LoveTruyen.Me

Van Nguoi Ghet Cua Lop Quy Toc

Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía trước con đường nhỏ rợp bóng cây.

Khi đến gần cổng trường, có một chiếc xe chầm chậm lái vào.

Lâm Vũ nép sang một bên nhường đường.

Chiếc xe lướt qua, và trong khoảnh khắc thoáng nhìn qua cửa sổ, ánh mắt Lâm Vũ bất giác dừng lại, không thể rời đi.

Đôi mắt cậu mở to, tay siết chặt trong túi áo.

Cậu vô thức chạy theo hướng chiếc xe di chuyển, nhưng người phụ nữ bên trong xe không hề nhận ra cậu.

Chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ, và Lâm Vũ tìm một chỗ khuất bên ngoài, ngồi xổm xuống, tim đập dữ dội trong lồng ngực.

Cậu hít thở sâu nhiều lần, cố gắng bình tĩnh lại.

Hai phút sau, người trên xe bước ra.

Lâm Vũ không nhìn lầm.

Người phụ nữ khoác tay phó nghiên cứu viên của Đại học Công Quốc chính là mẹ ruột của cậu - Lam Dao.

Bà gần như không thay đổi. Gần 40 tuổi nhưng làn da được chăm sóc kỹ lưỡng khiến bà trông trẻ hơn ít nhất năm tuổi.

Bà đi đôi giày cao gót, mặc chiếc váy dài màu nhạt, với vòng eo thon và dáng người quyến rũ.

Nhìn bà, có cảm giác như biến cố của gia đình Lâm Vũ chẳng hề ảnh hưởng đến bà chút nào.

"Anh tìm cho tôi công việc văn thư liệu có quá gây chú ý không?" Lam Dao hỏi.

"Em không hiểu đâu. Những vị trí như văn thư hành chính, giáo vụ hay chủ nhiệm lớp đều là người nhà của nhân viên trường cả."

Phó nghiên cứu viên trấn an. "Chờ em quen việc ở chỗ đó, anh sẽ điều em về văn phòng của anh làm trợ lý."

Lam Dao có chút do dự, hỏi tiếp: "Công việc văn thư có phải chạy việc nhiều không?"

"Chủ yếu làm ở tòa hành chính thôi."

"Vậy thì được." Lam Dao cuối cùng gật đầu, "Anh dẫn em đi xem đi."

Lâm Vũ nuốt khan, yết hầu khẽ động.

Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng của Lam Dao, rồi đứng dậy. Sau vài giây lưỡng lự, cậu không thể ngăn mình bước theo hai người, đi về phía tòa hành chính.

Lam Dao và phó nghiên cứu viên cùng nhau bước vào phòng văn thư.

Lâm Vũ đứng nấp ở góc hành lang, lặng lẽ chờ.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại đến đây, như thể cậu chỉ là một con chuột nhắt sợ ánh sáng, trốn chui rúc trong bóng tối.

Cửa phòng văn thư liên tục mở ra rồi đóng lại, người ra vào không ngớt. Lâm Vũ dán mắt vào từng người, sợ bỏ lỡ mẹ mình.

Cậu cứ đứng đó trong mơ hồ suốt hơn một giờ. Khi cửa phòng văn thư lại mở, tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên, kéo cậu về thực tại.

Lam Dao bước ra một mình, đi về phía nhà vệ sinh.

Lâm Vũ nhìn theo bóng bà vài giây, chắc chắn rằng phó nghiên cứu viên không đi cùng, rồi vội vã chạy đến, nắm chặt tay bà.

"Mẹ..." Giọng hắn run rẩy, không thể bình tĩnh như hắn từng tưởng.

Bị hắn túm tay, Lam Dao khựng lại. Bà quay đầu nhìn Lâm Vũ, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang hoảng hốt.

Ngay lập tức, bà giật tay khỏi hắn, nhanh chóng đảo mắt xung quanh để chắc chắn không có ai, rồi nói gấp: "Đi theo tao."

Lâm Vũ khẽ chớp mắt.

Cậu lặng lẽ theo sau bà, như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngày nào.

Lam Dao dẫn cậu đến khu vực vắng vẻ sau hòn non bộ dùng để trang trí. Bà nhìn cậu, vẫn chưa hoàn hồn, và hỏi bằng giọng gắt gỏng: "Mày tìm tao làm gì?"

Gương mặt lạnh lùng và xa lạ của mẹ khiến Lâm Vũ sững lại.

Cậu hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lạc đi trong nỗi tuyệt vọng: "Con tình cờ thấy mẹ ở đây... nên mới đi theo."

"Tao với ba mày từ lâu đã không còn liên quan gì nữa." Giọng Lam Dao lạnh lẽo và dứt khoát, không thèm nhìn con trai lấy một lần. "Tao có cuộc sống riêng của tao. Về sau nếu gặp tao trên đường, đừng đến quấy rầy."

"Đừng đến quấy rầy tao?" Lâm Vũ khẽ lặp lại, giọng thấp dần, môi tái nhợt.

"Ly hôn rồi thì con không còn là con của mẹ nữa sao?"

Nghe vậy, ánh mắt của Lam Dao thoáng hiện chút bất đắc dĩ, giọng bà không còn gay gắt: "Lâm Vũ, sống cùng ba con, mẹ không hề hạnh phúc. Nếu không phải vì có con, mẹ đã chẳng bao giờ kết hôn với ông ấy."

"Vậy còn Lâm Li?" Lâm Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng trong đôi mắt vẫn cuộn trào những đau đớn. "Sự tồn tại của Lâm Li cũng là một sai lầm sao?"

Lam Dao nhíu mày, vẻ bực bội hiện rõ: "Lúc lên cơn sốt của Omega, mẹ không thể kiểm soát bản thân. Tóm lại, lỗi không phải ở mẹ. Ba con nhiều lần ngoại tình sau khi kết hôn. Người phản bội hôn nhân trước là ông ấy."

Mắt Lâm Vũ đỏ hoe.

Cậu quay đầu đi, sợ nếu cứ nhìn vào gương mặt lạnh lùng của mẹ, cậu sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc.

"Vậy nên mẹ cũng ngoại tình và bỏ rơi con với Lâm Li để tái hôn sao?"

Lam Dao tức giận, lớn tiếng: "Lâm Vũ, mày có bao giờ nghĩ cho mẹ không?"

"Con không ngăn mẹ theo đuổi hạnh phúc." Lâm Vũ cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng lời nói lại sắc lạnh.

"Nhưng trước khi mẹ tái hôn, mẹ đã biển thủ từ công ty của ba, vu khống ông, để rồi ông phải gánh một khoản nợ khổng lồ. Lúc đó mẹ có bao giờ nghĩ đến con và Lâm Li không?"

Sắc mặt Lam Dao đanh lại.

Bà nhìn Lâm Vũ với ánh mắt kinh ngạc: "Mày đang nói bậy bạ gì thế?"

Lâm Vũ không bận tâm đến câu hỏi của bà: "Lúc mẹ kết hôn với ba, đó là do bị ép buộc, hay vì mẹ tham luyến tài sản của ông? Có phải vì vậy mà mẹ bỏ rơi mối tình đầu để lao vào vòng tay ba? Ba luôn đối xử tốt với mẹ, từ khi con có ký ức đến lúc hai người ly hôn, chưa từng nói với mẹ một lời nặng nề."

"Lâm Vũ!" Lam Dao quát lớn, "Chuyện của người lớn, mày biết gì mà nói?"

"Phải, ba đã ngoại tình trước." Lâm Vũ thừa nhận.

"Nhưng vì sao? Vì mẹ cứ ôm ấp hình bóng người tình cũ, khiến ba không chịu nổi việc vợ mình lại tơ tưởng đến kẻ khác."

Chát!

Lam Dao tát mạnh vào mặt Lâm Vũ.

Cú tát khiến kính của cậu rơi xuống đất.
Lâm Vũ cúi nhìn chiếc kính đen, cảm giác bản thân vô cùng chật vật.

Nỗi đau từ cái tát không đáng gì so với cơn nhục nhã.

Ngay cả lúc bị bạn cùng lớp quý tộc cố ý ném bóng vào đầu, cậu cũng chưa từng thấy khó chịu đến vậy.

"Lâm Vũ, mày đã nói đến mức này thì tao cũng chẳng cần khách sáo nữa!"

Lam Dao nghiến răng, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ. "Ba mày phá sản là báo ứng của ông ta! Ông ta từng chơi xấu người yêu của tao, giờ gặp quả báo rồi! Tao nhịn ông ta bao lâu cũng là vì nể mặt mày và Lâm Li. Chừng đó vẫn chưa đủ sao?"

"Vậy cái người phó nghiên cứu viên kia chính là mối tình mà mẹ không quên được?"

Lâm Vũ khàn giọng hỏi. "Ông ta có hợp tác với các doanh nghiệp lớn, mẹ đã lợi dụng điều này để bán thông tin của công ty ba qua tay ông ta, đúng không?"

"Đủ rồi!" Lam Dao ngắt lời hắn. "Giờ nói gì cũng vô ích."

Lâm Vũ hít một hơi sâu, gật đầu, mắt đỏ rực: "Phải. Nói gì cũng vô nghĩa, chẳng có ích gì nữa."

"Mày đến tìm tao là để xin tiền phải không?"

Lam Dao lạnh lùng hỏi, giọng đầy khinh miệt. "Tao không có tiền cho mày. Giờ mày đã đủ khả năng đi làm, đừng như con ký sinh hút máu tao. Tao chỉ có thể khuyên mày một điều: đừng thân thiết với ba mày nữa. Ông ta nợ hơn sáu trăm vạn, cả đời này cũng chẳng trả nổi."

Nói xong, Lam Dao bước về phía trước: "Tao sẽ làm việc ở trường từ giờ. Tao đã hứa với người yêu rằng sẽ không còn liên quan gì đến chúng mày nữa. Lần sau nếu gặp tao trên đường, đừng bám theo. Nếu mày làm ông ấy khó chịu, tao sẽ khiến mày không sống yên đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me