Ver Ningselle Jiminjeong Ben Tau
Chi Lợi đứng như trời trồng ở cửa tay thì cứ nhấp nhử muốn gõ. Cô thở phù tát tát vào mặt chấn chỉnh: - Gõ đi chứ, người ta đang ở trỏng chờ mày đến làm lành kìa. Lấy hết can đảm đưa tay lên định gõ vào cánh cửa thì đột nhiên gương mặt Nghệ Trác xuất hiện, xém xíu là gõ vào trán Nghệ Trác luôn rồi. Chi Lợi giật mình khi em xuất hiện trước mặt mọi chữ nghĩa soạn sẵn đều một phát bay đi hết. Nghệ Trác cũng bất ngờ không kém nhưng lại vờ như không quan tâm xoay lưng lại móc chìa khóa cửa. Nghệ Trác nhóm bước đi ngang qua mặt xem Chi Lợi như người vô hình, Chi Lợi lí nhí gọi theo: - Nghệ Trác chị... - Tôi và chị có quen nhau sao? Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Chi Lợi sởn cả gai óc, cái vẻ mặt giận dỗi đến nhíu mày nghiến răng. Thấy Chi Lợi cứ im im không trả lời trả vốn Nghệ Trác quay lưng đi một mạch bỏ lại Chi Lợi phía sau lưng ú ớ. Chi Lợi thở dài tựa lưng vào vách nhìn theo hướng em. Chắc là cô phải đợi Nghệ Trác trở về để nói chuyện cho rõ ràng mới được. Nghệ Trác đã đi cũng kha khá lâu, Chi Lợi cứ đứng lên ngồi xuống nghó nghiêng ra đầu hẻm. Trời cũng chuyển sang màu đen trăng sao gì cũng muốn hiện lên rồi nhưng chả thấy Nghệ Trác đâu hết. Chờ đến mòn mỏi nhưng vẫn không chịu dề, ngáp đến mỏi cả miệng chảy cả nước mắt. Chi Lợi lót dép ngồi bẹp xuống trước cửa nhà đợi, đợi đến buồn ngủ gục lên gục xuống. ..... - Haizz chợ Sài Gòn gì mà cái này không có cái kia cũng không có!! Nghệ Trác vừa đi vừa bực dọc lên tiếng chửi cho đã nư, cần mua có chút đồ mà cái này không có cái kia cũng không có. Đi muốn dạt cả háng mới tìm mua được, đi từ lúc chiều đến tối hù. Đi chợ mà còn tưởng đi du lịch không đó. Về đến đầu hẻm Nghệ Trác thở phào nhẹ nhõm, xíu nữa thôi là cô được nằm dài trên giường nghỉ ngơi rồi. Nhìn sang nhà Mẫn Đình thì thấy đóng cửa tắt đèn, cũng phải thôi giờ tối rồi cũng phải để người ta nghỉ ngơi chứ. Tản bộ trong hẻm Nghệ Trác còn nghêu ngao hát. - Về đây bên nhau, ta nối lại tình xưa.. Con đường tối ôm chỉ có mấy ánh đèn leo loét từ nhà người dân. Gần đến nơi Nghệ Trác đứng sựng lại khi thấy một cục đen thui ngồi trước cửa nhà mình. Đi đến gần một chút mới nhận ra đó ra Chi Lợi, cô ôm gối úp mặt vào đó xung quanh muỗi bu đen bu đỏ. Nghệ Trác đứng đó nhìn chị mà xót trong lòng, nhưng chuyện lần đó cô vẫn còn giận lắm. - Tránh ra cho tôi vào nhà!! Nghệ Trác đá đá nhẹ vào người kêu cô nhưng Chi Lợi ngủ mê đến nổi không nghe thấy gì, Nghệ Trác một cước đạp Chi Lợi văng qua bụi cỏ bên cạnh. Như rớt từ trời xuống Chi Lợi quơ tay quơ chân bấu víu nhưng chẳng có gì hết. Thấy bóng Nghệ Trác mờ mờ ảo ảo trước mắt Chi Lợi bật nhanh người dậy nhưng Nghệ Trác đã bước lọt người vào trong định đóng cửa lại thì.. - Aaaa.. Cánh cửa đóng cạnh vào cánh tay cô đang chặn ở đó. Nghệ Trác giật mình sau tiếng hét buông hết đồ đạt trên tay hốt hoảng nắm lấy tay chị: - Em xin lỗi, sao chị lại để tay ở đó!! Có đau lắm không hả? Nghệ Trác lật qua lại xem, cái tay đỏ chét hằng lên một lần có chút xưng to nữa. Thấy em lo lắng cho mình Chi Lợi cười mãn nguyện còn không thèm để ý đến vết thương ở tay. Thấy Chi Lợi im re Nghệ Trác ngẩng mặt lên thì nhìn thấy chị cười cười. Tưởng Chi Lợi giả cờ Nghệ Trác bực dọc thảy tay chị ra: - Ay da..! – Chi Lợi nhăn mặt rít nhẹ. - ... – Em nhìn chằm chằm chị. - Chị đau thiệt mà... Cái vẻ mặt đáng thương đó làm Nghệ Trác có chút xiu lòng, em không nói nhưng lại lách người sang một bên. Chị cũng hiếu ý nên hớn hở đi vào trong ngoan ngoãn ngồi vào một góc nhìn Nghệ Trác dọn dẹp đồ đạt. Chi Lợi không mở lời trước thì thôi, không đời nào em chịu mở lời trước hết. Lỗi đâu phải của em. Nghệ Trác im re mặt mày còn hậm hực trong không vui nên Chi Lợi có chút ren rén. - Nghệ.. – Cô mấp máy mãi mới được một chữ. Từ nảy giờ có người ta ở đó thì không chịu mở miệng nói giờ Nghệ Trác vào nhà tắm thì bậm bẹ chi không biết. Cô thở dài nằm ra giường chờ đợi tiếp chứ sao. Nghệ Trác tắm rửa xong cũng hơn mười lăm phút bước ra thấy Chi Lợi nằm ngủ khò khò trên giường vẻ mặt mệt mỏi, có phần ốm hơn lúc trước. Dặn lòng sẽ không quan tâm nhưng vừa quay đi Nghệ Trác lại nhíu mày xoay lại nhìn thật kỹ. Khóe miệng bị bầm tím, nhìn rất mới. Không chút do dự em đi đến tủ lấy ra hai trứng hột gà bắt nước lên luộc. Trong lúc chờ trứng chín em đi đến dăng mùng chỉnh sửa người Chi Lợi lại ngay ngắn. Nghệ Trác có đụng chạm có sửa tư thế nào Chi Lợi vẫn ngủ mê còn chép chép miệng như em bé nhìn cưng lắm. Xong hết quay lại thì trứng cũng chín Nghệ Trác vớt ra ngâm vào nước cho nguội bớt rồi mới bóc bỏ vào chén. Đi ngang sẵn gạt công tắt, giờ căn phòng tối thui chỉ có ánh đèn ngủ. Nghệ Trác cầm trứng hột gà âm ấm đặt vào khóe miệng chị lăn lăn nhẹ, mí mắt Chi Lợi giật giật vì đau. Nghệ Trác nhìn em sắc mặt của chị mà nhẹ tay. Lăn đến trứng thứ hai Nghệ Trác giật mình vì Chi Lợi lật người cô lại còn cúi xuống hôn vào môi em ngấu nghiến Nghệ Trác khó chịu vùng vẫy đánh bình bịt vào lưng cô. Nhưng được một lúc lại xui tay phối hợp cùng chị, dứt khỏi nụ hôn Chi Lợi dời xuống hổm cổ. ** Chát... Chi Lợi vừa ngẩng mặt lên định chuyển hướng hôn thì ăn trọn cái tát từ Nghệ Trác. Nghệ Trác nghiêm mặt khó chịu:. - Leo xuống!! - Ò.h... Chi Lợi bĩu môi leo xuống khỏi người em nằm dài bên kia. Nghệ Trác không chút để tâm lấy gối chắn ngay giữa lên tiếng: - Giờ này tối rồi chị mà dề bển làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngoại nên tôi cho chị ngủ nhờ đêm nay, sáng thì chị biến chỗ khác. Không được qua mức, mạnh ai nấy ngủ cấm đụng chạm. Nghệ Trác xổ một tràn không thèm cho Chi Lợi chen vào chỗ nào dù là một nhịp thở. Không biết có làm được không nữa nhưng trước tiên là gật đầu cái đã. Chi Lợi gật đầu liên tục năm sáu cái cho có. Nghệ Trác xoay lưng về phía chị chùm mền qua vai. Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là xong Nghệ Trác nhắm mắt định ngủ thì một bàn tay luồng qua eo làm em giật mình. - Bỏ ra!! Biết đó là Chi Lợi giỡ trò Nghệ Trác chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo, thấy Chi Lợi im im không nói Nghệ Trác không thích lặp lại lần hai một trỏ thục vào bụng cô khiến Chi Lợi ho khan liên tục nhưng tay thì không chịu rời khỏi eo em. Thà bị đánh cứ không bỏ, đúng là vua lì đòn. Thấy Chi Lợi cứng đầu Nghệ Trác định thục cho một cái nữa nhưng lại có chút xót người ta. Khi nảy giật quá nên có hơi mạnh tay. - Chị xin lỗi.. – Chi Lợi dụi mặt vào lưng em thỏ thẻ. - Có lỗi gì đâu mà xin xỏ ở đây, bỏ ra tôi còn ngủ, ôm quài khó chịu lắm không ngủ được. Nghệ Trác lạnh lùng đáp một câu còn định gỡ tay cô ra nhưng Chi Lợi bám chặt quá không gỡ được. Nghệ Trác đành chịu để chị ta muốn làm gì thì làm. Chi Lợi lại tiếp tục lên tiếng hối lỗi: - Lúc đó chị giận quá nên nói mấy lời không hay với em, chị biết chị sai là chị không nghĩ đến cảm xúc của em là chị ích kỷ. Trác..em cho chị chuộc lỗi được hông em? Mấy lời của người ta nghe sao mà chân thành vô cùng, Nghệ Trác nằm đó nghe mà còn nao núng lòng cái giọng rưng rưng như sắp khóc đó cô đều nghe được hết, nhưng em lại chọn cách im lặng. Thấy Nghệ Trác không lên tiếng cô biết ngay em ấy vẫn còn giận lắm, trước giờ có yêu đương có biết dỗ người yêu ra sao đâu. - Em muốn chị làm gì cũng được. -.... Nghệ Trác vẫn không chịu lên tiếng, Chi Lợi nằm đó ngẫm nghĩ đến hạ sách. Cô đột nhiên rụt tay lại khỏi eo em làm Nghệ Trác giật mình, em vờ nằm ngửa lại nhưng mắt lại liếc nhìn Chi Lợi. Chị nằm đó hai mắt mở to nhìn lên trần, hai hàng nước mắt nóng hỏi chảy vào tai. - Chị sao đó!! Sao lại khóc? – Em lo lắng chống tay dậy nhìn chị. Từ lúc quen biết Chi Lợi đến giờ em chưa từng nhìn thấy chị khóc. Chi Lợi sụt sịt nước mũi mếu máo nhìn em nói: - Em giận chị...em không nói chuyện với chị, em ghét chị, em hết yêu chị, em... – Nói đến đây cô nghẹn lại không nói được nữa. Nghệ Trác có chút lúng túng không biết phải làm sao với trường hợp này. Em vuốt vuốt bắp tay chị dỗ ngọt: - Thôi thôi nín đi, em...em hết giận chị là được chứ gì. Đại ca giang hồ gì mà mít ướt đàn em tụi nó biết nó cười cho thúi mắt. Nghệ Trác có chút lấp lưng, vì bản thân muốn làm giá chứ không phải dễ dàng tha thứ như này. Thấy em nói vậy Chi Lợi mừng rõ dứt khóc nảy hớn hở hỏi: - Thiệt hả? - Ừm thiệt... - Yeah.. *** Chụt...chụt...chụt.. Chi Lợi kéo mặt em xuống hôn vào môi mấy cái liên tục làm Nghệ Trác cũng bất lực ngang. Muốn giận cũng không thể giận nổi con người đáng yêu này. Có đại ca giang hồ nào như Chi Lợi đâu. Nghệ Trác nằm xuống gối đầu lên ngực tay còn đưa lên vuốt vuốt hết mớ nước mắt ẩm ướt trên mặt chị. Chi Lợi cười tươi rối hôn chụt lên trán em. Thượng sách cô không có chứ hạ sách thì cô nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me