LoveTruyen.Me

Unnie A Co Le Em Da Yeu Unnie Mat Roi Jimin Minyeon


Ji đi lấy xe để về Min đứng đó đợi. Ji dừng xe lại ngay chỗ Min đứng Min đi chầm chậm lại và bước lên xe. Trên xe cả 2 không nói gì cả không khí trông thật căn thẳn.

"Ji Yeon unnie có chuyện muốn hỏi e" Min nói

Ji không nói gì cả

"E có chuyện gì sao, nói unnie nghe được không?" Min không dám nói lớn

Ji vẫn im lặng. Thấy vậy Min cũng không dám nói nhiều nên chỉ im lặng đôi lúc lại quay qua nhìn nó

"Đi dạo không?" Ji im lặng rất lâu sau đó mới lên tiếng

"Đi...đi dạo sao?" Min lấp bấp hỏi

"Có đi hay không?" Ji không trả lời liền

"Nếu e muốn đi thì unnie sẽ đi cùng e" Min nói

Rồi Ji lái xe vào công viên gần đó. Đến nơi Ji mở cửa xuống xe Min cũng đi theo xuống xe. Cả 2 đi dọc theo con sông nhìn ngắm phong cảnh xung quanh rồi hít 1 hơi thật sâu thật rất là thoải mái. Ji đứng lại để nhìn ngắm mọi thứ xung quanh rõ hơn Min cũng dừng lại.

"Unnie có cảm thấy buổi tối thật yên bình hay không?" Ji hỏi nhưng không quay qua nhìn Min

"E có nhớ khi nhỏ e cùng unnie thường hay ngắm sao vào buổi tối hay không, lúc đấy e đã nói rằng trong ngày e thích nhất là buổi tối vì cho dù cả ngày đã xảy ra chuyện gì nhưng buổi tối cũng là đã kết thúc nó, màn đêm nó giúp chúng ta không nhìn thấy được những gì đã xảy ra, nó như bút tẩy tẩy hết đi những chuyện không vui và không cần phải đối mặt với nó nữa. Màn đêm dù rất tối nhưng nó rất tốt nếu có thể sống e lựa chọn sẽ luôn luôn sống vào buổi tối để không phải đối mặt với những nổi đau nó thật sự làm e cảm thấy không tốt. E thích rất thích màu đen vì dù có dính phải vết bẩn nhưng sẽ chẳng có một ai nhìn thấy nó cả, và màu đen cũng giống như tính cách của e vậy lạnh lùng và bí ẩn không muốn người khác hiểu rõ mình và cũng không muốn bận tâm về người khác. Lúc đấy unnie cũng đã nói rằng nếu như được lựa chọn cuộc sống của mình thì unnie sẽ làm màn đêm cùng e sống cả đời không cần phải quan tâm đến mọi thứ xung quanh và cùng nhau sống cuộc sống riêng của 2 chúng ta, tất cả mọi thứ e vẫn còn nhớ không?" Min từ từ kể lại mọi kí ức khi còn nhỏ vừa kể vừa cười khi tưởng nhớ lại nói

Ji nghe Min kể lại mọi chuyện mà không ngần ngại quay qua nhìn Min lúc này Min cũng đang nhìn Ji. Ji thật sự đang có 1 cảm xúc khó tả, cản xúc vô cùng hp mà bấy lâu nay vẫn chưa có được bất chợt hai mắt cũng đang ngấn nước.

"Tại sao tất cả mọi chuyện unnie lại phải nhớ rõ như vậy?" Ji nhìn Min hỏi

Min hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đó nên hơi nhăn mặt

"Tại sao unnie lại phải nhớ nó chứ nó chỉ là quá khứ mà thôi cũng đâu thể quay lại được nên nhớ để làm gì chứ" Ji nói

Min mặc dù hơi thắc mắc tại sao Ji lại nói như vậy nhưng cũng nhanh chóng trả lời

"Tuy tất cả đã là quá khứ nhưng nó mãi là một quá khứ đẹp và là một quá khứ mà có chết chị cũng không bao giờ dám quên đi. Nó là kí ức đẹp nhất trong đời chị và chị muốn mãi mãi sống trong kí ức đó" Min nói

"Quay lại sao, unnie đang giả ngốc sao làm sao có thể quay lại được chứ. Nó đã là quá khứ thì mãi mãi cũng chỉ là quá khứ mà thôi tốt nhất nên quên tất cả đi sẽ không bao giờ thay đổi được gì đâu" Ji nói

"Về thôi" Ji nói

Min ngơ ngác trước những câu nói của Ji nên thơ thẩn bước đi

"Tại sao unnie vẫn nhớ về quá khứ chứ, unnie cứ như vậy làm sao e có thể ngừng yêu unnie đây Hyomin" Ji nghĩ thầm trong đầu

"Tại sao e có thể nói như vậy chứ Ji Yeon, e đã quên tất cả những ngày chúng ta ở bên nhau rồi sao, e không còn muốn unnie sẽ ở cạnh e nữa sao" Min thầm nghĩ

Cả 2 cùng lên xe chạy về nhà lúc này mặc dù không có 1 tiếng nói gì cả nhưng cũng không gọi là không khí quá đáng sợ vì cả 2 đều đang nghĩ về nhau mặc dù nghĩ về nhau trong đau khỏi nhưng cũng gọi là đang nghĩ về nhau mà. Về đến nhà:

"Thưa thiếu gia, tiểu thư mới về ông bà chủ đang đợi 2 cô cậu trên phòng ạ" Bà quản gia nói

"Appa và umma đã về rồi sao" Ji nói

"Vâng ông bà chủ vừa mới về khi nãy ạ" Bà quản gia nói

Sau đó Ji và Min lên phòng ông bà Park.

Tại phòng ông bà Park:

"Appa và umma về rồi sao con nhớ 2 người lắm đó" Ji chạy vào ôm bà Park làm nũng

"Con đừng có giả bộ nữa có thật là nhớ ta không đó" Bà Park nói


"Con nhớ 2 người thật mà nhớ rất nhiều đó" Ji nói


"Thưa appa , umma con mới về" Min nói


"Min à lại cho ta ôm 1 cái ta nhớ con lắm đấy" ông Park nói


Min lại chỗ ông Park cho ông Park ôm


"Min à ở nhà Ji nó có ăn hiếp con không đấy" ông Park hỏi

"Dạ không ạ e ấy rất tốt với con ạ" Min nói

"Appa sao appa lại nói con mình như vậy, làm như con xấu tính lắm vậy" Ji nói

"Không đúng sao lúc có ta và umma con ở đây mà con còn dám ăn hiếp Hyomin thì lúc chúng ta đi ai biết con lại bày trò gì nữa chứ" ông Park nói

"Appa..." Ji nói

"Hyomin à lại đây cho ta ôm con 1 lúc ta thật là nhớ con đấy" Bà Park nói

"Min à mấy ngài trước con bị bệnh có sao không. Ta và appa con định quay về nhưng Ji nó nói là nó có thể chăm sóc cho con được nên bảo chúng ta không cần về" Bà Park nói

"Dạ umma con không sao đâu ạ con chỉ bị bệnh nhẹ thôi umma đừng lo cho con ạ" Min nói

"Cái con bé ngốc này chúng ta làm umma và appa con không lo cho con thì lo cho ai đây" Bà Park khõ nhẹ vào đầu Min

"Dạ ý con là umma và appa không cần quá lo lắng cho con quá nhiều ạ dù sao con cũng đã lớn có thể tự chăm sóc cho bản thân mình nên đến lúc con chăm sóc cho 2 người chứ không phải là 2 người chăm sóc cho con ạ" Min nói

"Ta và appa con bận việc ở cty không có t/g quan tâm cho các con vì vậy các con phải tự biết quan tâm lẫn nhau đấy. Hai ta chỉ có 2 đứa là con 2 đứa mà xảy ra chuyện gì ta appa con không biết phải sống sao nữa" bà Park nói

"Umma và appa yên tâm con hứa sẽ thay 2 người chăm sóc cho Ji Yeon thật tốt mà" Min nói

"Thôi cũng trễ rồi 2 con về phòng nghỉ đi ta và appa con cũng nghỉ đây" bà Park nói

"Tạm biệt umma appa con về phòng. Umma appa ngủ ngon ạ" 2 đứa đồng thanh nói

"2 con ngủ ngon" ông bà Park nói

"Hyomin tặng unnie cái này" ra khỏi phòng lúc này Ji lấy món quà đã mua nhưng trước đó vẫn chưa tặng cho Min ra

"Cảm ơn e Ji Yeon" Min nói

Ji không nói gì liền quay về phòng

Min đứng đó cầm món quà trên tay nở 1 nụ cười rất tươi rồi cũng nhanh chóng quay về phòng.


Xin lỗi các bạn không biết là cái truyện này bị gì nữa mình đã viết xong cũng đã đăng lên nhưng sau khi đăng lên nó lại mất 1 khúc nên mình phải viết lại. Mình thì không có nhiều t/g để viết nên đôi khi có hơi lâu nên các bạn thông cảm. Cảm ơn các bạn nhiều.





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me