Van Hien Trans Von Meo
Người mẫu chuyên nghiệp chớp mi, tránh khỏi ánh nhìn của Lưu Diệu Văn, hướng xuống dưới. Lưu Diệu Văn thuận theo tầm nhìn của anh cúi đầu, nhìn thấy vết thương trên tay mình, đây là do hồi sáng Chân Ngắn cắn.Tim cậu đập như gõ trống, cảm giác máu đang chảy ngược, sắp ngất ra đây đến nơi rồi. Cậu cứng đơ người, ngó nghiêng nhìn ngắm gương mặt người trước mặt.Tai của người mẫu vừa nhìn đã biết rất mềm rồi, không biết tẩy đi lớp bạc phun liệu có hồng hào không. Đôi mắt đen, lấp lánh hệt như mắt Chân Ngắn khiến cho ánh mắt càng thêm linh hoạt, nhưng đuôi mắt dài lại kéo xuống, nhìn tinh nghịch không khác gì Chân Ngắn. Mũi? Mũi của người mẫu rất cao, độ cong của đầu mũi quá mức tinh xảo, không giống cái mũi tẹt của Chân Ngắn. Nhưng thịt má 2 bên mũi tới miệng y sì Chân Ngắn. Rõ ràng ngũ quan đều rất tinh tế, xinh đẹp, nhưng lại bị má bánh bao che bớt đi, chỉ để lại thanh thuần. Chính là cảm giác thanh thuần này, khiến cho 1 con mèo và người trước mặt này giống idol nữ 1 cách khó hiểu. Còn đôi môi nữa, Chân Ngắn không có môi. Nếu như có, chắc là sẽ đầy đặn, mềm mại, nhìn là muốn hôn thế này nhỉ? Nhìn xuống dưới, đôi chân này quá bắt mắt rồi, vừa thon vừa dài.Chân người này quá dài, Lưu Diệu Văn an tâm. 2 ngày này thật sự bị Chân Ngắn ép điên rồi. Nếu nói với cảnh sát rằng cậu nghi ngờ 1 người lạ mặt là mèo con mất tích nhà mình, chắc sẽ bị coi là thần kinh. Ít nhất là chân của Chân Ngắn với người này không chút quan hệ. Thật xấu hổ, ban nãy còn mạo muội gọi người ta là "Chân Ngắn", chắc là sẽ gây hiểu lầm, dù sao soái ca người ta cả đời này chắc cũng không nghe thấy 2 từ chân ngắn.Lưu Diệu Văn lấy lại bình tĩnh, định rời đi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cái này là học từ Chân Ngắn đấy, gặp chuyện là chạy.Cậu vừa động đậy, người mẫu đã lên tiếng rồi. Không quen, Lưu Diệu Văn càng chắc chắn rằng mình không quen người này, bởi vì âm thanh này quá xa lạ. Âm thanh xa lạ hỏi cậu: "Sao em biết anh ở đây?"Người nói còn có chút oán giận. Nói với ai thế nhỉ? Xung quanh có ai không? Lưu Diệu Văn vô thức tìm kiếm xung quanh, muốn tìm đối tượng mà người mẫu nói chuyện. Còn chưa tìm thấy, người hỏi đã lại cất tiếng: "Sao em biết anh ở đây vậy, Lưu Diệu Văn?"Cái suy luận ngớ ngẩn ban nãy vừa áp xuống lại trào lên như sóng biển. Lưu Diệu Văn không ép xuống được nữa, không biết là sau bao nhiêu lần hít thở sâu, cậu cất tiếng: "Chân Ngắn?"Người mẫu nhìn cậu, lườm 1 cái, cái lườm này cũng tự nhiên mà gần gũi đến thế. Lưu Diệu Văn sinh ra ảo tưởng, cậu cảm giác bản thân bị lườm như này vô số lần rồi. Tiếp đến, người trước mặt lại nói 1 câu mà Lưu Diệu Văn nghĩ Chân Ngắn cũng muốn nói với mình rất nhiều lần rồi: "Nói thật đấy Lưu Diệu Văn, chân anh ngắn chỗ nào?" Nói xong còn lườm cậu thêm cái nữa.Lưu Diệu Văn sợ ngây ra, cái ánh mắt này cộng thêm câu hỏi ngược, đậm vị Chân Ngắn. Mặc dù cậu chưa bao giờ thấy mèo con nhà mình lườm hay nói tiếng người."Không ngắn. Chân anh rất dài" Lưu Diệu Văn trả lời, ánh mắt dừng trên đôi chân của đối phương. Người thường sẽ thấy bị mạo phạm, nhưng đối phương dường như không chút để ý."Chân anh không ngắn, nhưng chân của Chân Ngắn ngắn" Lưu Diệu Văn lại bổ sung 1 câu. Suy nghĩ đấu đá nhau, muốn nói ra mấy lời bình thường chút.Cậu không muốn hỏi đối phương tại sao biết tên cậu. Câu đầu tiên không hỏi, đã bỏ qua thời cơ tốt nhất rồi. Cậu chỉ có thể bổ sung 1 cách lễ phép, lịch sự: "Thật ngại quá, Chân Ngắn là con mèo mà tôi nuôi, là giống mèo quý tộc thuần trắng. Thực ra chân nó cũng không ngắn, chỉ là gọi như vậy rất đáng yêu" Mắt người phía trước híp lại, môi mím mím, nhìn như đang cố nhịn cười. Lưu Diệu Văn nhìn thấy hết, cảm thấy có chút đáng tiếc, người này cười lên có lẽ sẽ rất đẹp."Anh biết mà, chân anh đâu có ngắn. Loài người luôn thích nói ngược, thật nhàm chán. Vậy em ở tiệm cà phê đợi anh. Anh rất nhanh có thể về nhà rồi." Lúc người mẫu nói chuyện không đề lộ thần thái gì, ngữ khí cũng không lên cao, nhưng Lưu Diệu Văn lại nghe ra chút ỷ lại, cậy sủng mà kiêu. Bản thân cậu hình như rất khó cự tuyệt con người này, hay con mèo này?Có phải, có phải không cần tìm mèo nữa không?Lưu Diệu Văn mơ hồ ngồi chờ ở tiệm cà phê, không có khả năng tư duy, chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa tiệm đối diện. Cậu nhìn người đó đi vào trong tiệm, chắc là đi tẩy trang, lúc đi ra màu bạc trên người đã biến thành màu trắng rồi. Anh có mái tóc bạch kim, đi dưới ánh nắng cảm giác cả người đều phát sáng, gương mặt, cổ, cánh tay, toàn bộ đều mềm mại lại phát sáng. Chờ chút, quần áo mà người này mặc hình như là của cậu?Lưu Diệu Văn còn chưa kịp phản ứng, người kia đã đi thẳng tới trước mặt cậu, ôm lấy cánh tay cậu 1 cách tự nhiên, vuốt ve miệng vết thương. Rốt cuộc Lưu Diệu Văn cũng như ý nguyện ngắm nhìn tai người nọ ở cự ly gần, quả nhiên màu hồng, nhìn rất mềm mại, rất muốn nghịch. Lưu Diệu Văn kiềm lại xúc động muốn nghịch tai, thế mà người trước mặt vuốt ve vết thương xong lại vươn đầu lưỡi liếm. Còn ngẩng đầu đáng thương nhìn Lưu Diệu Văn, nhỏ nhẹ hỏi cậu: "Còn đau không?"Lưu Diệu Văn đã chẳng đau từ lâu, lúc này vết thương bị liếm lại nóng phừng phừng, đầu cậu rối mòng mòng. Cậu không biết nên nói cái gì, cậu chưa từng nói chuyện với mèo, không đúng, cậu từng nói chuyện với mèo rất nhiều, nhưng tiền đề là mèo không biết nói. Lưu Diệu Văn cảm thấy mình nằm mơ còn chưa tỉnh. Cậu nhắm mắt, lấy tay bấu mạnh đùi mình, đau phát khóc. Lại mở mắt, người trước mặt còn chưa biến mất, ngược lại bị biểu tình của cậu dọa sợ."Xin lỗi mà, em không được tức giận. Ai bảo em bắt anh phải xem em tắm chứ. Anh không muốn xem, em còn khoả thân ôm anh, hôn anh. Nếu không phải anh chạy nhanh, em đã giở trò lưu manh thành công rồi!" Người này nói 1 cách hùng hồn, lý lẽ chính đáng nhìn Lưu Diệu Văn. Nói xong còn mím chặt môi, không nhìn cậu."Chân Ngắn" Lần này Lưu Diệu Văn dám gọi rồi. Chẳng qua là mèo biến thành người thôi mà, mặc kệ là người hay mèo, hay là bất cứ thứ gì khác, đứng trước mặt chính là bạn cùng phòng của cậu, là 1 tồn tại hợp lý."Chân Ngắn", "Chân Ngắn". Lưu Diệu Văn gọi nhiều như chưa đã ghiền. Chân Ngắn không đáp lời, chỉ vùi đầu vào hõm cổ cậu cọ cọ. Lưu Diệu Văn thử đáp trả mèo nhỏ của cậu như thường lệ, cậu nghiêng mặt, cọ đầu người kia. Tóc của Chân Ngắn giống hệt lông mèo, mềm mại, thơm tho. Động tác này họ đều rất quen thuộc, bởi vì đã làm rất nhiều lần. Hiện tại Chân Ngắn cao bằng cậu, không cần người ôm cũng có thể vùi đầu tới, thực sự quá tiện. Nhưng dường như Chân Ngắn vẫn thấy thiếu thứ gì, nó kéo tay Lưu Diệu Văn đặt lên người mình, nói: "Ôm ôm"Lưu Diệu Văn cứng người, không cự tuyệt được yêu cầu của Chân Ngắn.Thân thể của đàn ông với thân thể của mèo vẫn là không giống nhau. Cậu cảm thấy xương người này rất cứng, thịt lại rất mềm, gầy guộc ngả vào lòng cậu, cảm giác chỉ cần dùng lực 1 chút anh sẽ đau.Người qua đường ai cũng ngoảnh lại nhìn bọn họ, dù sao 2 người ôm nhau quá bắt mắt. Thân hình lại nổi bật, mặt mũi ưa nhìn, lại là 2 người đàn ông, cộng thêm mái tóc bạch kim giống minh tinh của Chân Ngắn nữa Âm thanh kinh ngạc của cô gái ngồi bàn bên cạnh truyền tới. Lưu Diệu Văn nghe được vài câu "Đẹp trai quá", "Tôi chết mất", "gay". Lưu Diệu Văn ôm chặt hơn, xoa đầu Chân Ngắn, trong lòng âm thầm đáp trả, đây là mèo con nhà tôi, các cô không hiểu gì hết."Tóc của anh, nhuộm à...?" Lưu Diệu Văn không rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, cực kỳ hiếu kỳ về Chân Ngắn. Chân Ngắn ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn như nhìn tên ngốc, cất tiếng cũng nói ra luôn: "Đồ ngốc Lưu Diệu Văn, anh là mèo cao cấp đấy. Đây là trời sinh!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me