Verkwan Tua Anh Binh Minh
Sau khi trở về Seoul không lâu, vợ chồng nhà văn S. Coups đã dọn đến biệt thự phía Tây ở một thời gian để tránh đụng độ trực tiếp với " lũ sói săn "Choi thị. Một phần vì Seung Cheol e ngại sẽ có lắm chuyện không hay xảy ra, một phần vì không muốn phải giáp mặt gặp chủ tịch Choi. ~Hôm đó là một ngày đẹp trời~.Hoạ sĩ Yoon đang đi mua sắm ở một bách hóa ngoài thị trấn thì vô tình gặp được Choi phu nhân. Cậu muốn đến chào bà nhưng lại sợ khiến người không vui, đang quay bước chuẩn bị bỏ đi thì lại bị ai đó nắm chặt lấy tay.Đến khi nhìn lại thì mới thấy thì ra phu nhân đã chạy theo cậu cố gắng nắm chặt tay Jeonghan không để rời đi. Nét mặt bà ấy dịu dàng trìu mến, đôi mắt ướt đẫm nỗi buồn nhìn cậu con dâu nhiều năm xa cách của mình. -Jeonghan, cuối cùng cũng gặp lại được con rồi. Cậu rất bất ngờ vội đỡ tay bà ấy, tâm trạng phiền lo nhưng cũng không dám vượt quá phận, vẫn một cách xưng hô như ngày nào nhưng nay lại vô cùng xa cách và trịnh thượng. - Phu nhân sao người lại ở đây? Người vẫn còn nhớ con ạ? - Cậu vì sợ bà ấy không thừa nhận mình nên không dám gọi người ấy bằng "mẹ", mà chỉ dám gọi bà bằng hai tiếng" phu nhân". Thật gượng gạo và đầy vẻ trói buộc. Choi phu nhân cũng nhìn ra được thái độ trong lời nói của cậu nên đã xoa tay trấn an, âm giọng trìu mến đầy vẻ yêu thương. Bà muốn cậu cũng giống như con trai gọi mình bằng mẹ chứ đừng gọi là phu nhân, hai tiếng phu nhân này bà không hề thích. - Con đừng gọi ta là phu nhân. Gọi là mẹ thì sẽ không xa cách. - Sâu thẳm trong trái tim người phụ nữ nhân hậu này, mẹ vẫn chỉ là mẹ cho dù là mẹ chồng hay mẹ ruột đi chăng nữa thì tình cảm bà dành cho các con vẫn không thay đổi. Jeonghan lúc này đã không kìm được nước mắt, cậu ôm chầm lấy bà vào lòng nước mắt sớm đã chan hoà trên gò má.Mẹ cậu đã mất từ lâu nên cậu không thể cảm nhận được tình cảm của mẹ, nhưng bà ấy thì khác. Người không chỉ giống như mẹ chồng mà còn là một người mẹ hết lòng vì con cái của mình. Đó mới là điều làm cho Jeonghan cảm thấy hạnh phúc sau nhiều năm xa cách. - Mẹ! Lâu quá mới gặp lại người. Người vẫn còn nhớ chúng con.Bà ấy vẫn còn nhớ cậu và tên chồng của mình, sau nhiều năm gặp lại hoạ sĩ Yoon chỉ đơn giản nghĩ rằng bà sẽ tiếp đón cậu với một thái độ "không hài lòng" và "khó chịu "vì chính cậu đã phá hỏng một hạnh phúc gia đình khi cùng Choi thiếu gia cả gan dám rời bỏ nhà ra ngoài sinh sống.Vậy mà bà lại gặp cậu với thái độ nhẹ nhàng và yêu thương khác xa so với mấy bà mẹ chồng hách dịch hay ăn thịt con dâu mà Seung Cheol vẫn thường mở trên TV cho cậu xem. Khác xa một trời một vực! Bà ấy hiền dịu thế này mấy người phụ nữ độc ác kia thì sao bằng. - Ta vẫn khỏe, con và Seung Cheol thế nào? Cuộc sống vẫn tốt chứ. - Chúng con vẫn ổn người đừng lo. Cậu đưa Choi phu nhân ra một quán cà phê để hai người có thể chuyện trò, không ngờ trong nhiều năm bà vẫn luôn lắng sâu trong nỗi nhớ con cái. Không ngày nào được vui vẻ mà còn vướng bận chuyện chồng con. Làm gì có vui hơn được ngày nào. - Từ khi các con rời đi cuộc sống thật tẻ nhạt, mỗi ngày ta chỉ có thể quanh quẩn trong nhà. Không biết tìm ai để chuyện trò lại càng không biết phải giãy bày với ai cho khuây khoả nỗi lòng. Sáng tưới cây, trưa vẽ tranh rồi đến chiều đọc sách. Ngày nào cũng như ngày nấy, một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Jeonghan không phải là không muốn về Choi gia, cậu đã nhiều lần muốn cùng chồng về nhà. Thế mà về thì lại sợ khiến bố chồng không vui mà ông lại còn bắt Seung Cheol đi kết hôn với người khác. Cậu thấy mình thật ích kỷ không muốn phải chia sẻ chồng mình cho bất kì một ai khác. Là vợ ai lại muốn chồng có thêm người khác, Jeonghan cũng không phải là ngoại lệ. - Mẹ, thật lòng chúng con cũng rất muốn được trở về thăm nhà. Chỉ e ngại khiến ba không được vui. Con cũng đã khuyên nhủ Seung Cheol nhiều lần nhưng anh ấy vẫn chứng nào tật nấy, nhất định không chịu về nhà. Con cũng không biết cách gì khuyên nổi. Phu nhân Choi thở dài, trong hai đứa trẻ Seung Cheol là đứa cứng đầu nhất lại khó khuyên ngăn nhất. Jeonghan là vợ nó mà còn không khuyên nổi. Người làm mẹ như bà còn khuyên nó được sao. - Seung Cheol là đứa nhóc cứng đầu, trước giờ ta còn chẳng hiểu hay sao. Mẹ chỉ sợ các con ở ngoài sinh sống bôn ba vất vả. Trở về với gia đình sẽ tốt hơn. Còn về ba thì các con đừng bận tâm đến nữa, từ lâu mẹ và ông ta đã không còn chung tiếng nói nữa rồi. Cậu cúi gằm mặt, nét mặt phảng phất u sầu. Nếu ngay từ đầu Seung Cheol không theo một hoạ sĩ "nghèo xơ xác" như cậu thì sẽ không phải lâm vào cảnh chống đối lại gia đình. - Cũng bởi vì chúng con mới khiến cha mẹ phiền lòng tranh cãi xích mích, cuộc sống gia đình bấp bênh. - Con đừng nói vậy, nếu con không xuất hiện bên cạnh Seung Cheol thì giờ nó sẽ không thể có một cuộc sống gia đình hạnh phúc như hiện tại. Mẹ không đòi hỏi điều gì chỉ mong con cái được bình an vui vẻ là tốt rồi. - Con cũng đã thấu hiểu nỗi nhọc lòng của mẹ. - Jeonghan cầm lấy tay bà hôn nhẹ như cảm ơn những gì trước giờ người đã từng yêu thương và thấu hiểu vợ chồng cậu. - Bây giờ các con làm gì, đang sinh sống ở đâu? - Chúng con đã trở về Seoul được khoảng một thời gian. Hansol chú ấy đã cho người đưa vợ chồng con về lại căn nhà phía Tây, để tránh tai mắt của bác Seungho. Nghe đến tên của lão em chồng, phu nhân Choi lại thấy không được vui. Nhiều năm rồi anh Seung Gi đã bị hắn" dắt mũi" mà vẫn không chịu tỉnh ngộ ra, nghe lời em trai còn hơn là cả thánh chỉ. Việc vợ con khuyên nhủ thì bỏ ngoài tai. - Phải rồi! Việc gì trong cái Choi thị này cũng có dính dáng đến ngài ta. Khó trách, mấy đứa các con đứa nào đứa nấy đều phiền muộn lo ngại không dám trở về nhà. Ra là đều có nguyên nhân. Jeonghan cũng có suy nghĩ như bà ấy, lúc trước khi cậu cùng với Seung Cheol kết hôn đã bị người bác này ra sức ngăn cản" nói xa nói gần " tọc mạch chuyện gia cảnh hai người không hợp nhau. Mới cưới nhau chưa đầy 3 tháng Seung Cheol đã không còn nhịn nổi nên mới đưa cậu đến Jeju. - Mẹ chúng con về đây chủ yếu là để thăm cha mẹ. Thấy người vẫn còn khỏe mạnh thì chúng con đã yên tâm rồi. Con hứa với mẹ, vợ chồng con sẽ sớm trở về đoàn tụ với gia đình. Bây giờ chúng con vẫn chưa tiện lộ mặt, mẹ hãy chịu khó chờ thêm chút thời gian. Vợ chồng chúng con sẽ sớm trở về bên cạnh mẹ.- Nhờ con gửi chút lời hộ mẹ, ta vô cùng mong nhớ Seung Cheol. Nói với nó mẹ luôn sẵn sàng chờ các con quay về. - Con đi trước, mẹ bảo trọng. Choi phu nhân ngoảnh mặt nhìn theo đứa trẻ rời đi mà trong lòng dâng lên chua xót, chúng nó sẽ nhanh chóng trở về Choi thị thôi mà. Nhưng bà phải chờ thêm bao lâu nữa mới được đây....---
~Phố đèn đỏ hẻm khuất 6/10. Los Angeles, 7h tối.
Sòng bài Very Nice~.
[Liên kiều vàng - ô thước đỏ
Hắc san hô - lam ngọc trai
Hắc cảnh và hắc đạo
Anh và em].
Hẹn ngày gặp lại...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me