LoveTruyen.Me

Uc Tu Co Nhan Khuc Bich Nhan

Quy mô của vòng đấu thứ hai lớn hơn nhiều so với vòng loại ngày đầu tiên. Bốn phía của lôi đài đều đã được sắp xếp ghế ngồi cho khán giả quan sát, ở phía trên cao cũng được bố trí những gian phòng riêng biệt dành cho khách quý và các vị võ lâm chí tôn đức cao vọng trọng từ khắp nơi đến để quan sát, đánh giá xem thế hệ trẻ của Tây Thành ra sao. Đang ngồi ở vị chí chủ trì chính là người đứng ra tổ chức đại hội võ lâm lần này, thành chủ của Tây thành Lục Tu Văn và con trai Lục Tu Vân. Hắn ta sớm đã nhìn thấy Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ ngay khi họ vừa mới tiến vào, trong lòng cũng có hơi kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của hai người, lập tức sai quản gia đi chuẩn bị một phòng để đón khách. Khi nhóm Lưu Vũ đi đến nơi thì người tham gia thi đấu đã đến đông đủ, bên dưới lôi đài sớm đã chật ních người đến xem náo nhiệt.

- phụ thân, họ là ai vậy?

Lục Tu Vân cũng nhìn thấy nhóm mấy người Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ, tò mò không biết mấy vị khách nhân có ngoại hình vô cùng xuất sắc này là ai mà khiến cho phụ thân mình phải vội vàng đến như vậy. Nếu là bằng hữu thân thiết thì đáng lí ra ông phải đích thân đi xuống tiếp đón mới đúng, hắn cảm thấy cha của mình có hơi e ngại và không muốn đụng mặt vị áo đỏ ở đằng xa kia.

- là người con không thể chọc vào.

- dạ?

Lục Tu Vân ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy phụ thân của mình dùng sắc mặt nặng nề như vậy khi nói về bất kỳ ai, ngay cả vị nhiếp chính vương Nam Tấn vừa mới xuất hiện bên cạnh Nạp Lan cầm sư cũng không khiến cho cha hắn căng thẳng như vậy. niềm hiếu kỳ về người áo đỏ cũng tăng lên, hắn không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút. Đột nhiên tầm mắt va phải bạch y nhân nhỏ nhắn đi lọt thỏm trong đám người, Lục Tu Vân mở to mắt, kinh diễm không thôi trước dung mạo chói mắt ở đằng xa. Hắn cảm khái.

- bạch y nhân đó là ai vậy, thật xinh đẹp!

Cao Khanh Trần ở đằng xa vẫn luôn cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện với Lưu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua vô số vật cản mà nhìn thẳng vào mắt Lục Tu Văn doạ cho hắn cứng đờ. Ánh mắt y rét lạnh không chút độ ấm, như hàng trăm sợi xích sắt vây siết lấy linh hồn Lục Tu Vân.

Chuyện gì thế này?

Lục Tu Vân cảm thấy hít thở có chút khó khăn, hắn không tự khống chế được bản thân khỏi sự sợ hãi đang dâng lên từ sâu thẳm trong linh hồn đối với người áo đỏ ở bên dưới. Lục Tu Văn ở bên cạnh cau mày, nghiêm mặt vỗ một chưởng lên vai hắn, thành công giúp con trai lấy lại bình tĩnh. Lục Tu Vân thở hắt ra, vội cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng, lòng bàn tay từ khi nào đã đổ đầy mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt khan một ngụm.

- con không nghe lời cảnh báo của ta sao?

Lục Tu Văn nghiêm mặt quát, nếu như hắn không sớm phát hiện ra mà kịp thời giải vây thì sợ là đứa con trai này đã bị Thiểm Âm của Cao Khanh Trần ảnh hưởng mà bị nội thương rồi. Ông ta cũng biết tính tình y cổ quái nên mới không dám đến gần, vậy mà đứa con trai không nên thân này ngay lần đầu tiên lại thất lễ nhìn chằm chằm vào người ta.

- con- con...con không cố ý.

Lục Tu Vân nghẹn họng, nửa ngày mới nói ra được một câu. Hắn nghe thấy tiếng cha mình hừ lạnh.

- tốt nhất là như vậy. Con ngồi ở đây đi, ta đi tiếp đón người của Khổng gia trại.

- vâng.

- các người ở lại bảo vệ thiếu chủ.

Lục Tu Văn phân phó quản gia ở lại canh chừng con trai rồi bỏ đi thẳng, để lại Lục Tu Vân vẫn đang bần thần ôm lấy tách trà sớm đã nguội ngắt.

- thiếu chủ, người có sao không?

Quản gia ân cần hỏi Lục Tu Văn, hắn nghe vậy mới ngẩng đầu, yếu ớt nói.

- ta không sao, để ta yên lặng một lát.

- vâng.

Quản gia vâng lệnh lùi ra phía sau, để lại Lục Tu Vân vẫn đang thẫn thờ.

Ở bên dưới, Cao Khanh Trần sau khi thành công đe doạ tên nhãi con nhà họ Lục liền thản nhiên rời mắt. một tên tiểu tư đang vội vã len lỏi qua biển người tiến về phía mọi người. Gã sai vặt cúi đầu, cung kính nói.

- hoan nghênh Cao thành chủ, thành chủ của chúng ta đã chuẩn bị sẵn một nhà gian yên tĩnh để ngài và các vị bằng hữu xem thi đấu, mời đi theo ta.

Cao Khanh Trần cũng không mấy để tâm đến việc vì sao Lục Tu Văn không đến tận nơi tiếp đón, hắn gật đầu, ra hiệu mọi người cùng đi theo.

- các vị khách quý đến xem tỉ võ xin mời đi theo thuộc hạ, còn những vị đại hiệp tham gia thi đấu thì xin mời đi lối này.

Gã sai vặt cung kính nói, bên cạnh gã cũng xuất hiện thêm một người giống y hệt đang làm động tác mời với nhóm Lưu Vũ và Santa. Ba người bất giác nhìn xuống thẻ dự thi đeo bên hông mình. Theo như lời nha dịch. Nhóm Lưu Vũ đã được an bài riêng ở gian phòng cho thí sinh nên sẽ không đi cùng những người khác. Lưu Vũ lại là người đấu trận đầu tiên nên cần phải nhanh chóng đi đến nơi diễn ra trận đấu. Ba người nghe vậy liền gật đầu, nghiêm túc nghe mọi người dặn dò cẩn thận rồi cũng đi theo gã sai vặt đi đến địa phương đã được bố trí sẵn.

- nhớ cẩn thận đó.

Lâm Mặc đi được hai bước là lại quay đầu hô lớn,
Hiển nhiên là vẫn không thôi lo lắng cho ba người kia.

- mang theo độc phấn và ngân châm của ta- ôi cha!

- được rồi, ba người đó cũng đâu có dễ bắt nạt đâu, đừng có lo quýnh lên như vậy.

Bá Viễn không chịu nổi bèn bịt chặt cái miệng đang liến thoắng kia lại, lên tiếng trấn an, nhìn qua Cao Khanh Trần lại tương đối bình tĩnh mà nghi hoặc, bình thường kẻ này với Lâm Mặc không khác nhau là mấy, hiện tại không biết vì sao lại vô cùng bình thản.

- huynh biết lí do vì sao không?

Rikimaru nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Bá Viễn liền ghé lại gần nói nhỏ, Bá Viễn nghe vậy thì lại càng tò mò, nghiêng tai lắng nghe.

- sáng sớm hôm nay y đã tóm lấy tiểu Vũ rồi dặn dò không dưới trăm lần rồi, ta cá chắc là tai của đệ ấy vẫn còn đang ong ong lời nói của tiểu Cửu đấy.

- kệ ta nhé!

Cao Khanh Trần khịt mũi, trợn mắt nhìn lại ánh mắt như nhìn một kẻ ác bá của mấy người còn lại rồi nghênh ngang đi lên trên lầu, lướt ngang qua Mạc Mộ Lâu đang định tiến đến chào hỏi mà tiến thẳng vào phòng.

- a, chào Châu thái tử.

Mạc Mộ Lâu đang không biết làm sao thì bắt gặp Châu Kha Vũ ở phía sau đi tới, nhanh chóng che đi ngượng ngùng mà đi lên chào hỏi.

- chào Mạc gia chủ.

- không dám không dám a, hiện tại ta còn bất chút việc cho Lục huynh nên không tiện đón tiếp, Châu thái tử mong bỏ qua cho.

- không sao, ông cứ đi đi.

- vậy được.

Mạc Mộ Lâu chỉ chờ có thế, hắn chỉ kịp cúi đầu chào hỏi những người còn lại xong liền phóng đi với tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ, để lại sau lưng một nhóm người đang hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Châu Kha Vũ sắc mặt bình thản và Cao Khanh Trần không cảm thấy có gì kỳ lạ đang nhàn nhã cắn hạt dưa trong phòng.

- danh tiếng của Cao thành chủ có vẻ rất lớn nhỉ?

Trương Gia Nguyên nhỏ giọng hỏi Bá Viễn đang đi bên cạnh, hắn nghe vậy liền gật đầu.

- phải, tất cả những kẻ có mặt ở nơi này không có ai muốn đắc tội hắn đâu.

- thật sao?

Trương Gia Nguyên mở to mắt kinh ngạc. Dường như biết hắn đang không mấy tin tưởng những gì mà mình nói nên Bá Viễn nói tiếp.

- ở đây có ba kẻ, ngoại trừ những vị lão tổ đã lánh đời ra thì cho dù có là Võ lâm chí tôn của một môn phái cũng không dám đắc tội.

Hắn lần lượt chỉ vào Châu Kha Vũ, Lưu Chương đang ngồi bên nhã gian còn lại và Cao Khanh Trần vẫn đang cắn hạt dưa trong phòng, nói tiếp.

- nếu so với Lưu Chương được xưng tụng là ma vương tàn bạo một tay che phủ bầu trời Nam Tấn, Châu Kha Vũ là thủ lĩnh của Sơn toả Ám Vân đã từng ở trước mặt quần thần tế sống cả nhà tên gian tặc cướp nước khiến cho hoàng thất Đại Chu tái mặt vì kinh sợ thì vị trí thành chủ Liệt Hoả thành này có vẻ vô cùng mờ nhạt, cũng không thường được nhắc đến như hai kẻ còn lại. Nhưng Yên vương tin ta đi, ngay cả Châu Kha Vũ và Lưu Chương cũng không muốn đi tìm hắn ta mà gây phiền toái đâu.

- Tiểu Cửu bản tính vô cùng cổ quái, ngươi tốt nhất đừng dại mà đến gần hắn. Chuyện lần trước liên quan tới hoàng tộc Trương thị nếu không phải có
Lưu Vũ ngăn cản thì tên điên kia đã xé xác cả ngươi lẫn Châu Kha Vũ ra rồi.

Lâm Mặc ghé sát vào bên người Trương Gia Nguyên, lén lút nhắc nhở rồi lại rụt người trở về giống như sợ Cao Khanh Trần ở bên trong nghe thấy.

- được, sẽ chú ý.

- ừ, thôi đi vào bên trong đi. Trận của tiểu Vũ bắt đầu rồi.

Bá Viễn hài lòng gật đầu, chợt nghe thấy bên dưới vang lên tiếng trống liên hồi thì biết là đại hội đã bắt đầu. Lùa mấy đứa trẻ tiến vào bên trong để quan sát trận đấu.

Lưu Vũ đã bước lên lôi đài, đứng đối diện với đối thủ của y là Hạc Minh. Hắn vẫn giống như ngày đầu tiên tỷ thí, vận một thân y phục đen tuyền, lạnh nhạt ôm kiếm trong ngực, sống lưng thẳng tắp. Nhìn thấy Lưu Vũ đi lên mới hơi nhướn mày coi như chào hỏi.

- này Hạc Minh! Ngươi đừng có ra tay mạnh quá đấy!

Ở phía sau Hạc Minh vang lên giọng nói thiếu đòn của Thần Toàn, hắn ta quay sang huýt sáo với Lưu Vũ, nói.

- này Lưu mỹ nhân,  đừng có thua đấy!

Lưu Vũ gật nhẹ, xem như đó là lời một cổ vũ cục súc.

- phí lời!

Hạc Minh những tưởng sẽ không phản ứng lại lạnh nhạt đáp lại, tuy rằng vẫn mang vẻ mặt đen sì như bị ai quỵt nợ. Thần Toàn nhếch môi, vẫy tay với Lưu Vũ rồi ngồi xuống băng ghế dành cho thí sinh, dõi mắt xem trận đấu.

Các vị tiền bối bên trên đã an toạ, cũng đang chăm chú nhìn hai thí sinh trẻ tuổi trên lôi đài.

Giáo khảo bước lên phía trước, sau khi chắc chắn là cả hai thí sinh đều đã sẵn sàng. Hắn liền hô lớn. Tráng hán bên dưới lôi đài gõ mạnh vào mặt trống phát ra một tiếng thùng vang vọng.

- Tỉ Võ Bắt Đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me