LoveTruyen.Me

V Trans Nguyet Quang Tcf

Ánh sáng xuyên qua những đám mây và tràn xuống những con đường phủ đầy tuyết.

Một chiếc xe ngựa đơn sơ nhưng cũng mang trên mình hơi thở của sự cao quý dừng lại trước một tòa nhà nhỏ. Ở đó, một cặp mẹ con đang đứng.

Người đánh xe bước xuống khỏi xe ngựa và cúi đầu chào hai người một cách trang trọng. Người mẹ, Violan, đã rất ngạc nhiên trước sự lịch sự  này. Có vẻ như đây là một người hầu được đào tạo bài bản.

Bây giờ bà bắt đầu tự hỏi không biết danh tính của người bạn mới của con trai là gì.

"Xin chào thưa quý cô. Người hầu khiêm tốn này tên là Ron. Và tôi sẽ hộ tống cô đến nơi các thiếu gia của tôi đang ở." người hầu cười dịu dàng. Nhưng bằng cách nào đó, bà cảm thấy ớn lạnh ở lưng.

Cách người hầu nhìn có cảm giác như ông đang đánh giá toàn bộ con người bà. Bà bắt đầu xoa tay để thoát khỏi cảm giác rùng mình.

"Xin mời vào trong xe, quý cô, thiếu gia, bên trong xe đã được sưởi ấm bằng một pháp cụ và chắc chắn sẽ xua đuổi được cái lạnh." Ron mở cửa để họ vào trong.

Violan chỉ gật đầu và dẫn con trai vào trong, lựa chọn không sửa chữa sự hiểu lầm.

Khi họ đã ngồi thoải mái, Ron nhẹ nhàng đóng cửa và leo trở lại ghế lái.

Violan kiểm tra cỗ xe. Nó rộng rãi và mặc dù nhìn bề ngoài không dễ thấy nhưng rõ ràng chủ nhân của cỗ xe là người giàu có. Đệm êm ái và thảm lót sàn mềm mại. Thiết bị ma thuật để sưởi ấm cũng là loại chất lượng cao đắt tiền. Nhưng dù nhìn ở đâu, bên ngoài hay bên trong cỗ xe, bà đều không thể tìm thấy phù hiệu của gia tộc sở hữu cỗ xe.

Giống như họ cố tình giấu vậy.

Cỗ xe bắt đầu chuyển bánh và Violan nghĩ rằng bà sẽ sớm biết ai thực sự là chàng trai mà con trai đã kết bạn.

Chẳng bao lâu, một dinh thự lớn hay chính xác hơn là một lâu đài lộ ra ngay khi họ vừa đi lên ngọn đồi cao nhất trong thành phố của họ. Cuối cùng Violan cũng có câu trả lời mà bà đang tìm kiếm.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài lối vào lớn của dinh thự. Với khuôn mặt cứng đờ, Violan leo xuống chiếc xe ngựa mà người hầu tự giới thiệu là Ron mở ra.

Chờ bà ở bên ngoài là một đứa trẻ tám tuổi có vẻ mặt vui mừng. Mái tóc màu nâu nhạt của anh  tỏa sáng dưới ánh mặt trời vụng về tựa như một ánh đèn sân khấu. Những vệt đỏ lấp ló qua màu tóc đã thay đổi.

Khi đến trước mặt đứa trẻ, không, thiếu gia, Violan cúi đầu thật sâu để bày tỏ sự kính trọng. Basen bối rối nhìn giữa mẹ mình và thiếu niên tốt bụng nhưng dù sao cũng làm theo gương của mẹ.

"Thật vinh dự được gặp cậu, thiếu gia." Violan chào Cale.

Nụ cười của Cale mở rộng. Mặc dù bà rõ ràng là bị sốc, nhưng lại không thể hiện điều đó trên khuôn mặt của mình. Vẻ mặt của bà vẫn điềm đạm mặc dù phát hiện ra rằng đứa trẻ mà họ sắp xếp để chơi cùng thật ra là con trai của bá tước.

Violan thực sự sống đúng với danh tiếng của mình.

"Vậy là đủ rồi! Dì có thể không cần phải nói chuyện trang trọng vậy với với cháu vì cháu coi Bassen là bạn mà." Cale trấn an Violan bằng một nụ cười rạng rỡ.

"Thiếu gia, tôi không thể làm như vậy, việc bất kính như vậy là không nên đối với một quý tộc."

Cale nghiêm mặt trước câu nói của Violan và nói: "Cháu không quan tâm đến điều đó. Nghe nó có vẻ cứng nhắc và xa cách. Cháu không muốn cảm thấy xa cách với bạn bè của mình".

Violan nhìn đứa trẻ tám tuổi trước mặt và nghĩ rằng nó thực sự là một đứa trẻ khiêm tốn và tốt bụng. Anh không muốn người bạn mới của mình cảm thấy khó xử và quyết định ưu tiên sự thoải mái của họ hơn các quy tắc của giới quý tộc.

Bà không hay biết rằng, Cale chỉ nghĩ rằng tất cả những phép tắc đó đều là mấy thứ vô nghĩa. Anh không muốn làm mấy điều đó.

"Trời đang lạnh nên chúng ta hãy vào trong uống trà đi. Em trai cháu đã đợi chúng ta lâu rồi." Cale vui vẻ nói. Quay đầu lại để dẫn họ vào trong.

Violan mỉm cười với bóng lưng của đứa trẻ đầy năng lượng. Bà nắm tay Basen và trực tiếp đi theo thiếu gia. Khẽ gật đầu với những người hầu đang cúi đầu.

Cale dẫn họ vào sâu trong dinh thự và dừng lại ở một cánh cửa đôi khổng lồ có biểu tượng là một con rùa vàng. Violan cảm thấy đây không phải là điểm đến thích hợp để chơi cùng cũng như tiếp khách.

Không cần gõ cửa, Cale trực tiếp xông vào trong phòng để lộ ra một không gian bên trong rộng rãi với đồ đạc và đồ trang trí chất lượng cao. Ở giữa, trước một khung cửa sổ lớn đặt một chiếc bàn lớn đầy giấy tờ. Ở trung tâm của căn phòng là một bộ trường kỷ và một bàn đầy trà và đồ ngọt.

Ngồi trên chiếc ghế dài một chỗ là một người đàn ông tóc nâu. Violan ngay lập tức nhận ra ông là chủ nhân của lãnh địa này - Bá tước.

Violan cúi đầu trước vị bá tước và chào, "Rất hân hạnh được diện kiến với lãnh chúa. Tôi là Violan Pallas, người đứng đầu một hội buôn bán nhỏ. Và đây là Basen, con trai tôi."

Basen cũng cúi đầu thật thấp. Trong một bài học của mình, gia sư của anh đã dạy cách làm thế nào để cúi đầu đúng cách trước những quý tộc. Anh đã cố gắng làm điều đó một cách chính xác nhất có thể và đã thành công dù một cách vụng về.

"Không sao đâu. Cả hai cứ thoải mái đi. Cả hai là khách của con trai ta mà." Deruth xoa dịu hai mẹ con.

Violan nghĩ rằng họ thực sự là cha con. Họ có tính cách giống nhau.

"Mời dì ngồi đây ạ!" Cale dẫn bà đến một chiếc ghế dài ở một chỗ ngồi khác đối diện với Deruth.

Ngay khi ngồi xuống thì bà mới nhận thấy sự hiện diện của một người khác. Ngồi trên chiếc ghế dài gặm bánh quy là một đứa trẻ nhỏ hơn Basen một chút. Cậu có mái tóc dài ngang vai đỏ rực như của Cale và đôi mắt màu hung được bao quanh bởi hàng lông mi dài.

Da của đứa trẻ là một màu trắng nhợt nhạt với đôi má ửng đỏ. Nếu bà không biết rằng bá tước có hai đứa con trai, bà sẽ nghĩ rằng đứa trẻ là một cô gái bởi vì cậu thực sự rất đẹp. Bà tự hỏi liệu Bá tước phu nhân quá cố có xinh đẹp đến thế này không.

Bà thoát khỏi cái nhìn sững sờ khi nghe thấy giọng nói của Cale, người vui vẻ mời Basen ngồi bên cạnh anh và em trai anh trên chiếc ghế dài. Basen ngay lập tức được xếp vào giữa hai anh em.

"Basen, đây là em trai Cade của anh, Cade đây là Basen! Người mà anh đang nói đến." Cale giới thiệu hai người với nhau. Cứ như thể Cade không biết Basen là ai.

Cade mỉm cười ngọt ngào với Basen và thốt lên "Rất vui được gặp anh ạ."

Basen dường như không biết phải làm gì. Anh đang loay hoay với gấu quần áo, bị kẹt giữa việc đứng lên để chào hỏi trang trọng hay vẫn ngồi và trả lời một cách thản nhiên như Cade đã làm.

"Thoải mái đi," một bàn tay vỗ vai anh, "Em không cần phải quá trang trọng, bình thường là được rồi vì hai đứa là bạn mà." Cale mỉm cười với anh để trấn an.

Basen thả lỏng vai và đáp lại lời chào. "R-rất vui được gặp em." anh ngượng ngùng đáp lại Cade.

Cade cười rộng hơn. Cậu thấy phản ứng của Basen rất dễ thương nhưng cậu cũng không thể không nghĩ rằng tuân thủ tất cả các quy tắc đó là mệt mỏi. Tốt hơn hết cậu không nên rời khỏi điền trang và tránh giao du với các quý tộc khác. Chỉ nghĩ về nó thôi đã cảm thấy mệt rồi.

"Hyung nói anh thích đọc sách." Cade bắt đầu, dẫn đường cho Basen.

Nghe thấy một chủ đề mà bản thân yêu thích, Basen hào hứng gật đầu. "Anh có! Anh yêu sách lắm."

Cale cảm thấy mình sắp bị mù bởi nụ cười rạng rỡ của Basen và nhìn em trai mình một cách tán thưởng. Cậu đã khiến Basen thư giãn chỉ với một câu nói. Không hổ danh là em trai của mình.

"Vậy thì anh có muốn xem thư viện riêng của bọn em không? Cha có một thư viện riêng dành cho Hyung và em." Cade mời Basen.

"Thật không? Anh muốn xem chứ!" Basen tự động trả lời trước khi dừng lại và nhìn mẹ mình.

Violan mỉm cười với Basen. Đây là lần đầu tiên bà thấy anh hạnh phúc như thế này. Anh sẽ phấn khích bất cứ khi nào họ bước vào một hiệu sách nhưng không hào hứng như lúc này.

Đó là vì đây là lần đầu tiên Basen có một người bạn cùng tuổi cũng thích sách. Violan gật đầu với con trai, cho phép anh đi cùng hai anh em.

Basen cười rạng rỡ một lần nữa rồi nhìn Cade với đôi mắt sáng ngời.

Bị ánh mắt vô tội đó bắn thẳng vào mặt, nụ cười của Cade hơi hạ xuống nhưng vẫn giữ được. Cậu bỗng thấy mệt mỏi.

Quay sang Deruth, cậu nói, "Cha, bọn con sẽ đến thư viện. Dì sẽ ở cùng cha để cha không thấy cô đơn nha." Cade sẽ không thua trong trận chiến trông vô tội, nở nụ cười hồn nhiên và tươi sáng nhất có thể. Cậu nói giống như một đứa trẻ nghĩ rằng cha sẽ cô đơn nếu không có họ ở cùng và đang cố trấn an ông.

'Chết tiệt, mình không được trả đủ cho việc này.' Cade nghĩ khi nhìn vẻ mặt của cha mình trở nên cảm động.

"Tất nhiên, các con có thể đi. Cứ tự nhiên nhé. Cha và dì sẽ ở đây nếu mấy đứa cần gì đó." Deruth vỗ đầu Cade, cố gắng hết sức để không chỉ ôm cậu con trai đáng yêu của mình và xuýt xoa khen cậu nhóc đáng yêu như thế nào trước mặt một vị khách.

Cale, cảm nhận được sự đấu tranh của cha mình, đã dắt hai nhóc con xuống khỏi chiếc ghế dài và nắm tay cả hai, chào tạm biệt hai người lớn.

Họ gặp nhau trong những buổi đi chơi đã trở thành một điều thường xuyên. Violan và Basen thường đến thăm khu nhà của họ để Basen chơi với hai anh em. Mối quan hệ của Deruth và Violan dường như cũng được cải thiện. Vì họ luôn bị bỏ lại một mình bởi lũ trẻ muốn chơi riêng, họ đã trở nên thân thiết và coi nhau là bạn.

Họ gắn bó với nhau vì cùng là cha mẹ đơn thân, công việc kinh doanh của họ và thế giới chính trị. Tính cách của họ bổ sung cho nhau rất tốt, giúp họ cởi mở hơn, thậm chí đến mức phàn nàn về công việc và cấp dưới với nhau.

Cale và Cade hài lòng với việc làm của họ. Họ đã tạo ra một tình huống mà ở Deruth và Violan sẽ phải dành thời gian cho nhau trong một môi trường thân thiện hơn chứ không chỉ vì làm việc. Nhưng họ vẫn không thể chắc chắn liệu họ có thực sự yêu nhau với điều này hay không.

Nhưng sự lo lắng đó là không có cơ sở bởi chỉ một năm sau khi quen nhau, Deruth đã thông báo rằng ông và Violan đang yêu nhau và đang có ý định kết hôn.

Cale và Cade rất vui mừng khi chúc mừng cha của họ, điều này đã khiến ông ngạc nhiên. Khi ông hỏi rằng họ không tức giận sao, họ chỉ trả lời: "Chúng ta sẽ có thêm một người mẹ đúng không? Vậy thì điều đó thật tuyệt! Không phải ai cũng có thể có nhiều hơn một người mẹ." Cale nói.

"Mẹ là mẹ. Dì cũng sẽ là mẹ đúng không? Con rất vui vì cha sẽ không còn phải chọn quần áo cho con nữa. Từ giờ trở đi đó sẽ là công việc của mẹ phải không ạ?" Cade có một cái nhìn đầy hy vọng trên khuôn mặt làm tổn thương nhẹ cảm xúc của cha mình.

Basen dường như cũng không có bất kỳ phản đối nào vì anh đã coi hai anh em như người thân của mình. Anh nói rằng anh hạnh phúc vì cuối cùng cũng có cha.

Cả hai người lớn đều không biết phải cảm thấy thế nào về phản ứng của bọn trẻ. Họ đã ủng hộ như thể họ đã biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra và chỉ tiếp tục phớt lờ cả hai để chơi với nhau. Họ thích tổ chức các trận đấu cờ vua và Cade sẽ luôn là người chiến thắng. Nó khiến Cale và Basen cùng đặt mục tiêu chung để đánh bại Cade trong trò chơi này nhưng cho đến nay, họ thậm chí không thể đến gần dù là một ít.

Cảm thấy hơi chán nản, cặp đôi mới tiếp tục lên kế hoạch cho đám cưới của họ với đồ tráng miệng là thông tin duy nhất đi được vào được đầu ​​lũ trẻ.

Cale và Cade bây giờ có thể an toàn nói rằng họ đã hoàn thành nhiệm vụ. Việc thông báo kết hôn và bản thân việc kết hôn vẫn xoay quanh mốc thời gian trước đó. Họ rất hy vọng rằng Lily cũng sẽ được sinh ra cùng thời điểm.

Bây giờ họ không còn gì phải lo lắng, cuối cùng hai anh em cũng có thể tập trung vào vấn đề quan trọng hơn.

Trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong suốt thời gian của năm, Cale không bao giờ thất bại trong việc huấn luyện. Anh vẫn tập luyện rất chăm chỉ hàng ngày trong sân tập riêng mà anh có được khi mới 5 tuổi.

Chỉ mới chín tuổi, Cale đã đạt được trình độ của một hiệp sĩ cấp cao. Một sự thật mà anh đã che giấu với người hướng dẫn của mình, Gillian.

Điều đó không có nghĩa là anh đã bất khả chiến bại với những người có thứ hạng thấp hơn. Một hiệp sĩ cấp trung bình thường vẫn có cơ hội đánh bại anh chỉ đơn giản là do sự khác biệt về kích thước. Cale cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Anh chỉ quen chiến đấu với những con búp bê huấn luyện bất động và không phải là một chiến binh thực sự. Anh chắc chắn rằng rất nhiều sơ hở sẽ xuất hiện khi anh tham gia một trận chiến thực sự vì sự khác biệt giữa động tác anh muốn làm và kích thước cơ thể hiện tại.

Anh có thể đã quen với việc di chuyển trong cơ thể của một đứa trẻ nhưng điều đó không có nghĩa là đánh nhau cũng vậy. Cale rất cần một đối tác huấn luyện. Nhưng anh đang che giấu sự thật rằng anh đã đạt đến cấp độ hiệp sĩ cấp cao với mọi người ngoài Cade.

Suy nghĩ về tình trạng khó khăn này, anh hỏi ý kiến ​​Cade. Đứa em trai vô cùng thông minh của anh giờ đã là một đứa trẻ năm tuổi đáng tự hào.

"Tại sao anh lại nghĩ rằng việc tìm kiếm một đối tác đấu tập là một vấn đề chứ?" Cade nhìn anh như thể anh là một tên ngốc.

"Hở?" Cale trả lời một cách 'vô cùng' thông minh.

"Anh có thể chỉ cần hỏi thử Beacrox là được mà. Em nghi ngờ rằng bộ đôi cha con đó đã tìm ra cấp bậc của anh rồi. Họ rất tinh ý nên trên thực tế là vô ích nếu muốn giữ bí mật với họ." Cade nhướng mày nói.

Cale cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã không nghĩ về điều đó sớm hơn. Đúng vậy, Beacrox cũng là một kiếm sĩ. Và hắn là một đối thủ mạnh mẽ để bắt đầu.

"Em nói đúng, cảm ơn nhiều!" Cale đứng dậy và vội vã chạy ra ngoài tìm Beacrox, không để ý đến ánh mắt mà người em trai đang gửi đi.

"Em hy vọng anh sẽ toàn thây trở về." là một cầu nguyện mà người vừa chạy đi không nghe được.

Cậu bé năm tuổi lắc đầu đầy thương hại trong đôi mắt to tròn. Một lời cầu nguyện được gửi đến bất cứ ai sẽ lắng nghe là sự giúp đỡ duy nhất mà cậu cung cấp cho người anh trai của mình, sau đó quyết định bỏ qua sự diệt vong sắp xảy ra để vùi đầu vào đống trái cây trên bàn.

--

Hakik: Chúc anh sống sót nha Cale yêu dấu ᕕ( ᐛ )ᕗ

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me