LoveTruyen.Me

Van Hien Trans Von Meo

Chân Ngắn không thích tắm, Tống Á Hiên cũng vậy. Nhưng Chân Ngắn biết liếm lông để giữ vệ sinh. Lưu Diệu Văn đã quan sát mấy ngày, xác định Tống Á Hiên không có hành vi tự liếm bản thân mới thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây tối nào Tống Á Hiên cũng dính lấy cậu đòi âu yếm một hồi. Xem ra thói quen của mèo vẫn còn đó. Lưu Diệu Văn có tâm tư riêng, không muốn anh bỏ thói quen đó. Niềm vui mà Tống Á Hiên đem lại không giống với Chân Ngắn, khiến cậu nảy sinh ra thứ tình cảm không nên có với thú cưng, nhưng cậu vẫn chẳng để ý rốt cuộc đó là thứ tình cảm gì.

Mèo con thích được ôm. Lưu Diệu Văn chưa từng gần gũi với ai đến vậy, cũng chưa từng được ai "treo" trên người như vậy. Mỗi lần như thế, những mệt mỏi và rối bời sau 1 ngày làm việc vất vả đều được gột rửa sạch sẽ. Cậu cảm thấy rất may mắn, may mà Chân Ngắn biến thành người.

"Tống Á Hiên, đi tắm thôi nào!"

Tống Á Hiên ôm lấy cậu lắc đầu. Tóc của anh thơm lắm, vẫn còn mùi sữa tắm của mèo. Sau khi biến thành người, Tống Á Hiên chưa tắm lần nào, chỉ biến thành mèo để cậu ôm đến tiệm thú cưng tắm rửa. Anh có biết tự tắm không nhỉ? Liệu có cần cậu giúp không?

"Tắm xong mới được đi ngủ đó nha"

Lưu Diệu Văn thề mình không có ý đồ gì, cậu chỉ muốn phổ cập kiến thức cơ bản cho thành viên mới của nhân loại thôi.

"Không muốn tắm đâu, anh biến thành mèo thì không cần tắm nữa."

Lưu Diệu Văn chỉ đành dắt Tống Á Hiên về phòng ngủ, nhường anh cả cái giường. Tống Á Hiên vốn dĩ muốn đuổi Lưu Diệu Văn đi, nhưng cũng muốn cậu ở bên cạnh, thế là chui vào trong chăn trốn. Sột soạt, đầu nhỏ nhô ra, anh giơ 1 ngón tay nói với Lưu Diệu Văn

"Một lát là xong"

Hình ảnh này quá đỗi đáng yêu. Lưu Diệu Văn mỉm cười, vỗ vỗ mông anh. Lúc trước, 3 bộ phận mà Chân Ngắn thích được xoa nhất đó là cổ, mông, đầu. Đặc biệt là lúc vỗ mông, nó sẽ kêu rầm rì, biểu thị cực kỳ thích thú. Vậy nên Lưu Diệu Văn vẫn giống như trước kia, vỗ vỗ mông của Tống Á Hiên, mèo nhỏ trong chăn mặt đỏ bừng.

Khoảng 5 phút sau, cục chăn trên giường vẫn không có động tĩnh gì, nỗi bất an trước kia của Lưu Diệu Văn lại trỗi dậy. Cậu vừa định hỏi, thì người kia chủ động chui ra khỏi chăn. Tống Á Hiên mím chặt môi, mặt đỏ bừng, mắt rơm rớm nhìn cậu, hệt như giây sau sẽ oà lên khóc vậy.

"Anh không biến lại được. Anh đã cố gắng lắm rồi vẫn không biến lại được. Lưu Diệu Văn, anh không biến được."

Khóc thật rồi!

Thấy anh không sao, Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm. Cậu giúp anh lau nước mắt, xoa mặt an ủi.

"Có phải do em ở đây nên anh mới căng thẳng? Để em ra ngoài nhé?"

Tống Á Hiên còn gấp hơn vừa rồi, ra sức lắc đầu, giang 2 tay đòi ôm. Lần đầu tiên người người Hiên Hiên khóc, anh rất cần một vòng tay.

Lưu Diệu Văn thuận thế nằm xuống, Tống Á Hiên lập tức chui vào lòng cậu. Lưu Diệu Văn giúp anh lau đôi mắt ướt nhoè.

"Sao lại không biến lại được? Sau này cũng không biến được nữa à?"

"Không phải, sau này có lẽ vẫn sẽ biến được"

Hình như Tống Á Hiên đã hiểu ra cái gì.

"Vậy tại sao lần này lại không biến được?"

"Có cảm giác kỳ lạ sẽ không biến được. Không có cảm giác kỳ lạ, anh có thể biến thành mèo, cũng có thể biến thành người. Nhưng khi có cảm giác kỳ lạ, anh chỉ có thể từ mèo mèo biến thành người người, chứ không biến từ người người thành mèo mèo được."

"Cảm giác kỳ lạ gì?"

"Cảm giác kỳ lạ như lúc hôn em ấy. Lần đầu tiên cũng vậy, em hôn anh, sau đó anh ngửi thấy mùi hương kỳ lạ rồi có cảm giác kỳ lạ thế là biến thành người. Hôm nay lúc chúng ta ôm nhau, anh cũng có cảm giác kỳ lạ, em còn vỗ mông anh nữa...."

Lưu Diệu Văn dừng động tác lại đôi chút. Cậu thực sự không dám tin. Nếu cậu không tự mình đa tình thì nguyên nhân khiến Chân Ngắn biến thành người là ham muốn với cậu đúng không? Chân Ngắn vẫn luôn rất ngoan, kể cả trong kỳ động dục cũng không có biểu hiện gì đặc biệt. Cùng là đàn ông, Lưu Diệu Văn vẫn luôn không nỡ cắt "hàng' của con trai mình.

Kỳ động dục? Chân Ngắn biến thành người trong lúc động dục? Không thể nào! Trừ khi lúc còn là mèo, anh đã có tình cảm giống như con người, không thì lấy đâu ra ham muốn? Khuôn mặt không dính bụi trần trước mắt bất chợt trùng khớp với mặt của Chân Ngắn. Nhưng bất kể là khuôn mặt nào, đều chẳng dính dáng gì tới thất tình lục dục của nhân loại. Cậu vẫn nên đưa Tống Á Hiên đi khám sớm thì hơn.

"Vậy...vậy em ra ngoài nhé? Em không ở đây, sẽ không có cảm giác kỳ lạ, anh sẽ biến lại được đúng không?"

Đây có lẽ là việc duy nhất mà Lưu Diệu Văn có thể giúp.

Nội tâm Lưu Diệu Văn rất phức tạp, cậu nghĩ, nhưng chúng ta hôn nhau, ôm nhau, đó chẳng còn thuộc hành vi giữa người với mèo nữa. Bởi vì anh cũng đã trải nghiệm được cảm giác kỳ lạ - ham muốn giữa người với người, mèo ngốc ạ.

"Dù sao cũng không được!"

Tống Á Hiên như nghe thấy suy nghĩ của cậu.

"Lần này không biến được thì sao, chẳng ảnh hưởng gì đến việc chúng ta ở cạnh nhau! Dù là mèo mèo hay người người, đều không quan trọng, có đúng không?"

Tống Á Hiên nói xong nhìn cậu cười. Lưu Diệu Văn lại chẳng nói gì, Tống Á Hiên cười càng tươi hơn

"Đồ ngốc Lưu Diệu văn, em cười ngốc quá đi!"

Hoá ra cậu đang cười, cười bao lâu rồi?

"Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn, em phải cười nhiều hơn. Ha ha, đồ ngốc Lưu Diệu Văn!"

Nụ cười âm thầm bắt đầu lúc người đương sự còn chưa phát hiện thì đương nhiên cũng rất khó để dừng lại. Lâu lắm rồi Lưu Diệu Văn mới vui như lúc này. Những thứ ngoài căn hộ 304 này như công việc, tăng ca... hình như chẳng liên quan gì đến cậu nữa. Bé mèo xinh đẹp của mình biến thành 1 anh chàng xinh đẹp, ai hiểu chứ? Ai mà ngờ công chúa mèo lạnh lùng giờ đây lại hi hi ha ha, cười không ngớt trong lòng cậu.

Lưu Diệu Văn vừa cười vừa giúp anh chỉnh lại tóc mái vương trước trán, mái tóc trắng rối bù xù như tổ quạ, chẳng có chút hình tượng nào, nhưng dù rối thế nào vẫn rất đẹp. Lưu Diệu Văn yêu thích nghịch tóc mái anh, nhéo mũi anh, xoa mặt anh. Nhưng chưa đã tay đã bị ngăn lại. Tống Á Hiên nhìn thấy vết thương mà mình cắn cậu trong phòng tắm. Sau khi Lưu Diệu Văn tắm xong, miệng vết thương chuyển sang trắng bệch.

"Còn đau không?"

Thế mà Tống Á Hiên lại ngớt cười ngay lập tức, ánh mắt lo lắng nhìn cậu. Lưu Diệu Văn chưa kịp trả lời, anh đã đưa đến miệng liếm. Lần này 2 người mặt đối mặt, Lưu Diệu Văn thấy được đầu lưỡi hồng hồng của Tống Á Hiên, cẩn thận liếm tay cậu. Lưu Diệu Văn rụt tay lại, đối phương ngỡ ngàng ngẩng lên, đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn cậu.

"Không được trốn, liếm liếm sẽ không đau nữa."

"Liếm liếm sẽ không đau nữa đâu Lưu Diệu Văn."

Tống Á Hiên lặp đi lặp lại, đầu lưỡi thu về để lại cánh môi 1 vệt ẩm ướt. Lưu Diệu Văn nhìn thấy vết thương lần trước cậu cắn, cũng không nổi bật lắm trên đôi môi hồng hào ấy, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Cậu vuốt ve nó, thấp giọng hỏi

"Tống Á Hiên, còn đau không?"

Tống Á Hiên lắc đầu, nói không đau. Vừa nói xong lại ngừng. Lòng anh lúc này còn phức tạp hơn cảm xúc lo lắng ban nãy. Câu hỏi của Lưu Diệu Văn hình như có câu trả lời chính xác vẫn đang chờ anh.

Tống Á Hiên như mò được đầu mối quan trọng của bài toán cao siêu nào đó, nhưng lại chẳng thể hiểu rõ. Ngôn ngữ giống loài khác nhau mà còn rất phức tạp. Anh xem ti vi mấy năm liền cũng chỉ biết sơ sơ 1 chút. Mèo mèo thông minh chỉ có thể liều mình đoán mò, thử một câu trả lời khác.

"Đau!"

"Lưu Diệu Văn, anh đau lắm"

"Liếm liếm sẽ không đau nữa."

Lưu Diệu Văn đáp bằng lời thoại đã chuẩn bị sẵn, nắm lấy cằm của Tống Á Hiên kéo lại. Hai người nằm trên giường từ đầu tới chân đều dính lấy nhau, môi với môi thậm chí còn giữ khoảng cách âm. Lưu Diệu Văn chậm rãi liếm nhẹ cánh môi dưới của đối phương, khiến Tống Á Hiên mặt đỏ tai hồng. Lần này Tống Á Hiên không nhắm mắt, anh cẩn thận quan sát người người ở trước mặt.

Hai gương mặt cách nhau quá gần, đầu mũi chạm vào má của đối phương. Tống Á Hiên có cố gắng thế nào, tầm nhìn vẫn bị nhoè. Nhưng anh nhìn rõ rồi. Hoá ra Lưu Diệu Văn nhắm mắt, cậu nhắm mắt hôn anh, nhìn dáng vẻ còn say sưa hơn cả khi ngồi làm việc trước máy tính.

Tống Á Hiên học Lưu Diệu Văn, nhắm mắt lại. Trong bóng tối, anh nghe thấy nhịp đập rộn ràng của trái tim mình....

Yeah! Trả lời đúng rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me