LoveTruyen.Me

Us

Shuhua về ký túc xá vào lúc xế chiều, khi bầu trời được bao phủ bởi một lớp vàng nhạt cùng những cơn gió nhẹ nhàng lượn vòng khắp thành phố. Cô ấy đi từ sớm và hiện tại cũng đã đủ mệt để có thể đi thẳng vào giấc ngủ.

Bước xuống dưới xe sau khi lim dim cả đoạn đường, Shuhua bất ngờ nhìn thấy dáng người cao gầy đứng ở ngay cánh cổng, vẻ mặt nàng ấy hướng tới đây không biết chứa đựng bao nhiêu sự dịu dàng.

Bước đến gần, Shuhua im lặng tiếp nhận cái xoa đầu của nàng, khoé môi cong lên nụ cười

"Sao chị biết em về giờ này?"

"Chị hỏi quản lý"

Để làm gì nhỉ?

Shuhua có thể sáng suốt trong các lựa chọn của mình, có thể nhìn ra thật giả trong mọi hành động xung quanh. Thế nhưng lại chưa từng hiểu được Seo Soojin.

Cô ấy hay đùa rằng "Trái tim thiếu nữ khó hiểu đến thế sao?"

Quả thật rất khó hiểu, cô đã từng muốn nhìn thật kỹ vào tim nàng, nhìn xem rốt cuộc nó có thể xuất hiện cô ấy ở bên trong hay không. Nhưng tần ấy lần đều bị Soojin đẩy ra, phũ phàng tạt một gáo nước lạnh, đặt cô ấy về đúng vị trí ban đầu.

Rồi lại quay sang cho Shuhua trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào như hiện tại, như muốn dằn vặt cô ấy, giam cầm cô ấy mãi mãi không được rời xa nàng.

"Em có muốn đi dạo với chị không?"

Soojin ít khi chủ động một điều gì đó, nàng cũng không nói quá nhiều về sự quan tâm dành cho đối phương. Thế nhưng ngay lúc này Soojin ở trước mặt Shuhua, làm loại hành động khiến cô ấy ngờ vực về thật ảo.

Cô ấy gật đầu rồi cùng nàng rời khỏi ký túc xá, dù cho đang mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, chỉ cần đó là điều Soojin muốn, cô ấy chưa từng nói lời từ chối với nàng.

Shuhua khoác tay nàng, bước chân rải đều từng nhịp chậm, góc phố yên ắng vắng người được phản chiếu sắc vàng của hoàng hôn. Cô nhìn qua bên cạnh, vẻ mặt thoải mái của Soojin xoa dịu đi sự cằn cỗi của thế giới trong lòng Shuhua. Vì biết nàng rất thích đi dạo, rất thích ngắm nhìn bầu trời nên mới luôn đồng ý cùng nàng làm những điều nàng thích.

Từ lúc nào đấy, một người khô khan như Shuhua đã hình thành các loại sở thích mới mẻ để thuận theo Soojin. Sự trùng hợp ở đây đều là vì cô ấy thay đổi bản thân giống như nàng, chứ làm gì có chuyện sinh ra đã hợp nhau như thế?

Vốn dĩ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cứ nhìn thấy Soojin, cô ấy cảm giác như có thể cố gắng đến khi sức tàn lực kiệt phế liệt cả đời người. Chỉ cần nhìn thấy vui vẻ của nàng ấy, liền quên đi bản thân.

"Hôm nay thuận lợi chứ? Cảnh hôn ấy"

"Vâng"

Soojin biết mình đã nói nhũng câu không hay ảnh hưởng đến tâm trạng của Shuhua, thế nên nàng mới ở đây cùng cô ấy. Sự ít nói của Shuhua cũng là một minh chứng rõ ràng rằng cô ấy vẫn đang rất để tâm.

"Giận chị à?"

"Em không giận, không có tư cách"

Cô ấy bình thản nói ra, ánh mắt ngước nhìn lên cao vô định một khoảng trời long lanh. Bởi vì trong tim có một vết nứt nên hoàng hôn có đẹp đến mấy cũng chỉ là khoảnh khắc chiều tàn.

"Chị xin lỗi vì quá lời"

"Chị nói đúng mà"

Soojin không giỏi dỗ dành, cũng không hay nhường nhịn. Chỉ đối với riêng Shuhua thì khác, nàng có thể hạ thấp bản thân nhìn xem cô ấy có biểu cảm như thế nào, rồi lại nhẹ giọng cưng chiều hỏi han nguyên do, có thể dỗ dành Shuhua bằng thái độ dịu dàng như vậy chính là khác biệt to lớn giữa cô ấy với thế giới này.

Dù không phải người giỏi mồm miệng, nhưng nàng vẫn luôn kiên nhẫn để tâm đến nữ nhân kia, để ý đến từng cái bĩu môi đáng yêu hay cái nhăn mày khó chịu. Không khó bắt gặp hình ảnh nàng hỏi han cô ấy giữa đời thường.

"Chị sẽ nghe em nói, đừng giận chị bằng cách im lặng nhé?"

Nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang khoác lấy mình, đối với một người bướng bỉnh như cô ấy, nàng không thể dùng thái độ quá cứng nhắc để vỗ về. Và nàng cũng không thể cứng nhắc như thế.

Shuhua thở ra một hơi, đem tâm trạng nặng nề trút bỏ đầu mũi. Soojin vẫn luôn dịu dàng hết mực với cô, luôn cảm hoá được cứng đầu của cô, luôn khiến Shuhua phải rung động hết lần này đến lần khác.

Có một loại yêu đương, một người cố gắng cuồng nhiệt theo đuổi, một người ôn nhu tiếp nhận không bác bỏ. Thế nhưng câu trả lời của người kia vĩnh viễn vẫn là cái lắc đầu từ chối.

"Em có rất nhiều cảnh hôn, ngoài ra còn có cảnh nóng với bạn diễn nữ. Hôm nay hôn rất sâu, môi lưỡi tê liệt em không muốn nói chuyện. Cũng không cảm thấy vui vẻ. Có lẽ việc hôn người khác ảnh hưởng đến em nhiều hơn em nghĩ"

Soojin lắng nghe cô ấy nói, biết rằng chuyện Shuhua đang kể không giống chuyện nàng muốn nói với cô ấy nhưng cũng không đặt câu hỏi lần nữa. Cô ấy không muốn nói, nàng không thể liên tục đề cập.

Nhớ đến cảnh hôn của Shuhua, không tận mắt chứng kiến nhưng trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng cùng cô ấy còn chưa từng chạm môi đừng nói đến hôn sâu. Thế nhưng vị trí đó buộc phải đưa cho sự nghiệp đi dầu.

"Đến bây giờ em cảm thấy rất lười động đậy, toàn là dư âm của nụ hôn mạnh bạo, nó cũng khiến em có chút đau. Nhưng thật may khi cảnh quay đấy là oneshot"

Cô ấy than thở. Cũng rất khổ sở với loại gần gũi này. Shuhua đã luyện tập rất nhiều ở nhà, thậm chí còn tìm kiếm cách hôn trên mạng xã hội, trước đến nay chưa từng có loại động chạm đi quá giới hạn như vậy nhưng lại được khen chuyên nghiệp thì có lẽ nó cũng là một loại tài năng.

Nàng kéo tay Shuhua vào một con hẻm nhỏ có chút tối và khuất hẳn với đèn đường bên ngoài, đem cô ấy đứng trước mặt mình rồi mới lúng túng không nói nên lời

Trước cái kéo tay của Soojin, cô ấy cũng không nghĩ ngợi gì đi theo, rồi loại không khí ám mụi im ắng này khiến cô bắt đầu xấu hổ. Nàng ấy định làm gì?

Im lặng mãi một lúc, Shuhua khó hiểu lên tiếng "Có chuyện gì ạ?"

Bởi vì trong góc tối, cả hai đều khó khăn nhìn rõ được tầng ửng hồng nơi gò má, thế nên không đoán được biểu cảm của đối phương.

"Đừng nói gì cả, để chị giúp em quên đi cái khó chịu trong lòng"

Câu nói vừa dứt tai, Shuhua đón nhận sự mềm mại nhẹ nhàng áp lên đầu môi khiến cô ấy đi vào trạng thái vừa ngỡ ngàng lại vừa không tin vào hiện thực. Trong bóng tối không hề thấy được gương mặt nàng ấy áp sát, chỉ biết Soojin vừa hôn cô ấy.

Thoáng qua một khắc, Shuhua như quên đi thế giới, tất cả đổ dồn vào sự mềm mại đến mê người còn dư âm. Cô ấy vòng tay ôm lấy eo Soojin một lực kéo sát, như cách Soojin chạm vào Shuhua, cô ấy nhẹ nhàng một lần nữa hôn nàng ấy.

Soojin không từ chối, không ghét bỏ, duỗi tay đặt trên vai Shuhua rõ ràng tâm ý hưởng thụ ngọt ngào dâng trào.

Shuhua hôn Soojin, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào khoang miệng hút sạch không khí, quấn chặt lấy nhau mềm mại ẩm ướt lay động mạnh mẽ nơi ngực trái. Không hề mang theo khoảng cách trước đó, rõ ràng chỉ đang hưởng thụ môi hôn dịu dàng.

Mãi đến khi hụt mất một hơi, Soojin lấy tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy ngỏ ý muốn dừng lại Shuhua mới chịu buông ra. Nàng liền hít lấy một phổi không khí căng tràn do thiếu hụt, lại nhìn ra được sự ổn định của cô ấy mà trong lòng đột nhiên xấu hổ

"Em lấy kinh nghiệm từ đâu ra?"

"Em xem trên mạng"

"Dối"

"Thật mà"

Soojin không ý thức được mình vừa nãy có ý muốn làm hành động gì, rồi lúc lấy lại được nhận thức thì mọi chuyện cũng đã đi đến đường này. Bọn họ thật sự đã hôn nhau.

"Hôn chị rất khác với hôn Gaeul, nó không hề khó chịu như ở phim trường"

"Đừng nói nữa"

"Jin a~ Lần nữa đi~"

"Không nhé"

"Chị~"

"Kh..."

Lần đầu tiên Soojin cảm thấy mình bị yếu thế hơn Shuhua, cô ấy không thèm nghe nàng nói tiếp tục hôn nàng, bước chân nàng càng lùi thì cô ấy càng tiến, đến khi lưng chạm tường không còn đường lui thì Soojin cũng đã không còn ý định chạy trốn.

Nàng phải thừa nhận Shuhua thật sự hôn rất giỏi.

Hoàn toàn lấn át được Seo Soojin.


---


"Mặt mày cậu sao đỏ ửng vậy? Sốt hả Soojin?"

Soyeon lên tiếng hỏi khi thấy hai người họ quay về ký túc xá, Soojin lắc nhẹ đầu xong chui thẳng vào trong phòng đóng khoá cửa. Shuhua lại vui vẻ đi phía sau không hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại rất thoải mái.

"Em quay phim rồi có ăn gì chưa Shuhua?"

"Em mới ăn cherry rồi"

"Ăn vậy sao no?"

"No mà"

Shuhua lộ ra tiếng cười thích thú rồi cũng đi vào phòng mình, hai người hai phòng nhưng hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.

Soyeon với Yuqi bên ngoài nhìn nhau khó hiểu, bọn họ có mối quan hệ khó hiểu rồi đến con người cũng trở nên khó hiểu theo?

Soojin trong phòng lập tức lấy đồ đi tắm, để dòng nước mát làm ngụi đi sự xấu hổ cùng cực của nàng, tim đến giờ vẫn đập loạn không ngừng.

Tự dặn lòng sẽ giữ giới hạn, sẽ không bước tiếp một bước với Shuhua. Rõ ràng là như thế, nhưng cũng tự nàng mất trí lôi cô ấy vào hẻm vắng cùng làm trò thân mật. Soojin hoàn toàn không hề chối bỏ cũng không hề chán ghét, nàng còn rất nhiệt tình đáp lại quấn lấy cô ấy.

"Mày điên rồi Soojin à!"

Vỗ lên trán một cái, dù vẫn xem như không có chuyện gì nhưng làm sao có thể không nhớ đến. Cứ hễ nhìn cô ấy lại chạy qua dòng ký ức đấy, nàng không thể thoát được.

Soojin rối bời không biết nên làm gì, cũng vì biết Shuhua hôn người khác nên trong lòng khó chịu làm loại chuyện không nghĩ đến hệ quả. Cũng vì biết Shuhua đang bị ảnh hưởng bởi nụ hôn với người khác nên mới đột nhiên muốn cô ấy lập tức quên đi. Tất cả đều xảy ra một cách tự nhiên theo lời trái tim mách bảo, nàng không nghĩ được gì ngoài Yeh Shuhua lúc đấy.

Và cả hiện tại cũng vậy.

Nàng không dám đối mặt với tình cảm của mình, dù biết Shuhua và nàng là một lòng giống nhau, nhưng nếu bước tiếp một bước, đường đường chính chính xác lập quan hệ. Đồng thời khó khăn rình rập cũng không ít. Shuhua đang trên đà phát triển không phanh, cô ấy ngày càng lên cao, sự nghiệp tăng tiến. Liệu có ổn nếu như Soojin nắm lấy tay cô ấy?

Gần đây Soojin không quá bận rộn, nàng có lịch trình với nhóm xong thời gian nghỉ ngơi cũng tương đối nhiều. Nàng biết tên tuổi Shuhua đang được truyền bá rộng rãi vì góp mặt vào bộ phim được mong chờ. Giờ phút này tuyệt đối không được xảy ra sai sót.

Thở dài một hơi nặng nề, nếu như cả hai đều chỉ là những con người bình thường không có ước mơ nổi tiếng thì nàng không ngần ngại ở bên Shuhua. Nhưng tình cảnh hiện tại rất khó khăn.

Loại tình cảm này thật sự rất khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me