Twin Nay Nhoc Dung Lai
Chúng tôi rời khỏi shop quần áo với chiếc váy mà tôi đã chọn và một lô những đồ phụ kiện. Thực tình chỉ mỗi việc khoác cái thứ lùng nhùng toàn voan và nơ kia là tôi đã thấy ớn, nói chi đến việc phải gắn thêm nào kẹp tóc, ruy băng, hạt đính đá, vòng đeo tay... Thề là đến khi về đến nhà, tôi sẽ nhét đám phụ kiện đó dưới gần giường để không ai nhận ra, rồi nói dối là đánh rơi lúc trên đường đi. Ném những thứ đó đi cũng được thôi, nhưng đó toàn là đồ mới, lại là tiền của ba bỏ ra nên tôi không nỡ. Tôi không xài được nhưng sẽ cho người cần nó – như cái Ngân chẳng hạn. - Ba à – tôi gỡ sợi dây chuyền trên cổ ra – cảm ơn ba nhé. Ba vừa lái xe vừa quay sang nhìn tôi với vẻ dò hỏi: - Con không thích à? - Không phải không thích – tôi ngập ngừng – nhưng con không quen nhận những món quà mắc tiền như thế này. Thật ra là quà của ba thì tôi rất sẵn lòng, nhưng nó là dành cho Anh Thư chứ đâu phải cho tôi. Nếu nhận nó, tôi không chỉ áy náy với bản thân mà chắc chắn "bà chị iu quý" kia cũng chẳng vui vẻ gì. - Con gái tôi bắt đầu chê đồ vì mắc tiền từ lúc nào thế này? – ba chép miệng, trán hơi nhíu lại. - Con người ai cũng có lúc thay đổi mà ba. Tôi định đưa lại sợi dây chuyền cho ba, nhưng vì ông đang bận lái xe nên tôi lấy chiếc hộp dài màu đen đặt trong hộc phía trước ghế ngồi, cẩn thận bỏ sợi dây vào. Trước khi đóng nắp lại, tôi còn cố ngắm thật kĩ và chạm tay vào mặt dây chuyền. Cảm giác mát lạnh thật thích. - Con cứ để tạm vào đấy, nhưng nhất định tối mai phải đeo nó vào – ba nói và nháy mắt với tôi – nếu không thì ba giận đấy. Tôi mỉm cười lại với ông. Chỉ là một tối tự làm mình lộng lẫy lên thôi mà, nếu không nhân dịp này, chắc chẳng bao giờ tôi được như thế một lần nữa. Về đến nhà thì tôi đã mệt nhoài. Định gọi điện cho Phong để kể lại cho cậu ấy cuộc nói chuyện hồi chiều với Nhàn, nhưng tôi sực nhớ ra cậu ta đang không thèm nói chuyện nên lại thôi. Lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào để ngồi vào bàn học bài, chỉ đứng bên khung cửa sổ, nhìn vầng trăng khuyết ở trên cao, tự hỏi bao giờ thì nó mới trọn vẹn thành một vòng tròn hoàn hảo. ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** - Thôi được rồi đấy – Jun ngáp dài – có mỗi một bộ đồ mà anh xăm xoi từ nãy giờ là sao? Danh đặt chiếc áo vest cách điệu màu trắng của mình xuống, nghĩ thế nào anh lại cầm lên, ướm vào người. - Áo sơ mi thế này có hợp không? - Chẳng phải lúc nãy em đã chọn cho anh rồi sao? – Jun trợn mắt – nhìn nhiều quá coi chừng lủng đồ đó. Mặc cái nào mà chẳng được, dù sao anh cũng có bao giờ muốn bị ba sắp đặt như thế đâu. Nếu là trước đây, có thể Jun nói đúng, nhưng giờ tình thế đã thay đổi. Không phải là bị sắp đặt, mà anh hoàn toàn muốn như thế. Chuyện không thành thì anh cũng phải bắt nó thành cho bằng được. - Dịp quan trọng của anh, em đừng có ý kiến được không. - Vậy mai em cũng đi nhé – Jun hí hửng – để xem cái cô gái mà ba cứ tấm tắc khen đó là ai. Mà hình như học cùng trường với mình, sao em lại không biết nhỉ. Jun tỏ vẻ đăm chiêu, trong khi Danh đã bắt đầu cất đồ vào tủ để kiếm cớ đi ngủ, sợ nó cứ dò hỏi chuyện thì chẳng biết làm sao. Ngay cả cái tên anh còn không dám nói thì làm sao để Jun đi cùng được. - Mai em có ca học thêm mà, ở nhà đi. - Em học thêm cả đời học sinh, anh xem mặt đầu tiên có một lần, ở nhà là ở nhà thế nào được. Để em đi xuống nói ba, chắc chắn ba không phản đối đâu. Nó nói xong ngúng ngoảy bỏ ra khỏi phòng. - Này không được – Danh nắm tay em gái lại – em ở nhà đi. Anh... năn nỉ đấy. Lần đầu tiên Danh Kíp phải hạ mình năn nỉ đứa em gái đúng là chuyện lạ. Jun nhìn Danh chằm chằm, chẳng hiểu ông anh này có chuyện gì mà phải làm thế. - Anh năn nỉ em á? – nó lặp lại, bắt anh phải xác nhận một lần nữa. - Ừ thì... - OK, vậy gây sức ép để Phong và em thành một cặp đi – Jun vừa nói vừa nghênh mặt. - Em... - Danh bất lực, không ngờ nhỏ em mình lại đưa ra yêu cầu oái oăm như thế. Biết là Jun chỉ nói chơi, vì nó đã từ bỏ ý định lâu rồi nhưng anh không có cách nào để thương lượng với nó cả. - Em cũng biết là anh chẳng thích gì buổi xem mặt ngày mai mà – Danh nói dối – vì vậy em đừng đi có được không, làm anh càng khó xử. Jun nguýt anh một cái: - Nói là không thích thú gì, mà lại chuẩn bị kĩ càng thế à? – nó nhướn mày, hướng mắt về phía bộ đồ vest trong tủ. - Thì... mình phải làm cao mới kiếm cớ từ chối chứ - Danh cảm thấy nóng bừng phía sau tai. Nói dối suy nghĩ trong lòng mình thật chẳng dễ chịu chút nào. - Em thông cảm cho anh mà – Jun mỉm cười, đặt một tay lên vai anh – thế anh có quà gì hối lộ em không? – nó hỏi, mắt chớp chớp. - Quà gì nhỉ? – Danh nhíu mày – nếu em thích anh sẽ mua cho. Hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của anh nhưng Jun cũng nhanh trí để khỏi lúng túng. - À không, thôi khỏi cũng được. Nó đáp rồi đóng cửa phòng Danh lại, ngập ngừng mãi chưa muốn đi. "Vậy thì món đồ hôm bữa Danh mua là dành cho ai?" Trời vào đông đã trở lạnh. Nắng lên nhanh, nhưng sương vẫn chưa tan hết bởi cơn mưa tối qua. Tôi tròng vào người chiếc áo khoác dày màu đen duy nhất trong tủ đồ của Anh Thư (suýt tá hỏa khi thấy chị ta có toàn những chiếc áo với màu sắc sặc sỡ) rồi xuống nhà ăn sáng. Quyên đã đi học từ sớm. Bà An để sẵn cốc sữa và dĩa trứng kèm bánh mì trên bàn cho tôi, nhưng sáng nay tôi chẳng có tâm trạng ăn uống gì cả. Đi học một mình còn cực hình hơn việc phải vào bar đóng giả là một đứa con gái ăn chơi hoặc hoàn cảnh lúng túng mỗi khi gặp lại Danh. Cảm giác trống trải không tên trong lòng làm bụng tôi quặn lên. - Con không nhanh lên trễ học đấy Thư – ba tôi từ trên lầu bước xuống, đang kiểm tra lại chìa khóa xe để chuẩn bị đi làm. - Dạ ba cứ đi trước đi, con tự bắt xe bus cũng được mà – tôi đáp, nhìn bữa sáng của mình với vẻ chán nản. - Gì?? Anh Thư cũng biết đi xe bus á? Cái nhìn ngạc nhiên của ba làm tôi giật mình, tự tát nhẹ vào má mình một cái. Nhất định lần sau tôi phải cẩn thận mới được, tốt nhất là nên "uốn lưỡi bảy lần trước khi nói". - Con mới tập đi ba à – tôi cố cười – cũng có nhiều cái thú vị. - Ừm, thay đổi nhiều quá – ba xỏ giày vào - nhưng tự dưng giở chứng hở tiểu thư? Phong chờ con từ nãy đến giờ kìa. Phong! Phong chờ mình ngoài cổng? - Ba nói thật hở? Nhìn tôi chẳng khác nào một đứa trẻ ngốc nghếch khi không ngờ mình lại được tặng quà. - Thế ba chọc con làm gì chứ? Chỉ chờ có thế, tôi lao ra ngoài ngay lập tức, vội vàng chạy ra mở cửa. Đúng là con chuồn chuồn vàng đang đậu ngay ngắn ở ngoài cửa, nhưng người thì chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế sao? - Ắt xì!!!!~ Tôi giật mình quay sang, bất ngờ khi thấy Phong đứng gần mình. Cậu đang tựa một vai vào hàng rào sắt được những dây tường xuân quấn quanh của nhà tôi, hai tay đút trong túi áo khoác mỏng. Trông Phong vẫn vậy, nhưng gặp lại cậu ấy, tôi lại cảm thấy như có nhiều thay đổi lắm chỉ trong vòng hơn một ngày. Chính xác là một ngày, 58 phút! - Cậu bị cúm à? – tôi nhận ra Phong đang chuẩn bị hắt hơi cái tiệp theo, nhưng cậu lại cố kìm. - Ừm, hôm nay lạnh quá. - Mới mưa xong mà. Câu chuyện bắt đầu thật nhẹ nhàng, nhưng có cái gì đó không ổn ở đây. Bình thường tôi và Phong gặp nhau là đã chí chóe, nói qua nói lại này nọ rồi. Là do cậu ấy bỗng "hiền", hay là vì thái độ của tôi quá khác lạ? - Ắt xì – Phong quay sang một bên, khuôn mặt gần như đỏ lựng. - Trời lạnh mà cậu mặc áo vầy sao đủ ấm – tôi chép miệng. - Bởi vì có ai đó cầm cái áo khoác da của tôi vẫn chưa trả - giọng Phong bình thản, nhưng lại khiến tôi chột dạ. Chết thật, cái áo mà cậu khoác cho tôi từ hồi đưa Phục Hy đến việc, tôi vẫn còn cất trong tủ đồ, nhưng là tủ đồ ở nhà chứ không phải ở đây. Chẳng biết tôi nghĩ thế nào mà lại mang áo của Phong về đấy cất nữa. - Ừm, tôi... Không lẽ lại nói ra sự thật? Cậu ta sẽ cười tôi đến rớt hàm trên mất thôi. Phải tính cách khác! - Cậu bị cảm lạnh rồi đấy – tôi đánh trống lảng rồi tiến lại, tháo chiếc khăn choàng len trên cổ mình rồi thản nhiên quấn vào cho Phong – màu nâu nên cậu dùng cũng hợp lắm đó. Tôi cười và vuốt nhẹ lớp len ấm áp trước khi thả tay ra. Mãi lúc này tôi mới nhận ra Phong đang ngạc nhiên đến độ chẳng nói được câu nào. Chết thật, hình như mình hành động hơi quá thì phải. Lúng túng, tôi dùng tay vỗ nhẹ liên hồi vào hai má rồi nói: - Cậu chờ xíu nhé, tôi vào nhà lấy cặp. Vừa nói xong, tôi chạy biến vào trong nhà, lướt qua ba – người lúc này đang xem báo buổi sáng, vội vàng đến nỗi xém đụng vào bà An. Tôi lên lầu, lấy cặp sách. Gió lùa vào lạnh nên tôi đành nán lại, lấy chiếc khăn quoàng khác cho mình. Nhìn bản thân trong gương, tôi chẳng nhận ra khuôn mặt rạng ngời so với cái nét uể oải ban sáng. Bình tĩnh lại đi nào. Tôi nhắm mắt, vuốt nhẹ chỗ tim mình rồi hít một hơi thật sâu trước khi ra khỏi phòng. - Bữa sáng!! – ba tôi gọi với theo. - Con xin lỗi – tôi vừa bước xuống bậc tam cấp vừa ngoái lại – muộn học rồi ba à. Vì thấy Hoài Thư có khăn choàng khác rồi nên Phong mới chịu quấn khăn quanh cổ. Tuy vậy nhưng cậu ấy chẳng nói thêm một lời nào, vì chẳng biết nói gì. - Chiều nay không có tiết chứ? – mãi sau Hoài Thư mới lên tiếng. - Ừ, có chuyện gì à? – Phong hỏi. - Tại ba tôi có hẹn với chuyên viên trang điểm lúc 3h chiều, tôi bắt buộc phải có mặt ở nhà. - Trang điểm á? Cô định đi đâu?- Đi xem mặt – Hoài Thư thản nhiên trả lời – tôi đã nói với cậu chuyện này một lần rồi còn gì. - Nhưng chẳng phải cô cũng gặp mặt người ra rồi đó thôi, chẳng lẽ có tiến triển nên gặp tiếp à? Phong nói xong mới cảm thấy mình hơi quá. Việc của nhà Hoài Thư đâu cần cậu phải xem vào. May là cô ấy không để ý đến việc này lắm: - Lần trước anh ta không đến, nên hẹn lần này. Nếu mà không đến nữa, tôi thề sẽ cho anh ta một trận cho biết mặt. Câu nói hồn nhiên của Hoài Thư khiến cậu phải phì cười, nhưng lại lo lắng. Chẳng lẽ cô thật sự mong chờ anh chàng đó đến vậy sao? - Cô thích đi xem mặt lắm à? - Tất nhiên là không rồi, tôi làm điều này chỉ vì Anh Thư, cậu quên rồi à – Hoài Thư đáp, gõ gõ lên mũ bảo hiểm của Phong như muốn nhắc cho cậu nhớ - Tuy vậy nhưng anh ta dám xem thường người khác đến thế thì phải xử thôi. Đúng là tính khí của cô nàng này vẫn vậy, chẳng biết sợ ai cả. Tuy trên danh nghĩa là Anh Thư, nhưng Phong vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Suy nghĩ ích kỉ lại bắt đầu xuất hiện. Cậu ước gì anh chàng xem mặt kia lại thất hẹn thêm một lần nữa. Chuyện này rõ ràng làm sao mà xảy ra được. - Gặp mặt người ta, cô nhớ giữ chút thể diện cho con gái đấy nhé – cậu đổi vấn đề để khỏi phải suy nghĩ lung tung. - Thế trước giờ cậu không xem tôi là con gái à? – Hoài Thư hằm hè – tối nay tôi là cô nương đúng nghĩa hẳn hoi nhé. - Cô nương? - Ừ, váy trắng, giày xanh, dây chuyền bạc,.... Ôi, nghĩ tới là đã thấy rợn cả người. Mặc cho cô ca thán, Phong còn mải góp nhặt những chi tiết kia, cố tưởng tượng ra Hoài Thư trong hình ảnh lung linh nữ tính. Chắc chắn là dễ thương... còn hơn lúc ngủ. Tiếc là cậu không được thấy. - Này – Hoài Thư bám chặt vào vai cậu – cẩn thận xe kìa. Nhờ cô hét lên kịp thời mà cậu mới né được chiếc xe máy đi lấn làn đường. Hú hồn. - Đầu óc cậu để đâu thế hả? – Hoài Thư đập cả hai tay lên vai cậu. Cô nàng lại bắt đầu hạnh họe rồi. ** ** ** ** * ** ** * Tôi vừa ngủ trưa dậy, để nguyên đầu tóc còn bù xù với đồ bộ nhăn nhúm đi xuống dưới nhà. Vừa ngang qua phòng khách để vào bếp, tôi nghe thấy tiếng người tặc lưỡi: - Chậc, để thế này thì không được rồi. Nhưng mà anh cứ tin tưởng em. Ngừng gãi đầu, tôi quay ngoắt lại, nhận ra ba đang ngồi uống nước cùng một anh chàng trông khá là nghệ sĩ với mái tóc ngắn uốn hơi xoăn và đôi hoa tai lấp lánh. Nhìn thoáng qua cũng biết cái nghề nghiệp được gọi là "chuyên viên trang điểm" của anh ta. Sững một giây, tôi mới nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này. Người ta thì đẹp rực rỡ, còn tôi sao lại lôi thôi lếch thếch đến thế??? Chẳng kịp chào hỏi lấy một câu cho lịch sự, tôi ào ngay lên lầu đánh răng và cào vài đường trên đầu, vừa làm vừa thở dài. Ba có cần quan trọng hóa mọi chuyện đến thế không? Chỉ là đi xem mặt, chưa chắc gì đã nên chuyện. Mà ý kiến của tôi thì nhất quyết là không rồi đấy. - Anh Thư - giọng con trai lạ hoắc ở bên ngoài. - Dạ - tôi đáp, không ngờ là anh ta dám lên tận phòng tìm mình. - Không cần phải chau chuốt đâu, cứ ra đây, anh sẽ biến em thành công chúa. Trên đời này tôi ghét nhất là "công chúa" - kẻ thường được cung phụng, nâng niu một cách quá đáng, lúc nào cũng gán với những hình ảnh kẹo ngọt dễ thương, hoàn toàn chẳng có chút gì đặc biệt. Là chính mình lúc nào cũng tốt hơn. Nhưng đâu phải ai cũng hiểu được điều đó chứ. Tôi bước ra với bộ dạng lo lắng, tay còn cầm chiếc lược ở ngang va. - Có gì mà phải căng thẳng nhỉ? - anh chàng cười và vỗ vai tôi - chúng ta bắt đầu được chứ. Đấy chỉ là một câu hỏi tu từ, nhưng tôi thực sự rất muốn hét lên: "Không, anh đi mà trang điểm cho ba em ấy, ông là người gọi anh đến chứ không phải em!!!!" Lời nói đó đành phải giấu sau một tiếng thở dài. Tôi nằm trên chiếc ghế dựa, hoàn toàn thả lỏng cơ thể để cho hai cô nàng phụ tá đắp đủ thứ trái cây mặt nạ và chăm sóc móng tay móng chân, cảm giác như bị xăm xoi từng thớ thịt. Anh chàng nghệ sĩ kia tranh thủ bôi thứ nước gel gì đó lên tóc tôi, bắt đầu hì hục. Thực tình là tôi nhắm tịt mắt, chẳng dám nhìn vào gương một lần nào. - Sao em cứ cố chấp thế nhỉ - anh ấy cười - làm đẹp chứ có phải cực hình gì đâu. Nhưng đối với tôi thì việc này chẳng khác gì bị khổ sai. - Em thích tự nhiên hơn. - Thì anh sẽ làm sao cho em đẹp một cách tự nhiên. Tôi hé nhìn, và nhận ra cái nháy mắt nhiệt tình của anh chàng. Chẳng biết tin được bao nhiêu trong câu nói đấy, nhưng tôi hoàn toàn phó mặc "hình ảnh" của mình cho anh ta rồi đấy. Lúc trang điểm, tôi cố tình ngồi đối diện lại với tấm gương, mặt đối mặt với anh chàng trong bộ dạng khá là hình sự. - Anh đừng làm mặt em "biến dạng" đấy nhé. - Yên tâm - anh ta vỗ ngực - em có cần anh cho xem bằng hay không? - Dạ thôi - tôi đáp, cố vui vẻ như thể câu cảnh cáo anh ta lúc nãy chỉ là một lời nói đùa. Sau nửa tiếng hí hoáy "kí và vẽ" trên khuôn mặt của tôi, cuối cùng anh ta cũng hoàn tất cái gọi là "tác phẩm nghệ thuật" của mình. Tôi định bụng nhìn vào gương để xem nó ghê gớm đến mức nào thì hai cô nàng phụ tá đã lôi tuột tôi vào phòng với chiếc váy đã mua hôm qua. Tôi vừa thay đồ xong, hí hửng vì đã giấu mớ đồ phụ kiện kia rồi thì cô nàng tóc tím lại lôi ra mớ đồ trong cái túi của mình, xịt linh tinh lên người tôi. Cô nàng tóc vàng còn lại đính những hạt cườm và hoa trang trí làm bằng vải jean điểm lên những chỗ mà tôi cho rằng chẳng cần thiết. Cuối cùng họ cũng lục tung tủ đồ của Anh Thư lên, kiếm cho tôi một đôi giày bịt mũi màu xanh navy (ơn trời là gót không cao lắm.) - Chắc em phải ngạc nhiên lắm - cô nàng tóc tím nhận xét. - Đúng là sự khác biệt lớn - cô kia đế thêm vào. Họ cứ làm như tôi là đứa dị dạng đã tìm được hình ảnh bình thường của mình không bằng. Cứ thêm thắt chỗ này một ít, chỗ kia một ít khiến tôi cảm tưởng mình là cây thông trong ngày lễ noel vậy. Đồng hồ vừa điểm 5h cũng là lúc hai cô gái xong công việc của mình. Họ kéo tôi ra phòng khách. Tôi bước theo mà trong bụng vừa lo lắng vừa xấu hổ. Một đứa như mình thì làm sao trông dịu dàng dễ thương được chứ? Ba đang ngồi uống trà, đồ vest đã chỉnh tề, kể cả đôi giày bóng lộn. Ông nhìn thấy tôi và biểu lộ sự ngạc nhiên không giấu diếm. Thôi chết tôi rồi. Tôi giằng tay khỏi hai cô gái kia, định chạy lên lầu thì anh chàng nghệ sĩ ka đã giữ lại, xoay tôi đối diện với chiếc gương trong phòng. Anh ta không nói gì, vì biết tôi đang trong khoảnh khắc ngạc nhiên cực độ và lấy đó làm khoái chí. Tôi - trắng hồng với mái tóc dợn sóng tự nhiên như thật. Tôi - chẳng cần nối mi hay massaca, cứ là tôi nhưng trông vẫn khác. Tôi - cũng là chiếc váy mua hôm qua, tinh tế nhưng cũng tinh nghịch với những bông hoa bằng jean. Tôi - rõ ràng là trông cao lên hẳn với đôi giày này ấy chứ. Không đậm, không quá mờ nhạt, đơn giản, và Tự Nhiên là những gì mà tôi có thể thốt ra. Ba tiến lại, đeo sợi dây chuyền vào cho tôi. Mặt trái tim lấp lánh. - Con gái ba là đây! - ông đặt hai tay lên vai, mỉm cười với tôi trong gương. ** ** ** ** ** ** ** ** * Sau một phút ngỡ ngàng, tất cả mọi thứ lại phải theo lịch trình của nó. Ba tôi dặn dò bà An trong khi anh chàng nghệ sĩ cùng hai cô gái dọn dẹp đồ của mình. Chỉ còn mình tôi đứng đó, đã thôi nhìn chằm chằm vào cái gương. Ước gì có thể lưu giữ hình ảnh lúc này. Nhưng tôi biết không nên làm như thế, để sau này khỏi phải nhớ mãi ngày hôm nay. Thật kì diệu khi con bé như mình cũng có lúc được biến đổi. Tôi bước lại chỗ anh chàng tóc xoăn - lúc này đang bắt tay tạm biệt ba - mỉm cười: - Cảm ơn anh rất nhiều. - Đấy, em còn nói là không tin tưởng anh nữa đi - anh bẹo má tôi một cái trước khi tạm biệt. Tôi ngoan ngoãn ngồi lên ghế sau cùng ba. Dù hôm nay có phải làm việc mà mình không thích đi nữa, tôi vẫn thấy vui. Vì ba, và vì chính bản thân của mình lúc này. - Lần này con chịu đi sớm nhỉ? - ông Bàng thể hiện sự hài lòng qua giọng nói. - Con thật sự mong đợi mà ba - Danh mỉm cười, tựa lưng vào tường nhìn ra phía cổng nhà hàng bị khuất sau hàng dừa. Ngay khoảnh khắc đầu tiên, anh đã nhận ra. Và thấy tim mình nghẹt thở.
......... Khuôn viên nhà hàng rộng lớn được trang trí bởi những cây cảnh và đài phun nước, điểm xuyết những đám cỏ, bụi mọc không theo thứ tự nhưng lại rất nghệ thuật. Tôi mừng vì đi ăn ở một nhà hàng với những món dân dã người Việt hơn là nơi cổ kính theo phong cách phương Tây, dù biết nơi này cũng thuộc hàng mắc tiền chẳng kém. "Chỉ hi vọng là có món bánh xèo!" Nghĩ đến đây là tôi cảm thấy ứa nước miếng. Rút cục thì trưa nay tôi có ăn được gì nhiều đâu. - Phía này ạ - anh chàng phục vụ chỉ tay rồi đi trước hướng dẫn sau khi nghe ba tôi nói số bàn. Cung cách phục vụ ở đây thật nhanh nhẹn và hiện đại. Những chiếc khăn trải bàn trắng nổi bật dưới ánh đèn dịu màu vàng. Tôi vừa len qua những dãy bàn, vừa ngắm những bức tranh về cảnh thiên nhiên bình dị trên tường. Nhạc không lời du dương như đưa ta vào một thế giới khác. Chẳng khó để nhận ra vị khách ở chiếc bàn bên cửa sổ đang cười với tôi. Trông bác ấy chẳng có thay đổi gì mấy so với lúc trước, ngoại trừ vẻ niềm nở được nhân đôi. Tôi tiến lại chào bác và nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh của kẻ "hóa ra hôm nay vẫn trễ hẹn". Rõ ràng anh ta chẳng xem gia đình tôi ra gì mà. - Cháu nó đâu rồi anh? - ba tôi tế nhị hỏi. - Nó vừa đi ra ngoài, nói là đón anh cơ mà - ông Bàng thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó hàng lông mày lại giãn ra, đôi mắt hướng về phía sau tôi - À, nó kia rồi. Tôi quay lại, đúng lúc cảm thấy có cái gì đó vừa luồn vào mái tóc. - Chào em - Danh mỉm cười, cài nốt bông hoa hồng trắng lên tóc tôi.
......... Khuôn viên nhà hàng rộng lớn được trang trí bởi những cây cảnh và đài phun nước, điểm xuyết những đám cỏ, bụi mọc không theo thứ tự nhưng lại rất nghệ thuật. Tôi mừng vì đi ăn ở một nhà hàng với những món dân dã người Việt hơn là nơi cổ kính theo phong cách phương Tây, dù biết nơi này cũng thuộc hàng mắc tiền chẳng kém. "Chỉ hi vọng là có món bánh xèo!" Nghĩ đến đây là tôi cảm thấy ứa nước miếng. Rút cục thì trưa nay tôi có ăn được gì nhiều đâu. - Phía này ạ - anh chàng phục vụ chỉ tay rồi đi trước hướng dẫn sau khi nghe ba tôi nói số bàn. Cung cách phục vụ ở đây thật nhanh nhẹn và hiện đại. Những chiếc khăn trải bàn trắng nổi bật dưới ánh đèn dịu màu vàng. Tôi vừa len qua những dãy bàn, vừa ngắm những bức tranh về cảnh thiên nhiên bình dị trên tường. Nhạc không lời du dương như đưa ta vào một thế giới khác. Chẳng khó để nhận ra vị khách ở chiếc bàn bên cửa sổ đang cười với tôi. Trông bác ấy chẳng có thay đổi gì mấy so với lúc trước, ngoại trừ vẻ niềm nở được nhân đôi. Tôi tiến lại chào bác và nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh của kẻ "hóa ra hôm nay vẫn trễ hẹn". Rõ ràng anh ta chẳng xem gia đình tôi ra gì mà. - Cháu nó đâu rồi anh? - ba tôi tế nhị hỏi. - Nó vừa đi ra ngoài, nói là đón anh cơ mà - ông Bàng thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó hàng lông mày lại giãn ra, đôi mắt hướng về phía sau tôi - À, nó kia rồi. Tôi quay lại, đúng lúc cảm thấy có cái gì đó vừa luồn vào mái tóc. - Chào em - Danh mỉm cười, cài nốt bông hoa hồng trắng lên tóc tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me