Vai Fic Dich Xam Xi Ve Dzu Tru Ma Vo
Author: BloodthirstyMercLink fic gốc: https://archiveofourown.org/works/17131949Fic dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, các bồ biết thế nghĩa là gì rồi đấy. Không mang đi đâu nhé =))---Eddie buông một tiếng thở dài, với tay đóng cảnh cửa căn hộ của anh lại. Xoay lưng lại tựa vào cánh cửa, Eddie ngửa đầu ra sau, vận lực đến mức đầu anh nảy nhẹ lên một chút. Đôi mắt anh khép lại khi anh cố gắng hít thở để trấn tĩnh bản thân. Có gì đó đang khiến ngươi buồn, Eddie. Eddie lại thở ra một hơi và đứng thẳng dậy, bước từng bước về phía tủ lạnh. Anh kéo mạnh cánh cửa, và nhìn chằm chằm vào chiếc tủ gần như trống rỗng, đảo mắt tìm kiếm. “Ông thấy đó, với một người có thể lục lọi lung tung trong đầu người khác thì ông khá là đãng trí đấy.” Ngươi bảo ta dừng lại mà. Eddie lại đảo mắt, vươn tay lấy một chai bia vì thực sự trong đó không có một thứ gì đáng để anh bận tâm vào lúc này cả. Anh khui cái nắp chai rồi liệng nó qua bên kia mặt bàn, tựa người vào bồn rửa rồi uống vài ngụm bia. “Ông có thể không đọc suy nghĩ của tôi sao?” Ta có thể lờ chúng đi. “Ông thật tốt bụng quá.” Eddie làu bàu, suýt thì một hơi nốc hết cả chai bia. Từ khóe mắt anh thấy tên symbiote xuất hiện từ vai mình, Eddie lặng lẽ quan sát khi Venom dần tạo thành hình trước mặt mình. Kể cả nụ cười ngoác miệng trường tồn trên khuôn mặt Venom trông cũng có chút buồn bã. Eddie nhướn một bên mày, ngửa cổ ra sau và uống cạn những gì chai bia còn sót lại. “Muốn giúp Eddie.” Venom đề nghị. Eddie cười chế giễu. “Không được đâu. Ông đâu thể ngốn hết được đống rắc rối của tôi vào bụng.” Eddie thở dài. Anh đẩy người lên khỏi mép bồn rửa và lê bước. Venom co lại vào cổ Eddie, cọ cọ mặt vào da anh. “Có thể thử mà.” Eddie lắc đầu, bước vào trong phòng ngủ, rồi nắm lấy vạt áo mình. “Cẩn thận đấy, đồ kí sinh trùng.” Venom rít lên, rụt về dưới da Eddie khi anh cởi bỏ chiếc áo. Nếu ngươi không nói, ta sẽ tự tìm đấy.“Cứ tự nhiên, đâu phải vấn đề gì to tát đâu?” Eddie vừa lầm bầm vừa lượm mấy mảnh quần áo sạch, tròng chiếc áo mới vào người trước khi anh bắt đầu tuột quần xuống. Ta chính là vấn đề ư? Eddie ghét cái cách mà Venom nói như thể nó không thể hiểu nổi tại sao. “Không phải tư thù cá nhân gì đâu, nhưng đôi lúc tôi chỉ muốn đặt ông vào một cái hộp nào đó, tầm vài tiếng đồng hồ thôi và có một khoảng thời gian cho riêng mình.” Có thể xơi ít kẻ xấu hơn chăng? “Không phải chuyện đó.” Eddie day day sống mũi của mình và thở hắt ra một hơi đầy chán nản. “Tôi không có vấn đề gì với ông hết, tôi chỉ có vấn đề với việc ông cứ suốt ngày luẩn quẩn trong đầu tôi thôi.” Venom lại trồi ra từ cổ anh và giờ đây điệu cười của nó thậm chí còn ngoác ra to hơn trước. “Đó, không ở trong đầu nữa nhé.” “Không, lạy Chúa.” Eddie lắc đầu, nỗ lực trong bất lực để không bật cười trước sự ngốc nghếch của tên người ngoài hành tinh của anh. Anh đẩy mặt Venom cách xa mặt mình, và kết quả là nó liếm cổ tay anh một cái ướt nhẹp. “Tôi đã nói gì với ông hử?” “Ngươi thích thế.” Venom khẳng định, lưỡi lủng lẳng thè ra từ trong miệng. “Trời ạ, lắm lúc ông cũng đáng ghét quá đấy.” Eddie nạt, lùa bàn tay qua mái tóc. “Cũng khá dễ hiểu.” Venom xoay đầu, dụi dụi vào cổ Eddie. Eddie vươn tay lên, ve vuốt đầu tên symbiote nọ. Venom dụi dụi vào cái chạm của anh, gừ khẽ một tiếng như mãn nguyện lắm. Eddie cười thầm, ngoảnh đầu lại để quan sát được nó. Venom đang nhìn lại anh, bằng một cách nào đó mà trông chẳng đáng sợ chút nào với cái điệu cười ngu ngốc đó. Eddie gãi gãi ngón tay vào người Venom, khiến cho mắt nó nhắm tịt lại và chiếc lưỡi thè lè ra ngoài như một chú chó được gãi sau tai vậy. “Ông đúng là một cục bông đáng yêu mà.” “Chỉ cho mình ngươi thôi, Eddie.” “Dám cá là ai gãi ông ông cũng thích thôi.” “Ai mà dám thử là ta đớp mất tay luôn.” “Không được,” Eddie càu nhàu. Venom làm mấy tiếng động như muốn phản bác và quay đi không nhìn Eddie nữa. “Vậy tôi đoán là không nhét ông vào hộp được đâu nhỉ?” Eddie tiếp tục câu chuyện đang dang dở. Venom gầm gừ. “Không thể tách rời, vì chúng ta là Venom.” “Ừ ừ, biết là kiểu gì ông cũng nói thế mà.” Eddie thở dài. Anh bước đến bên giường với suy nghĩ rằng đáng lẽ anh nên đi đánh răng, nhưng hiện giờ anh thực sự không còn chút sức lực nào cho việc đó cả. Anh chui vào trong chăn, úp phịch cả khuôn mặt xuống và thở hắt ra đầy mệt mỏi. Anh cảm nhận được Venom tựa vào phía sau cổ anh. “Ngươi nói ngươi thấy ổn với ta, nhưng ngươi có thích ta không?” Eddie chau mày, nhướn mặt lên một chút. Venom chưa từng tỏ ra rằng nó cảm thấy băn khoăn trước những gì Eddie nghĩ về nó. Đúng là anh cũng đã chấp nhận sự thật rằng Venom chắc chắn sẽ không biến đi bất kì đâu trong ngày một ngày hai cả và có một phần nào đó trong anh đã gắn liền với tên symbiote này mất rồi. Anh không chắc rằng liệu anh có thể sống sót mà không có Venom quanh quẩn trong đầu hay không nữa. “Ừ, tôi thích ông mà. Ông cũng không tệ lắm đâu, ông biết chứ? Một khi ông đã ngộ ra rằng tôi không chỉ là một đống bị thịt để ông trú ngụ bên trong ấy.” “Vẫn chỉ là đống bị thịt thôi.” Venom nói với anh. Eddie đảo mắt đúng một vòng rồi lại thả đầu rơi xuống nệm. “Cảm ơn nhé, bồ tèo.” Eddie thì thầm vào chiếc gối khi đôi mắt anh dần khép lại. Anh cảm nhận được từng chuyển động của Venon sau lưng mình nhưng cố tảng lờ nó đi. Đến khi anh nhận ra thì Venom bắt đầu phủ lên cơ thể anh, di chuyển xung quanh cho đến khi lưng anh bao bọc trong chất nhầy đen mềm và thậm chí có vài sợi còn bò lên eo anh nữa. Venom tựa đầu lên vai anh và khi Eddie hé mắt nhìn ra, đập vào mắt anh là một bộ mặt đầy những răng là răng. Eddie nhăn nhó vì cảnh tượng trước mắt, dù cho hơi thở của Venom, bằng một cách thần kì nào đó, nó không bốc mùi chút nào. “Ông làm gì vậy hả?” Eddie hỏi. “Ngươi đang buồn mà Eddie, ta đang cố giúp đấy.” Eddie xoay người lại một chút, cảm giác được Venom cũng di chuyển theo để điều chỉnh cho tư thế mới khi Eddie nằm nghiêng sang bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm vào tên symbiote, vào đôi mắt vô cảm của nó. “Tại sao?” “Quan tâm ngươi mà.” “Vì tôi là vật chủ của ông?” “Chỉ là một trong số những lí do thôi.” Eddie nặng nề nuốt nước miếng, lại xoay lại đặt đầu lên gối để không phải nhìn lên tên ngoài hành tinh đó nữa. Anh không giải thích nổi cái cảm giác đang cuộn trào trong ruột gan mình. Rất lâu sau đó, Venom vẫn không di chuyển và Eddie vẫn cảm nhận rất rõ sức nặng dưới cái nhìn chòng chọc của nó. Anh lại nuốt nước miếng và ho nhẹ để cổ họng thông suốt, rồi lại trở mình và co người cuộn lại chặt hơn, bỗng nhiên nảy ra mong ước rằng anh đang mặc quần tử tế chứ không phải chỉ là một chiếc boxer. Anh chưa bao giờ cảm thấy quá lộ liễu với Venom, nhưng hiện tại anh lại thấy như bản thân mình đang hoàn toàn trong suốt vậy. “Những lý do khác là gì?” Anh thu hết can đảm để hỏi. “Thích ngươi Eddie.” Venom đáp trước khi nó lại rúc vào cổ anh. “Ừm... Cảm ơn ông?” “Ngươi rất tương thích với ta.” “Ờ, tôi biết điều đó mà đồ kí sinh.” Eddie giận dỗi nói. Venom gầm gừ và sau đó, một cơn đau nhói đột ngột lan ra trên cổ khiến Eddie phải giật bắn người. “Ow! Cái đéo gì vậy?” Eddie ngồi bật dậy và ôm lấy bên cổ mình, trợn mắt lên với tên symbiote. Khi anh rút tay từ cổ về xem xét thì trên đó chẳng có gì ngoài một đống dãi dớt của Venom. “Không phải kí sing trùng!” Venom rít lên đầy phẫn nộ. Eddie cứ nhìn Venom mãi, gần như là trố mắt lên mà nhìn nó. “Ông cắn tôi.” Eddie thốt ra một cách ngớ ngẩn. Venom cười nhăn nhở, chiếc lưỡi dài thè ra qua hàm răng. “Đáng lắm.” “Ông đúng là tên bạn cùng phòng tệ nhất lịch sử,” Eddie càu nhàu, lại nằm bẹp xuống giường, nặng nề thở dài. Venom trở về bên cạnh Eddie, điệu cười của nó như đang chọc tức anh. “Có đau đâu Eddie, ngươi đúng là đồ đàn bà.” Venom cợt nhả. Eddie lườm nó muốn rách cả mắt. Anh vung tay lên và cố đập cho Venom một cái vào đầu. Chỉ có điều là khi anh còn chưa kịp chạm vào, Venom đã né được rồi thuận thế quấn luôn cái lưỡi dài của nó quanh cổ tay anh. “Này, tôi đã nhắc ông về cái lưỡi đó rồi cơ mà.” Eddie làu bàu. Venom khẽ hừ một tiếng nhưng cũng rụt lưỡi về. “Đừng làm bộ như là ngươi không thích nữa đi.” “Nó khá là tởm đấy bồ.” Anh đáp, tiện tay chùi luôn lên phần nệm bên cạnh. Đến nước này thì chẳng còn mấy nơi trong căn hộ của anh là chưa dính đầy thứ nước miếng ngoài hành tinh. “Ngươi mới tởm ấy vì ngươi thích nó mà.” “Im dùm đi.” Eddie tặc lưỡi, dùng tay gõ nhẹ vào đầu Venom. Tiếng động mà Venom phát ra có lẽ cũng là một cái tặc lưỡi, Eddie nghĩ vậy, rồi Venom lại liếm tay Eddie lần nữa. “Dừng lại ngay.” “Chọc cho ngươi vui lên rồi kìa.” Venom khẳng định một cách đầy tự hào. Nụ cười của Eddie chợt tắt. Đúng rồi, anh đã quá bận rộn đấu võ mồm với Venom đến độ quên luôn cả lý do vì sao anh cảm thấy tồi tệ như vậy. Khóe miệng anh khẽ kéo lên thành một nụ cười nhẹ. “Yeah, cảm ơn ông.” “Ngươi trông chừng ta, ta chăm sóc ngươi.” Venom nghiêng đầu như thể đang nhún vai. “Tôi sẽ không nói là tôi trông chừng ông đâu, vì thật sự là tôi có còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc để ông lượn lờ khắp nơi xung quanh mình đâu chứ.” Eddie đùa. Venom nhăn nhở cười, và cúi xuống rúc vào cổ Eddie, liếm qua nơi mà nó vừa cắn anh. Thực ra là gặm thì đúng hơn, Eddie tự hỏi liệu nó có để lại vài vết bầm tím, cũng khá bất ngờ với bộ răng đồ sộ của Venom. “Ngươi thích thế mà.” Venom rên rừ rừ sung sướng. Eddie bật ra tiếng thở dài nặng nề, lăn qua rồi cuộn người vào trong chăn. “Tôi cũng sẽ không nói vậy đâu. Nhưng có ông bên cạnh cũng không tệ chút nào.” Venom phát ra vài tiếng động nghe rất ư là thỏa mãn và lại cuộn lại sau lưng Eddie. Nó phủ kín lưng Eddie, siết lấy eo anh và thậm chí còn cố chen một chút vào giữa hai chân anh nữa. Nếu Eddie nhắm mắt lại và tưởng tượng, thì nó cảm giác như thể có ai đó đang ôm lấy anh từ phía sau vậy. Cái đầu nhỏ của Venom trở về tựa lên vai Eddie và có thứ gì đó gần như là thỏa mãn yên vị trong lồng ngực anh. “Đúng là tôi có thắc mắc về động cơ của ông đấy.” Eddie thú nhận. Venom lại phát ra cái tiếng động rất ư là thỏa mãn đó, khi mà cánh tay -Eddie đoán vậy- của nó, trượt lên cao dần trên cơ thể anh và ấn nhẹ vào lồng ngực. “Eddie vui, Venom vui.” Venom tuyên bố, vô cùng hài lòng. Tay kia của nó đặt lên bụng dưới Eddie và có gì đó về thứ cảm giác này khiến Eddie thấy rất thoải mái. Eddie chau mày. “Ông đang cố tìm xem làm cách nào để ôm ấp tôi sướng nhất đúng không?” Eddie hỏi. Venom không trả lời ngay, điều đó khiến cho chữ “Không” mà nó nói nghe càng không đáng tin tí nào. Eddie cười thầm và rúc sâu hơn vào chiếc gối êm ái, thư giãn hơn nữa. “Không sao mà Vee. Ông đúng đó, tôi thích thế lắm.” Eddie nhún vai nhẹ thênh. “Luôn ở bên Eddie.” Venom trịnh trọng tuyên bố, và nghe như có một lời hứa ẩn sâu đâu đó bên trong. Eddie lại tự cười một mình và từ từ nhắm mắt. “Cảm ơn.” “Vật chủ của ta.” “Đồ kí sinh của tôi.” Eddie cười, hé mắt ra quan sát tên symbiote kia. Venom gầm gừ khẽ, nhưng lại siết chặt hơn vòng tay của nó quanh Eddie, rúc sâu vào người anh và nó không hề phản ứng lại cái biệt danh mà anh đặt cho nó. Eddie cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, lần đầu tiên kể từ khi tên ngoài hành tinh nào đó bám riết lấy anh. ---Năm mới vui vẻ nhé =))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me