Tuyen Tap Doan Van Vampire Knight
Bão Khiểm
(Xin lỗi)Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Kuran Kaname
Chuyển ngữ: Phi NguyệtÁnh nắng mang theo cơn rét hiu hắt, xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu vào nhà. Vươn tay. Cản lại ánh sáng rọi giữa không trung. Vào đông, ánh dương không quá chói mắt, chỉ là mềm mại, dịu dàng. Ấy thế mà mình cũng không thể chịu được, bao lâu rồi... Giang nhẹ tay ra, những luồng sáng yếu ớt xuyên qua khe hở trút xuống, gãi mái tóc màu tóc, đã tỉnh rồi, vậy thì dậy thôi. Cho dù là ra ngoài tản bộ cũng được. Không khí trong Hiệp Hội ép người nghẹt thở. Mở cửa, hiệp hội trưởng cầm quạt che nửa mặt nhìn cậu, xem ra đã đợi lâu rồi. Lại chỉ là cười, không nói gì cả. Gật đầu với gã, rồi đi ra ngoài. Sau lưng truyền tới cái điệu buồn nôn của hiệp hội trưởng "Kiryu, hãy nhớ rõ thân phận của mình ~~~ nếu như trái với quy tắc, ây da, ta sẽ giết cậu đấy... nhé. Hừ hừ hừ hừ..."Cười lạnh một tiếng, không có kinh ngạc, không có chùn bước. Khi cánh cửa chính của Hiệp Hội Hunter nặng nề sập lại, cậu hít sâu một hơi. Một ít sắc trắng mềm mại trút xuống từ trên trời, tuyết rơi... à. Vốn định nhắc tới tên Yuuki, thốt ra lại là —— Kuran Kaname. Bao lâu rồi... Từ sau cuộc đại chiến ấy, bao lâu rồi? Sợi tóc màu nâu, đôi mắt đỏ sẫm và nụ cười nhạt nhẽo ở khóe miệng, hiện giờ nhớ tới, tựa như cách một thế hệ. Bỗng dưng, một thứ mùi ngọt lịm bay vào xoang mũi. LEVEL E sao... Ngẩng đầu, một khuôn mặt dữ tợn đối diện với cậu, nó trước là ngẩn ra, rồi ôm ngực cười to "Đồng loại, thì ra là đồng... Ách!!!" Chưa nói xong, đã bị Bloody Rose hóa thành tro tàn. Từ lúc nào... mình đã trở nên tàn nhẫn như vậy. LEVEL E, cậu từng phải, bất quá, đẳng cấp dơ bẩn ấy đã không còn nữa, mà nay là LEVEL D hèn mọn, LEVEL D, cũng là người kia ban tặng. Vừa là Vampire mà bản thân căm ghét, vừa là Hunter, thật châm chọc phải không... Thở ra một hơi, nhìn nó dần tụ thành luồng sương đọng giữa không khí rét lạnh, rồi chậm rãi biến mất. Kaname, anh ở đâu hả? Kaname... Tuyết, rơi thành từng mảng, quét qua chốn phồn hoa này. Để rồi, tuyết trắng, phác hoạ lên máu đỏ. Tiềm thức sờ vào cổ, như đôi ngươi này vậy, từ lâu đã nóng cháy, đỏ tươi... Thậm chí có chút nhói đau, cắn chặt môi, lại vì dùng quá sức mà làm rách nó, mùi máu ngọt ngào kéo ập tới... Run rẩy lấy ra viên máu, đổ gần nửa hộp vào miệng, sau đó, là một hộp, mãi đến khi nuốt xuống gần hai hộp, cậu mới ồ ồ thở dốc."Zero..." Kinh ngạc ngẩng lên, Kaname đầy mặt ôn nhu mở rộng đôi tay với mình."Zero... Đừng miễn cưỡng, Zero..." Do dự vươn tay, trong nháy mắt sắp chạm vào, lại biến mất giữa màn tuyết dày đặc. Quả nhiên, là ảo ảnh. Kaname, anh, đã không chỉ một lần xuất hiện. Vì sợ, sợ tôi sẽ quên anh. Thời gian, có lẽ thật có thể thay đổi gì đó. Nếu, nếu cuối cùng đã không còn có thể nhớ được anh... vậy... vậy tôi nên làm sao đây? Đứng dậy, chậm rãi đi về trước. Đóa tường vi màu trắng nhô ra từ khe tường cổ xưa, rậm rạp quấn quít, là mùi hương se lạnh nở sai mùa. Ký túc xá được xây lại an tĩnh đứng lặng giữa khoảng đất. Chỉ là người bên trong từ lâu không còn quen thuộc, thỉnh thoảng có mấy học sinh ở lại lớp hoặc vì bệnh mà tạm nghỉ học sẽ dùng ánh mặt "người này quen quá" nhìn cậu, rồi âm thầm chạy lên lớp. Quả nhiên, sau cuộc đại chiến ấy, tất cả đều đã được chôn vùi cùng với mảnh phế tích này. 【Ashes to the ashes, soil to the soil】Cứ thế an tĩnh đứng, cơn gió bình minh thổi qua, cuốn lấy mái tóc màu bạc, có gì đó bị che lấp. Dưới táng cây anh đào, một thiếu niên tóc bạc mê mẩn nhìn những đóa hoa tàn úa, gió lạnh mang theo hơi sương phủ lên người cậu, làm cậu rùng mình. Thiếu niên tóc nâu lặng lẽ đứng phía sau, thấy vậy, cởi áo khoác ra nhẹ nhàng khoác lên cho cậu."Nà, Hiou. Shizuka... là anh giết phải không." Tóc bạc thiếu niên lạnh lùng nói."À... có lẽ..."Xoay người, ký hiệu bị thuần dưỡng trên cổ lóe lên màu máu. Thiếu niên tóc nâu ôm cậu vào lòng."Được chứ... Zero."Vì vậy, đôi mắt kể cả ký hiệu dính màu máu ấy cùng phát ra mùi của sự khát vọng, đã không thể nhịn được nữa. Cẩn thận liếm láp cần cổ, vươn ra răng nanh cắn vào làn da ấy. Thiếu niên tóc nâu ôn nhu vuốt ve làn da trắng như tuyết, khóe miệng kéo ra độ cong hoàn mỹ. 【Xin lỗi, Zero, hãy tha thứ cho hành vi của ta, một khi Hiou Shizuka đã chết, vì ràng buộc không thể chặt đứt này. Xin hãy để ta dùng lực lượng của dòng Thuần... . Bảo vệ em... Zero. Vì... vì tất cả những kẻ tổn thương Zero... đều... đều không thể tha thứ!!】 Nghĩ thế, phần lực trên cánh tay lại tăng thêm, như muốn hòa người tên Zero này hoàn toàn vào thân thể mình...Bầu trời tháng mười hai, chỗ của màu nước biển xanh thẳm sớm đã bị xám trắng chiếm lấy. Màu của mùa thu, từ lâu đã mất. Tựa như mây vậy, ngày càng không thể gánh lấy gánh nặng của mình, mãi đến khi hóa thành một vùng tuyết trắng, cuối cùng, chao mình rơi xuống. Cứ thế mà đứng, nhìn thật lâu vào táng cây anh đào từ lâu đã khô héo, không lại gần, cũng không tránh xa, cứ thế tựa vào tường... Mãi đến khi có mấy người tới, chặt nó, đại khái... là vì mùa đông rất lạnh, chặt đi làm củi đi. Chôn đầu vào cái khăn quàng cổ màu vàng nhạt hít sâu một hơi, để lại một luồng sương trắng trong không khí.Cười khổ, phải chăng khi góc ký ức cuối cùng đã hóa thành tro tàn, tất cả sẽ được kết thúc vĩnh viễn? Quả nhiên, mọi thứ từ lâu đã cuốn đi theo chiếc lá phong màu máu năm đó ... Anh, và cô gái tên Yuuki kia.【Exhale, the world has gone away from me. All thing has finishied. 】Có lẽ, sống dưới không khí áp lực của Hiệp Hội, sẽ làm người ta trở nên chẳng quan tâm gì cả, có lẽ... vậy đấy. Mở mắt, bước dọc theo con đường, cũng không để ý đường dưới chân sẽ dẫn mình đi đâu, chỉ là tản bộ, không hơn. Khi tuyết đã đổ, mọi thứ dơ bẩn và ô uế sẽ bị chôn vùi. Buổi sáng, người đi đường không nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng vài chào nhau. Bỗng dưng, có hai người tóc màu nâu xông vào tầm mắt, cử chỉ ưu nhã và ngũ quan tinh xảo giống nhau như đúc, khiến ánh mắt vốn dĩ có phần khác nhau tăng thêm chút sắc hạnh phúc."Nè nè, anh ơi, em thích cái áo cưới hôm trước mặc thử hơn.""Nếu vậy, Yuuki mua nó đi."Vậy à... tính kết hôn rồi à. Kéo cao cổ áo, làm bộ như không quen biết sát vai qua người bọn họ, cánh tay, lại không biết bị ai kéo lấy."Zero..." Quay đầu, là người nọ. "Zero...""Ngại quá, anh nhận sai người rồi..." Nói xong, trực tiếp bỏ đi. Gió, hiu quạnh, hít sâu một hơi, được rồi, đã vậy...【Chúc hai người hạnh phúc.】FINoNormal/vpB
(Xin lỗi)Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Kuran Kaname
Chuyển ngữ: Phi NguyệtÁnh nắng mang theo cơn rét hiu hắt, xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu vào nhà. Vươn tay. Cản lại ánh sáng rọi giữa không trung. Vào đông, ánh dương không quá chói mắt, chỉ là mềm mại, dịu dàng. Ấy thế mà mình cũng không thể chịu được, bao lâu rồi... Giang nhẹ tay ra, những luồng sáng yếu ớt xuyên qua khe hở trút xuống, gãi mái tóc màu tóc, đã tỉnh rồi, vậy thì dậy thôi. Cho dù là ra ngoài tản bộ cũng được. Không khí trong Hiệp Hội ép người nghẹt thở. Mở cửa, hiệp hội trưởng cầm quạt che nửa mặt nhìn cậu, xem ra đã đợi lâu rồi. Lại chỉ là cười, không nói gì cả. Gật đầu với gã, rồi đi ra ngoài. Sau lưng truyền tới cái điệu buồn nôn của hiệp hội trưởng "Kiryu, hãy nhớ rõ thân phận của mình ~~~ nếu như trái với quy tắc, ây da, ta sẽ giết cậu đấy... nhé. Hừ hừ hừ hừ..."Cười lạnh một tiếng, không có kinh ngạc, không có chùn bước. Khi cánh cửa chính của Hiệp Hội Hunter nặng nề sập lại, cậu hít sâu một hơi. Một ít sắc trắng mềm mại trút xuống từ trên trời, tuyết rơi... à. Vốn định nhắc tới tên Yuuki, thốt ra lại là —— Kuran Kaname. Bao lâu rồi... Từ sau cuộc đại chiến ấy, bao lâu rồi? Sợi tóc màu nâu, đôi mắt đỏ sẫm và nụ cười nhạt nhẽo ở khóe miệng, hiện giờ nhớ tới, tựa như cách một thế hệ. Bỗng dưng, một thứ mùi ngọt lịm bay vào xoang mũi. LEVEL E sao... Ngẩng đầu, một khuôn mặt dữ tợn đối diện với cậu, nó trước là ngẩn ra, rồi ôm ngực cười to "Đồng loại, thì ra là đồng... Ách!!!" Chưa nói xong, đã bị Bloody Rose hóa thành tro tàn. Từ lúc nào... mình đã trở nên tàn nhẫn như vậy. LEVEL E, cậu từng phải, bất quá, đẳng cấp dơ bẩn ấy đã không còn nữa, mà nay là LEVEL D hèn mọn, LEVEL D, cũng là người kia ban tặng. Vừa là Vampire mà bản thân căm ghét, vừa là Hunter, thật châm chọc phải không... Thở ra một hơi, nhìn nó dần tụ thành luồng sương đọng giữa không khí rét lạnh, rồi chậm rãi biến mất. Kaname, anh ở đâu hả? Kaname... Tuyết, rơi thành từng mảng, quét qua chốn phồn hoa này. Để rồi, tuyết trắng, phác hoạ lên máu đỏ. Tiềm thức sờ vào cổ, như đôi ngươi này vậy, từ lâu đã nóng cháy, đỏ tươi... Thậm chí có chút nhói đau, cắn chặt môi, lại vì dùng quá sức mà làm rách nó, mùi máu ngọt ngào kéo ập tới... Run rẩy lấy ra viên máu, đổ gần nửa hộp vào miệng, sau đó, là một hộp, mãi đến khi nuốt xuống gần hai hộp, cậu mới ồ ồ thở dốc."Zero..." Kinh ngạc ngẩng lên, Kaname đầy mặt ôn nhu mở rộng đôi tay với mình."Zero... Đừng miễn cưỡng, Zero..." Do dự vươn tay, trong nháy mắt sắp chạm vào, lại biến mất giữa màn tuyết dày đặc. Quả nhiên, là ảo ảnh. Kaname, anh, đã không chỉ một lần xuất hiện. Vì sợ, sợ tôi sẽ quên anh. Thời gian, có lẽ thật có thể thay đổi gì đó. Nếu, nếu cuối cùng đã không còn có thể nhớ được anh... vậy... vậy tôi nên làm sao đây? Đứng dậy, chậm rãi đi về trước. Đóa tường vi màu trắng nhô ra từ khe tường cổ xưa, rậm rạp quấn quít, là mùi hương se lạnh nở sai mùa. Ký túc xá được xây lại an tĩnh đứng lặng giữa khoảng đất. Chỉ là người bên trong từ lâu không còn quen thuộc, thỉnh thoảng có mấy học sinh ở lại lớp hoặc vì bệnh mà tạm nghỉ học sẽ dùng ánh mặt "người này quen quá" nhìn cậu, rồi âm thầm chạy lên lớp. Quả nhiên, sau cuộc đại chiến ấy, tất cả đều đã được chôn vùi cùng với mảnh phế tích này. 【Ashes to the ashes, soil to the soil】Cứ thế an tĩnh đứng, cơn gió bình minh thổi qua, cuốn lấy mái tóc màu bạc, có gì đó bị che lấp. Dưới táng cây anh đào, một thiếu niên tóc bạc mê mẩn nhìn những đóa hoa tàn úa, gió lạnh mang theo hơi sương phủ lên người cậu, làm cậu rùng mình. Thiếu niên tóc nâu lặng lẽ đứng phía sau, thấy vậy, cởi áo khoác ra nhẹ nhàng khoác lên cho cậu."Nà, Hiou. Shizuka... là anh giết phải không." Tóc bạc thiếu niên lạnh lùng nói."À... có lẽ..."Xoay người, ký hiệu bị thuần dưỡng trên cổ lóe lên màu máu. Thiếu niên tóc nâu ôm cậu vào lòng."Được chứ... Zero."Vì vậy, đôi mắt kể cả ký hiệu dính màu máu ấy cùng phát ra mùi của sự khát vọng, đã không thể nhịn được nữa. Cẩn thận liếm láp cần cổ, vươn ra răng nanh cắn vào làn da ấy. Thiếu niên tóc nâu ôn nhu vuốt ve làn da trắng như tuyết, khóe miệng kéo ra độ cong hoàn mỹ. 【Xin lỗi, Zero, hãy tha thứ cho hành vi của ta, một khi Hiou Shizuka đã chết, vì ràng buộc không thể chặt đứt này. Xin hãy để ta dùng lực lượng của dòng Thuần... . Bảo vệ em... Zero. Vì... vì tất cả những kẻ tổn thương Zero... đều... đều không thể tha thứ!!】 Nghĩ thế, phần lực trên cánh tay lại tăng thêm, như muốn hòa người tên Zero này hoàn toàn vào thân thể mình...Bầu trời tháng mười hai, chỗ của màu nước biển xanh thẳm sớm đã bị xám trắng chiếm lấy. Màu của mùa thu, từ lâu đã mất. Tựa như mây vậy, ngày càng không thể gánh lấy gánh nặng của mình, mãi đến khi hóa thành một vùng tuyết trắng, cuối cùng, chao mình rơi xuống. Cứ thế mà đứng, nhìn thật lâu vào táng cây anh đào từ lâu đã khô héo, không lại gần, cũng không tránh xa, cứ thế tựa vào tường... Mãi đến khi có mấy người tới, chặt nó, đại khái... là vì mùa đông rất lạnh, chặt đi làm củi đi. Chôn đầu vào cái khăn quàng cổ màu vàng nhạt hít sâu một hơi, để lại một luồng sương trắng trong không khí.Cười khổ, phải chăng khi góc ký ức cuối cùng đã hóa thành tro tàn, tất cả sẽ được kết thúc vĩnh viễn? Quả nhiên, mọi thứ từ lâu đã cuốn đi theo chiếc lá phong màu máu năm đó ... Anh, và cô gái tên Yuuki kia.【Exhale, the world has gone away from me. All thing has finishied. 】Có lẽ, sống dưới không khí áp lực của Hiệp Hội, sẽ làm người ta trở nên chẳng quan tâm gì cả, có lẽ... vậy đấy. Mở mắt, bước dọc theo con đường, cũng không để ý đường dưới chân sẽ dẫn mình đi đâu, chỉ là tản bộ, không hơn. Khi tuyết đã đổ, mọi thứ dơ bẩn và ô uế sẽ bị chôn vùi. Buổi sáng, người đi đường không nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng vài chào nhau. Bỗng dưng, có hai người tóc màu nâu xông vào tầm mắt, cử chỉ ưu nhã và ngũ quan tinh xảo giống nhau như đúc, khiến ánh mắt vốn dĩ có phần khác nhau tăng thêm chút sắc hạnh phúc."Nè nè, anh ơi, em thích cái áo cưới hôm trước mặc thử hơn.""Nếu vậy, Yuuki mua nó đi."Vậy à... tính kết hôn rồi à. Kéo cao cổ áo, làm bộ như không quen biết sát vai qua người bọn họ, cánh tay, lại không biết bị ai kéo lấy."Zero..." Quay đầu, là người nọ. "Zero...""Ngại quá, anh nhận sai người rồi..." Nói xong, trực tiếp bỏ đi. Gió, hiu quạnh, hít sâu một hơi, được rồi, đã vậy...【Chúc hai người hạnh phúc.】FINoNormal/vpB
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me