ trừu tượng không có ý nghĩa, anh không giống nhiều bạn làm ăn của anh, chú trọng "phúc báo" nên mới ăn chay niệm Phật làm từ thiện, anh làm từ thiện là chỉ đơn giản muốn làm, chưa từng nghĩ sẽ nhận lại cái gì, với anh, dựa vào huyền học chi bằng dựa vào mình.

Nhưng một giây đứa nhỏ cột dây xong thả tay ra, anh rõ ràng cảm nhận bên hông có một thứ gì đó rất khó hình dung.

Cảm giác này không biết phải diễn tả như thế nào, anh xoa mi tâm, đoán chừng anh bị pháo hoa làm hoa mắt, mới có thể gặp ảo giác với cái đai lưng đỏ lè quê mùa trị giá 9,9 tệ này.

Vì thoải mái, Tiêu Chiến ở nhà mặc rất tùy ý, phía trên mặc áo thun màu đen, phía dưới mặc quần màu xám tro. Phía trên chiếc quần rộng thùng thình, có thể thấy rõ đường nhân ngư kéo từ hông xuống xương chậu.

Lúc nãy Vương Nhất Bác muốn vội vàng cột đai lưng cho Tiêu Chiến, vén áo lên không để ý gì. Giờ mới nhìn thấy cái eo, tay mất kiểm soát cứng đờ, liền vội vàng thả áo người ta xuống.

"Chờ đã." Tiêu Chiến gọi một tiếng.

Vương Nhất Bác: "Dạ?"

Tiêu Chiến nói: "Cậu cũng tặng quà cho người lớn rồi, theo lễ nghĩa, người lớn cũng phải đáp lễ. Nhìn xem trong túi tôi có cái gì."

Vương Nhất Bác chỉ có thể dựa vào thị giác trực quan, tay mò vào trong túi đối phương, vừa sờ vừa không động não hỏi: "Anh định trả áo lót với đồ gợi cảm cho em hả?"

Tiêu Chiến: "..."

"Ờ... coi như em chưa nói gì."

Vương Nhất Bác lúng túng ho khan, động tác tay mò nhanh hơn.

Rút ra được hai bao lì xì.

Hai bao lì xì này không giống nhau, một bao dày, sờ phải ít nhất là hai chục ngàn. Một bao khác thì mỏng, sờ thử thì chỉ cỡ một hai ngàn gì thôi.

Từ khi trở thành người đi làm, Vương Nhất Bác rất nhạy cảm với tiền. Cậu nắm chặt bao lì xì dày, vừa định ngọt ngào nói "cám ơn ca ca" thì nghe Tiêu Chiến nói: "Đi đưa cho bác Lý đi."

"... Còn cái này?" Cậu khó tin giơ bao lì xì mỏng lên.

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng: "Cái đó của cậu."

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không cười nổi.

Làm chủ nhà, đương nhiên sẽ gửi bao lì xì cực dày cho người làm đã cực khổ cả năm. Những người khác về quê trước thì đã gửi bao lì xì rồi, bởi vì bác Lý ở lại ăn tết với hai người nên giờ mới đưa.

Vương Nhất Bác nhìn đường nhân ngư của Tiêu Chiến, mất mát thả vạt áo của đối phương xuống. Đưa bao lì xì cho bác Lý đang dọn dẹp trong bếp, bị bác Lý từ chối kì kèo một hồi lâu, lúc ra khỏi bếp, đã không thấy bóng dáng Tiêu Chiến trong phòng khách nữa.

Đoán chừng đã về phòng.

Vương Nhất Bác cầm bao lì xì nhẹ tênh, mất mát đi vào thang máy. Càng nghĩ càng không thấy vui gì, không nhịn được chụp hình bao lì xì, đăng lên trang cá nhân:

Có mỏng hông ta? (kèm ảnh)

Không có nói là ai đưa, cách nhắn cũng giống như giỡn, đăng xong Vương Nhất Bác kiểm tra lại, chắc hẳn không có chỗ nào không ổn.

Chờ cậu cầm điện thoại xềnh xệch đi về phòng, bên dưới đã có một đống bình luận.

Cá con: Ai mà keo kiệt vậy? (khinh bỉ) Qua chỗ em, em cho anh ăn sung mặc sướng

Tiên Tiên: Với kinh nghiệm đọc truyện tổng tài, bên trong chắc chắn là một tờ chi phiếu!

Tĩnh Hương: Nam Thần đã suy bài tới mức này rồi ư! Chị! Không! Cho! Phép!

Bình Thần: Tiền thưởng cuối năm đã hóa thành tiền lì xì rồi 😭

Vương Nhất Bác đọc bình luận, uất ức vô cùng chẳng lẽ mình không xứng được nhận hai chục ngàn? Tra Tiêu là đồ con rùa keo kiệt!

Cậu nắm chặt tay, định chọn mấy cái để trả lời, không đợi gõ chữ xong thì thấy bên dưới bình luận của Vương Trạm có một người trả lời.

Tra Tiêu:.

Lần đó đi trượt tuyết, vì để thuận tiện liên lạc, mọi người đã add weixin của nhau. Vương Nhất Bác nhìn dấu chấm chẳng hiểu gì, chớp mắt.

Không thể nào không thể nào, trừ khi bị não tàn, sẽ không có ai trong lúc móc người ta lại quên ẩn người ta đi chứ?

Lần trước tự kỷ còn chưa kết thúc, Vương Nhất Bác ngã lên giường, lại rơi vào một vòng tự kỷ mới.

"Brum brum ---"

Lúc này điện thoại bắt đầu rung, trên thực tế là điện thoại của cậu đã rung cả ngày hôm nay. Cậu bấm thoát trang cá nhân, trở về màn hình chat, mấy tin nhắn ban ngày còn chưa trả lời, giờ đã thêm một đống tin nhắn mới.

Là mấy người bạn vừa bình luận cho cậu, cũng gửi bao lì xì qua. Vương Trạm chuyển hẳn năm chục ngàn, Vương Nhất Bác thậm chí nghi ngờ, nếu weixin không giới hạn số tiền thì chắc người này sẽ còn chuyển nhiều hơn.

Trong mấy người đó thì có Bình Thần và Tĩnh Hương tiền lương ít, cậu chỉ nhận tấm lòng không nhận tiền. Cá con là em cậu, là cậu phải lì xì mới đúng, cũng không muốn. Chỉ nhận tượng trưng từ chị Tiên, với tính cách của cô, nếu không nhận cô sẽ suy nghĩ lung tung.

Trừ mấy người này ra, còn có chính chủ mới bị móc ở status xong.

Tra Tiêu: Mở ra xem đi

Bên trong có cái gì đáng xem? Vương Nhất Bác không trả lời, đưa tay lấy bao lì xì, bất đắc dĩ mở bao, nhìn vào bên trong.

Là một cái thẻ giấy màu bạc.

... Chẳng lẽ là chi phiếu thật?

Trong ấn tượng của Vương Nhất Bác, hình như không có ngân hàng nào ký chi phiếu màu bạc. Cậu nghi ngờ rút tờ giấy ra, đập vào mắt là logo của Mercedes-Benz khiêm tốn mà chói mắt.

Nhìn xuống chút nữa là một hàng chữ tiếng Anh.

Bằng vốn liếng tiếng Anh góp nhặt hồi đi học ở RCA, cậu liếc sơ một cái, khi thấy từ Armadillo, con ngươi lập tức co rút.

Càng nhìn xuống cổ họng càng khô, tim đập càng nhanh, cuối cùng lòng bàn tay còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nói đơn giản, đây là một thẻ nhận xe, hơn nữa không phải là một chiếc xe phổ thông, mà là Armadillo Conquistador một chiếc RV hạng sang.

Vương Nhất Bác chợt nhớ tới lần đi núi Trường Bình, vì gầm xe quá thấp, bọn họ thiếu chút nữa là đi thẳng xuống suối vàng. Sau đó đi trượt tuyết, cậu cũng vô tình như cố ý nói chỗ ngồi phía sau chật quá, không thoải mái.

Thật ra thì đều là do Cá con còn nhỏ, mua xe chú trọng bề ngoài hơn là ngồi thoải mái, chứ không phải là không có xe chạy.

Tra Tiêu lại âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Mà cậu vừa rồi còn quái gở mắng người ta nữa chứ.

A a a a mình là não tàn thật ư!!

Vương Nhất Bác vội mở camera lên, tìm góc có ánh sáng đẹp, chỉnh chỉnh thẻ nhận xe rồi chụp một tấm.

Sau đó đăng lên trang cá nhân: Thì ra là cái này, cám ơn ca ca (Kèm ảnh)

Tiên Tiên:... Không thể nói là giống Versailles, chỉ có thể nói là giống hệt

Tĩnh Hương: Tự nhiên nhận ra mình chỉ là một icon (gãi đầu)

Bình Thần: Đù mé, tìm ca ca này ở đâu vậy, cho anh một người... không, một chục!!

Mà đáng thương nhất là bạn nhỏ Cá con, vừa mới chơi xong một ván game thì phát hiện anh rể trả lời bình luận của mình.

Sau khi xem tấm hình kế tiếp của Vương Nhất Bác, Vương Trạm không bình luận nữa mà tự đăng status.

Cá con: Có ai cung cấp dịch vụ mai táng không? Cho tôi gói VIP, cám ơn 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me